Edit: Ring.
“Vũ Khâm, thực xin lỗi, ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy!”
Sau khi Bùi Dạ Tập phất tay áo rời đi, Giang Mộ Yên cho dù trong lòng vẫn còn rất vui vẻ vì đã biết được thái độ của Bùi Vũ Khâm với mình nhưng đối với chuyện khiến quan hệ cha con của bọn họ trở thành như vậy, trong lòng nàng vẫn hổ thẹn không thôi.
“Yên nhi, không sao, Dạ Tập vốn là một đứa nhỏ, có rất nhiều chuyện nó không biết suy nghĩ cẩn thận, tin tưởng sau khi nó suy nghĩ cẩn thận sẽ tốt hơn.”
Bùi Vũ Khâm như an ủi mà vỗ nhẹ vai Giang Mộ Yên “Nhưng thật ra vừa rồi Dạ Tập nói nhiều lời khó nghe như vậy, Yên nhi nàng đừng để bụng.”
“Không sao, ta đã sớm biết hắn sẽ có thái độ như vậy, chỉ là có thể được chàng đáp lại, cho dù cậu ta lại nói lời khó nghe nữa, ta chắc chắn không thể thay đổi thái độ.”
Giang Mộ Yên bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía Bùi Vũ Khâm “Vũ Khâm, chàng chuẩn bị tốt chưa? Sau hôm nay, Bùi gia sợ là sẽ vì ta mà nổi lên giông bão, áp lực chỗ chàng phải thừa nhận sợ sẽ không nhỏ!”
Thấy đôi mắt lo lắng lại kiên định của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm thản nhiên nở nụ cười, vuốt mái tóc dài của nàng.
“Yên nhi, chuyện này nàng không cần lo lắng, nếu ta đã quyết định đi con đường này thì tất nhiên sẽ xử lí tốt mọi chuyện. Nàng cứ an tâm sống cuộc sống của mình, không cần vì vậy mà thay đổi thứ gì là được.
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm bình tĩnh, thong dong như vậy thì nhất thời cũng vô cùng tin tưởng gật đầu, nàng tin hắn khẳng định có thể xử lí tốt chuyện này.
Mà lúc này, đại phu đã được tìm trở lại, vừa vào cửa liền thở hổn hển nói “Tham kiếm lão gia, tham kiến đại công tử, tham kiến thiếu phu nhân!”
Nghe đại phu gọi mấy tiếng đại công tử, Giang Mộ Yên lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một Bùi Phong đang đứng, biểu tình nàng liền trở nên kinh ngạc cùng xấu hổ.
Giang Mộ Yên vừa nghĩ cuộc đối thoại của mình với Bùi Vũ Khâm vừa rồi, còn cả tình huống Bùi Dạ Tập gây hấn đều đã lọt vào mắt Bùi Phong thì không khỏi cảm thấy mấy phần ngượng ngùng.
Dù sao giữa trưa Bùi Phong mới thổ lộ có ý muốn theo đuổi nàng, chăm sóc cuộc đời sau này cho nàng. Nàng còn chưa cho người ta câu trả lời, bây giờ đã để hắn biết nàng đã có người vừa ý một cách tình cờ như vậy, mà người này còn là thúc thúc Bùi Vũ Khâm của hắn, Giang Mộ Yên nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình giống như đã lừa gạt người ta.
Tuy trong lòng không hề cảm thấy có lỗi gì với Bùi Phong, bởi vì dù sao trước khi gặp hắn, nàng cũng đã đặt trái tim của mình lên người Bùi Vũ Khâm, hơn nữa nàng cũng chưa từng có hành vi hay ám chỉ gì để Bùi Phong hiểu lầm, tin chắc Bùi Phong cũng không có lí do gì để trách cứ nhưng Giang Mộ Yên vẫn cảm thấy mình dường như không được quang minh chính đại lắm.
Không thể dứt khoát cự tuyệt sau khi Bùi Phong nói thích nàng cho nên bây giờ để hắn thấy được tình hình này, đối với Bùi Phong cũng có chút khó khăn.
Cho nên nhất thời Giang Mộ Yên cũng bối rối không biết nên nói gì mới phải.
Mà Bùi Phong đúng là đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời, trong lòng cũng chấn động vô cùng, nhưng so với Bùi Dạ Tập, hắn làm cháu Bùi Vũ Khâm, lại là một ‘bằng hữu’ không xem như rất quen thuộc của Giang Mộ Yên, hắn căn bản ngay cả lập trường chỉ trích cũng không có.
Nhưng sâu trong nội tâm, Bùi Phong cũng không thể chấp nhận sự thật đối tượng Mộ Yên thích là thúc thúc Bùi Vũ Khâm.
Bởi vậy lúc này nhìn đến biểu tình kinh ngạc cùng giật mình của Giang Mộ Yên khi phát hiện hắn đứng sau lưng, trong lòng Bùi Phong kỳ thật cũng không chịu nổi.
Rất nhiều cảm xúc phức tạp chất chồng trong lồng ngực, muốn phát tác lại không tìm được lí do để mở miệng, hắn đành phải cố nén, sắp nhịn không được nữa rồi.
Bùi Vũ Khâm bình tĩnh nhìn một màn này, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ vờ như không chú ý. Hắn quay qua nói với Phạm đại phu đang vã mồ hôi “Phạm đại phu, phiền ông lại chạy một chuyến, vừa rồi Mộ Yên té xỉu, gần đây nàng đột nhiên xỉu như vậy đã hai lần, ta sợ thân thể nàng có gì không ổn, ông cẩn thận xem mạch một chút xem rốt cuộc có vấn đề gì không hay chỉ đơn giản là quá mức mệt mỏi, cần bổi bổ thôi!”
Bùi Vũ Khâm vừa nói xong, Phạm đại phu liền cung kính gật đầu “Dạ, lão gia! Thiếu phu nhân, mời ngài ngồi xuống để lão hủ xem mạch cho ngài!”
“Phạm đại phu, sau này không dùng xưng hô thiếu phu nhân nữa, trực tiếp gọi tiểu thư là được!”
Thanh Thư nghe được Phạm đại phu còn dùng xưng hô cũ để gọi Giang Mộ Yên thì dù không nghe lão gia hạ chỉ thị nhưng Thanh Thư cũng biết xưng hô này từ bây giờ là không thể dùng nữa.
Dù sao những lời lão gia nói với đại thiếu gia vừa nãy, hắn cũng đã nghe được rõ ràng.
Xem ra Mộ Yên tiểu thư hoàn toàn khác trước này đúng thật là có mấy phần năng lực quỷ thần khó lường, vậy mà có thể khiến lão gia nhiều năm qua tâm như nước dừng vì nàng mà không tiếc phá hư thanh danh của mình, nói muốn cưới nàng làm vợ, còn phá lệ vì nàng mà tát đại thiếu gia một cái, đây chính là chuyện chưa từng có.
Khiến Thanh Thư mặc dù trong lòng cảm thấy Mộ Yên tiểu thư không xứng với lão gia nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Chẳng những vậy, hắn làm gã sai vặt cùng quản sự bên cạnh lão gia đã nhiều năm, rất nhiều chuyện dù lão gia chưa phân phó nhưng vẫn phải làm tốt.
Thí dụ như sau hôm nay, hắn nhất định phải truyền lệnh xuống, để tất cả hạ nhân trong phủ đồng loạt sửa xưng hô với Mộ Yên tiểu thư.
Mà trước mắt tất nhiên là phải sửa Phạm đại phu trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...