Hạnh Gia Tâm và Đàm Kỳ hai người đều có tâm tư riêng, chờ đến vui vẻ thoải mái.
Hạnh Gia Tâm thích loại tâm trạng chờ đợi một kết quả tốt đẹp này, mà Đàm Kỳ thích cảm giác ngồi nói chuyện trời đất cùng với cô gái xinh đẹp.
Cho dù cơ bản chỉ có mình hắn nói.
Phiêu Lượng tỷ tỷ chỉ biết đặt câu hỏi, hơn nữa vòng tới vòng lui đều có liên quan đến Đàm Hữu, thật ra Đàm Kỳ có thể hiểu được, tình bạn giữa các cô gái ấy mà, luôn là nhão nhão dính dính.
Hơn nữa một cô gái ngồi cùng một chàng trai xa lạ, không nói về người mà bọn họ đều quen biết, còn có thể nói về cái gì đây.
Vì thế Đàm Kỳ lôi ra chuyện xấu mặt, chuyện hài hước của Đàm Hữu từ nhỏ đến lớn, từng cái một, từ từ kể ra.
Hắn kể đến hình ảnh sinh động, Phiêu Lượng tỷ tỷ cắn ống hút trong ly nước, cười đến hoạt sắc sinh hương.
[*hoạt sắc sinh hương: hình dung nhan sắc xinh đẹp của phụ nữ]
Bầu không khí vốn rất tốt đẹp, thẳng đến Đàm Kỳ nhận được một cú điện thoại.
Chỉ nhìn biểu thị cuộc gọi trên màn hình, Đàm Kỳ liền đứng lên, nói với Hạnh Gia Tâm: "Em đi ra ngoài nghe điện thoại."
Bên ngoài còn đang mưa, Hạnh Gia Tâm nhưng thật ra không lo lắng một thanh niên tuổi trẻ dính chút nước mưa sẽ như thế nào, nàng đang đoán cú điện thoại kia là ai gọi tới.
Đàm Kỳ vội vàng ra cửa, tùy tiện quẹo một cái biến mất ở trong tầm mắt của Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm vuốt ve di động, nghĩ hẳn là không phải Đàm Hữu gọi đến.
Bằng không, hắn nhất định sẽ vui sướng hài lòng mà mở loa trước mặt nàng, như vậy, hai người đều chờ chung một cá nhân liền có thể cùng nghe thấy thanh âm của người kia.
Không phải Đàm Hữu, vậy không liên quan đến nàng, Hạnh Gia Tâm mở di động, lật đến sách điện tử, nhìn một chút tư liệu đầu đề.
Thời gian nghe cuộc điện thoại này khá dài, Hạnh Gia Tâm lật gần một nửa tư liệu, Đàm Kỳ mới trở về.
Lần này về tới, dọa nàng nhảy dựng.
Nam sinh ra cửa còn sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề, lúc này bị xối đến giống như là gà rớt vào nồi canh.
Chiếc ô của Hạnh Gia Tâm đang căng ra ở cửa tiệm, cho dù Đàm Kỳ không có lấy ô đi, tùy tiện tìm mái hiên trốn mưa một chút cũng sẽ không đến mức như vậy a.
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm hắn, dùng ánh mắt dò hỏi hắn, nhưng thân mình không nhúc nhích.
Đàm Kỳ đi đến trước mặt nàng, đôi tay "bang" một tiếng mà đập ở trên bàn, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng cúi đầu như vậy.
Hạnh Gia Tâm trơ mắt mà nhìn nước mưa trên tóc hắn "đát" nhỏ lên trên mặt bàn.
Đàm Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Hạnh Gia Tâm một cái, đôi mắt hồng hồng, thậm chí còn có chút dữ.
Hạnh Gia Tâm theo bản năng rụt rụt về sau, tay đặt ở trên túi xách của mình, tính toán người này một khi có hành động bất thường, liền lập tức chạy lấy người.
Đàm Kỳ rốt cuộc thoát lực, nản lòng mà té trên ghế.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên có chút lo lắng, không phải là Đàm Hữu đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nàng nhanh chóng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đàm Kỳ nghe câu nói đó, lệch đầu qua một bên, biểu tình lại kịch liệt lên.
Hắn đang nỗ lực áp lực cảm xúc của mình, khổ sở, phẫn nộ và không cam lòng.
Sau một lúc lâu, môi hắn có chút phát run mà nói: "Chuyện trong nhà."
"Đàm Hữu?" Hạnh Gia Tâm hơi lo lắng.
"Chờ Đàm Hữu trở về." Đàm Kỳ lặp lại một lần, "Chờ Đàm Hữu trở về."
Càng giống như là đang không ngừng mà ám chỉ chính mình, làm cho mình trước tiên bình tĩnh lại.
Hai người không nói chuyện nữa, liền yên lặng mà ngồi như vậy.
Nhưng chủ tiệm đi lại đây, nhìn thấy bộ dạng của Đàm Kỳ, kinh ngạc mà "A" một tiếng, sau đó đi cầm chiếc khăn lông khô đến.
"Lau lau đi." Chủ tiệm đặt khăn lông lên trên bàn, "Sao lại bị xối thành cái dạng này."
Không ai đáp lại lời nàng nói, chủ tiệm có chút xấu hổ, xoay người đi.
Khăn lông lẳng lặng mà nằm ở trên mặt bàn, lại qua một hồi lâu, Đàm Kỳ mới lấy khăn lông lại đây, đặt trên đầu trên dưới xoa lên.
Nam sinh đầu tóc ngắn, lau hẳn là rất nhanh, nhưng Đàm Kỳ lau thật lâu.
Có rất nhiều lần, Hạnh Gia Tâm nhìn hắn đem khăn lông che trên mặt, ngón tay run rẩy.
Bộ dáng con người thống khổ, Hạnh Gia Tâm gặp qua rất nhiều, hoặc là nói, nàng từng cảm thụ qua rất nhiều.
Thế cho nên sau khi gặp quá nhiều, cơ thể bắt đầu tự động sinh ra cơ chế chống cự, đại não bắt đầu lựa chọn xem nhẹ cảm giác nào đó, tỷ như khi thấy người khác khổ sở, chính mình cũng sẽ cảm thấy khổ sở.
Hạnh Gia Tâm không có cảm giác này, dưới tình huống như vậy, nàng chỉ hy vọng thống khổ của Đàm Kỳ không cần lan đến gần nàng.
Cũng không cần lan đến gần Đàm Hữu.
Thời gian từng phút từng giây mà chảy qua, di dộng Đàm Kỳ rốt cuộc lại vang lên lần nữa.
Lần này di động đặt ở trên mặt bàn, Hạnh Gia Tâm thấy được hai chữ "Đàm Hữu" trên ghi chú.
Nàng nhanh chóng nhắc nhở Đàm Kỳ: "Đàm Hữu gọi điện thoại!"
Đàm Kỳ ném khăn lông lên trên bàn, tiếp điện thoại.
Đôi mắt hắn càng đỏ, khi mở miệng giọng nói cũng có chút nghẹn: "Ngươi đến đâu rồi?"
Hỏi thật sự trực tiếp.
Hạnh Gia Tâm không nghe thấy Đàm Hữu trả lời, nàng chỉ có thể nghe lời Đàm Kỳ nói.
"Ừm, tốt.
Đừng, có việc." Đàm Kỳ dừng một chút, "Ở khách sạn đi, hiện tại chúng ta đi qua.
Cô ấy? Muốn gặp cô ấy không?"
"Cô ấy" này khẳng định là nói Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm khẩn trương lên.
"Được." Đàm Kỳ cúp điện thoại.
"Đi thôi." Hắn đứng lên.
Hạnh Gia Tâm chạy nhanh đeo túi xách.
Nàng không hỏi đi nơi nào, liền như vậy mà đi theo Đàm Kỳ, Đàm Kỳ vẫn như cũ không có ý thức phải bung dù, ngay cả mũ cũng không đội, chỉ đi thẳng vào trong mưa.
Mưa tí tách tí tách, trời đã thành đêm đen, ngõ nhỏ ánh đèn đủ mọi màu sắc, Hạnh Gia Tâm bung dù, thực mau đuổi theo.
Nơi Đàm Kỳ tới là một khách sạn, "Phúc Lai", thật là cái tên vui mừng.
Hạnh Gia Tâm đi theo hắn vào khách sạn, bà chủ ở cửa ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lộ ra nụ cười không rõ ý vị, lại không nói câu nào.
Đàm Kỳ lên lầu, Hạnh Gia Tâm theo sát bước chân hắn, ngày mưa hàng hiên không sạch sẽ lắm, ướt nhẹp nhão dính dính.
Phòng ở nơi này rất nhỏ, bài bố ở hai bên lối đi, cửa sổ ở đỉnh, chỉ có một cánh rất nhỏ.
Lối đi nhỏ hẹp quanh co khúc khuỷu, Hạnh Gia Tâm quẹo ba khúc quanh, mới đến trong một góc phòng ở.
Đàm Kỳ mở cửa phòng ra, hương vị có hơi ẩm, Hạnh Gia Tâm nhìn thoáng qua, phòng rất nhỏ nhưng thu dọn thật sự chỉnh tề.
Có hai cái ghế dựa, Đàm Kỳ kéo một cái qua cho nàng: "Ngồi."
Hắn không có đóng cửa phòng, như vậy làm Hạnh Gia Tâm an tâm một chút, nàng hỏi Đàm Kỳ: "Khi nào Đàm Hữu đến?"
"Lập tức." Đàm Kỳ nói.
Lập tức thật sự rất mau, chẳng được bao lâu, hành lang truyền tới tiếng bước chân, Hạnh Gia Tâm biết đó là Đàm Hữu.
Nàng đợi lâu như vậy, ngồi không yên, lập tức đứng dậy đi ra phòng, quẹo qua khúc cua, thấy được Đàm Hữu ở giữa lối đi nhỏ.
Đàm Hữu mặc chiếc áo khoác cũ kia, bọc đến rất kín mít, tay cắm ở trong túi, vừa nhấc mắt cũng thấy nàng.
Hạnh Gia Tâm nhanh chân cười chạy qua, Đàm Hữu rút tay ra khỏi túi, mở ra cái ôm, hiển nhiên đã đoán trước được động tác của nàng.
Hạnh Gia Tâm lao đến càng thêm không kiêng nể gì, khi sắp rơi vào trong lòng Đàm Hữu, Đàm Hữu không ngừng nói: "Uy, uy, ý tứ một chút là được, ba ngày rồi mình không tắm rửa."
"Thơm." Hạnh Gia Tâm nói.
"Nói quá." Đàm Hữu thoát ra.
Hai người cùng nhau đi hướng góc phòng, Hạnh Gia Tâm có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Đàm Hữu, nhưng cảm xúc của Đàm Hữu không quá cao, Hạnh Gia Tâm quyết định chờ Đàm Hữu xử lý xong chuyện của Đàm Kỳ rồi lại nói.
Đi tới cửa phòng, Đàm Hữu đột nhiên nâng nâng tay với nàng: "Ân, cậu, ở bên ngoài chờ một hồi có được không?"
Hạnh Gia Tâm có chút đứng hình, nhưng vẫn thuận theo mà gật đầu: "Được."
Cửa phòng khép hờ lại, Hạnh Gia Tâm ngơ ngác mà đứng ở lối đi nhỏ, rất nhanh nghe được tiếng cãi nhau trong phòng.
Là một mình Đàm Kỳ rống, cũng không có thanh âm của Đàm Hữu.
"Ngươi mẹ nó có thể nhịn nhưng ta nhịn không nổi!" Cảm xúc Đàm Kỳ có chút hỏng mất, "Tại sao ông ta không chết ở bên ngoài!"
Trong lòng Hạnh Gia Tâm lộp bộp một chút, thật mau Đàm Kỳ lại cao giọng lên: "Ta phải đi về, ta phải đi về giết hắn."
Nếu không phải Đàm Hữu ở bên trong, lúc này Hạnh Gia Tâm nhất định sẽ chạy mất, đối thoại như vậy thật là rất đáng sợ.
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng quăng ghế, Hạnh Gia Tâm phát run cả người, không tự chủ được mà vọt qua, một phen đẩy cửa ra.
Quả nhiên có người quăng ghế, Đàm Hữu và Đàm Kỳ đều đứng ở trong phòng, trong nháy mắt khi nàng đẩy cửa, cả hai cùng nhau nhìn về phía nàng.
Hạnh Gia Tâm sững sờ tại chỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đàm Hữu đột nhiên nói: "Phải đi về cũng được, ta đi mua vé."
Cô xoay người liền đi, bị Đàm Kỳ một phen nắm lấy cánh tay: "Ta trở về."
"Ngươi trở về làm cái rắm." Đàm Hữu nói.
Đàm Kỳ hít sâu một hơi, đại khái là bị Hạnh Gia Tâm nhìn, rốt cuộc bình tĩnh lại: "Ta trở về đón mẹ tới."
"Ta đi là được."
"Ta đi." Đàm Kỳ không buông tay, rất kiên trì.
"Buông ra." Đàm Hữu nhăn mày lại, "Ta là chị ngươi."
"Ngươi là nữ!" Đàm Kỳ lập tức lại cao giọng, "Ngươi tới đây, nếu hiện tại ngươi có thể thắng được ta, ngươi liền đi."
Đàm Hữu trở tay chính là một quyền đấm lên ngực Đàm Kỳ.
Hạnh Gia Tâm run run.
Đàm Kỳ lập tức lui về sau mấy bước, mãnh liệt ho khan hai tiếng.
Đàm Hữu không để ý đến hắn nữa, cô đi tới trước mặt Hạnh Gia Tâm, nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài đi, hôm nay thật xin lỗi, mình có việc nên không có cách nào đi với cậu."
Không đợi Hạnh Gia Tâm mở miệng, Đàm Kỳ đột nhiên một tiếng khóc nức nở mà hô lên: "Đàm Hữu!"
Đàm Hữu đẩy Hạnh Gia Tâm ra bên ngoài, không muốn cho nàng thấy trường hợp như vậy, nhưng Đàm Kỳ không để bụng, hắn tiếp tục dùng tiếng khóc nức nở khiến người ta khó chịu nói: "Ta không muốn cho ngươi đi, ta mẹ nó đều hai mươi tuổi..."
Tay Đàm Hữu còn để ở trên vai Hạnh Gia Tâm, cô cúi đầu, thật lâu không nói chuyện.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên cảm thấy sự thống khổ này tập kích nàng.
Sự đau khổ mà nàng vốn cho rằng cách nàng rất xa, lại như phản ứng dây chuyền mà truyền tới trên người nàng.
Đàm Hữu là điểm mấu chốt kia, Hạnh Gia Tâm nhìn cô khổ sở, trái tim quặn thắt lại, mở cũng mở không ra.
Đàm Hữu rốt cuộc nói chuyện, thật nản lòng, lại không thể nề hà: "Được, ngươi đi đi."
Đàm Kỳ lau mặt, lập tức khôi phục tinh thần: "Hiện tại không dễ mua vé, ta phải nhanh chóng đi mua, gần đây có tiệm net không? Dùng máy tính tranh giành nhanh hơn một chút."
Hạnh Gia Tâm đột nhiên rất muốn giúp đỡ một phần nào, nàng móc di động ra, nhanh chóng ấn vào trình duyệt: "Trang web này chắc chắn có thể mua được vé máy bay, chừng nào thì cậu đi?"
Đàm Kỳ ngẩn người: "Em mua vé xe lửa."
"Không phải cậu muốn về nhà sao?" Hạnh Gia Tâm cũng ngẩn người, "Vé xe lửa phải tốn hơn hai mươi tiếng đồng hồ."
Đàm Hữu đẩy nàng tách ra, tay cô rốt cuộc rời khỏi vai nàng: "Cậu đừng xen vào."
Hạnh Gia Tâm đầu óc choáng váng, há mồm liền nói ra một câu: "Không đủ tiền sao, mình mua."
Bốn phía lập tức yên tĩnh lại, Đàm Hữu ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt Hạnh Gia Tâm.
Tác giả có lời muốn nói:
Bánh quy: Sợ...!Hơi sợ...!Đàn ăn thịt...!Ăn thịt người...
-----------
Nhìn chương sau mà xỉu, hay là mình off rồi hai tháng sau quay lại =))))
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...