Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Đêm buông xuống, Nguyễn Nhược Nhược tìm
được một chiếc đèn dầu và vài cây nến dài ngắn khác nhau. Nàng đốt đèn
lên, sau đó chuyển sang xăm soi mấy cây nến, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi hăng hái nói, “Lý Hơi, chúng ta làm đèn lồng đi!”.

“Đèn lồng? Làm thế nào”, Lý Hơi tò mò bước lại nhìn.

Nguyễn Nhược Nhược nhờ hắn gọt một quả
bưởi, gọt thật khéo để có được lớp vỏ hoàn chỉnh. Nàng dùng mũi dao cắt
vỏ thành sáu phần bằng nhau, lại đem một tầng mỏng phủ xuống mô phỏng
một đóa hoa sen. Nguyễn Nhược Nhược dùng chỉ nối những mảnh vỏ lại với
nhau làm đài hoa, ghim ghim kết kết một hồi liền tạo thành một chiếc
lồng đèn vỏ bưởi vô cùng độc đáo. Xong đâu đấy, nàng đem nến bỏ vào bên
trong rồi châm lửa. Ánh sáng theo vô số khe hở thoát ra ngoài, chiếc đèn lồng tựa như một đóa hoa sen lung linh mờ ảo.

“Nhìn đẹp không”, Nguyễn Nhược Nhược nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.

“Rất đẹp mắt.” Lý Hơi mềm mại đáp.

“Chi bằng chúng ta tắt đèn đi, chỉ giữ lại chiếc lồng đèn này thôi”

“Được đó”, Lý Hơi vừa nói vừa thổi tắt ngọn đèn.

Trong nhà chỉ còn lại một chiếc lồng đèn
hoa sen là điểm sáng duy nhất, hương bưởi thoang thoảng đâu đây. Ngoài
cửa sổ là một vầng trăng tròn vành vạnh, ánh trăng như tấm rèm bạc dịu
dàng bao bọc hai thân ảnh đang tựa vào nhau.

“Lý Hơi, đây là lần đầu tiên ngươi bỏ nhà đi, ngươi có nhớ phụ mẫu không?” Nguyễn Nhược Nhược hỏi.

Lý Hơi ngây ngốc một hồi mới chậm rãi
đáp, “Lúc bọn họ đem ta giam lỏng, ta thật sự rất hận bọn họ, chỉ muốn
rời xa bọn họ, càng xa càng tốt. Chỉ là…ta thật sự muốn xin lỗi bọn họ”.

“Đó là tất nhiên, rốt cuộc vẫn là huyết
mạch tương liên, không thể dứt bỏ được. Bọn họ cũng yêu thương ngươi,
chỉ là phương pháp yêu thương không đúng. Bậc phụ mẫu Trung Quốc đều
chăm nom hài tử như vậy, điều kiện chủ yếu chính là biết nghe lời. Từ
nhỏ đến lớn hài tử chỉ được nghe một câu duy nhất, chính là “ta nói
ngươi có nghe hay không?”. Ta cũng không biết quan điểm nuôi dạy này
xuất phát từ thời đại nào, chỉ biết rằng hài tử một khi không nghe lời
sẽ bị đánh giá là không ngoan”, Nguyễn Nhược Nhược thở dài nói.

Lý Hơi đồng ý sâu sắc, “Phụ mẫu ta chính là dạy hài tử như vậy, ta không nghe lời bọn họ nên bọn họ luôn bảo rằng ta hồ đồ”.


“Dĩ nhiên là ngươi hồ đồ, không lẽ bọn họ chịu thừa nhận mình không đúng? Bọn họ nghĩ rằng mình đã sinh ra ngươi
nên dĩ nhiên có quyền can thiệp vào cuộc sống của ngươi. Mặc dù đều xuất phát từ hảo tâm nhưng hảo tâm này không phải lúc nào cũng tốt”.

“Ta biết thân phận thế tử thật sự không
được tự do, ta cũng đã nói với phụ thân rằng ta không muốn làm thế tử
nữa. Kết quả, phụ thân…trách ta không có chí lớn, không quan tâm đến
giang sơn Lý thị, chỉ lo nhi nữ tình trường, cô phụ tâm huyết của
người”, Lý Hơi nói không chút nghĩ ngợi.

“Ngươi cũng đừng buồn bực không vui. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, nếu trước kia ngươi đã không được sống vì
chính mình thì bây giờ hãy sống thật vui vẻ đi. Người khác nói gì ngươi
cũng không cần bận tâm. Thoạt nhìn dường như ngươi đã cô phụ kỳ vọng của phụ thân ngươi, nhưng thật ra…khi phụ thân ngươi quyết định con đường
mà ngươi sẽ đi, liệu bọn họ có suy nghĩ rằng ngươi sẽ nguyện ý hay không nguyện ý tiếp nhận? Hôm nay ngươi tự mình chọn một con đường mới, đây
chính là quyền lợi và tự do của ngươi. Ngươi có thể thành công nhưng
cũng có thể thất bại, thành công không có nghĩa là không thất bại, và
cũng không có cái gọi là thất bại hoàn toàn, nhân sinh chính là vui vẻ
khỏe mạnh trôi qua kiếp người. Tiền tài như mây trôi, công danh như
sương khói, tại sao phải tranh giành? Chúng ta chỉ cần có thể bình bình
an an sống bên nhau là đủ thỏa mãn rồi, có được hay không?”

Nghe được những lời này của nàng, ánh mắt Lý Hơi sáng ngời như sao băng giữa bầu trời đêm u tối, khúc mắc trong
lòng đã được Nguyễn Nhược Nhược khai giải, hắn không tự chủ được liền ôm chặt nàng hơn, nhìn nàng mỉm cười rúc sâu vào ngực mình…hắn nhịn không
được liền cúi xuống đặt lên đấy một nụ hôn. Trời đất tan biến, thế giới
thật nhỏ nhoi chỉ có thể vừa vặn cho hai người bọn họ.

***

Hai người bọn họ ở đây say sưa mật ngọt, Tĩnh An vương phủ trong Trường An thành cơ hồ rung động đến tận trời.

Tiểu vương gia thừa dịp đêm đen gió lớn
mà cao bay xa chạy, Vương gia đích thân dẫn người đuổi theo nhưng lại để mất dấu, bọn họ còn tìm được một đống vải bố lùng nhùng, lửa trong hỏa
bồn cháy cạn nhưng vẫn còn rất ấm, Vương gia đoán hai người bọn họ vẫn
chưa thể chạy xa. Chỉ là…bốn phía đều đã lục soát cẩn thận nhưng vẫn
không tìm thấy bóng người. Chẳng lẽ bọn họ có người tiếp ứng, dùng khoái mã thoát khỏi truy binh?

Tĩnh An vương gia phân phó tâm phúc mang
theo nhân mã đuổi theo, dọc đường tỉ mỉ lục soát, nhất định phải mang
Tiểu vương gia trở về. Chuyện Lý Hơi nửa đêm bỏ trốn tuyệt đối không
được để lộ ra ngoài, ai tiết lộ sẽ giết chết không tha. Vương gia thật
sự tức giận, để con trai trước mắt hắn chạy mất, hắn giận suýt thổ
huyết.

Đêm đó vương gia mơ hồ nhìn thấy trên vật thể bay kia có bóng người, bởi vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ
lắm. Nhưng vương phi sống chết khẳng định, “Nhất định là Nguyễn gia tam

nha đầu làm trò quỷ. Ta nhớ rồi, lúc Lý Hơi đi cùng ta đến Lâm viên,
trên đường đã gặp phải đồ vật biết bay này. Lúc ấy Lý Hơi thúc ngựa chạy biến đi, lúc trở về âm trầm cả ngày không thấy mặt. Trước lúc đó, bọn
họ nhất định đã có tư tình”. Nam chưa thành thân nữ chưa gả, đây vốn là
một chuyện tình tốt đẹp, vậy mà khi trôi qua miệng nàng liền thành nam
nữ câu gian. Thành kiến quả thật rất sâu a!

Tĩnh An vương gia nghe xong chân mày liền cau lại căng thẳng, “Vương phi hãy đến Nguyễn phủ một chuyến, xem có
thể gặp mặt Nguyễn gia cô nương kia hay không?”, Vương gia suy nghĩ một
chút rồi lại nói, “…chỉ thăm dò động tĩnh, tạm thời không cần động đến
người Nguyễn gia. Hơi Nhi cùng dân nữ bỏ trốn, chuyện này không thể làm
lớn, nếu đến tai Hoàng Thượng sẽ không tốt”.

Vậy nên Tĩnh An vương phi vội vàng leo
lên xe ngựa chạy đến Nguyễn phủ. Lúc này, trên dưới Nguyễn gia cũng đang loạn thành một đoàn, bởi vì đến sáng nay bọn họ đã phát hiện Tam tiểu
thư bỏ trốn, chỉ lưu lại một phòng thư. Trong thư nàng không nói rõ
nguyên nhân, lại không đề cập nơi chốn cụ thể, chỉ bảo là đi tìm đại ca. Nguyễn lão gia bị chọc giận đến tím mặt, “Một đứa lén lút bỏ đi, giờ
lại thêm một đứa âm thầm bỏ trốn, ta trước kia đã tạo nghiệt gì để sinh
hạ một đám…hài tử bất hiếu!”

Lúc con trai bỏ trốn cùng nữ nhân, Nguyễn phu nhân khóc đến mềm oặt. Lúc này Nguyễn Nhược Nhược bỏ nhà đi, đến
phiên Nhị di nương khóc như mưa, “Nhược Nhược, Nhược Nhược nữ nhi của
ta! Ngươi làm sao lại bỏ nhà đi, nữ nhi một thân một mình đơn độc bên
ngoài, mẫu thân làm sao an tâm a!”

Thoạt đầu Nguyễn phu nhân còn có điểm hả
hệ, nhưng suy nghĩ một hồi liền nhớ đến đứa con trai vẫn còn lưu lạc bên ngoài, nàng khẽ thở dài. Nguyễn Nhược Phượng cúi đầu không nói một lời, trước kia nàng còn khi dễ vị muội muội này, nhưng khi nàng ta đi rồi
bất giác lại cảm thấy có vài phần cô đơn. Tam di nương ôn hòa ôm hai đứa con trai, nàng vừa khuyên nhủ Nguyễn lão gia vừa khuyên nhủ Nhị di
nương, vội vàng bận rộn không ngừng. Đúng vào lúc mọi thứ rối tung như
vậy, vương phi tìm đến cửa. Nguyễn phủ người trên kẻ dưới nhanh chóng
trấn định lại tinh thần, cả nhà bước ra cửa đón khách.

“Tam tiểu thư có ở trong phủ không?”, Vương phi vừa ngồi xuống đã trực tiếp vào đề.

Nguyễn lão gia nhất thời không biết phải
đáp như thế nào, Nhị di nương nước mắt tuôn trào không cách nào ngừng
lại. Cũng may Nguyễn phu nhân nhanh chóng ứng biến, “Thật không khéo,
Tam nha đầu đã đến Lạc Dương thăm thân thích rồi. Vương phi tìm nàng có
chuyện gì sao?”, Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, đặc
biệt là khi Nguyễn Nhược Nhược vẫn còn là một nữ tử thâm khuê chưa xuất
giá.


Nghe được một câu này, trong lòng vương
phi đã đoán được vài phần, lại liếc thấy sắc mặt mọi người chín phần bất an, quả nhiên…chính là nha đầu nhà này dẫn dụ con trai nàng bỏ trốn.
Vương phi rất tức giận, nhưng nghĩ lại những lời dặn dò của Vương gia,
sự tình này thật sự không nên nháo loạn. Vương phi kiềm chế tính tình
nói, “Tam tiểu thư đã không có ở đây ta cũng không có việc gì nữa. Cáo
từ”. Nhìn thần sắc bọn họ, xem ra quả thật không biết được gốc rễ sự
tình, vương phi cũng không muốn nói nhiều nữa.

Vương phi vừa rời khỏi, đám người trong
Nguyễn phủ không phải không cảm thấy khó hiểu. Chỉ là chuyện trong nhà
còn chưa lo xong, không còn tâm tư suy nghĩ chuyện của người khác.
Nguyễn lão gia “hữu khí vô lực” phân phó bọn hạ nhân, “Phái thêm một số
người ra ngoài thành Trường An tìm cho ta, có lẽ nàng vẫn chưa chạy xa,
phải mang nàng trở về càng sớm càng tốt. Lần này bắt về được nhất định
sẽ lập tức gả đi, để phu quân nàng ta tự quản giáo”.

Vừa nghe nhắc đến vấn đề này, Nguyễn
Nhược Phượng đột nhiên nhớ ra, “Mấy ngày nay vẫn thường thấy Diêu gia
nhị công tử đến tìm Tam muội, chi bằng chúng ta đến Diêu phủ hỏi thăm,
không chừng sẽ biết được tung tích của Tam muội”.

Nguyễn lão gia vội vàng lên xe ngựa chạy
tới Diêu phủ tìm Diêu Kế Tông hỏi thăm tung tích của nữ nhi. Diêu Kế
Tông luồn lách như trạch, đem toàn bộ nghi ngờ rũ sạch, “Nguyễn thế bá,
không tìm thấy lệnh thiên kim sao? Vài ngày trước ta có nghe nàng nói
muốn đi tìm đại ca, chẳng lẽ nàng đi thật sao?”

Lời của hắn trùng khớp với nội dung trong bức thư Nguyễn Nhược Nhược để lại. Nguyễn lão gia cho rằng có lẽ hắn
thật sự không can hệ đến việc này nên đành phải cáo từ.

Diêu Kế Tông đối phó với Nguyễn lão gia
vô cùng thuận lợi nhưng Ngọc Liên Thành tại phủ Phò mã lại không dễ dàng qua mặt Tĩnh An vương gia vừa tìm đến cửa.

Sau khi công chúa cùng phò mã đến thăm,
tâm tình của Lý Hơi trở nên tốt hơn rất nhiều. Vương phi đem chuyện này
kể lại một lần, Tĩnh An vương gia nghe được liền phát giác điểm khác
thường. Sau khi để Lý Hơi chạy thóat, vương gia ngồi trầm tư suy nghĩ
một hồi, nếu nói Lý Hơi có thể chạy thoát mau lẹ như vậy chính là vì đã
lên kế hoạch trước, nếu không sẽ khó phối hợp hành động. Nhất định là
công chúa và phò mã đã đến đây báo tin để Lý Hơi có thời gian chuẩn bị.
Tĩnh An vương gia biết rõ Dương công chúa cùng Lý Hơi không có thâm
giao, Ngọc Liên Thành là trạng nguyên mới vào triều, lại nói hắn xuất
thân “thư hương thế gia” vốn không qua lại nhiều với giới quý tộc, theo
lý mà nói thì hắn và Lý Hơi không có quan hệ! Sau khi Tĩnh An vương gia
nghĩ mãi vẫn không tìm được điểm mấu chốt liền phái người ra ngoài thăm
dò, kết quả biết được Ngọc Liên Thành và Nguyễn Nhược Nhược là biểu
huynh muội, lúc này mới chợt hiểu ra…Lẽ nào…

Lúc Tĩnh An vương gia đến phủ Phò mã thì
công chúa đã vào cung thỉnh an thái hậu, đó là vương gia lựa chọn đúng

thời điểm để tránh né công chúa, vương gia chỉ muốn gặp riêng Ngọc Liên
Thành. Ngọc Liên Thành không nghĩ Tĩnh An vương gia trực tiếp đến phủ
bái phỏng, nhưng sau khi ngạc nhiên đi qua, trong lòng hắn biết rõ ràng
đây là vương gia tìm tới “hùng sư vấn tội”.

Quả nhiên, sau khi Tĩnh An vương gia ngồi xuống, đợi cho hạ nhân dâng trà lui ra liền lạnh lùng lên tiếng, “Phò
mã, thế tử Lý Hơi đêm qua đã bay lên trời bỏ trốn khỏi phủ, ngươi có
phải là người đầu tiên biết chuyện này không?”, Vương gia nửa như hỏi
lại như không hỏi, nửa giấu nửa mở chĩa mũi nhọn sang Ngọc Liên Thành.

Ngọc Liên Thành lấy lại bình tĩnh mới chậm rãi đáp, “Đúng, ta biết”.

Mặc dù biết rõ đáp án như thế nhưng khi
nghe chính miệng hắn chứng thật, Tĩnh An vương gia không thể không tức
giận, “Quả nhiên là ngươi đến báo tin cho hắn, cũng bởi vì Nguyễn Nhược
Nhược kia là biểu muội của ngươi nên ngươi mới giúp đỡ bọn họ, đúng
không? Ngươi cũng không nghĩ Hơi Nhi của ta là Tĩnh An vương thế tử, là
tôn tử mà Hoàng thưởng coi trọng nhất. Biểu muội
của ngươi xứng với hắn sao? Lại còn dẫn dụ hắn bỏ trốn, việc này nếu
truyền ra ngoài, thể diện của hoàng thất sẽ ra sao?”

Ngọc Liên Thành không nói lời nào, chẳng
qua là chờ hắn phát tiết xong mới mở miệng nói, “Vương gia, ngươi đã gặp qua biểu muội của ta chưa?”

Tĩnh An vương gia ngẩn ra, “Chưa”

“Vậy bốn chữ là căn cứ vào đâu?”, Ngọc Liên Thành truy từ đuổi ý.

Tĩnh An vương gia lại ngạc nhiên, “Làm
Hơi Nhi nhà ta thần hồn điên đảo, đến thân phận thế tử cũng không màng,
đây không phải là hồ ly tinh thì là gì?”

“Vương gia, ngươi chưa gặp người đã nuôi
thành kiến, đây là ngươi không đúng. Biểu muội là người thành thật thiện lương, tuyệt đối không phải loại người mị sắc câu dẫn hại người”.

Tĩnh An vương gia không nhịn được liền
chen ngang, “Biểu muội của ngươi là hạng người gì ta không quan tâm, bây giờ ta chỉ muốn biết nàng và Lý Hơi đang ở đâu?”

“Núi cao nước xa, bọn họ đi đến nơi nào chỉ có bọn họ mới biết”, Ngọc Liên Thành nói thật, hắn cũng không biết bọn họ đi đâu.

Tĩnh An vương gia trợn mắt nhìn Ngọc Liên Thành hồi lâu. Thần sắc hắn bình thản, trung trực, nhìn không giống kẻ
nói dối. Vương gia đứng dậy, muốn cáo từ rời đi nhưng lại không cam
lòng, “Phò mã, hôn sự của Hơi Nhi là do Hoàng Thượng định đoạt, tuyệt
đối không phải là nơi để biểu muội ngươi tơ tưởng. Bọn họ có thể trốn
chạy nhất thời nhưng có thể chạy khỏi vương thổ không, sẽ chạy được bao
lâu? Ta nhất định sẽ tìm được bọn họ mang trở về, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho biểu muội thì nên khuyên nàng buông tay đi”. Vương gia phất tay áo bỏ đi.

Ngọc Liên Thành vẫn còn đứng tại chỗ, đem lời nói của Tĩnh An vương gia tinh tế ngẫm lại một lần. Hắn âm thầm thở dài, những lời này không phải vương gia nhất thời tức giận mà nói ra,
đây chính là sự thật. Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược có thể bỏ trốn bao
lâu? Tĩnh An vương gia tuyệt đối sẽ không cho qua, chỉ sợ một khi bị bắt trở về…đấy chính là lúc “chia uyên rẽ thúy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận