Edit: Ring.
Thấy hai người nắm tay cùng bước vào, biểu tình mỗi người đều không giống nhau. Có người mặt trầm như nước, có người thầm mang ghen tị, có người giận dữ trong lòng, cũng có người thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng cho dù là thật lòng chúc phúc hay không có ý tốt chuẩn bị ra chiêu ngáng chân sau lưng, điểm chung của bọn họ là đều mang vẻ tươi cười trên mặt.
Mà trong tất cả mọi người ở đây, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện Bùi Phong không có trong đó.
Về phần hai vị lão thái gia thì đã sớm ngồi yên ở ghế trên ngay chính giưa từ đường, người phụ trách chủ trì hôn lễ cũng đã vào vị trí!
“Tân nhân bái thiên địa!”
“Nhất bái thiên địa ở trên!”
Hai nha hoàn lanh lợi nhanh chóng đặt hai cái đệm quỳ mềm mại trước mặt Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm.
Hai người quỳ xuống, dập đầu hướng trời đất ngoài cửa một cái. Vừa đứng dậy, xoay người, người chủ trì đã hô vang lần thứ hai “Nhị bái trưởng bối trong nhà!”
Đệm quỳ lại được đưa đến trước mặt bọn họ, hai người đồng loạt quỳ xuống, đoan đoan chính chính dập đầu với hai vị lão thái gia.
“Phu thê tam bái, ân ái vĩnh hệ, tình khiên bạc đầu!”
Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng đối mặt với nhau, nghiêm túc xoay người cúi đầu, bởi vì sau một bái này, hai người bọn họ không còn là ngươi qua đường nữa mà đã chính thức trở thành phu thê, phu thê cùng chung hoạn nạn, chết cũng cùng huyệt.
“Kết thúc buổi lễ! Tân lang đưa tân nương vào động phòng!”
Những lời này khiến Giang Mộ Yên cảm thấy thoải mái như được giải thoát. Cuối cùng buổi lễ cũng đã kết thúc. Cuối cùng nàng đã trở thành thê của Vũ Khâm. Cuối cùng cũng có thể cởi mấy món mũ phượng, khăn quàng vai nặng chết người này xuống.
Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng không đi sau bọn họ. Trên đường về tân phòng lúc này chỉ có một mình Bùi Vũ Khâm kiên định nắm chặt tay nàng, bước từng bước về phía trước.
Lúc này ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, hàng đèn lồng đỏ được treo ngay ngắn dọc hành lang cũng đã được thắp lên, trên mặt hồ đều là ảnh đèn lồng phản chiếu.
So với sự náo nhiệt, đông đúc ở tiền đường, hành lang dài im ắng này có vẻ thanh nhã yên tĩnh hơn hẳn, thật hy vọng con đường này có thể kéo dài mãi.
Càng đến gần phòng, Giang Mộ Yên cũng cảm thấy dường như sự mệt mỏi cũng dần rút đi. Khi bọn họ dừng lại trước cửa phòng đã treo đầy lụa đỏ, Giang Mộ Yên không khỏi cảm thấy gian phòng này thân thiết vô cùng.
Xem ra nàng đã sớm xem căn phòng này là chốn về vĩnh viễn trong đời rồi.
Tâm tình Bùi Vũ Khâm cũng giống như nàng. Cái sân ban đầu hắn đã ở suốt mười mấy năm kia, so sánh với Lưu Vân tiểu trúc mới ở thời gian ngắn này, hắn đã sớm không nhớ rõ phòng mình trước kia là như thế nào rồi.
Mang theo tâm tình kích động không thôi đẩy mở cửa phòng, nắm tay Giang Mộ Yên bước vào, Bùi Vũ Khâm lập tức đưa tay đóng cửa lại, dắt Giang Mộ Yên đến ngồi xuống bên giường. Hắn không dùng đòn cân mà tự tay vén khăn trùm đầu của Giang Mộ Yên lên. Nhất thời, một người ngẩng mặt, một người cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau sáng ngời, không khí lại càng trở nên yên tĩnh.
Đôi bàn tay thon dài trắng tuyết không khống chế được mà áp lên khuôn mặt tuyệt mỹ như hoa của Giang Mộ Yên, trong mắt bọn họ đều chứa đựng sự kinh diễm, cũng chứa đựng sự hiểu ý, thỏa mãn với đối phương.
Hai người chăm chú nhìn nhau không biết bao lâu, mãi đến khi cái cổ Giang Mộ Yên lại lần nữa kháng nghị khiến nàng hô nhỏ một tiếng thì Bùi Vũ Khâm mới bị kéo về từ ánh mắt si mê.
“Yên nhi, nàng sao vậy?”
“Vũ Khâm, mau giúp ta đỡ mũ phượng xuống, cổ ta đau quá!”
“Mũ phượng?”
Bùi Vũ Khâm sửng sốt, sau đó liền đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy hai bên mũ phượng rồi nhấc lên. Sức nặng trong tay khiến hắn càng kinh ngạc, nhịn không được thất thanh hô “Nặng như vậy?”
“Đúng vậy, chàng không biết sao? Ta thiếu chút nữa đã nghĩ là chàng cố ý muốn ép ta gãy cổ rồi!”
Giang Mộ Yên thấy biểu tình cũng kinh ngạc không thôi của Bùi Vũ Khâm thì nhất thời nhịn không được nở nụ cười. Dỡ được cái mũ phượng nặng nề đó xuống, nàng liền cảm thấy đầu mình nhẹ đến mức gần như không còn trọng lực, còn có tâm tình nói giỡn.
“Yên nhi, thật sự là vất vả cho nàng. Ta không biết Thanh Thư lại làm mũ phượng nặng như vậy! Ta chỉ bảo hắn làm cho hoa mỹ hết mức, lại quên mất bản thân những đá quý đó không hề nhẹ. Yên nhi, sao vừa rồi lúc ở từ đường nàng không nói gì. Nếu ta biết sớm thì đã không để bọn họ nâng nàng đi một vòng trong phủ mà nhanh chóng bái đường với nàng rồi!”
“Ngốc quá, ta không sao. Thành thân là chuyện lớn, cả đời cũng chỉ có một lần này với chàng mà thôi, chàng hy vọng cho ta một hôn lễ thập toàn thập mỹ, sao ta lại không biết chứ?
Không sao hết, ngoại trừ có hơi nặng thì tất cả những thứ khác đều rất hoàn mỹ. Thật sự, ta tin tưởng cho dù là mũ phượng của Hoàng hậu nương nương cũng chưa chắc đã được đẹp đẽ, quý giá như vậy đâu. Ta rất thỏa mãn, cũng rất vui vẻ, thật!
Ta chỉ hy vọng yến khách hôm hai mươi tám, chàng có thể đồng ý để ta không phải mặc những thứ này nữa mà đổi thành một thân nhẹ nhàng hơn chút, được chứ?”
“Đương nhiên là được, cho dù Yên nhi nàng còn muốn mặc như bây giờ, ta cũng sẽ không đồng ý!”
Vẻ mặt Bùi Vũ Khâm đầy sự đau lòng, sau khi buông mũ phượng liền đưa tay đỡ lấy kiện khăn quàng vai cho Giang Mộ Yên. Cảm nhận được sức nặng trong tay, biểu tình hắn lại lần nữa trở nên áy náy.
“Khăn quàng vai này cũng nặng như vậy! Yên nhi, dứt khoát cởi luôn hỉ phục bên ngoài đi! Lát nữa ta cũng không đi ra kính rượu, liền cùng nàng ở trong phòng uống rượu giao bôi, sau đó ăn chút gì lót bụng rồi nghỉ ngơi sớm một chút, được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...