Xe chạy ở trên đường trống trải, người đàn ông bên người không còn hứng thú bừng bừng như từ đầu, thẳng đến sắp trở lại điểm xuất phát, mới hỏi lại một câu: "Cô thật là bạn của Đàm Hữu à?"
Hạnh Gia Tâm híp híp mắt, nàng không biết chuyện "Mình là bạn Đàm Hữu" có cái gì phải lặp lại xác định, vì thế dứt khoát trực tiếp hỏi: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Không thành vấn đề không thành vấn đề," người đàn ông lẩm bẩm hai câu, không có ngừng xe ở giao lộ dễ thấy, sớm mà lại gần biên, vươn một bàn tay hướng nàng, "Tôi tên Thẩm Ức Tinh, hàng tỉ sao trời trăm triệu ngôi sao, là bạn lâu năm của Đàm Hữu, vừa rồi không quen biết, coi như là hiểu lầm, cô cũng đừng để ý."
Thẳng đến trước khi biết người này có quen biết Đàm Hữu, Hạnh Gia Tâm đúng là không thèm để ý, nhưng hiện tại, nàng rất để ý.
Để ý từ "lâu năm" kia, để ý khi người đàn ông này nhắc tới Đàm Hữu, thể hiện tự nhiên mà lại thân mật.
"Anh nhận thức cô ấy đã bao lâu?" Hạnh Gia Tâm không có để ý tới cái tay kia.
Thẩm Ức Tinh thu hồi tay tựa lưng vào ghế ngồi, nhíu mày nghĩ nghĩ: "Ừm......!Lại nói tiếp cũng không dài, khoảng ba năm đi, lúc cô ấy vừa tới Quất thành."
Hạnh Gia Tâm chậm rãi thở ra một hơi, có chút tức giận, nàng và Đàm Hữu cũng chỉ có khi còn nhỏ cùng nhau học chung 1 năm học, thêm những ngày sau này gặp lại, nhiều nhất cũng chỉ được một năm rưỡi.
Nhưng mà nàng giơ giơ lên cằm nói: "Chúng ta mười lăm năm."
Thẩm Ức Tinh quả nhiên khiếp sợ mà nhìn về phía nàng, dừng một chút, cười nói: "Thanh mai trúc mã à?"
"Thanh mai thanh mai." Hạnh Gia Tâm đáp.
Thẩm Ức Tinh cười rộ lên, vui vẻ một hồi lâu: "Cô thực thú vị."
Hạnh Gia Tâm bĩu môi.
Chờ Thẩm Ức Tinh cười xong, hai người yên lặng lại, trước xe cách đó không xa là ánh đèn đánh đến sáng ngời, dưới ánh đèn nhất cử nhất động của đám người đều vô cùng rõ ràng, mà bọn họ ẩn nấp ở trong bóng tối, phảng phất như rình coi, lại phảng phất đang vỗ tay vì bộ phim điện ảnh xuất sắc của người khác.
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng:
"Anh biết..."
"Cô nói một chút......"
Lại đồng thời ngừng lại, Thẩm Ức Tinh nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Hạnh Gia Tâm cũng không khách khí: "Anh biết Đàm Hữu tới nơi này làm gì sao?"
Vấn đề này cũng thật trực tiếp, cô Tới này cũng không che dấu ý đồ của mình, thoải mái hào phóng mà thăm dò đến tột cùng.
Thẩm Ức Tinh có chút không rõ, tỷ như, cô gái như vậy sao lại để ý Đàm Hữu đến thế, rốt cuộc là có thù oán hay là có tình cảm?
Thẩm Ức Tinh gõ ngón tay vào tay lái, đáp án chắc chắn hắn biết, hắn là người rõ ràng nhất, nhưng muốn thành thật nói cho cô gái này hay không, không nhất định......!
Cô Tới không có chờ đến câu trả lời, vì thế tung ra mồi câu: "Vừa rồi anh muốn hỏi cái gì?"
"Không có gì......" Thẩm Ức tinh nói, "Nhàm chán, muốn nghe chút chuyện của Đàm Hữu khi còn nhỏ."
"À." Cô nàng phi thường lạnh nhạt mà nói, "Tôi không nhớ rõ."
Thật là có vẻ còn lạnh lùng vả mặt hơn so với "Tôi không nói cho anh biết", Thẩm Ức Tinh cong cong khóe môi: "Chúng ta tới nơi này, đều là tới chơi thôi, Đàm Hữu chắc chắn cũng giống như vậy."
Hai người nói nói, phảng phất đang dùng cán cân ước lượng cân lượng, ai cũng không chịu đào sâu hơn, lại đều muốn đào sạch tin tức của đối phương.
Thật là không có cách nào tiếp tục.
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm chỗ ánh đèn sáng tỏ, có một chiếc motor ngược hướng mà đến, tới vị trí trung tâm nhất, đánh nửa vòng dừng lại, chân dài duỗi ra, chống thân xe.
Người sau xe đi xuống, là người đàn ông cao gầy giống như cây gậy kia.
"Đàm Hữu đã trở lại." Thẩm Ức tinh nói.
"Hắn là ai?" Hạnh Gia Tâm hỏi.
"Trần Tích," Thẩm Ức Tinh cười một cái, cần giải thích lại không giải thích, quăng cái móc, "Nhị thiếu gia tính cách quỷ dị cân nhắc không ra."
Hạnh Gia Tâm nhíu nhíu mày.
Đàm Hữu từ trên xe xuống dưới, nói vài câu với nhị thiếu kia, lúc này mới đi tới xe của Thẩm Ức Tinh.
Thẩm Ức Tinh hạ cửa sổ xe, một cánh tay vươn ra phất tay với cô, Hạnh Gia Tâm ngồi ở ghế phụ không nhúc nhích, thẳng người.
Đàm Hữu đi đến trước xe, đi đến bên Thẩm Ức Tinh, nói: "Cậu xuống dưới."
Thẩm Ức Tinh ăn vạ trên chỗ ngồi cười: "Làm gì vậy, xe tôi tôi không thể ngồi?"
Đàm Hữu nhìn chằm chằm hắn không nói chuyện, Thẩm Ức Tinh giật giật thân mình, mông vẫn không rời ghế: "Thế nào, cậu nói rõ ràng xem."
Bộ dáng hắn cợt nhả, chọc đến Đàm Hữu có chút bực.
"Xuống dưới." Lần này khi nói, chân mày cau lại, giống như một lời không hợp liền phải đánh nhau.
Thẩm Ức Tinh cười cười, đẩy cửa xe xuống xe.
Đàm Hữu ngồi xuống, Thẩm Ức Tinh quơ quơ chìa khóa xe: "Muốn không?"
"Không cần." Đàm Hữu nói, "Cậu đứng xa một chút là được."
Thẩm Ức Tinh gật gật đầu, xoay người đi đến chỗ đám người.
Bên người thay đổi người khác, bầu không khí giống như cũng thay đổi.
Hạnh Gia Tâm mới vừa cãi nhau với người khác cũng không có chút khẩn trương, lúc này đối mặt Đàm Hữu, đột nhiên lại khẩn trương lên.
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm trước xe, địch bất động ta bất động, chờ Đàm Hữu nói chuyện.
Đàm Hữu nghiêng nghiêng người, lời dạo đầu thật cũ kỹ: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Hạnh Gia Tâm không nhìn cô: "Cậu ở chỗ này làm gì, mình cũng làm cái đó."
Đàm Hữu nói: "Mình là xã giao, chuyện công việc."
Hạnh Gia Tâm bẹp bẹp miệng: "Đoàn xe của cậu còn cung cấp hạng mục đua xe sao?"
"Mình không có đua." Đàm Hữu trả lời chém đinh chặt sắt.
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía cô.
"Thật sự." Đàm Hữu bảo đảm nói, "Mình biết rất nguy hiểm, cho nên sẽ không mạo hiểm như vậy."
Hạnh Gia Tâm chạy một chuyến hơn phân nửa lo lắng đột nhiên liền tan biến.
Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy mình không nên dễ dàng tin tưởng một người như vậy, vì thế nhanh nhẹn mà vứt ra một câu: "Cậu nếu là đua xe, mình liền ngồi ghế phụ."
"Huh?" Đàm Hữu ngẩn người.
"Mình luôn có thể tìm được cậu." Hạnh Gia Tâm nói, "Tựa như hôm nay vậy.
Cậu nếu là dám làm việc nguy hiểm như vậy, mình liền cùng cậu đi thừa nhận nguy hiểm ngoài ý muốn."
"Cậu nói cái gì vậy?" Đàm Hữu nhíu nhíu mày.
"Nói chuyện." Hạnh Gia Tâm thái độ cứng rắn, "Mình đang uy hiếp cậu."
Mình đang uy hiếp cậu, vậy mà lại có người đem hứa hẹn sinh tử tương tùy nói thành uy hiếp một cách đúng lý hợp tình như vậy.
Khi Đàm Hữu ở nghe được uy hiếp như vậy, trong lòng phát run, nhịn không được muốn rút về sau, phấn khởi phản kháng nhưng rồi lại luyến tiếc.
Cô nhìn nhìn ngoài cửa sổ, một vòng thi đấu mới đang chuẩn bị, Thẩm Ức Tinh cùng Trần Tích đang nói chuyện, khi Đàm Hữu nhìn qua, Trần Tích chuẩn xác đối diện ánh mắt của cô.
Đàm Hữu thu hồi tầm mắt, một lần nữa phóng tới trên người Hạnh Gia Tâm.
Nàng nói: "Được."
"Được cái gì?" Hạnh Gia Tâm truy vấn.
"Vừa rồi cậu nói, được." Đàm Hữu nói, "Mình sẽ không đi đua xe."
Nếu nói vừa rồi cô để lại cho mình 10% khả năng lật lọng, như vậy hiện tại, khi Đàm Hữu nói ra những lời này, đã hủy diệt 10% kia.
Cô có thể vì tiền và cơ hội mà đặt cược cả tính mạng của mình, nhưng làm sao có thể vì mấy thứ này mà kéo theo cả Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm là bảo vật vô giá trên đời này, cái gì cũng không thể đổi, cái gì cũng không thể lấy.
Hạnh Gia Tâm thở phào một hơi, nàng nâng tay vỗ vỗ lên Đàm Hữu, tiết tấu phi thường vui mừng, giống như chủ nhiệm giáo dục rốt cuộc thuần hóa được một học sinh bất hảo.
Nàng thanh thanh đầu, bắt đầu xử lý sự lo lắng còn dư lại: "Vậy cậu tới đây làm gì?"
Đàm Hữu nói: "Vừa rồi không nói sao, xã giao."
"Xã giao kiểu gì?" Hạnh Gia Tâm truy vấn.
Đàm Hữu không muốn ở thời điểm còn chưa có thành công lại tung ra quá trình chuyển hóa, vì thế nói: "Cậu biết mình sẽ chạy một ít chuyến cá nhân, có thể nhận được những đơn tư nhân đó, phải có một ít quan hệ, hiện tại mình chính là đang giữ gìn loại quan hệ này."
"Dùng phương thức gì để giữ gìn?" Hạnh Gia Tâm nhìn nhìn đám người, "Cậu và Thẩm Ức tinh có quan hệ gì?"
Đàm Hữu lập tức không nghẹn được: "Đồng chí Hạnh Gia Tâm, cậu không cần vừa thấy một người liền cảm thấy mình đối với bọn họ, hoặc là bọn họ đối với mình có ý gì đó được không? Chén dấm này cậu ăn quá tùy ý, phạm vi quá rộng, mình không có mị lực lớn như vậy, nói ra sẽ bị người khác chê cười..."
"Nga." Hạnh Gia Tâm không mặn không nhạt mà lên tiếng, bộ dáng không có chút nào giống như muốn suy nghĩ lại, "Hắn nói hai người quen biết ba năm."
"Nhưng số lần gặp mặt không quá 30 lần." Đàm Hữu nói, "Ba năm trước đây hắn bị người ta nửa đêm ném vào rừng núi hoang vắng, mình chở hàng đi ngang qua, có lòng tốt chở hắn đến thành phố, là quen biết như vậy.
Hắn thích xe, mình lái xe, cho nên sau đó thêm vài lần liên hệ, xem như trở thành bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn."
"Nga." Hạnh Gia Tâm cúi đầu bóp ngón tay mình.
"Còn nói mình." Đàm Hữu bắt đầu phản công, "Sao cậu lại thế này? Như thế nào sẽ ở trong xe của hắn?"
"Cậu ghen sao?" Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô.
"Ghen ghen, sao suốt ngày cậu toàn nghĩ những việc này." Đàm Hữu giơ tay đập vào trên đầu nàng, "Một cô gái như cậu hơn phân nửa đêm chạy đến chỗ này, có từng suy xét đến vấn đề an toàn hay không!"
"Mình đi theo cậu..."
"Đúng vậy, cậu còn theo dõi mình." Đàm Hữu cắt đứt lời nàng.
"Cậu cũng là một cô gái hơn phân nửa đêm chạy đến chỗ như thế này mà!" Hạnh Gia Tâm vừa quay đầu lại, đề cao thanh âm, "Cậu có từng suy xét vấn đề an toàn hay không!"
"Mình với cậu có thể giống nhau sao!" Đàm Hữu chỉ chỉ chính mình lại chỉ chỉ Hạnh Gia Tâm, "Một tên cướp muốn cướp bóc sẽ chọn cậu hay là chọn mình!"
Hạnh Gia Tâm cảm thấy nàng và Đàm Hữu không có gì khác nhau, nhưng đáp án của vấn đề này thật rõ ràng.
Chỉ cần đầu óc của tên cướp không có vấn đề gì, đều sẽ chọn Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm nhất thời bị nghẹn lại, cảm thấy chính mình quá yếu thật là đáng ghét, lại cảm thấy nó không phải như vậy, nhưng một chốc một lát lại nói không rõ.
Đàm Hữu lớn tiếng với nàng, nàng phải tìm được ngôn từ càng hữu lực hơn để nói lại.
Khí thế áp đảo đối phương, mới có thể nắm giữ quyền chủ khống, đây là kinh nghiệm thực tế mà Hạnh Gia Tâm tổng kết được trong quá trình ở bên cạnh Đàm Hữu.
Vì thế nàng bẹp miệng, làm hốc mắt mình hồng lên, nghẹn ngào kêu lớn tiếng: "Cậu hung dữ với mình!!!"
Đàm Hữu ngây ngẩn cả người, sau đó chỉ một giây đồng hồ, liền giống như Hạnh Gia Tâm dự tính, ngữ khí chậm lại: "Mình không có hung dữ, mình chỉ là lo lắng cho cậu..."
"Mình cũng là vì lo lắng...!cậu mà." Hạnh Gia Tâm hút hút mũi, nàng từ khi đi theo Đàm Hữu ra khỏi tiểu khu, vẫn luôn nghẹn một hơi, thứ này làm nàng khắc phục tất cả sợ hãi, thế nào cũng phải làm rõ ràng sự khác thường của Đàm Hữu đêm nay.
Nhưng tới giờ khắc này, người này đang ở trước mặt nàng, đã bảo đảm với nàng không làm chuyện nguy hiểm, lại giải thích quan hệ với người đàn ông xa lạ, một hơi kia đã chậm rãi tan.
Tới giờ khắc này, vốn là oan ức có ba phần dối trá, bị ngữ khí dịu dàng chậm rãi của Đàm Hữu dỗ dành, hơn nữa nàng cố ý hút đến mũi chua xót, lập tức biến thành oan ức thật sự.
Hạnh Gia Tâm thút tha thút thít nức nở, thanh âm cũng nghẹn ngào: "Cậu đã nói rõ là một tuần, mình chờ đợi từng ngày, thật vất vả chờ đến cuối tuần, cậu nói cậu còn chưa về.
Mình muốn đi tìm cậu cậu không cho, cậu cứ bắt mình lại tiếp tục chờ.
Mình lại đợi thật nhiều ngày, cậu rốt cuộc trở lại, vội vội vàng vàng, thất thần, bị một cuộc điện thoại của người khác kêu đi rồi, cậu còn chê mình theo dõi cậu?"
Lên án, cộng thêm biểu cảm Hạnh Gia Tâm đáng thương vô cùng, Đàm Hữu một câu phản bác cũng nói không nên lời.
Đừng nói phản bác, cô thậm chí cảm thấy giải thích đều là đánh rắm, chính là lỗi của cô, vẫn luôn là cô sai.
"Thật xin lỗi." Đàm Hữu chỉ có thể xin lỗi.
"Không quan hệ." Hạnh Gia Tâm đón nhận phi thường mau.
Đại khái là cảm thấy chính mình trả lời quá nhanh, Hạnh Gia Tâm lại nhanh chóng bổ sung: "Tuy rằng lấy quan hệ của chúng ta hiện tại, mình không thể bá chiếm mỗi một phút mỗi một giây trong cuộc sống của cậu, nhưng mình hy vọng, khi cậu ở bên mình, thì mỗi một phút mỗi một giây đều là của mình."
Hạnh Gia Tâm giơ tay chỉ chỉ ngoài xe, dùng ánh mắt sắc bén của bá đạo kim chủ nhìn chằm chằm Đàm Hữu: "Không được chia cho bọn họ, trong bọn họ, bất cứ một người nào đều không được!"
"Ừ." Đàm Hữu lên tiếng, cong cong khóe môi.
"Chúng ta có thể đi trở về." Hạnh Gia Tâm giơ tay mở cửa xe, tốc độ xuống xe đặc biệt mau.
Đàm Hữu chỉ phải vội vàng xuống cùng.
Hai người vừa ra xe, tầm mắt của Trần Tích và Thẩm Ức Tinh như hóa thực chất mà bắn lại đây.
Hạnh Gia Tâm thấy, nhưng là không định để ý, nàng kéo ống tay áo của Đàm Hữu quay đầu liền đi, cũng không suy xét phương tiện giao thông để về nhà, dù sao có thể trước tiên rời đi là được, đi càng xa càng tốt.
Đàm Hữu bị nàng lôi kéo đi ra ngoài một đoạn, mới phản ứng lại: "Bánh quy bánh quy, chuyện này còn chưa kết thúc đâu."
"Chuyện gì còn chưa kết thúc?" Hạnh Gia Tâm cũng không quay đầu.
"Xã giao." Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm quyết định đem hai chữ này gia nhập vào bảng từ hot search nàng ghét nhất, tạm thời đứng đầu bảng.
"Cậu xã giao là vì cái gì?" Nàng hỏi.
"Bạn làm ăn, đương nhiên là vì kiếm tiền." Đàm Hữu nói.
"Bọn họ có thể làm cậu kiếm bao nhiêu tiền?" Hạnh Gia Tâm vốn dĩ định khí phách mà thêm một câu "Mình ra gấp đôi", nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ tới chiếc xe tám số của Trần Tích, vì thế lại mạnh mẽ nuốt bốn chữ này xuống.
Tức giận đến nàng hung hăng mà đá một viên đá, thật là nghẹn khuất.
"Cái này không thể tính như vậy," Đàm Hữu nghiêm túc giải thích, "Không phải nói mình chạy một chuyến này có bao nhiêu tiền, mà là đổi một ít cơ hội, sau đó có khả năng mình sẽ kiếm được tiền.
Lấy ví dụ ha, tựa như cậu có quan hệ tốt với giáo sư nào đó, chờ hắn có hạng mục nghiên cứu khoa học tốt, người thứ nhất hắn nghĩ đến có thể sẽ là cậu."
"Nguyên nhân hắn sẽ nghĩ đến mình đầu tiên là vì thành tích của mình là hạng nhất." Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu nhấp nhấp môi, có chút bất đắc dĩ: "Vậy không có biện pháp, trong cái nghề này thành tích của mình không phải hạng nhất, rất nhiều lúc vẫn phải dựa vào quan hệ."
"Cậu sẽ là hạng nhất." Hạnh Gia Tâm quay đầu lại xem cô.
Đàm Hữu cười nói: "Miệng thật ngọt."
"Không phải nói ngọt." Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cô, "Mình đang dùng logic hạng nhất để phán đoán cậu, cậu sẽ là đệ nhất, cậu chỉ là thiếu chút thời gian."
Đàm Hữu thu cười, Hạnh Gia Tâm chắc chắn nhiều ít có chút ấu trĩ, thế giới này, đại đa số thời điểm thật ra cũng không phải nỗ lực thì sẽ thành công.
Cô có rất nhiều lý do có thể phản bác Hạnh Gia Tâm, nhưng giờ phút này một câu cũng không muốn lại nói.
Ánh sáng trong mắt Hạnh Gia Tâm như ngôi sao treo ở chân trời, những quy tắc trần thế đó chính là tro bụi, ai có thể nhẫn tâm rải một phen.
Vì thế Đàm Hữu trịnh trọng mà trả lời nàng: "Được, mình sẽ là hạng nhất."
Nói ra thời điểm, kỳ tích, bản thân cô thế nhưng cũng tin.
Đã bao nhiêu lâu không có cảm giác như vậy, có mục tiêu, có hy vọng, tứ chi tràn ngập lực lượng, cảm thấy cái gì mình đều có thể làm được.
Đàm Hữu nhìn lôi kéo Hạnh Gia Tâm, đột nhiên cảm động đến muốn khóc, cô dùng sức lực, làm Hạnh Gia Tâm đang hết sức đi về phía trước ngã vào trong lòng ngực cô.
Đàm Hữu ôm nàng, tàn nhẫn xoa xoa.
"Làm sao vậy?" Hạnh Gia Tâm nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì," Đàm Hữu hít hít cái mũi, "Chỉ là cảm thấy cậu quá đáng yêu."
Hai người ôm không bao lâu, có người lại đây kêu tên Đàm Hữu.
Đàm Hữu buông Hạnh Gia Tâm, Trần Tích ngậm thuốc lá đứng cách cô 3 mét: "Phải đi về sao?"
Đàm Hữu chưa kịp trả lời, Hạnh Gia Tâm giương giọng nói: "Đúng vậy, cô ấy muốn về nhà với tôi."
Việc đã qua nhìn Hạnh Gia Tâm, không để ý nàng, hút điếu thuốc, chờ Đàm Hữu trả lời.
Đàm Hữu cười một cái, nói: "Trần ca, hôm nay trong nhà có việc, tôi phải đi trước."
"Em gái cô?" Trần Tích nâng cằm chỉ Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm muốn nói gì đó, bị Đàm Hữu nhéo lòng bàn tay ngăn cản: "Đúng vậy."
Trần Tích kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Mới vừa cô nói với tôi, còn không có thử đâu."
Đàm Hữu dừng một chút, nói: "Trần ca muốn nhìn, về sau có rất nhiều cơ hội."
"Tôi muốn nhìn bây giờ." Trần Tích ném thuốc lá xuống dưới bàn chân dẫm dẫm, khi lại ngẩng đầu mày hơi hơi nhăn, "Đêm nay cô gợi lên hứng thú của tôi, không thể cứ như vậy chạy đi."
Hạnh Gia Tâm đột nhiên quay đầu trừng hướng về phía Đàm Hữu, Đàm Hữu cúi đầu, cười đến thật bất đắc dĩ.
"Thẩm Ức Tinh có một người bạn, gọi là tiểu An," Đàm Hữu nói, "Cái tôi nói hắn đều biết, hôm nay hắn chắc chắn cũng tới..."
Đàm Hữu nói còn chưa nói xong, đã bị Trần Tích đánh gãy: "Tôi chỉ cần cô."
Một câu này hoàn toàn chọc giận Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm một phen ném tay Đàm Hữu ra, chạy vội hai bước đứng ở trước mặt Trần Tích: "Lúc anh cần cô ấy sao không hỏi xem cô ấy có muốn hay không?"
Trần Tích ngẩn người, nhướng mày, nhìn phía Đàm Hữu: "Em gái cô?"
Đàm Hữu chạy nhanh lại đây, muốn lôi đi Hạnh Gia Tâm, kết quả bị Hạnh Gia Tâm phản nắm tay lại, giống như tuyên thệ mà giơ lên cao.
"Người này, là của tôi." Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm Trần Tích, thanh âm vững vàng lực đạo thâm trầm, "Anh nếu là không ra được giá cao hơn tôi, cũng đừng nghĩ sai sử cô ấy."
Trần Tích nở nụ cười, Đàm Hữu xấu hổ đến đầu sắp bốc khói, cô giơ tay ôm lấy Hạnh Gia Tâm, lôi kéo nàng về phía sau, nhỏ giọng nói bên tai: "Bình tĩnh bình tĩnh, không ai giành với cậu..."
Hạnh Gia Tâm không để ý tới cô, tuy rằng kéo xa khoảng cách, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Tích cũng chưa thả lỏng chút nào.
Thẩm Ức Tinh xa xa mà lại đây, Đàm Hữu không nghĩ làm cục diện càng thêm xấu hổ, vì thế nói với Trần Tích: "Trần ca, hôm nay thật sự không được, hôm nào hôm nào."
Sau đó kéo Hạnh Gia Tâm liền đi: "Chúng ta về nhà, về nhà."
Trần Tích nắm chắc được quy luật, biết nói với Đàm Hữu là không có hy vọng, vì thế ôm cánh tay đứng ở nơi đó, chuyên chọc Hạnh Gia Tâm.
"Cô ra giá rất cao à?" Trần Tích cười nói, "Em gái cô không nói, làm sao tôi biết tôi có thể ra cao hơn cô vài lần."
Hạnh Gia Tâm đứng lại bất động, Đàm Hữu kéo cũng kéo không đi, quả thật muốn khiêng nàng lên chạy đi.
Hạnh Gia Tâm nhéo ngón tay Đàm Hữu, đột nhiên thấp giọng nói: "Hắn rất có tiền sao?"
Đàm Hữu cảm thấy lúc này Hạnh Gia Tâm còn có thể nghĩ đến hỏi trước một câu thật là quá sáng suốt, vì thế vội vàng nói: "Đúng vậy, hắn thật sự rất có tiền, chúng ta không tranh cãi cái này, không để ý tới thì tốt rồi."
"Có tiền hơn mình sao?" Hạnh Gia Tâm tiếp tục hỏi.
Đàm Hữu biết thật ra Hạnh Gia Tâm cũng không để ý vấn đề có tiền hay không, vì thế thở dài, ăn ngay nói thật nói: "Nếu tài sản của cậu là con số trong thẻ lúc ăn tết cho mình xem, đúng vậy, hắn có tiền hơn cậu."
Hạnh Gia Tâm không nói, Trần Tích không nói lời nào cũng bất động, liền như vậy nhìn các nàng, lẳng lặng mà chờ đáp án.
Thẩm Ức Tinh đã muốn chạy tới bên người hắn, hỏi câu: "Làm sao vậy?"
Trần Tích chỉ là cười.
Đàm Hữu lôi kéo Hạnh Gia Tâm, ý bảo nàng đi thôi, Hạnh Gia Tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Tích và Thẩm Ức Tinh, đột nhiên siết chặt ngón tay Đàm Hữu.
Đàm Hữu đối diện đôi mắt nàng, muốn hỏi một chút nàng muốn làm gì, nhưng cô không cần hỏi ra, Hạnh Gia Tâm đã dùng hành động cho ra đáp án.
Nàng nhón chân, hôn ở trên môi Đàm Hữu, chuồn chuồn lướt nước mà mút một chút, ngọt ngào lại dịu dàng.
Đàm Hữu sững sờ ở tại chỗ, Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nói với Trần Tích: "Tôi đưa ra chính là cái giá này, anh trả nổi sao?"
_____________________
Chớp mắt mà đã 2 tháng, tội lỗi tội lỗi orz
Ủa mới xem lại là 1 tháng thôi, không học toán riết ngu luôn OTL
Bánh quy kiểu: Đừng có đụng đến con ghệ của t, tránh xa con ghệ t ra =)))) .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...