Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Tần Hồng Diệp cùng Lâm Quỳnh Hoa,
cả Vân Ái Liễu vẫn không hẹn mà cùng nhíu mày. Ba vị miễn cưỡng xem như
nữ chủ nhân ở nhà lớn Bùi gia này lần đầu tiên ăn ý mà đứng cùng một
trận tuyến với nhau.
Không đợi người thông báo, ba người đã cùng bước ra cừa, đi đến Lưu Vân tiểu trúc.
Mà trong Lưu Vân tiểu trúc, phòng Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên vẫn còn đang nôn khan liên tục.
Thanh Thư làm đại tổng quản chính thức ở Bùi gia, có rất nhiều chuyện cần phải làm. Mấy hôm rồi lão gia thân là chủ tử không lộ diện đã khiến cho rất nhiều người nghi ngờ. Hắn là đại tổng quản, nếu không ra mặt
một lần thì phỏng chừng sự nghi ngờ đó sẽ càng nhiều hơn. Cho nên Thanh
Thư vừa bước vào cửa lớn Bùi gia, chuyện đầu tiên hắn làm là thay một bộ quần áo mới, hơn nữa còn mang một cái đai lưng màu đỏ thẫm tượng trưng
cho vui mừng. Để che đi sự tiều tụy, mệt mỏi mấy ngày qua, Thanh Thư còn đặc biệt rửa mặt, chải đầu lại, thậm chí còn dùng một ít phấn của nha
đầu Hồng Nguyệt che đi quầng thâm trên mắt. Sau đó, hắn mới một lần nữa
mang vẻ mặt phấn chấn ra gặp người, bận rộn đi khắp các viện như con
quay.
Mà tất cả mọi người sau khi thấy Thanh Thư cuối cùng cũng yên tâm.
Nghĩ Thanh quản sự rốt cục cũng xuất hiện rồi, vốn bọn họ còn đang lo
lắng không biết vì sao bao nhiêu ngày qua không thấy lão gia, cũng không gặp Thanh quản sự, giờ Thanh quản sự đã ở đây, lão gia hôm nay khẳng
định sẽ là tân lang vui vẻ nhất. Đám hạ nhân nghĩ vậy, tinh thần cũng
tốt hơn nhiều, cũng càng nhiệt tình hơn. Dù sao Bùi gia đã bao nhiêu năm rồi chưa từng náo nhiệt đến vậy.
Hồng Nguyệt cũng bận muốn chết. Phải chuẩn bị cho Giang Mộ Yên, tìm nhóm hỉ nương đến để vấn lại một đầu tân nương kế*. Áo cưới cũng phải lĩnh một bộ đến, thêu công vô cùng tinh xảo nhưng
khăn quàng vai cũng không khảm đầy đá quý như lần trước. Mũ phượng cũng
nhẹ hơn nhiều nhưng nhìn thì vẫn không giảm chút hoa lệ nào, có thể thấy được Bùi Vũ Khâm rất chú ý chuyện này.
(*R: tân nương kế: búi tóc kiểu tân nương).
Cho nên cả một tòa nhà lớn đều bận túi bụi nhưng cũng xem như bận mà không loạn.
Có điều Giang Mộ Yên thân là tân nương vẫn không ngừng nôn khan, hơn
nữa sắc mặt còn trắng bệch, thân thể tiều tụy nên làm sao mới tốt đây?
Nhóm hỉ nương nhỏ giọng nói thầm, có khi nào phu nhân đã có rồi
không, nhưng tính ngày thì phu nhân thành thân với lão gia vẫn chưa đến
mười bữa, cho dù bụng có nhanh đến mức nào đi nữa cũng không thể mới
mười ngày đã có động tĩnh. Cho nên mặc dù xì xầm với nhau như vậy nhưng
vẫn không có ai thật sự nói ra miệng. Bọn họ sao có thể biết trước khi
thành thân, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm đã có quan hệ vợ chồng chứ?
Bùi Vũ Khâm lại gấp đến mức mất bình tĩnh. Phạm đại phu Yên nhi coi
trọng nhất phủ lúc này vẫn còn đang trên đường từ Giang thành về, muốn
đến Bùi gia cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Mà trong những đại phu còn trong phủ thì Lâm đại phu xem như y thuật tốt nhất, nhưng mà cố tình Yên nhị lại không muốn gặp. Mỗi lần nhắc tới lão, nàng liền mang
vẻ mặt ‘làm ơn đừng gọi’, giờ nôn đến vậy rồi mà vẫn kiên trì không chịu cho Lâm đại phu đến xem chẩn.
“Yên nhi, nàng như vậy không ổn. Hôm nay tân khách đông, nàng sẽ rất vất vả, ta lại không thể ở trong phòng với nàng, nàng vẫn nôn
không ngừng như vậy sao được?”
“Vũ Khâm, ta không sao, chàng, chàng mau đi ra chiêu, chiêu
đãi khách nhân đi. Nhiều, nhiều ngày qua vắng mặt đã không được rồi. Ở
đây có, có Hồng Nguyệt, ta không sao!”
“Yên nhi –”
“Lão gia, ngài ra ngoài trước đi, phu nhân ở đây có nô tỳ
chăm sóc, ngài ở đây cũng không làm được gì. Phu nhân nói đúng, bên
ngoài còn bao nhiêu khách nhân chờ ngài đi tiếp đãi, ngài cũng đừng ở
đây chậm trễ thời gian nữa!”
Hồng Nguyệt cũng hiểu chủ tử nhà mình, ba ngày nay tuy vất vả thật
nhưng có thể trở về kịp hôn lễ, trong lòng phu nhân đã rất vui vẻ, yên
tâm. Giờ tuy chứng say tàu xe vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất nhưng ít
ra người cũng đã trở lại, chờ qua hôm nay điều dưỡng lại là được. Lão
gia đứng đây lo lắng như vậy cũng là vô dụng, còn không bằng đi làm
chuyện của mình, cũng khiến cho phu nhân có thể yên tâm hơn một chút.
Bùi Vũ Khâm tất nhiên là hiểu ý Giang Mộ Yên, nhưng sâu trong lòng
vẫn cảm thấy tự trách khi đã khiến thê tử yêu dấu vất vả cùng tiều tụy
như vậy. Hắn cẩn thận phân phó Hồng Nguyệt chăm sóc tốt cho Giang Mộ Yên mấy lần rồi cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Trên người Bùi Vũ Khâm đã mặc chỉnh tề trang phục tân lang, tuy mặt
còn vẻ mỏi mệt nhưng đã sớm được nhóm hỉ nương dùng phấn che đi, hoàn
toàn nhìn không ra dấu vết. Bởi vậy, giờ khắc này, Bùi Vũ Khâm xuất hiện trước mặt mọi người lại là ngự dụng hoàng thương ổn trọng thành thục
lại mang nụ cười lạnh nhạt thong dong của Đông Vân quốc, thương nhân
truyền kỳ thành công nhất trên đời này.
Trên hành lang, Bùi Vũ Khâm vừa vặn đụng mặt đám người Tần Hồng Diệp, Lâm Quỳnh Hoa đang đi từ phía đối diện đến. Vừa thấy sắc mặt ba người
không được tốt, hắn cũng đã đoán được bọn họ đến đây để làm gì, nhất
thời liền dừng bước “Ba vị tẩu tử, đến đây sớm như vậy là giúp Yên nhi chuẩn bị sao?”
Thấy vẻ mặt mỉm cười thong dong, ấm áp của Bùi Vũ Khâm, ba người Tần
Hồng Diệp cho dù có ôm một bụng tức giận lúc này cũng chỉ có thể theo
quy củ mà hành lễ với hắn, sau đó đồng thanh “Tham kiến lão gia!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...