Edit: Ring.
“Đúng vậy, lão gia yên tâm, tuy Mộ Yên cùng Dạ Tập không thành vợ chồng được nhưng đây bất quá là duyên phận an bày, huống chi đối với Mộ Yên và Dạ Tập mà nói, cả hai đều đã được đền bù mong muốn, vậy còn có gì để nói? Chúng ta tất nhiên sẽ đối đãi với Mộ Yên như trước, tuyệt không để nàng cảm thấy xa lạ cô tịch.”
Tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa cũng vội vàng đứng lên, nhiệt tình ân cần nói.
“Vậy tất nhiên là không thể tốt hơn! Yên nhi, con cũng nghe rồi đó, có nhu cầu gì thì chỉ cần mở miệng phân phó như trước là được. Nếu có ai không tốt với con, cứ việc tùy thời tìm ta nói!”
“Tạ Bùi tiên sinh, tạ nhị phu nhân, tam phu nhân, cũng cám ơn chư vị đã yêu thương, Mộ Yên đa tạ mọi người!”
Giang Mộ Yên vội vàng đứng dậy hành lễ với mọi người.
“Được rồi, Mộ Yên, con khách khí như vậy làm gì, thật xa lạ quá. Nếu nguyện ý thì con cứ gọi ta bá nương giống trước đây cũng được, đừng gọi nhị phu nhân giống như mới ngày đầu biết ta, không biết ý của Mộ Yên như thế nào?”
“Đa tạ ý tốt của nhị phu nhân, bất quá Bùi gia là nhà phú quý, tất nhiên phải có quy củ, Mộ Yên nếu đã giải trừ hôn ước với đại thiếu gia, vậy sao có thể bất kính với nhị phu nhân? Về sau vẫn là gọi nhị phu nhân có vẻ thích hợp hơn!”
Giang Mộ Yên tuy không định phủi sạch quan hệ với mọi người trong Bùi gia nhanh như vậy, nhưng Hồng Nguyệt nhắc nhở cũng đúng, nếu về sau nàng muốn cùng với Bùi Vũ Khâm thì tốt hơn là nên nhanh chóng cắt đứt những xưng hô cùng quan hệ này.
Nếu không, về sau liên lụy sẽ không hay lắm.
“Hừ, bây giờ lại nói quy củ, ngươi sớm đã –”
Bùi Dạ Tập hừ lạnh một tiếng, vừa mới nói một nửa đã bị giọng nói ôn hòa nhưng chứa mấy phần nghiêm khắc của Bùi Vũ Khâm ngắt ngang “Dạ Tập, im miệng! Con không phải con nít, hôm nay làm cái gì vậy?”
“Cha, con, con chỉ là không quen nhìn có người vờ nhu thuận, giả bộ hiền lương thục đức mà thôi.”
Giang Mộ Yên vừa nghe vậy, nhất thời trong lòng nổi lên tức giận. Bùi Dạ Tập này thật là quyết tâm muốn khiến nàng chán ghét hắn đến cùng cực có phải không?
Nàng vừa định cãi lại đã nghe giọng nói nghiêm khắc của Bùi Vũ Khâm vang lên “Dạ Tập! Con càn quấy đủ rồi! Bây giờ lập tức trở về viện của con tu dưỡng, bình tĩnh lại cho ta. Trong vòng năm ngày, nếu không có sự cho phép của ta thì không được rời khỏi phòng. Thanh Thư, lập tức đưa đại thiếu gia về.”
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Bùi Vũ Khâm tức giận, bao gồm cả Giang Mộ Yên.
Mà Bùi Dạ Tập, người trực tiếp nhận sắc mặt giận dữ của Bùi Vũ Khâm lúc này rốt cục đã tỉnh táo lại. Hắn hình như lại quá mức kích động mà làm chuyện mất lí trí nữa rồi.
Rõ ràng đã tự nhủ với bản thân là phải nhẫn nại, phải khiến Giang Mộ Yên thích hắn lần nữa, muốn giữ lại nàng, nhưng thế nào mà chuyện vừa đến, hắn liền không khống chế được cái miệng mà nói ra lời càng khó nghe hơn?
Qua hôm nay, chỉ sợ là Giang Mộ Yên sẽ càng chán ghét hắn. Lời thề nàng phát ra hôm đó đến giờ vẫn còn rõ ràng trong đầu hắn, thỉnh thoảng lặp lại khiến nỗi lòng hắn phập phồng không yên.
Hơn nữa rõ ràng biết cha không thích nhất chính là bộ dáng mất bình tĩnh đó mà sao bây giờ hắn lại ở trước mặt mọi người khiến cha không vui chứ?
Nỗi ảo não của Bùi Dạ Tập, không phải hai ba câu là có thể hình dung. Cho nên lúc này nhìn đến sắc mặt nghiêm khắc lần đầu tiên không còn chút ý cười của cha, Bùi Dạ Tập vốn đã kính phục cha vô cùng lại càng không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể im lặng bước ra ngoài.
Mà Thanh thư cũng nhanh chóng theo sau, xem chừng Bùi Dạ Tập về sân của mình.
“Yên nhi, ta thay Dạ Tập xin lỗi con. Nó –”
“Bùi tiên sinh, không sao. Mộ Yên biết đại thiếu gia bất quá chỉ là nhất thời tức giận nên lời nói khó tránh khỏi có chút kích động, ta sẽ không để bụng. Hôm nay là sinh nhật của tiên sinh ngài, không cần lại vì chuyện của Mộ Yên mà phiền não. Hơn nữa liên tiếp mấy ngày nay tiên sinh bận đến không chịu nổi, mệt mỏi vô cùng, hôm nay sinh nhật, ta cũng đã dùng bữa xong, liền đem thời gian còn lại để cho Bùi tiên sinh nghỉ ngơi đi. Được chứ?”
Giang Mộ Yên vốn có rất nhiều ủy khuất, nhưng thấy Bùi Vũ Khâm tự mình xin lỗi, nàng vẫn là không muốn.
Ở đây nhiều người như vậy, Bùi Vũ Khâm thân là người đứng đầu một nhà đã muốn có rất nhiều chuyện phiền lòng, hắn cần phải có khí thế cùng uy nghiêm của người làm gia chủ, nàng sao có thể để hắn chịu thiệt vì nàng trước mặt mọi người chứ?
Cho nên vừa nghe ra Bùi Vũ Khâm chuẩn bị nói gì, Giang Mộ Yên liền lập tức ngắt ngang. Nàng không muốn để hắn nói nửa lời ủy khuất.
Tâm tư của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm tất nhiên không biết, nhưng một chút không muốn lộ ra trong ánh mắt của nàng vẫn bị hắn bắt được.
Bùi Vũ Khâm không khỏi bối rối, hắn phát hiện mình cái gì cũng không nói ra được, bởi vì đối mặt với Giang Mộ Yên như vậy, hắn thật sự không biết nói gì.
Mà những người khác ở đây sau khi nghe được lời Giang Mộ Yên nói thì đều như người vừa tỉnh mộng “Đúng vậy, lão gia, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên cáo từ, ngài đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đúng vậy, thúc thúc, sáng sớm ngày mai thúc thúc còn phải bận rộn với những chuyện trong nhà ngoài cửa, chất nhi thật sự không đành lòng tiếp tục quấy rầy cùng lãng phí thời gian nghỉ ngơi của thúc thúc, xin phép cáo lui.” Bùi Ngu cũng vội vàng trưng vẻ mặt quan tâm cùng đôn hậu phụ họa theo.
“Lão gia, chúng ta đi trước.”
Mọi người ngươi một câu ta một tiếng, nháy mắt đều đã từ biệt Bùi Vũ Khâm.
Mà Bùi Vũ Khâm thấy vậy cũng chỉ có thể gật gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng, sau đó nhìn Giang Mộ Yên cùng những người khác lần lượt rời khỏi Vận Hoa thính về sân của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...