Nhưng những lời này của Bùi Dạ Tập lại vô tình nhắc nhở một chuyện mà cả Giang Mộ Yên lẫn Bùi Vũ Khâm đã đồng thời quên mất. Bởi vậy hai
người hoàn toàn xem nhẹ chút ý bén nhọn trong giọng nói của hắn mà cùng
chuyển tầm mắt nhìn đối phương, sau đó trong đầu hai người liền như có
thuốc pháo đang nổ tung.
Ngày hai mươi tám?
Đáng chết!
Sao bọn họ lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?
Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên “Vũ Khâm/Yên nhi, nguy rồi!”
Mà Triển Tịch sau khi nghe bọn họ nói câu ‘Nguy rồi’ đó thì cũng hiểu được lí do.
Đúng vậy! Chính là như mọi người nghĩ! Bùi Vũ Khâm chỉ lo thực hiện
lời hứa với Giang Mộ Yên, sau khi đại hôn mang nàng đi dạo mười ngày nửa tháng mà đã quên tuy mười tám là ngày bọn họ chân chính thành thân
nhưng thiệp mời phát bên ngoài thì ngày mời tân khách đến tham gia hôn
lễ lại là hai mươi tám.
Bọn họ vậy mà đã quên đi chuyện này một cách triệt để, cứ vậy mà mang người rời khỏi Bùi gia, đi hưởng tuần trăng mật.
Này còn không nguy thì cái gì mới phải nữa?
Nếu không nhờ một câu của Bùi Dạ Tập nhắc nhở thì phỏng chừng sáng
mai, sau khi bái tế mộ Giang Huy Sơn, bọn họ còn tiếp tục đi về phía nam dạo chơi. Nếu như vậy, chẳng phải sẽ không kịp chạy về Bùi gia chiêu
đãi tân khách, thân bằng quyến thuộc vào ngày hai mươi tám sao?
Vừa nghĩ đến hôn lễ đã truyền gần như khắp thiên hạ này, ngày tân
hôn, bởi vì tân lang tân nương không có nhà mà tất cả tân khách nhốn
nháo cả lên, Giang Mộ Yên liền cảm thấy giống như trên trán mình chảy
mấy vạch đen.
Mà Bùi Vũ Khâm cũng cảm thấy hắn thật sự là hoàn toàn lú lẫn rồi.
Chuyện như thế này, trước kia cho dù có mớ ngủ đi nữa, hắn cũng không
thể quên. Nhưng mà hiện tại, hắn đã thật sự quăng hoàn toàn chuyện yến
khách ra sau đầu.
Theo kế hoạch, hôm nay đã là ngày hai mươi bốn, còn cách ngày thành
thân yến khách thông báo với bên ngoài chưa tới bốn ngày. Cho dù bây giờ lập tức lên thuyền chạy về đi nữa cũng đã muốn không kịp rồi, làm sao
có thể đợi đến sáng mai đi tảo mộ Giang Huy Sơn trên núi nữa chứ?
“Yên nhi, thật xin lỗi, đều là ta suy nghĩ không chu toàn.
Xem ra ta thật sự là lú lẫn rồi, vậy mà lại quên hoàn toàn chuyện này.
Triển Tịch, ngươi đi thông tri Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt,
không kịp gọi hết mọi người chạy về nữa rồi, chỉ năm người chúng ta
thôi, nhanh cho người chuẩn bị thuyền, chúng ta lập tức đi suốt đêm để
về Phỉ Thúy thành!”
Bùi Vũ Khâm vừa nói xong, Triển Tịch đã lập tức hiểu ý, liền gật đầu rồi quay đầu đi ngay.
Giang Mộ Yên cũng biết hôn lễ này bất luận thế nào cũng không thể
hoãn lại, nhất thời cũng không chút do dự bước đến kéo tay Bùi Vũ Khâm
muốn đi “Vũ Khâm, không trách chàng, không phải ta cũng quên hay sao? Cũng may giờ chúng ta chạy suốt ngày đêm chắc vẫn còn kịp về Phỉ
Thúy thành.”
“Phải, việc này không nên chậm trễ, giờ chúng ta ra cửa chờ
đi. Có điều phải ủy khuất Yên nhi nàng, tuần trăng mật này sợ là không
đi được nữa rồi, chỉ có thể bù lại cho nàng sau vậy.”
“Không sao, có thể đi chơi mấy ngày nay, ta đã vui lắm rồi!”
Nói xong, hai người lúc này cũng không còn tâm tình để hàn huyên với
Bùi Dạ Tập xem vì sao hắn lại có được quyền kinh doanh khách điếm Ninh Á này nữa, tâm tư của bọn họ đều đang nghĩ đến chuyện nhanh chóng chạy về Phỉ Thúy thành rồi.
Mà Bùi Dạ Tập nghe đối thoại của hai người mới biết hết đầu đuôi. Thì ra bọn họ đến không phải vì biết hắn ở đây mà đến tìm, lại càng không
phải là muốn đến xin lỗi nên mới vượt ngàn dặm mà tìm đến như hắn nghĩ.
Thì ra bọn họ chỉ là đi chơi, kết quả chơi đến quên luôn mấy ngày sau
còn có một ‘hôn lễ’ cần tổ chức, giờ được lời của hắn nhắc nhở mới sực
nhớ ra. Không thể nghi ngờ là hai người bây giờ đang chuẩn bị chạy nhanh về.
Sau khi biết chuyện, nếu nói trong lòng Bùi Dạ Tập không cảm thấy
thất vọng thì khẳng định là giả. Trên thực tế, trong lòng hắn lúc này
đang rất mất mát. Tự cảm thấy buồn cười vì những cố gắng mấy ngày qua
của mình, hắn còn không biết rốt cuộc mình muốn chứng minh điều gì nữa.
Chứng minh hắn không phải vô dụng, chỉ biết ăn chơi trác táng như bọn họ nghĩ sao? Hay muốn chứng minh với đám người Giang Mộ Yên rằng Bùi Dạ
Tập hắn cũng có thiên phú kinh thương, chẳng qua là trước giờ không có
hứng thú, cảm thấy thương nhân kém hơn người khác một bậc cho nên mới
khinh thường không muốn dính vào thôi ?
Giờ thì khác, hắn đã rời khỏi Bùi gia, cần tự lực cánh sinh. Hắn cũng muốn có một ngày được Giang Mộ Yên nhìn với cặp mắt khác xưa, trở thành một thương nhân thành công giống cha Bùi Vũ Khâm là cách tốt nhất. Cho
nên hắn chọn riêng một nơi hẳn là có ý nghĩa đặc biệt với Giang Mộ Yên:
Giang thành – cố hương của nàng.
Hắn muốn bắt đầu ở nơi này, muốn có được cơ nghiệp của chính mình ở
đây, cũng muốn có được sự hãnh diện để có thể quang minh chính đại trở
về đứng trước mặt hai người bọn họ.
Đây là ước nguyện ban đầu cùng mục tiêu phấn đấu của hắn. Cho nên
khách điếm này sau khi được hắn mua lại mới có thể đổi tên thành khách
điếm Tập Giang. Tập đương nhiên là chỉ bản thân hắn, mà chữ Giang còn
lại chính là chỉ Giang Mộ Yên!
Hắn vốn định chờ thời cơ chín muồi một chút, cố gắng kinh doanh thêm
vài năm, đến khi có thành tựu nhất định rồi sẽ đến trước mặt bọn họ,
khiến hai người ngạc nhiên mà nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Ai ngờ họ
lại gặp lại nhau nhanh như vậy, khiến hắn ngay cả thời gian chuẩn bị
cũng không có.
Giờ hai người vội vàng xuất hiện, lại vội vàng muốn đi ngay trước
mắt, Bùi Dạ Tập sao có thể làm như không có chuyện gì mà để bọn họ đi
như vậy, cho nên khi thấy bộ dáng hận không thể lập tức mọc cánh bay trở về Phỉ Thúy thành của Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm thì hắn nhất thời ma
xui quỷ khiến mà hỏi một câu “Hai người không hỏi vì sao ta lại có năng lực mua lại khách điếm Ninh Á này, còn đổi tên lại là khách điếm Tập Giang sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...