Hữu Hạnh


Ngày thứ hai Đàm Hữu mang theo cô bạn gái xinh đẹp đi dạo mấy điểm du lịch quanh thành phố, đến hai quán rượu nhỏ cực kỳ văn nghệ.
Tuy rằng lúc nói chuyện phiếm nửa đêm cô bạn gái xinh đẹp này sẽ nghịch ngợm đến có chút thoát dây cương, nhưng ra ngoài thì vẫn cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Đàm Hữu nói đi nơi nào thì đi nơi đó, Đàm Hữu nói ăn cái gì là ăn cái đó, chỉ cần để Hạnh Gia Tâm kéo cánh tay Đàm Hữu, hoặc là tay Đàm Hữu đặt lên lưng Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm sẽ vẫn luôn vui tươi hớn hở.
Buổi hẹn hò tiến hành rất thuận lợi, thẳng đến kết thúc hành trình của một ngày, thừa dịp mặt trời chiều ngã về tây, Đàm Hữu chuẩn bị đưa Hạnh Gia Tâm về nhà, đến lúc đó là có thể ở nhà ôm ôm ấp ấp, khụ khụ khụ khụ…
Nhưng Hạnh Gia Tâm đưa ra dị nghị, nàng nói: “Mình còn có chuyện này, muốn làm.”
Đàm Hữu nghe nàng đặt dấu chấm như vậy, giữa mày nhảy dựng, nắm chặt tay cô bạn gái cuồng dã, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Mình muốn gặp bạn bè của cậu.” Hạnh Gia Tâm nói.
Cái này thật ra rất ngoài dự đoán, trước kia lúc hai người ở cạnh nhau, Hạnh Gia Tâm đều sợ có người thứ ba đến quấy rầy.

Hiện tại vào thời gian hoàng kim nhàn nhã tự tại như bây giờ, nàng lại muốn chủ động gặp mặt bạn của Đàm Hữu.
Đàm Hữu trực giác có chút không thích hợp, cô hỏi: “Cậu muốn gặp ai?”
“Thẩm Ức Tinh.” Hạnh Gia Tâm nói, càng mở miệng càng kinh người, “Tốt nhất là có thêm Trần Tích.”
Đàm Hữu bắt được logic của Hạnh Gia Tâm, lập tức nói: “Trần Tích cũng không tính là bạn của mình.”
“Vậy coi như là khách hàng của cậu?” Hạnh Gia Tâm nghiêng nghiêng đầu.
“Đúng vậy, nhiều nhất coi như là… khách hàng tiềm năng.” Đàm Hữu cố gắng kéo dài khoảng cách của hai người xa thật xa.
“À, vậy vì sự nghiệp của cậu, phải đi gặp vị khách hàng tiềm năng này.” Hạnh Gia Tâm nói.
Thái độ bình tĩnh lại kiên định, có lẽ mặc kệ Đàm Hữu nói như thế nào, đều không có đường cứu vãn.
Lúc này, đã không chút nào giống người bạn gái nói cái gì là nghe gì đó.
“Vì sao muốn gặp bọn họ?” Đàm Hữu quyết định vẫn hỏi một câu, nhìn xem Hạnh Gia Tâm sẽ tìm cớ gì.
Nhưng là Hạnh Gia Tâm vốn không định tìm cớ, nàng nhìn Đàm Hữu, cực kỳ thẳng thắn nói: “Lấy thân phận bạn gái của cậu công khai biểu thị chủ quyền với họ.”
Đàm Hữu dở khóc dở cười: “Bọn họ hẳn là đã biết hết rồi, lại nói, khối chủ quyền của mình, hai người kia cũng không muốn đâu.”
Hạnh Gia Tâm bẹp bẹp miệng, không nói những lời vô nghĩa với cô, trực tiếp móc di động ra: “Thật ra mình có số điện thoại của Thẩm Ức Tinh…”
Đàm Hữu một phen nắm lấy tay nàng: “Không cần không cần, để mình để mình.”
Hạnh Gia Tâm đắc ý mà cười cười, thu hồi di động.
Đàm Hữu không chỉ có phải gọi cuộc điện thoại này, còn phải gọi trước mặt bạn gái, cô thật hy vọng Thẩm Ức Tinh bận chuyện gì đó gọi điện thoại không được, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tên kia cơ hồ không có chuyện gì bận đến không nghe được điện thoại.
Quả nhiên mới vừa thở dài, điện thoại đã thông qua.
Thẩm Ức Tinh giương cao giọng, vừa nghe đã rất náo nhiệt: “Đàm Hữu à! Người bận rộn! Ngọn gió nào thổi cuộc điện thoại của cậu tới…”
Tiếng quát tháo này, Hạnh Gia Tâm đang đứng ở bên người cô, mười chữ cũng có thể nghe hết tám chữ.
Đàm Hữu vội ngắt lời hắn mà nói vào việc chính: “Cậu làm sao, bây giờ có rảnh hay không?”
“Thế nào?” Bên kia tạm dừng hai giây, yên tĩnh hơn rất nhiều, “Có việc? Hay là mời tôi uống rượu?”

Đàm Hữu nhìn Hạnh Gia Tâm một cái: “Uống đồ uống.”
“Hắc hắc,” Thẩm Ức Tinh cười rộ lên, “Ngàn năm mới có một lần, tôi mặc kệ thế nào cũng sẽ dành thời gian ra cho cậu.”
Đàm Hữu thật muốn nói ngài đừng như vậy, ngài đi bận việc đi, ngài không cần do dự cứ dùng sức mà cự tuyệt tôi…
Nhưng Thẩm Ức Tinh sắp xếp thật sự nhanh chóng: “Ở đâu? Tôi qua đi hay là cậu lại đây?”
Hạnh Gia Tâm đâm đâm cánh tay Đàm Hữu, cho cô một cái khẩu hình “Trần Tích”.
“Cái này…” Đàm Hữu dừng một chút, “Gần đây có liên hệ với Trần Tích không?”
“Làm gì? Cậu tìm tôi là vì tìm Trần Nhị à?” Thẩm Ức Tinh thở phì phì mà kêu, “Vậy cậu không cần tìm tôi, tôi đi qua Quất thành còn phải lái xe một tiếng đây, hiện tại Trần Nhị đang ở Quất thành, cậu trực tiếp gọi điện thoại cho hắn ta đi.”
“Ai, cậu nói cái gì vậy.” Đàm Hữu nhanh chóng tìm cái cớ, “Cũng chính là vì chuyện xe cộ, bằng không tôi cũng không quen biết Trần Nhị, đây không phải là cậu giới thiệu sao?”
Thẩm Ức Tinh dừng một chút: “Có chút đạo lý, vậy cậu chọn một địa điểm đi, tôi đi qua.”
Điện thoại kết thúc, Đàm Hữu thở dài một hơi.
Hạnh Gia Tâm nhìn cô: “Hai người đều tới?”
Đàm Hữu nói: “Thẩm Ức Tinh chắc chắn sẽ tới, Trần Tích thì phải xem hắn mời được không.”
“Khẳng định tới.” Hạnh Gia Tâm cau mày nói.
“Cho nên cậu thế này là hy vọng hắn tới, hay là không hy vọng hắn tới?” Đàm Hữu cười nhìn nàng.
“Hy vọng hắn tới, sau đó một lần kết thúc tất cả.” Hạnh Gia Tâm giơ nắm đấm.
Đàm Hữu cười hơn nửa ngày.
Nếu thật cần có công khai biểu thị chủ quyền, Đàm Hữu cảm thấy vị trí của các nàng cũng nên đảo ngược.
Sau này nếu như đi làm ở tiệm của Thẩm Ức Tinh, chắc chắn ở gần với Thẩm Ức Tinh hơn một ít, nhưng rốt cuộc là chỉ có cô gần, Hạnh Gia Tâm chỉ cần không thường gặp, cô cảm thấy cũng không nhất thiết phải làm thế này.
Đàm Hữu không biết Hạnh Gia Tâm là đơn thuần mà muốn đạt được sự tán thành của bạn bè cô, hay là thật sự xem một trong hai người này trở thành đối tượng có khả năng trở thành tình địch, nguyên nhân trước cô cũng rất vui vẻ, nguyên nhân sau cô thật là vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ.
Hai người tra trên di động, quyết định một quán bar thuận tiện cho mọi người đến, sau khi đi vào tìm một góc thanh tĩnh, tính toán uống xoàng hai ly tận hưởng thế giới của hai người, chờ hai người kia tới, liền đổi đồ uống của mình thành nước chanh.
Kết quả một chén rượu còn chưa đi xuống một phần ba, liền có người lại đây vỗ vào bả vai Đàm Hữu một cái, ngồi xuống bên người cô.
Đàm Hữu vừa quay đầu lại, hoảng sợ, có lẽ Trần Tích trong khoảng thời gian cũng không có cắt tóc, hiện tại đã dài đến có thể buộc một bím tóc nhỏ giống cô.
“Trần ca.” Cô kêu một tiếng, dịch mông sang bên cạnh.
“Ừm.” Trần Tích nhìn Hạnh Gia Tâm một cái, cười cười, “Em gái, lại gặp mặt.”
Em gái cái khỉ gì, Trần Tích làm tư thế lưu manh của phú nhị đại này lập tức như dẫm phải cái đuôi của Đàm Hữu, cô đột nhiên đứng lên.
“Trần ca, anh nhìn xem muốn uống cái gì.” Đàm Hữu đẩy đẩy menu rượu sang phía hắn, làm bộ cực kỳ tự nhiên mà ngồi xuống bên người Hạnh Gia Tâm.
Cô vừa ngồi xuống, Hạnh Gia Tâm liền giống như mất hết xương cốt, thân thể mềm nhũn mà dựa hết vào trên người cô.
Đàm Hữu đột nhiên cảm thấy, loại hành vi ấu trĩ như biểu thị chủ quyền công khai này, lúc này làm còn rất là cần thiết.
Cô ngồi thẳng người, để Hạnh Gia Tâm dựa càng thêm thoải mái, sau đó cười nói với Trần Tích: “Trần ca, hai chúng tôi đều không thể uống nhiều rượu, đợi lát nữa Thẩm Ức Tinh lại đây, để hắn uống với anh.”
Trần Tích không nói chuyện, tựa lưng vào ghế ngồi biếng nhác mà nhìn hai người đối diện, lúc này Đàm Hữu mới phát hiện, hắn không chỉ không để ý tóc, có lẽ râu cũng đã có mấy ngày chưa xử lý.
Cả người giống như từ bỏ cuộc sống vậy.

Đàm Hữu chỉ có thể nói vài chuyện linh tinh: “Trần ca gần đây đàn bận rộn cái gì?”
“Không bận.” Trần Tích phun ra hai chữ, bộ dáng không muốn nói chuyện phiếm lắm.
Đàm Hữu lần này tới cũng không phải vì nịnh bợ vị đại Phật này, vì thế sau khi chọn đồ uống, cũng không cố tình tìm chủ đề nữa.
Trần Tích cứ như vậy giống như sắp ngủ gục mà nhìn chằm chằm hai nàng, qua một hồi lâu, đột nhiên nói: “Chỗ tôi mới nhập một chiếc xe, rất có ý tứ.”
Xem như một lời mời, Đàm Hữu nhìn Hạnh Gia Tâm một cái, quyết định vẫn từ chối lời mời này, nhưng Hạnh Gia Tâm đột nhiên mở miệng, hỏi: “Như thế nào gọi là có ý tứ?”
Đàm Hữu mở to hai mắt nhìn, Trần Tích không chút khách khí: “Nói với cô cô cũng không rõ.”
“Anh không nói sao có thể xác định tôi có hiểu hay không.” Hạnh Gia Tâm ngồi thẳng, nhìn chằm chằm hắn.
“Cô biết lái xe sao?” Trần Tích hỏi.
“Không biết.” Hạnh Gia Tâm trả lời không chút ngượng ngùng.
“Cô có xe sao?” Trần Tích lại hỏi.
“Không có.” Hạnh Gia Tâm tiếp tục quyết đoán lại thẳng thắn thành khẩn.
Trần Tích buông tay, thể hiện bản thân hắn bất đắc dĩ.
Hạnh Gia Tâm nói: “Nếu anh không nói như thế nào gọi là có ý tứ, sao tôi có thể xác định tôi có hứng thú với nó hay không, có muốn mua một chiếc trở về nghiên cứu hay không.”
Trần Tích cười rộ lên, nhìn Đàm Hữu một cái: “Tôi cũng không phải bán xe.”
“Nhưng anh nói ba câu cũng không rời khỏi xe,” Hạnh Gia Tâm uống ngụm đồ uống, dừng một chút, “Rất giống.”
Tim Đàm Hữu trong nháy mắt đều nhảy lên tới cổ, hiện tại cô không lo sợ Trần Tích coi trọng Hạnh Gia Tâm, cô chỉ sợ Trần Tích muốn đánh Hạnh Gia Tâm.
Hai người chỉ gặp hai lần, nhưng xem tư thế không có việc gì cũng đã bắt đầu cãi nhau, Đàm Hữu có chút không rõ, sao Hạnh Gia Tâm lại thích kiếm chuyện với Trần Tích như vậy.
Trần Tích nhìn chằm chằm Hạnh Gia Tâm không nói chuyện, sau một lúc lâu cười rộ lên, ha ha ha, ha ha ha còn rất vui vẻ.
Đàm Hữu thở ra một hơi, cũng không biết nên thả lỏng hay là tiếp tục khẩn trương, Thẩm Ức Tinh nói vị đại lão này tính cách kỳ quái, nhưng thật ra cũng chưa nói sai.
Cô chuyển sang chủ đề khác: “Trần ca lần trước anh nói cải tiến động lực, có kết quả chưa?”
Trần Tích nghiêng đầu nhìn cô: “Bạn gái của cô đều nói tôi giống bán xe, chúng ta cũng đừng bàn cái này.”
Xưng hô bạn gái vừa thốt ra, đôi mắt Hạnh Gia Tâm lập tức sáng lên, nàng trừng mắt nhìn Trần Tích, đột nhiên cười rộ lên: “Vừa rồi anh nói chính là nhãn hiệu gì kích cỡ bao nhiêu, tôi mua một chiếc.”
Đàm Hữu: “…… Bảo bối, mình muốn đi toilet, cậu đi cùng mình đi.”
Tận lực ở toilet kéo dài thời gian, khi Đàm Hữu lại mang theo Hạnh Gia Tâm trở về vị trí, Thẩm Ức Tinh rốt cuộc tới rồi.
Đàm Hữu thở phào nhẹ nhõm, đang muốn cùng Hạnh Gia Tâm ngồi xuống, Thẩm Ức Tinh đột nhiên đứng lên chiếm vị trí một bên, vỗ vỗ sô pha bên cạnh với Đàm Hữu: “Tới, Quả Bưởi ngồi ở đây đi, tôi cũng đã lâu không gặp cậu.”
* Quả bưởi là Dữu Tử (柚子: /yòu zi/), nghe gần giống với từ Hữu (佑 : /yòu/) trong tên của Đàm Hữu.

Trong tiếng Trung thì Dữu Tử phát âm sẽ xem xem như Hữu Tử, xem như biệt danh của Đàm Hữu mà anh này tự đặt =)))
Đàm Hữu ngơ ngác mà nhìn hắn, cảm thấy tên này có lẽ đã mất trí rồi, kêu tôi ngồi cùng cậu, vậy ý cậu là để bạn gái của tôi ngồi cùng Trần Nhị?
Cô dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc mà nhìn Thẩm Ức Tinh hai giây, tên này không chỉ không giác ngộ, còn duỗi chân dài ra, vốn không để Hạnh Gia Tâm vào mắt.

Tuy rằng nếu hắn thật sự để vào mắt thì Đàm Hữu phải nổi giận, nhưng hiện tại cô càng tức giận.
Cô đứng không nhúc nhích, dắt tay Hạnh Gia Tâm, dứt khoát đưa ra thông báo chính thức: “Đều tới rồi, tôi đây giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, Hạnh Gia Tâm.”
Trần Tích câu lấy khóe miệng nói: “Đã được kiến thức rồi.” Tươi cười trên mặt Thẩm Ức Tinh có đọng lại trong nháy mắt, lúc lại cười rộ lên, thật sự là cực kỳ giả.
Hắn chỉ vào Đàm Hữu nói: “Tôi thật không nghĩ tới, cậu có năng lực lớn như vậy.”
Hạnh Gia Tâm đột nhiên buông tay Đàm Hữu ra, đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ức Tinh, cũng cười vô cùng dối trá như hắn: “Anh làm bạn với cô ấy nhiều năm như vậy, còn không biết năng lực của cô ấy lớn cỡ nào à?”
“Những năng lực khác của quả bưởi nhà chúng tôi thì tôi biết chứ, bằng không tôi cũng sẽ không kêu cô ấy tùy thời tới tiệm tôi làm.” Thẩm Ức Tinh nhìn Hạnh Gia Tâm, “Nhưng về mặt cảm tình, cô ấy không có kinh nghiệm gì, cực kỳ ngốc, dễ dàng bị người ta…”
Chữ “lừa” còn chưa thể ra khỏi miệng, bị Đàm Hữu vỗ một cái vào cánh tay, hắn bị đánh đến nhe răng trợn mắt: “Có phải cậu uống nhiều quá rồi không?”
“Tôi còn chưa bắt đầu uống đâu.” Thẩm Ức Tinh sờ sờ cánh tay, tư thế như động kinh, đổ cho mình một chén rượu tràn đầy, chạm vào cái ly của Trần Tích một chút, “Nhị ca, tới, đêm nay không say không về.”
Trần Tích cũng không nhúc nhích: “Đêm nay tôi không có việc gì để uống tới không say không về.”
Đàm Hữu không thể vẫn luôn đứng trơ ra đó, nhìn Hạnh Gia Tâm một cái, ngồi xuống bên người Trần Tích.
Trần Tích xê dịch sang bên cạnh, biên độ của động tác rất lớn, Hạnh Gia Tâm lúc này bưng đồ uống, nhấp một ngụm, hỏi Thẩm Ức Tinh: “Đi tới tiệm anh làm gì vậy?”
Thẩm Ức Tinh rất khoe khoang: “Quả Bưởi thích xe, chỗ của tôi vừa lúc là cải tạo xe, chờ cô ấy kết thúc công việc bên này, cô ấy chính là quân chủ lực của cửa hàng tôi.”
Hạnh Gia Tâm nhìn lại đây, ánh mắt muốn chứng thực, Đàm Hữu vốn chuẩn bị lúc sau sẽ nói việc này cho nàng biết, lúc này cũng chỉ phải gật gật đầu, trước đồng ý.
Hạnh Gia Tâm gật gật đầu, cười hỏi Thẩm Ức Tinh: “Vậy anh chuẩn bị phát cho Đàm Hữu nhà tôi bao nhiêu tiền lương?”
“Lúc này đã quản tới tiền lương rồi?” Thẩm Ức Tinh trừng mắt thật to, vẻ mặt không thể tưởng tượng, trừng Hạnh Gia Tâm xong lại trừng Đàm Hữu, “Hiện tại ngay cả thẻ tiền lương cậu cũng nộp lên trên rồi? Thê quản nghiêm à.”
Đàm Hữu nhìn chằm chằm hắn, không nói chuyện, Thẩm Ức Tinh lại quay đầu nói với Hạnh Gia Tâm: “Phải có một nghi thức chứ, bằng không các cậu không danh không phận như vậy mà…”
Đàm Hữu một cái tát vỗ vào trên bàn, một tiếng rất vang dội, Thẩm Ức Tinh nghẹn đến nuốt luôn nửa câu sau xuống.
Đàm Hữu cảm thấy buổi tụ hội khó hiểu đêm nay thật là khiến người nhọc lòng, cô đứng lên, túm tay áo của Thẩm Ức Tinh, kéo hắn đi ra ngoài: “Người pha chế rượu ở tiệm này không tồi, cậu đi nếm thử…”
“Thử cái con khỉ…” Thẩm Ức Tinh bị kéo đi, không tình nguyện nhưng cũng không quay đầu lại, “Cậu yên tâm để bạn gái ở cùng một chỗ với Trần Nhị?”
Đang cố ý chọc giận Đàm Hữu đây mà, Đàm Hữu quay đầu đưa cho hắn một cái mỉm cười: “Ít nhất Trần Nhị không ấu trĩ như cậu.”
“Tôi ấu trĩ chỗ nào?” Thẩm Ức Tinh không phục, “Đàm Hữu cậu nói rõ ràng cho tôi.”
Đàm Hữu kéo hắn tới vị trí ghế dài nhìn không thấy, lại giơ tay hung hăng vỗ một cái lên cánh tay Thẩm Ức Tinh: “Hôm nay rốt cuộc cậu bị gì thế này? Có chỗ nào không hài lòng với Hạnh Gia Tâm sao? Không hài lòng cũng không liên quan chuyện của cậu, cậu còn xem tôi là bạn thì chịu đựng cho tôi.”
Thẩm Ức Tinh không nói, hắn dựa vào tường ngửa đầu nhìn trần nhà, sau một lúc lâu lấy ra điếu thuốc trong túi ngậm ở trong miệng.
Nhai nhai tàn thuốc, Thẩm Ức Tinh thì thầm nói ra một câu: “Có phải cô ấy chính là sự thay đổi kia hay không?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Đàm Hữu nháy mắt đã hiểu ý hắn.
Lúc trước Thẩm Ức Tinh kinh ngạc với sự thay đổi của cô, đã từng hỏi có phải cô có cái gì khác biệt hay không, tới hiện tại, Đàm Hữu rốt cuộc đã có thể trả lời hắn rõ ràng: “Đúng vậy, là cô ấy.”
Dừng một chút lại nói: “Không có cô ấy thì tôi không thể đi đến một bước như hiện tại.”
“Hiện tại là một bước nào?” Thẩm Ức Tinh nghiêng đầu xem cô.
“Một bước tốt nhất.” Đàm Hữu cười cười, “Thật sự, hiện tại là những ngày tháng tốt đẹp nhất mà tôi từng được sống, đời này chỉ cần có thể tiếp tục tốt như vậy, tôi đã cảm thấy đủ.”
Thẩm Ức Tinh cúi đầu, trầm mặc thật lâu.
Sau lại hai người không nói về chuyện Hạnh Gia Tâm nữa, Thẩm Ức Tinh chuyển chủ đề tới công việc, Đàm Hữu vừa mới bắt đầu còn không yên tâm Hạnh Gia Tâm, sau khi lui về phía sau hai bước nhìn vài lần, phát hiện Hạnh Gia Tâm còn trò chuyện với Trần Tích rất vui vẻ.
Vậy thì cứ dứt khoát chia làm hai nhóm như vậy, từng người hàn huyên một hồi, ít nhất khá hơn bầu không khí quỷ dị khi bốn người tụ bên nhau nhiều.
Buổi tiệc rượu này cũng không uống bao lâu, vội vàng mà tụ tập vội vàng mà tan rã, khi từ quán bar ra tới, thời gian thế nhưng còn sớm.
Thành thị vừa mới vào đêm, Hạnh Gia Tâm ở trước mặt Đàm Hữu trao đổi phương thức liên hệ với Trần Tích, sau đó chia binh ba đường, mạnh ai nấy về nhà.
Ở trên taxi, Đàm Hữu làm bộ ghen tị hỏi Hạnh Gia Tâm: “Làm gì lưu số điện thoại của Trần Tích?”
Hạnh Gia Tâm cười đến trắng trợn táo bạo: “Cũng phải xếp vào chút tay mắt, nhìn xem cậu có ở bên ngoài làm loạn hay không chứ.”

“Tư tưởng bất lương này cậu học theo ai vậy.” Đàm Hữu cố ý nhăn mày, “Chuyện tình cảm, phải tin tưởng lẫn nhau.”
“Vậy cậu tin tưởng mình, thì đừng hỏi mình chứ.

Mình quen biết một hai người bạn của cậu, chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường sao.”
Đàm Hữu nhìn đôi mắt to xinh đẹp kia, thế nhưng có chút không còn gì để nói.
Nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng thiệt tình thực lòng mà nói một câu: “Kẻ mắt của cậu bị lem.”
Hạnh Gia Tâm trong chớp mắt hơi hoảng loạn, lấy cái gương nhỏ từ trong túi ra nhìn hai cái, "bang" một cái khép lại nắp, quay đầu cười đến mị nhãn như tơ: “Cậu nhìn đến cẩn thận như vậy là suy nghĩ cái gì?”
Đàm Hữu cũng cười: “Còn có thể nghĩ cái gì, nghĩ tới cậu đó.”
Hạnh Gia Tâm nhìn ngoài cửa sổ: “Vậy cậu kiên trì thêm hai mươi phút nữa đi.”
Hai mươi phút, là đường đến biệt thự Nguyệt Hồ.
Hai người xuống xe ở cửa tiểu khu, chưa đi được hai bước, xung quanh không có ai, Đàm Hữu cúi đầu hôn lên gương mặt Hạnh Gia Tâm một cái.
Giống như được bật lửa, Hạnh Gia Tâm véo eo cô một phen: “Chúng ta thi chạy đi.”
Nói xong không đợi Đàm Hữu phản ứng lại, nàng đã xông ra ngoài.
Đàm Hữu đuổi theo, hai người như hai đứa nhỏ ngốc vừa cười vừa chạy trên đường lớn của tiểu khu, nhưng Đàm Hữu biết, chuyện mà trong lòng hai nàng đang nghĩ cũng không phải chuyện mà trẻ con nên nghĩ.
Giống như từng có rất nhiều lần, các nàng vội vã tiến vào cánh cửa này, sau đó kết hợp hai sinh mệnh khác biệt lại với nhau, hoàn toàn ảnh hưởng cả đời của đối phương.
Tình yêu thật là khiến người ta vui sướng, chẳng sợ hiện tại Đàm Hữu đầy đầu đều là một câu khống chế không được:
Tới, tới, đuổi theo mình nha, cậu bắt được mình, mình để cho cậu…
Khụ khụ.
Ngày tháng vui vẻ trôi qua, thời gian như thể tăng nhanh tốc độ chảy.

Khi thời tiết ở Quất thành nóng đến không ra khỏi nhà được, Đàm Hữu hoàn toàn từ chức công việc ở đoàn xe, bắt đầu làm ở trong tiệm của Thẩm Ức Tinh.
Đàm Kỳ được nghỉ hè, thật đúng là chọn thực tập ở một công ty tại Quất thành, kéo một cái rương hành lý to đùng lại đây, chiếm căn phòng của Đàm Hữu ở nhà cho thuê.
Tuy nói Lâm Giang ở rất gần Quất thành, nhưng rốt cuộc vẫn có hương vị yêu xa.

Hạnh Gia Tâm nghỉ hè hơi muộn một ít, hai người điện thoại liên hệ mấy ngày, cực kỳ không dễ chịu.

Vừa được nghỉ, Hạnh Gia Tâm liền tới Lâm Giang, ở vào ký túc xá cho công nhân mà Đàm Hữu đang ở.
Đây là căn phòng Thẩm Ức Tinh cố ý thuê cho Đàm Hữu, tuy rằng nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, điều kiện không tồi.
Hạnh Gia Tâm mỗi ngày đón đưa Đàm Hữu đi làm rồi tan tầm, giữa trưa còn muốn tới ăn cơm cùng cô, thật sự là ngoại trừ thời gian đi làm thì lúc nào đều phải dính cùng một chỗ với cô.
Chàng trai trẻ trong tiệm mỗi ngày nhìn đến vị tỷ tỷ xinh đẹp này đều phải lắp bắp một hồi, sau đó nhìn chằm chằm Đàm Hữu được hưởng thụ mỹ nhân lau mồ hôi, đưa nước, thậm chí là đút cơm, hắn cực kỳ hâm mộ.
Đàm Hữu cảm thấy quá rêu rao, có chút ngượng ngùng, Hạnh Gia Tâm từ trước đến nay không biết xấu hổ là gì, hận không thể nói cho người của cả đường phố biết, người này là của nàng.
Có công việc an ổn lại không ngừng tiến bộ, thời gian làm việc vừa kết thúc là có thể rơi vào ôn nhu hương, Đàm Hữu cảm thấy cô thật là trải qua cuộc sống của thần tiên, vừa phong phú lại vui sướng.
Cuối tuần các nàng sẽ về Quất thành liên hoan với người nhà, Hạnh Gia Tâm tới rất thường xuyên, nếu có ngày nào đó Đàm Hữu trở về một mình, Tiếu Mỹ Cầm còn muốn cố ý hỏi một câu.
Đàm Kỳ thường thường liền ở nhà làm công tác tư tưởng cho Tiếu Mỹ Cầm, làm trò trước mặt Đàm Hữu, từ “Chị của con như vậy muốn tìm người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui