Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Edit: Ring.

Hướng Nhật trơ mắt nhìn Thanh Thư rời đi, sau đó liền lạnh mặt, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo không thôi.

Thanh Thư vốn vẫn chưa hạ quyết tâm muốn đi tìm Giang Mộ Yên, nhưng vừa rồi bị Hướng Nhật hỏi như vậy, hắn liền cố lấy dũng khí bước nhanh đến thư phòng. Bởi vì hắn khẳng định lúc này tiểu thư chắc chắn đang dạy lão gia học số học.

Cố lấy dũng khí, nhắm mắt lại, dùng lực gõ cửa ba lần xong, Thanh Thư cũng không chờ bên trong lên tiếng đã bất chấp tất cả xông vào. Đầu cũng không ngẩng lên, hắn lớn tiếng bẩm báo “Tiểu thư, xin ngài khuyên lão gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Thanh Thư không thể nào an bày tất cả công việc trong vòng ba ngày. Cho nên xin tiểu thư cho phép Thanh Thư dựa theo hôn kỳ cũ là ngày hai mươi tám mà chuẩn bị mọi chuyện!”

Thanh Thư nói xong liền quỳ xuống, bộ dáng chuẩn bị chịu phạt.

Mà trên thực tế, lúc hắn xông vào, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm đang chuẩn bị hôn nhau. Hôm qua hai người ở trong thư phòng đốt lên màn kích tình kia, hôm nay tất nhiên sẽ tránh không được mà cảm thấy bị ảnh hưởng.


Trong quá trình học thì tất nhiên là cả hai đều nghiêm túc, nhưng đến một canh giờ nghỉ giải lao thì liền tránh không được chàng chàng thiếp thiếp một phen.

Giờ hai người mới định hôn nhau một chút thôi đã bị Thanh Thư tông cửa vào ngắt ngang.

Giang Mộ Yên xấu hổ đến mức hận trên mặt đất không có cái lỗ để mà chui xuống trốn cho rồi. Bùi Vũ Khâm thì lại không ngờ Thanh Thư sẽ bất ngờ xông đến như vậy, trên mặt cũng không nhịn được hiện lên mấy phần không tự nhiên.

Tất nhiên hai người lập tức tách ra. Bùi Vũ Khâm đang muốn trách cứ thì phát hiện Thanh Thư từ đầu đến giờ vẫn không hề ngẩng đầu lên, tất nhiên cũng không thể mắng được.

Mà Giang Mộ Yên biết Thanh Thư không thấy một màn vừa rồi của bọn họ thì vẻ mặt rốt cục cũng bình thường lại đôi chút. Nàng giống như hơi oán trách nhìn thoáng qua Bùi Vũ Khâm, sau đó mới quay đầu nhìn Thanh Thư đang quỳ dưới đất.

“Thanh Thư, ngươi đứng lên. Ngươi nói chuyện gì bị dời lại sớm hơn, sao ta không nghe nói?”

Thanh Thư biết chuyện lâm thời sửa đổi hôn kỳ này khẳng định là do một mình lão gia quyết định, tiểu thư không hề biết. Nếu biết, tiểu thư đã ngăn cản rồi. Cho nên vừa nghe vậy, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mộ Yên, biểu tình ủy khuất nói “Khởi bẩm tiểu thư, sáng nay lão gia đột nhiên tìm Thanh Thư, phân phó Thanh Thư dời hôn kỳ lên sớm mười ngày, thành ngày mười tám. Nhưng hôm nay đã là mười bốn rồi, nếu thật sự phải thành thân vào mười tám thì rất nhiều chuyện chưa xong, mà Thanh Thư tính sao cũng không kịp, cho nên không thể không cả gan chạy đến xin tiểu thư cùng lão gia thu hồi mệnh lệnh đã ra!”

“Dời lên? Vũ Khâm, vì sao hôn lễ lại phải dời lên sớm? Chàng có chuyện gì phải làm gấp sau khi chúng ta thành thân sao?”

Giang Mộ Yên không biết chuyện này, nghe Thanh Thư nói vậy cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời liền quay đầu nhìn về phía Bùi Vũ Khâm.

Biểu tình Bùi Vũ Khâm tuy nhìn có vẻ không có gì thay đổi nhưng từ ánh mắt hắn, Giang Mộ Yên vẫn có thể nhìn ra được một chút bất mãn cùng ảo não đối với chuyện Thanh Thư đến tìm. Nàng không nhịn được nở nụ cười, hai chủ tớ này đều lớn như vậy rồi mà vẫn trừng mắt nhìn nhau như con nít vậy sao?

“Vũ Khâm?”


“Không có, chỉ là ta cũng muốn Yên nhi có thể gả cho ta sớm một chút!”

Bùi Vũ Khâm giống như không cam lòng, một lúc lâu sau mới nói ra một câu như vậy, khiến Giang Mộ Yên lập tức liên tưởng đến lời mình đã cảm khái sau màn kích tình hôm qua. Nàng nói nàng muốn gả cho hắn ngay lập tức.

Vũ Khâm người này không phải thật sự vì nghe nàng nói vậy nên hôm nay liền phân phó Thanh Thư dời hôn kỳ của bọn họ lên sớm mười ngày chứ?

Giang Mộ Yên thật sự cảm thấy dở khóc dở cười. Là ai nói nam nhân thành thục thì sẽ không có lúc trẻ con cùng ngây thơ chứ? Vũ Khâm của nàng lúc này rõ ràng đang dùng một loại tình cảm chân thành cùng hồn nhiên như thiếu niên mà toàn tâm toàn ý yêu nàng, che chở nàng, dùng tất cả mọi cách để khiến nàng vừa lòng, vui vẻ.

Nam nhân như vậy, bảo nàng sao có thể không yêu đến tận xương tủy đây?

Giang Mộ Yên nhất thời nắm lấy một tay Bùi Vũ Khâm, đưa lòng bàn tay còn lại vuốt lên lưng hắn, giống như nhẹ nhàng trấn an.

“Đứa ngốc, người đã là của chàng rồi, giờ cũng chỉ là một danh phận mà thôi. Trong lòng ta, chàng đã là trượng phu của ta rồi, hôn lễ vào ngày hai mươi tám cũng chỉ là để tất cả người thân bạn bè chứng kiến hôn nhân của chúng ta mà thôi.


Cho nên cái ngày hình thức đó là mười tám hay hai mươi tám gì cũng như nhau cả, trong lòng mỗi chúng ta đều biết tình yêu của đối phương, chàng nói đúng hay không?”

“Nói thì nói vậy nhưng ta vẫn muốn cùng nàng bái thiên địa, bái tổ tông sớm hơn. Ta muốn nhanh chóng viết tên nàng lên gia phả, muốn nàng trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận. Ta muốn loại bỏ tất cả những nhân tố không ổn định, khóa chặt nàng bên cạnh ta!”

“Nhân tốt không ổn định? Chuyện gì khiến chàng cảm thấy không ổn định? Là sợ mọi người trong nhà phản đối sao? Ta nghĩ bọn họ đã cam chịu chấp nhận chuyến chúng ta muốn thành thân rồi chứ!”

Giang Mộ Yên sửng sốt, không hiểu nhân tố không ổn định theo như lời Bùi Vũ Khâm là cái gì. Nếu là sự phản đối của nhị phu nhân, tam phu nhân này nọ thì hẳn bọn họ đã đến náo loạn rồi, sao có thể để Vũ Khâm định hôn kỳ được?

Nếu ngày cũng đã chọn xong rồi thì bọn họ không thể nào lấy trứng chọi đá mà đối nghịch với Vũ Khâm mới phải! Dù sao gia chủ nhà này vẫn là Vũ Khâm a!

Bùi Vũ Khâm đương nhiên sẽ không nói. Trong lòng hắn, thứ nhất là muốn nhanh chóng cho Yên nhi một danh phận, thứ hai là cũng muốn hoàn toàn chặt đứt tâm tư của Bùi Phong với Yên nhi. Có điều suy nghĩ như vậy, hắn sao có thể nói với nàng đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui