Lý Thịnh mấy năm gần đây tiếp xúc nhiều nhất với Chu Dĩ Đường, thường xuyên làm sai vặt cho cô phụ, thậm chí từng đích thân theo Nam quân lên chiến trường, hắn không cần nghe tiếng dây cung cũng biết họ đã rơi vào hoàn cảnh bết bát nhất.
Dương Cẩn thình lình lao ra như vậy, đồng nghĩa cả ba người họ đều ở chỗ sáng, không có ai tiếp viện.
Tình cảnh như thế, đừng nói là Lý Thịnh, dù là đại gia binh pháp của các triều đại mà dưới tay không có người để dùng thì cũng là không bột đố gột nên hồ.
Có câu “bắt ba ba trong rọ”, cảm giác làm ba ba đúng là chẳng tốt đẹp tí nào.
Lý Thịnh thực sự hết cách, đành nhắm mắt đưa chân. Một kiếm của hắn đâm xuyên hai Bắc quân chắn trước mặt, xong lười rút kiếm, trực tiếp đưa cả kiếm và thi thể đẩy ra làm lá chắn, đánh lung tung đến trước cửa hàng rào sắt rồi tiện tay vứt đi, sau đó Lý Thịnh dùng thanh kiếm còn lại đâm vào khóa cửa, ghim rồi uốn, nạy mở hàng rào sắt do Bắc quân khóa vội ra.
Hắn trở tay làm thịt một vệ binh Bắc quân đuổi theo, quát với người bên trong hàng rào sắt:
– Mau ra đây!
Lưu dân trong hàng rào sắt hoảng sợ nhìn hắn.
Lý Thịnh bực mình, xách cái cửa sắt lên, chém đứt dây thừng trên người lưu dân suýt bị chém đầu kia rồi đẩy mạnh người đó về trước:
– Chạy!
Lưu dân đó vốn tưởng đại nạn sắp đến, ai ngờ tình thế xoay chuyển, nhặt được mạng về, sau khi lảo đảo đứng vững thì lập tức nhanh chân ù té chạy theo bản năng.
Có một người dẫn đầu như vậy, những lưu dân bị giam khác cuối cùng cũng phản ứng lại, chen nhau lao lên, chạy ra ngoài hàng rào sắt, người phía sau không ngừng xô đẩy giục người phía trước, ngay cả vệ binh Bắc quân nỗ lực ngăn chặn cũng bị đẩy ra, cơn khủng hoảng như nước lũ tìm được miệng cống, cuối cùng hội tụ thành một luồng sức mạnh.
Chưa đợi Lý Thịnh thở phào một hơi, Dương Cẩn chợt quát lên:
– Cẩn thận!
Lý Thịnh nghe bên tai có một luồng gió ác liệt thổi qua, hắn không kịp suy nghĩ liền dịch bước né tránh, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một mũi tên sắt bị Đoạn Nhạn đao gọt giữa không trung, vừa khéo rơi xuống chỗ hắn đứng ban nãy.
Liền sau đó, tiếng dây cung vang lên bốn phía như chọc phải tổ ong vò vẽ, khiến người ta tê cả da đầu, tên lạc trí mạng từ khắp nơi bắn tới, rơi xối xả như mưa.
Lưu dân chạy trước nhất bị một mũi tên ghim xuyên đầu dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người, trực tiếp đóng vào một tảng đá lớn, màu đỏ và trắng nhuộm một mảng.
Các lưu dân chạy theo bị dọa sợ vỡ mật, toàn bộ loạn cào cào.
Lý Thịnh bị mưa tên đầy trời ép ra sau một cây cổ thụ, tùy tiện nhặt một thanh đao trên thi thể quân địch, vừa nỗ lực chống lại tên lạc bốn phía vừa rống to:
– Chia ra chạy! Tìm nơi trốn, đừng tụ lại với nhau, đừng quay đầu, đừng quay về sơn động! Không được chạy về sơn động!
Lưu dân ầm ĩ hỗn loạn chạy tứ tung, một bộ phận chạy loạn xạ, nhanh chóng bị ghim trên mặt đất, một nhóm tương đối thông minh bắt chước Lý Thịnh, chia nhau trốn tránh trong sơn cốc, chui tới đủ thứ vật có thể ẩn thân như đá tảng và đại thụ, còn một nhóm nhỏ trong cơn hoảng loạn không nghe tiếng la của Lý Thịnh, quay đầu chạy về sơn động phía sau hàng rào sắt.
Lý Thịnh khàn giọng hét:
– Ra ngoài! Mau ra ngoài! Chúng phóng hỏa đấy!
Hắn cảm thấy mình như một gã chăn dê dỏm, cổ họng đã la khàn mà chẳng ai nghe.
Lý Thịnh chợt trầm mặc, nghe tiếng gió trong sơn cốc, tiếng tên bắn, tiếng kêu la và tiếng hét thảm, không hiểu sao lại nhớ tới câu của Nghê Thường phu nhân “vung tay nhất hô thiên hạ ứng”.
Lúc đó sau khi hoảng hốt, hắn còn có chút đắc ý nho nhỏ, giờ nghĩ lại, thực muốn cười khổ ra tiếng.
Đừng nói “thiên hạ ứng”, ngay cả mấy trăm người này hắn còn không làm gì được nữa là.
Có lẽ Nghê Thường phu nhân xưa nay không câu nệ tiểu tiết, thấy hắn thiếu niên trẻ tuổi nên chọc ghẹo đùa hắn chơi.
Lý Thịnh nghĩ, mình chẳng qua chỉ là một hậu bối trẻ tuổi vừa nông cạn vừa đố kỵ, đời này đại khái chỉ xứng lo chuyện vặt vãnh, tương lai trở thành một đại tổng quản Mã Cát Lợi khác quản Tú Sơn Đường là hết, dẫu sao thuở thiếu niên đại đương gia từng nói, tư chất luyện võ của hắn chẳng ra sao.
– Lửa! Lửa!
Lý Thịnh chợt hoàn hồn, khẽ quát một tiếng, chật vật dùng đao gạt ra những mũi tên đầy trời bắn tới, trên đám mũi tên này của Bắc quân thật sự nhúng dầu, lúc xẹt qua giữa không trung, lửa văng tung tóe như sao băng.
Má Lý Thịnh bị lửa hơ nóng, cây gỗ nơi hắn ẩn thân bị bén lửa, lửa và nước trong cây va nhau khiến cả hai bên đều nhanh chóng tổn hại. Thân cây cháy đen một mảng, lửa cũng lụi tắt, nhưng rất nhanh, càng nhiều mũi tên lửa liên tiếp phá không trung lao tới.
Thời cơ họ tới rất không may, Bắc quân đã tập kết xong tám chín phần mười, nhìn bề ngoài thì Bắc quân đã chuẩn bị xong việc giết sạch lưu dân nơi này, dùng một mồi lửa hủy đi sơn cốc rồi tiến quân thần tốc ra tiền tuyến… dầu này không hề lãng phí, toàn bộ đều dùng cho họ.
Mấy người trốn chung quanh theo Lý Thịnh tuy chật vật nhưng trong thời gian ngắn vẫn có thể gắng chống đỡ, còn những người ban nãy khăng khăng trốn vào sơn động thì cảnh ngộ gặp phải chẳng tốt đẹp gì. Vốn nghĩ vào sơn động là có thể tránh tên bay loạn lạc đầy trời, ngờ đâu có quả cầu lửa bay vào sơn động, nhanh chóng đốt cỏ khô và chiếu của các lưu dân.
Cơn gió đêm vừa khéo thổi vào trong động, nháy mắt cuốn lửa vào bên trong, sơn động đó bị Bắc quân làm thành phòng giam thiên nhiên nên bên trong hiển nhiên là ngõ cụt, các lưu dân ban nãy trốn vào động vì bảo vệ tính mạng nên đều nấp trong cùng, căn bản chưa phản ứng kịp thì khói đặc đã ùn ùn cuồn cuộn bốc lên, ngọn lửa bùng phát nhanh chóng che kín cửa động.
Lúc này muốn chạy đã không còn kịp nữa.
Không biết có phải ảo giác của Lý Thịnh hay không, hắn luôn cảm giác mình ngửi được mùi thịt cháy khét, ngực lập tức nổi lên cơn buồn nôn, Lý Thịnh liều mạng nhịn xuống kích động muốn nôn ọe, nước mắt sắp chảy ra.
Lúc này, trước mắt Lý Thịnh lóe lên một bóng người, Dương Cẩn lảo đảo rơi xuống trước mặt hắn.
Người phương nam không quá quen búi tóc giống nam tử Trung Nguyên, ngày thường xõa tóc thì có thể xem như “đen mà đẹp”, nhưng bây giờ xõa tóc thì là tìm đường chết, thành “đen mà khét”, tóc Dương Cẩn bị tên lửa bay loạn xạ đốt ngắn một đoạn, mùi cháy nồng nặc phả vào mũi theo một độ cong duyên dáng, hình tượng lại càng khỏi phải nói.
May mà mặt y đen, có hun khói cũng không nhìn ra đầu mối gì.
– Không quản được đâu!
Dương Cẩn hét to với hắn:
– Trừ phi phun nước vào, dù sao ta làm không được, ngươi phun được hả?
Lý Thịnh:
– …
Lý thiếu gia bị nước miếng y văng vào mặt, chút yếu mềm do dự thiếu quyết đoán trong lòng bị sự đơn giản thô bạo của Dương Cẩn đập vụn, hắn lập tức xốc lại tinh thần, nén tâm trạng xuống, lau mạnh khói bụi trên mặt.
Lý Thịnh nghiêng đầu phóng tầm mắt nhìn, thu hết cảnh tượng cả sơn cốc vào đáy mắt, vừa nhìn liền nhận ra vấn đề. Tất cả cung tiễn thủ và dầu đốt đều nhắm về phía hàng rào sắt, còn Bắc quân ở giữa sơn cốc lại hơi hỗn loạn.
Đúng rồi, còn Chu Phỉ!
– Gọi những người còn lại đi theo ta.
Lý Thịnh trầm giọng:
– Chưa tới lúc cùng đường mạt lộ đâu.
Chu Phỉ bị Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang chặn trước quân trướng, mới đầu còn có tâm trạng lo cho mạng mình sắp tiêu, nhưng sau đó cơ bản không rảnh quan tâm nữa.
Trước đó nàng thừa nhận với Dương Cẩn là một mình không đấu lại Cự Môn và Phá Quân liên thủ. Nhưng chuyện đến nước này đã không có chỗ cho nàng lùi bước, đấu không lại cũng phải cắn răng tiến tới. Chu Phỉ chấp nhận số phận rất nhanh, cảm thấy nếu hôm nay mình chết thì cứ dứt khoát tập trung tinh thần dồn tất cả vào Toái Già trên tay.
Dù hôm nay Phá Tuyết đao theo đạo Vô Thường này sẽ trở nên thất truyền thì hãy để nó thất truyền sao cho sảng khoái.
Quạt sắt của Cốc Thiên Toàn từ trên cao đánh xuống trán nàng, đồng thời, Lục Dao Quang từ phía sau nàng đâm một đao cực xảo quyệt tới, nhắm vào nhiều đại huyệt trên người nàng.
Chu Phỉ không còn chỗ trốn, nàng bỗng xoay toàn thân trong chỗ vô cùng chật hẹp, Toái Già và vỏ đao giao nhau phía trước, một trên một dưới, đồng thời chống đỡ quạt sắt của Cốc Thiên Toàn và đao của Lục Dao Quang.
Khô Vinh chân khí thấm trong kinh mạch nàng mấy năm thức tỉnh trong sự giằng co vào thời khắc này, vận chuyển đến cực hạn, kéo căng kinh mạch toàn thân nàng âm ỉ đau. Sau đó Chu Phỉ chợt buông tay, vỏ đao hoa lệ không chịu nổi gánh nặng, đứt gãy giữa không trung, kình lực trong đó không mảy may lơi lỏng, gầm thét văng về hai phía, Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang không thể không chia nhau tránh lui.
Toái Già “keng” một tiếng, mũi đao bị quạt sắt ép hơi cong quật cường bắn trở về.
Hai tay Chu Phỉ nắm lấy chuôi đao hơi ấm áp, đứng trầm vai thả khuỷu tay.
Nháy mắt ấy, trong lòng nàng chợt hiện ra một ý nghĩ rõ ràng: “Mình chưa chắc sẽ thua.”
Trong võ học dần dần tìm kiếm đạo, bốn phía đều là một mảng đen kịt, những ý nghĩ tình cờ hiện ra như pháo hoa chợt sáng rồi tắt, nháy mắt lóe lên đã rọi sáng con đường phía trước… khiến nàng như giác ngộ, nhìn rõ đối thủ hơi chậm hơn mình nửa bước.
Bắc Đẩu là ác mộng mà võ lâm Trung Nguyên không loại bỏ được suốt hai mươi năm, trong đó có tuyệt đỉnh cao thủ như Tham Lang, Văn Khúc và Vũ Khúc, cũng có tiểu nhân vô sỉ am hiểu bàng môn tả đạo và đánh lén hại người như Lộc Tồn, Liêm Trinh, lại càng có cáo già gian xảo như Cự Môn, có kẻ quyền quý như Phá Quân. Chúng là chó săn Bắc triều, nắm chắc quyền và lực, từ khi các đại cao thủ lần lượt ngã xuống, chúng càng lộng hành hống hách, không còn cố kỵ, khiến người ta nghe tiếng đã sợ hãi.
Nhưng ác mộng dài đến mấy cũng luôn có lúc bị ánh nắng mai xé nát.
Đôi tay này của Chu Phỉ, nhìn từ mặt trái thì vẫn là đôi tay mịn màng mềm mại của tiểu cô nương, nhưng lòng bàn tay đã tạo nên những đường nét cứng rắn sau nhiều lần sinh kén và mài rách.
Đôi tay này từng cầm thanh đao dỏm mua bằng vài văn tiền, từng cầm thanh đao nát lượm từ người chết ven đường, từng cầm bội đao Vọng Xuân Sơn do đại sư đương thời mô phỏng theo đao của Nam đao Lý Chủy, cũng từng cầm thanh Toái Già ký thác nỗi bi phẫn cuối cùng do Lữ quốc sư để lại trên nhân thế… suốt một đường, lưỡi đao từng va chạm với vô số truyền thuyết to nhỏ chốn giang hồ, từng bổ ra một đường máu từ nơi gian nguy nhất.
Hổ khẩu Chu Phỉ rách ra vết thương nhỏ, nàng lau vết máu lên chuôi đao không chút để ý, lần đầu tiên trong đời có cảm giác ung dung bình tĩnh như vậy, tay cầm trường đao, không sợ không thắng bất kỳ đối thủ nào.
Đoàn Cửu Nương năm xưa từng cười lớn nói câu “ta chính là phiền toái”, sự kiêu ngạo của bà hóa ra chưa từng biến mất theo bà mà nó đã truyền đi theo Khô Vinh chân khí bạo ngược, chôn sâu trong kinh mạch và máu thịt của nàng. Lý Cẩn Dung từng nói với nàng “ngoài quỷ thần ra, kẻ cất bước giữa thế gian đều là phàm nhân”, Chu Phỉ luôn nhớ câu này, đồng thời thường xuyên dùng nó để tự nỗ lực, nhưng mãi đến thời khắc này, khi hai tay nàng nắm chắc thanh Toái Già, nàng mới tâm thần lĩnh hội.
Ánh mắt Cốc Thiên Toàn âm trầm lướt qua nửa vỏ đao làm xước vành tai ông ta, nói:
– Nể mặt cha ngươi là Chu Tồn, nếu bây giờ ngươi bó tay chịu trói, chúng ta sẽ giữ lại mạng cho ngươi.
Một lọn tóc dài rơi xuống sườn mặt Chu Phỉ, rủ xuống bên quai hàm, nàng chê vướng víu, bèn dùng trường đao cuốn nhẹ cắt nó xuống, sau đó như thấy vô cùng buồn cười, nhẹ nhàng cụp mắt cười.
Ba đại cao thủ so chiêu, chiến cuộc có thể nói là thay đổi trong nháy mắt, căn bản không phải người ngoài có thể tùy ý nhúng tay.
Dù trước quân trướng có mấy vạn đại quân vây quanh cũng chỉ có thể ném chuột sợ vỡ bình, bao vây nhưng không biết nên nhúng tay thế nào.
Đấu lâu như vậy vẫn không có kết quả, lúc này trừ phi giữa Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang có một người chịu hi sinh gánh một đao, quấn lấy Chu Phỉ, để người kia nhân lúc đó lui ra ngoài vòng chiến rồi lại nghĩ cách dùng ám khí đánh lén yểm trợ từ xa mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nhưng Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang tuy hợp tác nhiều năm, ngoài mặt là huynh đệ như thể tay chân nhưng trong lòng lại luôn chướng mắt đối phương. Cốc Thiên Toàn chê Lục Dao Quang tính tình xốc nổi, không tiến bộ, Lục Dao Quang cảm thấy Cốc Thiên Toàn giả dối làm màu, bản lĩnh chưa chắc bao lớn nhưng luồn cúi nịnh nọt thì rất giỏi.
Nên lúc này hai người họ đều kiên quyết không ai chịu hi sinh vì đối phương.
Cốc Thiên Toàn hối hận vì động thủ với Chu Phỉ, ông ta dự liệu được võ công của nàng tất nhiên cao hơn ban đầu nàng thể hiện nhưng không ngờ đã cao đến mức này. Điều này rất bình thường, vì trước khi động thủ, ngay cả Chu Phỉ cũng không biết.
Nàng không ngờ có thể hãm chân hai Bắc Đẩu, hơn nữa còn quần đấu rất lâu mà không mảy may có vẻ yếu thế.
Còn đấu tiếp như vậy nữa, Cốc Thiên Toàn biết, dù lấy hai chọi một thì kẻ sinh lòng sợ hãi trước chắc chắn không phải Chu Phỉ. Bởi quyền cước và đao kiếm sợ sức trẻ trung… người cũng vậy.
Bụi vàng nhuộm khắp nào chỉ có lão anh hùng, “ác mộng” cuối cùng cũng khó thoát kiếp nạn này.
Trong mấy thập niên, dù tu vi Cốc Thiên Toàn nhiều lần tăng tiến nhưng sự tham lam và hung ác của tuổi trẻ năm xưa khi bốn đại Bắc Đẩu vây công Nam đao Lý Chủy lại khó tái hiện, tới nỗi bây giờ khi đối diện với khuôn mặt hậu bối này, trong lòng ông ta lại mơ hồ dâng lên niềm hoảng hốt.
Trong màn khói dày đặc, Lý Thịnh tung người nhảy lên ngọn cây cao, to giọng:
– Các người có muốn sống không?
Một mũi tên lửa ghim vào nhánh cây dưới chân hắn, cành cây vang tiếng “tanh tách” nhưng hắn không thèm nhìn, tiếng la mang theo nội lực chấn động khiến đá xung quanh rung nhẹ:
– Các người có phải do cha sinh mẹ dưỡng, có phải là người không? Nếu là người, vì sao lại để chúng giày xéo tàn sát như súc vật?
Chạc cây kia hoàn toàn gãy, mũi chân Lý Thịnh điểm nhẹ, nhanh nhẹn đáp xuống đất, thanh đao nhặt được và mũi tên lạc qua khe hở đại thụ chạm vào nhau, tạo ra “ngọc nát đá tan”, hắn vứt thanh đao gãy ấy đi không chút tiếc rẻ, cúi người nhặt một thanh trọng kiếm rơi xuống từ người Bắc quân.
Một thiếu niên có dáng dấp lưu dân đột nhiên lao ra khỏi tảng đá ẩn thân, cầm binh khí từ thi thể, lại lấy cái mũ sắt rơi ra đội lên đầu, mắt đỏ au, quát to một tiếng đuổi theo Lý Thịnh.
Vô số tên sắt nhúng dầu cuối cùng đã chiến thắng cây cỏ, khói đen chỗ họ nấp không đè được lửa mạnh nữa, các lưu dân may mắn sống sót không thể trốn tiếp, đành liều mạng chạy ra ngoài.
Dương Cẩn cắt đuôi tóc bị cháy của mình, xông lên trước mở đường, lao về phía phụ cận quân trướng hỗn loạn, Đoạn Nhạn đao dày nặng rơi mất vài cái răng, mấy cái vòng trên sống đao không biết rớt chỗ nào, không còn phát ra tiếng nhạn kêu phô trương nữa.
Mưa tên lửa theo sát họ, nơi họ đi qua, bụi cây, bãi cỏ ào ào ngã rạp, đốt khiến mặt đất trụi lủi, bọn Dương Cẩn dẫn lửa lại gần quân trướng, cung tiễn thủ bắn tên qua đầu nhanh chóng bị quát ngưng lại.
Chu Phỉ và hai đại Bắc Đẩu đánh đến mức chỉ thấy ánh đao bóng kiếm, không phân biệt rõ ai với ai, đám thân binh của Cự Môn và Phá Quân không dám tiến lên, lính gác tới xin chỉ thị và các tướng quân làm theo ý mình cũng không dám tự ý làm chủ, đành chia nhau sai binh lính đích thân ra trận, đánh giáp lá cà ngăn cản lưu dân hỗn loạn trong cốc.
Sự dũng mãnh ngắn ngủi của lưu dân nhanh chóng bị đại quân đông đảo phá tan, Lý Thịnh không biết đã chém bao nhiêu người, đôi tay đã không còn tri giác, vết thương tên lửa bắn qua bên hông đau rát, cổ họng dâng lên mùi tanh ngọt.
Đúng lúc này, những Bắc quân vốn tiến thoái trật tự đột nhiên tự rối loạn.
Lý Thịnh dùng sức ấn ấn lỗ tai “ong ong” vang vọng của mình, nghe có người hét thảm:
– Rắn! Rắn đâu ra thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...