Edit: Ring.
Nói xong, Bùi Dạ Tập liền trực tiếp ngồi xuống giường, đồng thời còn vươn tay về phía Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên lập tức bị dọa bay hết phân nửa hồn phách, cuối cùng cũng không che giọng nữa mà hô lớn “Bùi Dạ Tập, dừng tay! Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi hiện tại lập tức, lập tức cút ngay ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn đến ngươi! Phòng này của ta cũng không phải chỗ ngươi nên đến!”
“Giang Mộ Yên, ngươi còn chưa chơi đã sao?”
Bùi Dạ Tập nghĩ hắn đã nói đến mức này rồi, Giang Mộ Yên cũng nên biết tốt mà lui, cư nhiên còn lớn tiếng mắng hắn, khiến hắn không còn kiên nhẫn nữa.
“Bùi Dạ Tập, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta chỉ biết ngươi nửa đêm vô cớ xông vào phòng ta, ngươi muốn làm gì? Nhanh rời đi cho ta!”
“Ngươi không biết? Ngươi làm sao có thể không biết? Không phải ngươi cho người nhắn ta đến sao?”
“Bùi Dạ Tập, ta đã nói rồi, ngươi đừng ăn nói bừa bãi, ta tìm ngươi làm cái gì? Ta đã giải trừ hôn ước với ngươi, chúng ta không còn là quan hệ hôn phu hôn thê nữa, ta cũng từng nói quá ta chưa từng thích ngươi, cũng sẽ không bao giờ thích ngươi, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao?”
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy cảm giác nóng rực trong cơ thể càng ngày càng lớn hơn, khiến nàng sắp sửa không thể chịu đựng được nữa.
Nếu không phải dùng sức cắn lưỡi mình, dùng sự đau đớn mà cố gắng giữ lại một chút thanh tỉnh, nàng sợ rằng mình lúc này đã nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.
Giang Mộ Yên lúc này chỉ muốn nhanh chóng đuổi Bùi Dạ Tập đi, như vậy nàng cũng có thể bảo Hồng Nguyệt nhanh tìm đại phu đến.
Nhưng đầu óc Bùi Dạ Tập lại vì những lời này của Giang Mộ Yên chọc vào cấm địa, sự hưng phấn kích động vừa nãy cũng biến mất hầu như không còn dưỡi những lời cự tuyệt liên tiếp của nàng.
Trong đầu hắn lúc này chợt hiện lên hình ảnh nàng ôm lấy cha hắn, tựa vào lòng cha lúc trước.
Tình cảnh này nhất thời kích thích tính cuồng của Bùi Dạ Tập, hắn gần như lập tức xông lên phía trước, hai tay đè chặt hai vai Giang Mộ Yên, vẻ mặt hung ác nói “Giang—Mộ–Yên–, ngươi có gan thì lặp lại lần nữa!”
“Bùi Dạ Tập, nói bao nhiêu lần vẫn vậy thôi. Ta không thích ngươi! Người trong lòng ta là Bùi Vũ Khâm cha ngươi! Bây giờ ngươi có thể hết hy vọng chưa? Nhanh đi cho ta!”
Tận mắt thấy hai người ôm nhau, giờ lại chính tai nghe Giang Mộ Yên thừa nhận thích cha, Bùi Dạ Tập lúc này liền phát cuồng, giáng một bàn tay thật mạnh lên mặt Giang Mộ Yên “Giang Mộ Yên, tiện nhân không biết liêm sỉ này!”
Đường nét kiên nghị trên mặt hắn lúc này đã hoàn toàn trở nên căng thẳng, khóe môi mỏng khẽ nhếch, giọng mỉa mai điên cuồng, cả người đầy mùi rượu, Bùi Dạ Tập nhất thời hung hăng đè Giang Mộ Yên dưới thân. Hai tay dùng sức một cái liền xé rách quần áo nàng “Giang Mộ Yên, ngươi muốn làm mẹ kế của ta? Ngươi muốn làm nữ chủ nhân mới của Bùi gia? Ta nói cho ngươi biết, mơ tưởng!
Giang Mộ Yên, ngươi sống là người của Bùi Dạ Tập, chết cũng là quỷ của Bùi Dạ Tập ta. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, những thứ không thuộc về ngươi thì đừng mơ có được!”
Nói xong, Bùi Dạ Tập liền cúi đầu, muốn hôn mạnh lên môi Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên dùng hết sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng quay đầu, thân thể không có chút khí lực phản kháng, cơ bắp tứ chi đều hoàn toàn mềm nhũn như nước.
Hơn nữa điều khiến nàng càng khủng hoảng là cử chỉ thô bạo như vậy của Bùi Dạ Tập chẳng những không khiến thân thể nàng cảm thấy hoảng sợ mà ngược lại còn mang đến một cảm giác kì lạ.
Nàng lúc này nếu vẫn chưa biết mình bị người ta bỏ thuốc thì cũng uổng phí bao nhiêu năm xem phim.
Lúc này hồn của nàng bị dọa đến muốn rời khỏi cơ thể, rốt cuộc không nhịn được nữa mà lớn tiếng hô “Người tới a – người đâu mau tới – ưm –”
Đáng tiếc tiếng kêu của nàng chỉ phát ra được một nữa đã bị đôi môi của Bùi Dạ Tập ngăn chặn.
Một mùi rượu nồng nặc lập tức dâng đầy khoang miệng Giang Mộ Yên, khiến nàng muốn kháng cự, lại bị thân hình hắn đè nặng mà không thể động đậy.
Nàng thân là nữ nhân, sức lực vốn không lớn bằng nam nhân như Bùi Dạ Tập, huống chi trong cơ thể nàng lúc này còn có xuân dược khiến cả người yếu ớt.
Mắt thấy bàn tay nóng bỏng của Bùi Dạ Tập đã muốn thô bạo sờ đến thân thể mình, Giang Mộ Yên lại càng tức giận đến mức hận không thể lập tức chết đi!
Sớm biết vậy từ khi mới phát hiện Bùi Dạ Tập bước vào đã lớn tiếng gọi người, không cho hắn có cơ hội làm nhục nàng, bây giờ hối tiếc đã quá muộn!
Không muốn khóc, không muốn để hắn thấy sự yếu đuối cùng sợ hãi của mình, bởi vì hắn không xứng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện thật vất vả mới có thể tâm linh tương thông với Bùi Vũ Khâm mà giờ rốt cuộc không còn cơ hội nắm tay nhau nữa, giọt nước nơi khóe mắt Giang Mộ Yên liền nhịn không được mà rơi xuống, lướt qua một bên má rồi thấm xuống gối nằm. Mà Bùi Dạ Tập hoàn toàn không phát hiện điều này, hắn chính là mê muội trầm luân dùng sức cắn nuốt đôi môi đỏ mọng của Giang Mộ Yên.
Đôi tay hắn tùy ý thăm dò cơ thể nàng, còn cảm thấy chưa đủ mà vói vào chăn chạm đến tiết khố của Giang Mộ Yên. Giang Mộ Yên muốn kháng cự hơn nữa nhưng cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng nức nở thống khổ đến cực điểm.
Ngay vào lúc này, Bùi Vũ Khâm lại mang theo Nghênh Phong dùng sức đẩy cửa phòng Giang Mộ Yên ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...