Edit: Ring.
(R: ù tên chương này giống câu mấy bạn trên fb đang xài, cảm thấy xx. Giờ ta đang cảm thấy muỗi chích ==”).
Bùi Vũ Khâm cảm giác được nàng đang run run, cũng nghe được sự đau lòng vô hạn cùng tiếng khóc ẩn trong giọng nói của nàng, hắn không khỏi vội vàng ôm chặt lấy Giang Mộ Yên “Yên nhi, sao vậy? Nàng khóc sao? Đang yên lành sao tự nhiên lại khóc?”
Bùi Vũ Khâm không biết lúc này trong lòng Giang Mộ Yên là cảm thấy may mắn đến nhường nào vì nàng có thể trọng sinh đến đây, đến bên cạnh nam nhân này để từ nay về sau có thể vì hắn làm chút chuyện, có thể giúp cho hắn không cần vất vả như vậy nữa.
Bùi Vũ Khâm cũng không biết trong lòng Giang Mộ Yên đang sợ hãi cỡ nào. Nàng sợ nếu lỡ như chưa từng nói muốn giúp hắn thì nàng vẫn không biết thì ra cuộc sống của nam nhân mình yêu lại bị hao tổn vào những chuyện không đáng để hắn phí tâm lực như thế này.
“Không có gì, chỉ là nhất thời ta không khống chế được cảm xúc của mình thôi. Lúc này chàng đừng hỏi ta, sau này ta sẽ tìm cơ hội nói cho chàng. Bây giờ chàng để ta ôm một lúc là được rồi!”
Bùi Vũ Khâm quả nhiên không nói nữa, tuy biết hiện tại trong lòng Yên nhi nhất định đang phiền não, kích động vì chuyện gì đó nhưng nếu nàng chưa muốn nói tất nhiên là có lí do.
Hắn cũng chỉ im lặng ôm lấy Giang Mộ Yên, khẽ vuốt lưng, trấn định cảm xúc, đồng thời cũng trấn an lòng nàng.
Giây phút này người trong cuộc cảm thấy có vẻ lâu, nhưng thực tế lại rất ngắn, cũng chỉ khoảng hai ba phút mà thôi.
Giang Mộ Yên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, nàng biết lúc này còn chưa phải thời điểm để nàng tỏ ra yếu ớt, bởi vì nàng biết Bùi gia hiện tại còn rất nhiều chuyện cần nàng đến chia sẻ với Bùi Vũ Khâm, thống nhất cách phân loại cùng sửa sang lại sổ sách là vấn đề đầu tiên.
Vì thế, nàng nhẹ nhàng đẩy Bùi Vũ Khâm, hắn cũng thuận thế buông nàng ra “Yên nhi, đỡ hơn chưa?”
“Ừm, ta không sao. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, lại bị ta lãng phí, hiện tại nên bắt đầu làm chính sự”.
Giang Mộ Yên tỏ vẻ thoải mái cười nói, sau đó liền thoát khỏi vòng tay Bùi Vũ Khâm, bước đến trước án thư, thong thả ngồi xuống, xong mới nở nụ cười một chút với nam nhân còn đứng cạnh bàn, đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
“Tiên sinh, chàng không cần lo lắng cho ta, ta thật sự không có việc gì. Bất quá có một chuyện muốn làm phiền tiên sinh!”
“Là chuyện gì?” Bùi Vũ Khâm hỏi theo bản năng.
“Chính là sự an bày ta vừa nói, trước mắt rõ ràng không thể tiếp tục tình trạng như trước giờ nữa, vừa tốn sức mà hiệu suất lại thấp. Ta nghĩ chúng ta cần có một chút cải tiến nho nhỏ với những sổ sách trước mắt để sau này chàng có thể đạt được hiệu quả làm ít mà được nhiều!”
“Yên nhi hình như đã có biện pháp, như vậy nàng cần ta làm gì?”
Bùi Vũ Khâm nhìn thấy ánh mắt trí tuệ mà sáng ngời của Giang Mộ Yên lúc này liền biết trong đầu nàng ít nhất đã có tính toán, nếu không nàng cũng sẽ không như vậy.
Mà hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy tự ti, dù sao biết là biết, không biết chính là không biết, bao nhiêu năm qua, mặc dù cũng có cách xử lí công việc riêng nhưng dù sao hắn cũng chưa từng được học tập chính thức.
Mà Yên nhi bây giờ là một linh hồn hoàn toàn khác với Mộ Yên trước đây. Những kiến thức toán học nàng biết có phải hoàn toàn khác với những gì các đệ tử hậu đại của quan lại cung đình được học hay không?
Hắn thật sự rất chờ mong.
Giang Mộ Yên chỉ thấy được sự bình thản, chờ mong trong mắt Bùi Vũ Khâm, lo sợ bất an hay mặc cảm này nọ là hoàn toàn không có thì liền biết tâm tình hắn bình thản, nàng không khỏi yên tâm phần nào.
Nói thật ta nàng rất lo lắng Bùi Vũ Khâm sẽ cảm thấy nàng xem thường trí tuệ cùng những thành quả hắn đã đạt được.
Trên thực tế, nàng tuyệt đối không có suy nghĩ như vậy. Nàng thừa nhận những gì hắn đã làm được, thấu hiểu sự gian khổ cùng vĩ đại của hắn còn không kịp, sao có thể xem thường?
Cho nên nàng nghĩ rồi nói “Ta hiện tại cần một buổi chiều yên tĩnh bởi vì ta muốn sửa sang lại một chút chuyện, phải suy nghĩ xem nên làm thế nào!
Mà trước đó có một chuyện cần tiên sinh thay ta xử lí một chút, bằng không ra sẽ không thể yên tâm suy nghĩ.”
“Yên nhi muốn nói chuyện của Dạ Tập sao?”
Bùi Vũ Khâm vừa nghe đã biết vấn đề không thể yên tâm trong lời Yên nhi nói chính là chuyện của Dạ Tập.
“Đúng vậy, ta biết Bùi Dạ Tập bây giờ khẳng định đã bị tiên sinh đưa đi rồi, nhưng ta muốn nói là chuyện lần này tuy Bùi Dạ Tập có sai nhưng vấn đề chủ yếu cũng không phải do hắn. Trước khi hắn xông vào phòng thì ta đã phát hiện thân thể mình không ổn rồi, hẳn là có người nào khác đã gài bẫy ta cùng Bùi Dạ Tập, hòng tạo ra cục diện gạo nấu thành cơm.
Cho nên ta không hy vọng quan hệ phụ tử của tiên sinh cùng Bùi Dạ Tập vì chuyện này mà nảy sinh khúc mắc gì. Còn người bày trò ở sau màn kia, tuy hiện tại ta không muốn truy cứu trách nhiệm kẻ đó nhưng cũng không thể để hắn bình yên vô sự mà qua chuyện này được. Chờ mấy ngày này qua, ta muốn tiên sinh giao chuyện này cho ta xử lí, được chứ?”
Bùi Vũ Khâm tất nhiên không có dị nghị gì. Dù Yên nhi không đề cập đến, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đã đứng sau gài bẫy Yên nhi cùng Dạ Tập.
Hắn chỉ không ngờ Yên nhi sau khi bị Dạ Tập đối xử như vậy mà còn có thể bình tĩnh phân tích tình huống, sau đó nói thay Dạ Tập trước mặt hắn. Trong lòng Bùi Vũ Khâm lại cảm thấy thoải mái cùng ấm áp không thể nói rõ, vì sự thấu hiểu, thành thực của Yên nhi, cũng vì tâm tình lo lắng cho hắn của nàng.
“Yên nhi, Bùi Vũ Khâm ta đời này có thể tìm được hiền thê như nàng đã cảm thấy mỹ mãn!”
Bùi Vũ Khâm nói xong liền nhìn sâu vào mắt Giang Mộ Yên một lần, sau đó mới xoay người bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...