Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm kinh ngạc nhìn nữ tử tú nhã đứng ngoài cửa sổ, hắn tất nhiên không hồ đồ đến mức không biết đây là con dâu tương lai của mình. Điều làm hắn kinh ngạc là Giang Mộ Yên nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt kinh diễm cùng chuyên chú như vậy nhìn hắn.
Hoặc là nói, chưa bao giờ có người dám dùng ánh mắt thẳng thắn không che dấu, thậm chí còn mang theo ánh lửa nóng cháy như vậy nhìn hắn.
Cho nên, hôm nay bỗng nhiên thấy Giang Mộ Yên ngốc ngơ ngác, xa lạ tựa như chưa từng biết hắn khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Nhưng đồng thời cũng không thể không thừa nhận, cảm giác như vậy khiến hắn cảm thấy rất mới mẻ.
Mà hắn, tựa hồ cũng là hôm nay mới nhìn rõ ràng bộ dáng con dâu tương lại này kỳ thật rất được.
Đơn giản là bình thường khi gặp nhau, nàng luôn cúi đầu, bộ dáng có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nhưng không hề khiêm tốn mà lại gây cho người ta cảm giác cao ngạo thanh lãnh của con nhà thư hương, khiến hắn tuy rất muốn dành cho nàng thêm nhiều tình cảm nhưng cũng không được.
Nhưng nàng hôm nay lại khiến hắn có cảm giác rất khác.
Tựa hồ không biết làm sao, mặt cũng thực đỏ, lông mi không ngừng run run, rõ ràng là bộ dáng thực khẩn trương, thực bối rối.
Khiến hắn cảm thấy nàng trước đây cùng bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hắn không khỏi thấy buồn cười, nhưng nghĩ đến thân phận của mình nên cũng chỉ có thể cố nén. Thấy Giang Mộ Yên là không có khả năng mở miệng trước, Bùi Vũ Khâm không thể không thanh nhã lên tiếng “Là Yên nhi đến đây a, đứng ở hành lang làm cái gì, vào ngồi đi!”
Yên nhi?
Hắn gọi nàng Yên nhi?
Xưng hô này khiến thần trí Giang Mộ Yên nhất thời thanh tỉnh, hắn rất quen thuộc với nàng sao? Ngay cả Nhị phu nhân cùng Tương di cũng chỉ gọi nàng Mộ Yên, nam nhân này lại trực tiếp kêu nàng Yên nhi, nàng cùng hắn là quan hệ gì?
Giang Mộ Yên lòng tràn đầy kích động cùng lo sợ bất an bước vòng qua góc rẽ, đi vài bước đã thấy được cửa phòng.
Cửa đang mở, dường như đang cố ý đợi ai.
Chẳng lẽ hắn là đang đợi nàng?
Hay thói quen của hắn là mở cửa khi đọc sách?
Thật vất vả nâng váy bước vào, lại không biết nên ngồi như thế nào, bởi vì phòng này nhìn từ bên ngoài có vẻ không lớn, vào trong mới biết thì ra phía sau là toàn bộ thông với nhau, có hai hàng ghế dựa lớn làm bằng gỗ cây đàn xếp hai bên, vô cùng đồ sộ.
Nhìn không giống như một căn phòng mà lại giống một nơi để nghị sự.
Lúc này, Bùi Vũ Khâm đã đổi tư thế ngồi, không nghiêng một bên nữa mà hướng thẳng đối diện với Giang Mộ Yên, hắn vẫy vẫy tay, chỉ vào chiếc ghế trống cạnh bàn “Yên nhi, đừng đứng xa vậy, lại đây ngồi đi!”
Giang Mộ Yên tất nhiên không hề do dự mà bước qua, cả đầu nàng lúc này đã bị hình bóng của hắn chiếm giữ hoàn toàn, lòng ngập tràn thắc mắc không biết nam nhân này là ai?
Hắn đã ngoắc rồi, có thể không qua sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...