Chú thích
– Bệnh động mạch vành: tức thiếu máu cơ tim
– 关爱基金会 = Quan Ái Ngân Sách Hội: không biết nói sao cho các bạn hiểu nên đọc đến khúc này đi đi sẽ hiểu hihi
– Thân hữu: người thân, bằng hữu
– Chuyển chính: nhắc lại cho mng khỏi quên là từ phụ thành chính, như kiểu từ ng yêu không chính thức thành người yêu chính thức, mối quan hệ công khai vậy đó
__________
“Bệnh nhân nào làm anh mất hứng vậy?” Long Trấn Hùng hỏi.
Cao Dật Phi thở dài một hơi, nói:”Không phải mất hứng, chỉ là có chút thổn thức.”
Long Trấn Hùng ở bên cạnh y, hai người mười ngón tay giao nhau, làm cho Cao Dật Phi đột nhiên muốn nói hết mọi chuyện, đem sự tình làm cho người ta phải cảm khái của của bệnh nhân kia nói cho Long Trấn Hùng nghe. Đương nhiên, theo chính sách bảo mật, Cao Dật Phi không có nói thông tin cá nhân của bệnh nhân ra.
Vị bệnh nhân kia là một bà lão, bị bệnh cao huyết áp lâu năm, nhưng chưa bao giờ tiến hành trị liệu, cho đến một ngày lúc đang nhặt rác trên phố thì đột nhiên ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện, lúc đó mới phát hiện đã biến chứng thành bệnh động mạch vành. Cao Dật Phi đề nghị bà lưu lại bệnh viện để theo dõi, nhưng bà lão vừa tỉnh, liền nói muốn lập tức xuất viện, còn nói là mình không có tiền chữa bệnh, không muốn ở lại đây thêm một khắc nào.
Lúc trước cũng liên lạc với con trai bà lão, nhưng tên đó khi biết mẹ mình ngất xỉu phải nhập viện liền rất không kiên nhẫn mắng:”Chỉ có vậy thôi à! Bà ấy thường xuyên bị như vậy rồi! Không cần phải làm phiền tôi! Tôi bề bồn nhiều việc không có rảnh.” Sau đó ngắt điện thoại.
Cao Dật Phi trong tình huống đó, vì bà lão tìm cách liên lạc với Quan Ái Ngân Sách Hội, còn nghĩ đến việc trước chi viện phí cho bà lão chữa bệnh đã rồi tính. Y nói với bà lão:”Tiền viện phí không quan trọng, chúng tôi có thể giúp bà chi trả viện phí trước, sau đó xin Ngân Sách Hội giúp đỡ, cho nên bà hãy yên tâm ở lại điều trị đi, không cần phải lo việc tiền nong.”
Các y tá ở bên cạnh cũng khuyên bảo bà lão, hy vọng bà có thể thay đổi chủ ý. Thế nhưng bà lão hơi thở mong manh vự tuyệt nói:”Bác sĩ Cao, các cô y tá, cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng không cần phải xen vào chuyện của ta, cứ mặc ta tự sinh tự diệt đi cho rồi. Ta sống đến ngần này tuổi, cũng tốt lắm rồi, cứ tiếp tục sống cũng chỉ làm phiền người khác, làm phiền xã hội thôi!”
Cao Dật Phi cùng các bác sĩ khác, các y tá khuyên nhủ bà lão rất lâu, nhưng bà lão kiên trì cự tuyệt nói:”Mấy người mau để ta xuất viện đi, ta thật sự không muốn sống nữa. Cuộc sống của ta rất khổ sở, lão công mất sớm, ta lại không có lương hưu, mỗi ngày đều dựa vào việc bán giấy vụn để kiếm đại một chút gì đó ăn, bò lên nửa tầng lầu đã thở không nổi rồi, con trai lại ham cờ bạc…….. Cho nên mấy người không cần tự trách, với ta mà nói, nếu không bệnh, thì cứ tạm thời mà sống qua ngày, có bệnh chết đi lại càng thanh thản, chuyện này không liên quan đến mọi người, nên đừng tự trách bản thân, được không?”
Không có tiền chữa bệnh chỉ là cái phụ, điều quan trọng nhất chính là bà lão căn bản không muốn tiếp tục sống nữa.
Khuyên nhủ không được, đành phải để bà lão ký vào đơn làm thủ tục xuất viện.
Cao Dật Phi làm công việc này đã lâu như vậy, có ba loại tình huống làm ảnh hưởng đến tâm tình y: Một là dùng hết khả năng mà vẫn không cứu được bệnh nhân. Hai là nhìn người bệnh sắp chết tuyệt vọng giãy dụa, mà y chỉ có thể giúp họ miễn cưỡng duy trì hô hấp, kéo dài sự sống trong sự thống khổ cho bọn họ, không thể làm cho họ hoàn toàn hồi phục, hoặc là không có cách nào giảm bớt đau đớn cho họ. Mà loại thứ ba, chính là tình huống bây giờ, rõ ràng có thể cứu được mạng sống, nhưng bệnh nhân lại cố tình chọn lựa buông tay.
Nhưng lúc này đây, chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân, nếu tiếp tục chữa trị chỉ có thể khiến bà càng thêm đau khổ mà thôi.
Trước kia Cao Dật Phi cũng từng gặp một bệnh nhân như vậy, tuy rằng nằm viện, nhưng gia đình lại mang gánh nặng rất lớn, bệnh nhân cũng không gắng gượng nổi, lúc nào cũng cần có người chăm sóc, đôi khi vụng trộm đem thuốc men đổ hết, đau đớn làm sau cũng cam nhịn không nói ra, cố ý mắng chữi thân hữu đến chăm sóc, một lòng muốn chết đi.
Bất quá việc của bà lão đến giờ cũng chưa xong.
Bà lão nhặt rác mấy hôm trước lại hôn mê được đưa nhập viện, nhưng lần này, bà lão vẫn chưa tỉnh lại.
Liên lạc với người nhà bà lão, lần này con trai bà không có ngại phiền, lập tức đến bệnh viện, đầy tóc mặt mũi rối bù, quần áo bẩn thỉu cũng không thèm thay, đi dép lê, mắng chữi khóc lóc kêu to, không có đến nhìn mẹ hắn một cái, mà đến đến trước tiền sảnh ngồi xuống khóc thét, khiến cả bệnh viện đều nghe thấy:”Bệnh viện vô nhân tính! Thấy chết mà không cứu! Mẹ già đáng thương của ta! Bị các ngươi hại chết rồi!”
Thấy người nhà người chết khóc lóc kể lể, quần chúng đều có khuynh hướng đồng tình, chỉ nghe một phần sự thực mà đã cùng người nhà bệnh nhân kia chỉ trích bệnh viện.
Lúc nhìn đến đơn huỷ bỏ điều trị được bà lão kí tên, tên người nhà kia lại vu cáo là bác sĩ bắt bà kí, bị bảo vệ đến đuổi còn không cam lòng khóc nháo, muốn bệnh viện có thể đưa hắn một ít tiền, để hắn không gây sự nữa.
Hôm đó liền có phóng viên đưa tin chuyện này, nhưng chỉ có một phần của sự tình được kể lại, chỉ trích bệnh viện tư của Cao Dật Phi vô nhân đạo, chì vì bà lão không kham nổi viện phó, mà mặc kệ bệnh tình nguy kịch của bà lão mặc bà tự sinh tự diệt.
Rồi sau đó lại tiếp tục đưa tin, sự việc lại phát triển theo hướng bị lược bỏ sự thật, không ai để tâm việc người nhà bà lão không lo lắng chăm sóc cho bà, mà tiếp tục tham khảo tìm hiểu các chế độ chữa trị cho bà lão, còn giúp con trai bà lão đòi phí bồi thường từ bệnh viện; tìm hiểu thực hư có hay không chuyện bác sĩ là nghe theo lời của bệnh nhân bệnh tình nguy kịch, đồng ý huỷ bỏ việc chữa bệnh?
Có người cười nói bỏ việc chữa trị ư, chắc là sau khi hết uống thuốc đã; có lẽ bọn họ chỉ là đùa một chút, muốn tạo không khí. Nhưng Cao Dật Phi nghe được lại nhớ đến chuyện kia, tâm tình cũng theo đó mà tụt xuống.
Cao Dật Phi thầm nghĩ, bỏ qua hết hoàn cảnh xã hội, nếu con trai bà lão có thể hiếu thuận một chút, cố gắng một chút, bà lão về đêm cũng sẽ không khốn khổ như vậy, cảm giác càng sống càng giống như đang chịu tội vậy đi?
Cao Dật Phi lại nghĩ, phải mang Long Trấn Hùng về nhà một chuyến, để cha mẹ y nhìn thử cha nuôi của Tiểu Tri Hành, để bọn họ có thể yên tâm hơn.
Mà Long Trấn Hùng nghe xong, phản ứng đầu tiên là ôm lấy Cao Dật Phi, muốn đem nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình truyền qua cho y, an ủi nói:”Anh không cần phải rối loạn như vậy, kỳ thật Anh cũng muốn cứu người, nhưng bà lão là muốn làm như thế, chính anh cũng không có biện pháp mà phải không. Bệnh viện không phải muốn đình chức anh đi? Chuyện này cũng không cần lo, nghỉ thì nghỉ, tôi nuôi anh!”
Cao Dật Phi nói:”Toàn nói cái gì đâu, tôi là làm theo chỉ đạo của bệnh viện, bà lão cũng tự nguyện kí vào đơn huỷ bỏ điều trị, cho nên tôi sẽ không bị gì cả?”
“Vậy cũng tốt a, anh có thể tiếp tục chữa trị cho bệnh nhân, phát huy giá trị của anh! Đúng rồi, hôm nay tôi gặp một cô gái được anh chữa bệnh cho trước kia, cô ấy nhờ tôi đem thư cảm ơn gửi cho anh, còn làm rất nhiều loại đồ ngọt hy vọng anh có thể đến ăn.” Nói xong, Long Trấn Hùng đem phong thư cảm ơn màu hồng kia đưa cho Cao Dật Phi.
Cao Dật Phi xem thư xong, tâm tình cũng tốt lên, nói với Long Trấn Hùng:”Cuối tuần này, tôi muốn mang cậu về nhà gặp cha mẹ.”
“!!” Long Trấn Hùng thập phần kinh hỉ khẩn trương:”Ngày kia là cuối tuần rồi!! Đây là tình huống chuyển chính sao? Cha mẹ anh thích cái gì vậy? Lần đầu tiên gặp mặt, tôi nên biếu quà gì mới thích hợp đây a? Anh nghĩ tôi nên mặc quần áo gì mới tốt đây? Bọn họ thích ăn cái gì a, muốn tôi nấu cơm không? Đại ca đại tẩu là ở với cha mẹ anh đi? Bọn họ thích cái gì vậy a?”
“Cậu cứ như vầy là được rồi. Tôi mệt rồi, ngủ ngon.” Cao Dật Phi nói.
“Nga, vậy anh ngủ đi, ngủ ngon.”
Dù cho Cao Dật Phi đã ngủ, nhưng Long Trấn Hùng vẫn đang tự hỏi về vấn đề gặp mặt gia trưởng, cả một đêm hưng phấn đến ngủ không được! Nhưng chỉ dám nhẹ nhàng ôm Cao Dật Phi không dám động đậy, sợ quấy rầy giấc ngủ của y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...