Hữu Phỉ

Một mu bàn tay Chu Phỉ bị tảng đá vừa rồi văng bị
thương, cả quãng đường, nàng vừa phấn khích vừa chạy thục mạng, bản thân nàng cũng không phát hiện vết thương dài nhỏ đó, mãi đến bây giờ nó hơi ngứa nàng mới nhận ra.

Nàng cúi đầu liếm, có chút mùi tanh ngọt của rỉ sắt, nàng hơi khó hiểu hỏi:

- Kỷ tiền bối đã không cầm đao nữa, ngươi không nghĩ là lỡ như
người trong khách điếm không giết nổi lão Cửu Long thì sao ư?

Ánh mắt âm trầm của Ân Bái hơi xoay chuyển, nhìn sang Chu Phỉ,
biểu cảm hắn ta hình như có chút bất mãn, giống như đang nghi hoặc nha
đầu lỗ mãng không biết từ đâu chui ra này tại sao lại may mắn như
vậy___gia học thâm hậu, đao phong sắc bén, đồng thời còn được nuông
chiều sinh ra ngu xuẩn liều lĩnh.

- Thì sao?

Ân Bái thấp giọng hỏi ngược lại:

- Thì có thể làm sao?

Chu Phỉ khựng lại, nhanh chóng hiểu ra___không sai, dù có ra sao cũng chả sao, cùng lắm là Kỷ Vân Trầm và một kẻ xui xẻo trong khách
điếm chết dưới tay lão Cửu Long mà thôi.

Ân Bái chỉ cần bịa đại một lý do, tuyên bố mình và Kỷ Vân Trầm
có thù oán, tà ma ngoại đạo có thù oán với truyền nhân Bắc đao là lẽ
đương nhiên, lão Cửu Long sẽ không nghi ngờ, nếu Kỷ Vân Trầm cứ thế chết đi, lão Cửu Long cũng chỉ dương dương tự đắc mà thôi.

Vì e là ông lão đó không biết Ân Bái họ “Ân”, càng không biết hắn ta chuồn ra ngoài là không có ý định quay về.

Ân Bái cúi đầu nhìn ngón tay mình, hờ hững nói:

- Bắc đao mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy mà vẫn vui vẻ bình
yên, ta tin bất kể hắn dùng thủ đoạn gì cũng không dễ chết_____có phải
không, Kỷ đại hiệp?

Kỷ Vân Trầm chết rồi cũng không sao, hắn ta còn chuẩn bị những hậu chiêu khác, dù sao thì lão Cửu Long rất ngu xuẩn.

Kỷ Vân Trầm không nói gì, chỉ chống một tay, cố sức ngăn Hoa
chưởng quỹ đang nổi giận bừng bừng, bàn tay gầy gò thô ráp nổi đầy gân
xanh.

Bàn tay đó không mảy may giống tay của một danh hiệp, mu bàn tay lổn ngổn những vết sẹo nham nhở, móng tay được cắt sửa sạch sẽ, nhưng
đầu ngón tay hơi có vết bỏng và vết nứt nẻ linh tinh_____đã thành đôi
tay của một đầu bếp chính thống.

Tạ Doãn lắc lắc đầu, nói:

- Ta từng thấy không ít chuyện thất tín bội nghĩa, nhưng hôm nay gặp Ân công tử, ta mới biết đó chẳng là gì cả.


Ân Bái không hề phản ứng.

Hắn ta có thể quỳ xuống làm chó trước mặt kẻ thù giết cha, có lẽ cũng không mấy để ý đến những lời đánh giá không đau không ngứa của
người khác.

Ân Bái nói:

- Đoan vương gia vừa nãy có câu nói rất hay. Lão ma đầu đó năm
xưa trộm đồ không từ thủ đoạn, cho nên hắn ta là một tên tặc. Sơn Xuyên
kiếm cũng được, thứ khác cũng được, đều là họ “Ân”, bây giờ ta cầm về,
có phải là chuyện hợp tình hợp lý không? Nếu đã hợp tình hợp lý thì tại
sao ta phải nói cho mấy người không liên quan các ngươi biết, để thu hút thêm vài tên tặc à?

Lời này vừa thốt, ngay cả loại người tốt tính hiếm thấy như Tạ Doãn nghe, sắc mặt cũng khó coi.

Lời Ân Bái chưa dứt, Hoa chưởng quỹ liền đẩy Kỷ Vân Trầm ra:

- Kỷ đệ có ơn cứu mạng với ta, nếu đệ ấy khăng khăng muốn bảo vệ ngươi, ta cũng không tiện làm gì ngươi trước mặt đệ ấy. Ân công tử lợi
hại như vậy, chắc hẳn khi ra ngoài có thể tự mình tạo một khoảng trời,
không cần ai hộ tống nữa, hôm nay ra khỏi nơi đây, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, lần sau nếu để ta gặp lại ngươi…

Nói đến đây, ông nở nụ cười âm u, quay đầu liếc Kỷ Vân Trầm, nói:

- Mấy năm nay, ân của đệ, huynh đã báo, huynh và tiểu tử này có
mối thù chặt tay, nhất định không thể hòa hợp, đệ có ý kiến gì không?

Kỷ Vân Trầm khàn giọng nói:

- Là đệ có lỗi với huynh.

Hoa chưởng quỹ dường như muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn không
cười được, tự đi sang một bên, ngồi cạnh bọn Chu Phỉ, ngoảnh mặt làm
ngơ.

Tạ Doãn chắp tay với Ân Bái, vừa khách sáo vừa lạnh nhạt nói:

- Ân công tử tự lo lấy mình.

Trong gian phòng nho nhỏ, sáu người chia thành 3 nhóm ngồi, khóe môi Ân Bái nhếch lên nụ cười lạnh, tự ngồi một góc nhắm mắt nghỉ ngơi,
Kỷ Vân Trầm ngồi ở một góc khác, cũng không nói một lời.

Chu Phỉ nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, thấy bầu
không khí căng thẳng như vậy, thực không tiện nói gì, bèn dứt khoát dựa
vào vách, nhắm mắt đắm chìm trong Phá Tuyết Đao.

Nàng nhanh chóng vứt “Thanh Long Chu Tước” gì đó qua một bên,
lòng không tạp niệm, phân tích Phá Tuyết Đao mà nàng đã vô số lần tôi
luyện trong giấc mơ, không biết có phải vì vừa đột nhiên chạm được chút

chân ý trong đao hay không mà cả chín thức đao pháp trong lòng nàng đều
đột nhiên trở nên khác trước.

Dần dà, Khô Vinh chân khí trên người nàng bắt đầu chậm rãi lưu
chuyển theo thời gian nàng tập trung tinh thần, tựa như đang thẩm thấu
từng chút từng chút một vào trong mỗi chiêu mỗi thức.

Bất tri bất giác, một ngày đã trôi qua.

Chu Phỉ bị đói tỉnh, phút chốc nàng đưa Khô Vinh chân khí một
lần nữa quay về trong khí hải, mùi canh thịt thoang thoảng nơi đầu mũi,
vừa mở mắt thì thấy bọn Tạ Doãn không biết kiếm từ đâu ra một cái nồi
nhỏ đặt trên bếp lò nấu canh.

Nàng ngước mắt liền đối diện với tầm mắt đăm chiêu đánh giá của
Hoa chưởng quỹ, ánh đao sắc bén trong mắt nàng chưa tan, con ngươi Hoa
chưởng quỹ co lại, bỗng không dám đương đầu, vô thức dời tầm mắt đi chỗ
khác.

Ngô Sở Sở quay đầu, thấy Chu Phỉ mở mắt liền cười nói:

- A Phỉ, có đói không? May nhờ Hoa chưởng quỹ bắt được một con
thỏ, còn tìm ra được nồi bát cũ trong mật đạo mà trước đây họ dùng, ta
múc một bát cho cô nhé!

Chu Phỉ “ừ”, đón lấy bát canh thịt bị nấu nát nhừ, không dầu
không muối, thịt cũng tanh đến đòi mạng, mùi vị thực sự không dám khen
tặng, nàng ngửi một lát là cảm thấy có chút no rồi.

Tạ Doãn nhìn sắc mặt miễn cưỡng của nàng, cũng bưng lên một bát, duỗi cánh tay dài ra cụng bát với Chu Phỉ, nói:

- Có câu “thà không ở nhà trúc chứ không thể không ăn thịt”,
chúng ta đã rơi xuống mức này mà còn có thỏ huynh chủ động hiến thân là
may mắn lắm rồi__nào, cạn một hơi!

Canh thịt mới múc ra khỏi nồi còn nóng hổi, bị cú “cụng ly” hào
sảng của hắn suýt làm văng vào người Chu Phỉ, gương mặt dính hơi nước
nóng của nàng lườm Tạ Doãn:

- Ngươi cạn đi, kệ ta!

Tạ Doãn:

- …

Ngô Sở Sở ở bên cạnh phì cười, Chu Phỉ nhìn nàng ấy, nàng ấy liền che miệng, nhỏ giọng nói:


- Quan hệ giữa cô và Đoan… Tạ công tử rất tốt nhỉ.

Chu Phỉ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt Tạ Doãn, không
biết Tạ Doãn có tật giật mình hay sao mà vừa đối mắt liền quay đi, miệng lẩm bẩm:

- Tổn thọ mất, ai tốt với nàng ấy chứ? Cô để ta sống thêm mấy năm đi.

Tiểu tiện nhân này nói xong, lập tức liệu sự như thần, bưng bát
chạy đi hai thước, tránh khỏi một cú Vô ảnh cước của Chu Phỉ.

Lúc này, Hoa chưởng quỹ chợt nói với Chu Phỉ:

- Ta nghe nói Phá Tuyết Đao không thể so với thứ khác, thường
thường phải luyện lâu mới có thành tựu, đao pháp cô nương đã rất lão
luyện, là bắt đầu học từ nhỏ ư? Luyện bao nhiêu năm rồi?

Chu Phỉ đang gian nan nuốt canh thịt khó uống kia xuống, suýt
buột miệng nói “mẹ ta mới dạy ta trước khi ta ra ngoài” nhưng lời đến
bên môi thì bị canh thịt kia chặn lại, nàng đắn đo chốc lát, cảm thấy ở
bên ngoài không nên tùy tiện để lộ chuyện nhà mình, bèn đáp qua loa:

- Được một thời gian rồi… không phải từ nhỏ, ơ, hai ba năm?

Hoa chưởng quỹ giật mình:

- Hai ba năm?

Chê quá dài à?

Chu Phỉ chột dạ sửa miệng:

- Hoặc một hai năm? Dù sao cũng xêm xêm đó.

Kỳ thực nàng không biết, trừ phi đi đường tắt, luyện ma công,
bằng không hễ là tuyệt học trong thiên hạ đều phải mất nhiều năm mới có
thể luyện được.

Chu Phỉ cảm thấy mình rất hổ thẹn khi so sánh với những người có gia học khác như Đoàn Cửu Nương, Kỷ Vân Trầm, nhưng thực ra nàng đã
quên, thời gian nàng học Phá Tuyết Đao đến giờ còn chưa được nửa năm.

Chỉ là nàng say mê nó, bình thường đều rất dễ đắm chìm trong đó, dọc đường lại trải qua nhiều lần sinh tử, được các cao thủ rèn giũa,
còn đánh bậy đánh bạ vớ được Khô Vinh chân khí của Đoàn Cửu Nương, nên
sự tiến bộ có thể xem là thần tốc.

Hoa chưởng quỹ không hỏi thêm gì nữa, chỉ lắc đầu cảm khái mấy
câu “hậu sinh khả úy” rồi vuốt ve mép bát, không biết thả hồn tận đẩu
tận đâu.

Đột nhiên, trong mật đạo hẹp dài âm u vang lên một tiếng thanh
la đồng, có thể so với đá vỡ trời rung, ma quỷ gọi hồn, khiến tim gan
người ta bị dọa muốn nứt ra.

Chu Phỉ nhanh tay nhanh mắt, che miệng Ngô Sở Sở lại, dằn xuống
tiếng kêu sợ hãi của nàng ấy, đồng thời duỗi một chân hất cái muỗng sắt
dùng để khuấy canh thịt do nàng ấy lỡ tay làm rơi, Tạ Doãn quơ tay bắt

được.

Tạ Doãn và Hoa chưởng quỹ không ai hé răng, nhanh chóng dập lửa, đậy canh thịt, dùng đất cát cỏ tranh lung ta lung tung bên cạnh che
lại.

Hoa chưởng quỹ bình tĩnh khoát tay với mọi người, dùng âm lượng rất nhỏ nói:

- Năm xưa phái Hành Sơn trốn đi không hề bịt cửa mật đạo là để
trì hoãn truy binh, trong thời gian ngắn họ không đuổi được tới đây, gõ
thanh la chỉ để làm rối chúng ta thôi, đừng hoảng.

Hóa ra mật đạo này thông đi khắp nơi, như một mê cung lớn có vô
số cửa ra_____bằng không thì con thỏ xui xẻo kia cũng không vào được.
Không ít nơi trong này thậm chí còn che giấu tầng tầng cơ quan, con
người khi ở dưới lòng đất vốn đã không dễ phân biệt đông tây nam bắc,
không có bản đồ thì rất nhanh sẽ bị mật đạo và cơ quan vây khốn.

Ban nãy Hoa chưởng quỹ dẫn họ vào từ một lối ra bí mật, vẫn chưa đi vào sâu, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Thanh Long chúa có lẽ là
dẫn người lục soát khắp Hành Sơn, không tìm được người nhưng vô tình
phát hiện được lối vào mật đạo ở phái Hành Sơn cũ.

Hoa chưởng quỹ dùng âm lượng cỡ thì thầm nói:

- Không cần lo lắng, lão kia vào thì dễ ra thì khó, hôm nay chưa chắc là ai chết ở đây đâu, bằng không bọn chúng đã âm thầm vào tập kích chúng ta rồi, còn gõ thanh la làm gì?

Tạ Doãn quay đầu nhìn Ân Bái cũng đã bắt đầu cảnh giác:

- Thanh Long chúa xem ra không tìm được Ân công tử thì không bỏ qua nhỉ?

Hai mươi năm trước, Thanh Long chúa vì thứ gì đó trên tay Ân Văn Lam mà gài bẫy không biết bao nhiêu người, nhưng nghĩ mà xem, bây giờ
thứ đó bị con chó mình nuôi trộm đi thì sẽ có tâm trạng thế nào_____dù
bên người Tạ Doãn thật sự có đại quân Nam triều đi nữa, hắn ta cũng chắc chỉ tạm thời rút lui chứ vẫn bám theo dai như đỉa.

Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên trong mật đạo, qua vô số gian phòng và con đường hẹp nên nghe không chuẩn lắm nhưng từng câu
từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

Thanh Long chúa thấy một tiếng thanh la đồng không thể bứt dây động rừng, bèn đích thân mở miệng, nói:

- Ta đối xử với ngươi không bạc, vàng bạc châu báu, lụa là gấm
vóc, ta có từng tiếc rẻ chưa? Ngươi tham tài cũng được, háo sắc cũng
được, ngươi muốn gì, có bao giờ ta không cho? Tha một cái vỏ kiếm rỗng
đi làm gì? Sơn Xuyên kiếm đã vỡ thành tám đoạn, không đáng tiền, bây giờ ngươi ngoan ngoãn quay về, ta tuyệt đối không truy cứu, có được không?

Vẻ mặt Ân Bái không lay chuyển.

Thanh Long chúa đợi chốc lát, thấy không có động tĩnh, hình như là thở dài, lại nói:

- Chẳng lẽ đồ chó ngươi có quan hệ gì với Ân gia ư?

Khóe môi Ân Bái khẽ cong lên, nở nụ cười lạnh lẽo hung tàn.

Nhưng liền sau đó, giọng Thanh Long chúa xa xa vọng tới, loáng thoáng mang theo ý cười:

- Vậy thì càng không cần trốn, mùi vị nữ nhân Ân gia năm xưa,
đến bây giờ đám huynh đệ thuộc hạ của ta vẫn nhớ mãi không quên, với
tuổi tác của ngươi, nói không chừng là con cháu của vị nào đó đấy, người một nhà hà tất phải gây nhau khiến người ngoài chê cười…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui