Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Giờ hợi đêm đó, Nguyễn Nhược Nhược vẫn
chưa chịu xuất phủ. Lý Hơi giận, nàng so với Lý Hơi còn giận hơn, bất
quá thói quen đã hình thành, lúc này dù bản thân không chịu ra ngoài
nhưng cũng không thể cản nổi tiếng gào thét trong đầu, “Hừ, còn muốn cho ngươi thông qua ba tháng tìm hiểu, nhìn biểu hiện của ngươi thế này, ta phải kéo dài thời gian tìm hiểu mới được”. Trong lòng nàng âm thầm nổi
sóng.

Nói thế nào thì nói, Nguyễn Nhược Nhược
trong phòng cũng đứng ngồi không yên, giống như họa mi bị nhốt trong
lồng cứ nhảy tới nhảy lui không ngừng. Hạnh Nhi ở một bên cười nói,
“Tiểu thư, người đi qua đi lại cả đêm rồi, ta nhìn người cũng bị hoa mắt a!”.

“Nhiều chuyện”, Nguyễn Nhược Nhược sân si nàng.

“Người tối nay không ngồi yên như vậy
nguyên nhân nhất định là vì chưa xuất phủ. Tại sao tối nay tiểu thư
không đi? Là Diêu công tử không thể đến sao?” Hạnh Nhi đúng là một nha
đầu lắm chuyện.

Nguyễn Nhược Nhược không đáp, chỉ
là…không biết Lý Hơi sẽ đứng bên ngoài chờ đến bao lâu. Đã cuối thu rồi, tiết trời se lạnh, trong gió đã cảm nhận được hàn khí, tiểu tử này…chờ
không thấy nàng nhất định sẽ không chịu đi, không khéo lại ngã bệnh. Vừa nghĩ đến điều này, nàng bật dậy bước nhanh đến cửa sau Nguyễn phủ. Đẩy
cửa nhìn ra, đúng là có một thân ảnh nép trong bóng tối ảm đạm đang chờ
nàng. Cơn tức giận trong lòng Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tan thành mây nói, “Ngốc tử, đợi bao lâu rồi?”, ngữ khí yêu kiều mềm mỏng.

Không ngờ người trả lời lại là Tần Mại,
“Nguyễn tam tiểu thư, Tiểu vương gia nhà ta tối nay không đến được, cố ý phân phó ta đến đây báo với ngươi một tiếng”.

Cái gì? Cơn giận vừa mới tiêu tan trong
lòng Nguyễn Nhược Nhược phút chốc bị thổi bừng lên, nguy hiểm là lần này còn hung hãn hơn gấp bội. Đây là ý gì chứ? Lúc trước ngày nào cũng tới, bây giờ lại bảo không tới được. Giỏi cho Lý Hơi, còn tưởng ngươi là
người thuần khiết không biết chuyện, không ngờ nhanh như vậy đã học hư,
biết “đấu tâm” nữa chứ! Nguyễn Nhược Nhược càng nghĩ càng giận, quay
sang phát tác với Tần Mại, “Trở về nói với Tiểu vương gia các ngươi, nói hắn nếu không tới được thì sau này cũng không cần tới nữa”. Nàng nói
xong không chờ hắn đáp lại, đùng đùng bỏ vào trong. Ầm một tiếng, cánh
cửa nặng nề đóng lại.


Cả đêm Nguyễn Nhược Nhược ngủ không ngon
giấc, trằn trọc trở mình không biết bao nhiêu lần, hận Lý Hơi đến nghiến răng ngiến lợi. Sáng ngày hôm sau, nàng rửa mặt qua loa một hồi rồi
chạy thẳng tới Diêu phủ bắt Diêu Kế Tông phụng bồi nàng uống rượu. Bọn
họ cố ý tìm một tửu lâu trang nhã, ngồi trên tầng hai, chén trước chén
sau đối ẩm.

“Lại chuyện gì nữa? Bộ dáng của ngươi sao giống bại quân quá vậy?” Diêu Kế Tông nhìn khí sắc không tốt của Nguyễn Nhược Nhược mới lên tiếng hỏi.

Nguyễn Nhược Nhược tìm hắn chính là để kể khổ, vì vậy liền đem sự tình khắc khẩu ngày hôm qua thuật lại một lượt
cho hắn nghe. Nói xong lời cuối cùng, nàng tức giận gầm gừ, “Ta và Ngọc
Liên Thành bất quá là một mình ngồi trong xe nói chuyện thôi, căn bản
không làm gì cả. Vậy mà trong mắt Lý Hơi xem như ta “hồng hạnh xuất
tường”, ngươi nói hắn có phải nhỏ nhen hẹp hòi không?”

Sau khi Diêu Kế Tông chăm chú lắng nghe
một hồi mới mở miệng lên tiếng, “Dĩ nhiên…không phải vậy. Ta hiểu hắn,
phản ứng như vậy cũng rất bình thường”.

Cái gì? Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ nhảy dựng lên, “Ngươi rốt cuộc là nói tốt cho bên kia? Ngươi giúp ai vậy?”

“Ta chỉ nói lý, ngươi và Ngọc Liên Thành ở chung một chỗ đúng là không làm ra sự tình gì, nhưng Lý Hơi phát hiện
được chuyện này dĩ nhiên hắn sẽ không cảm thấy thoải mái. Thật ra…cô nam quả nữ ở cùng một nơi chính là dấu hiệu của tình yêu nha, hắn làm sao
không nổi điên lên được? Đổi lại là ngươi, nếu ngươi phát hiện Lý Hơi
cùng nữ nhân khác ngồi chung với nhau trong một chiếc xe ngựa, ngươi có
thể thoải mái không? Mặc dù Lý Hơi không để tâm đến nàng ta, nhưng nàng
ta có ý tứ với hắn. Ngươi nguyện ý để nàng ta có cớ hội đến gần Lý Hơi
không?”

Nguyễn Nhược Nhược bị hắn hỏi như thế
nhất thời trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới tỏ vẻ khoáng đạt nói,
“Bọn họ chẳng qua là bằng hữu bình thường, ta không sao cả!”

“Không dễ như ngươi nói vậy đâu, chuyện
phát sinh trên người kẻ khác ngươi có thể cảm thấy không sao, nhưng nếu
nó phát sinh trên người ngươi thì chưa chắc à! Nói không chừng phản ứng

của người còn khinh khủng hơn Lý Hơi nữa kìa!”

Nguyễn Nhược Nhược cúi đầu suy nghĩ một
hồi rồi quả quyết, “Ta sẽ không mất phong độ như hắn, ta là phụ nữ thế
kỉ hai mươi mốt có học thức, tính tình tu dưỡng, có nghề nghiệp đàng
hoàng, đối với chuyện nam nữ gặp gỡ cũng rất cởi mở, ta sẽ không…”

“Phải vậy không?” Diêu Kế Tông nở nụ cười xấu xa, ánh mắt phóng qua lan can dán xuống con đường bên dưới, đúng
lúc thấy một chiếc xe ngựa vừa ngừng lại ở ngã tư, “Vậy ngươi nhìn đi,
người ngồi trong xe ngựa kia là ai?”

Nguyễn Nhược Nhược nghe hắn nói vậy liền
quay đầu nhìn xuống ngã tư đường bên dưới. Dĩ nhiên là xe của Lý Hơi,
hắn vừa mới xuống xe, lúc này trong xe còn có một nữ nhân đang bước
xuống. Một thân lục y, mi mắt như họa, phảng phất như tiên tử…đích thị
là Lô gia thiên kim Lô U Tố. Bọn họ tại sao lại ngồi cùng một xe ngựa?
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời ngạc nhiên vô cùng.

Sau khi Lý Hơi và Lô U Tố song song xuống xe, cả hai cùng nhau bước vào một gian hàng. Diêu Kế Tông vừa nhìn biển hiệu cửa tiệm vừa thì thầm, “Ngưng Hương Đường? Ra là vậy, đây chính là cửa hàng bán son phấn nổi tiếng nhất thành Trường An. Lý Hơi đưa nữ
nhân này đến đây mua son phấn, quan hệ xem ra…không tệ a! Nguyễn Nhược
Nhược nha Nguyễn Nhược Nhược, vì ngươi khinh thường nên để mất Kinh Châu rồi. Ngươi không nói rõ với Lý Hơi lại tạo cơ hội cho người khác thừa
dịp lẻn vào, đem bảo bối của ngươi tóm chặt không buông a! Lại nói
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngươi đừng chết lãng nhách trên bờ
cát nha!” Diêu Kế Tông lèm bèm bên tai nàng.

Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược nổi sóng
phong ba. Đến tận lúc này, nàng đã hình thành thói quen xem Lý Hơi là
của riêng mình, giờ đây nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác cùng đến cùng
đi, mặc dù cử chỉ của bọn họ không có gì khác thường nhưng trong lòng
Nguyễn Nhược Nhược phảng phất như đang bị một tảng đá nặng kéo chìm
xuống, buồn buồn bực bực. Giờ phút này nàng mới hiểu câu nói kia của Lý
Hơi: các ngươi ở chung một chỗ như vậy, giống như…giống như chung đụng,
ngươi nói ta có thể thoải mái không?


Quả thật không-thoải-mái, không thoải mái tới cực điểm. Đáng hận mới vừa rồi nàng còn mạnh miệng tuyên bố “không
sao”, giờ phút này phải ôm một bụng buồn bực không chỗ phát tiết, chỉ có thể tức giận khoát tay, đem chén rượu đầy ắp một hơi uống cạn. Một chén không đủ xoa dịu nỗi lòng nặng chịch, nàng uống tiếp chén thứ hai, chén thứ ba…Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên hiểu ra nàng vốn quan tâm Lý Hơi như vậy, lo lắng có thể mất hắn. Mà tâm tình của Lý Hơi cùng nàng giống nhau như đúc.

Bởi vì yêu mà sinh ưu, bởi vì yêu mà sinh khổ. Chỉ khi xâm nhập vào giai đoạn yêu đương quá sâu nên mới phát sinh tư vị sợ hãi mất đi người yêu như thế này.

Diêu Kế Tông mắt lạnh nhìn nàng mượn rượu giải sầu, hắn cũng không khuyên nhủ, chẳng qua là cười nói, “Ngươi đây
là đang uống rượu hay uống giấm vậy?”

Nguyễn Nhược Nhược đã uống khá nhiều
rượu, uất ức trong lòng càng khó kiềm chế. Nhìn hồi lâu vẫn không thấy
hai người kia bước ra, nàng nhất thời không tự chủ được, chén rượu trong tay ném thẳng vào chiếc xe ngựa bên dưới vỡ nát. Diêu Kế Tông tay mắt
lanh lẹ ngăn trở nàng tiếp tục ném chén, cười nói, “Ngươi làm gì vậy?
Chén rượu sao có thể ném loạn như thế? Vạn nhất đập vào đầu Tiểu Lý bằng hữu thì làm sao bây giờ? Cho dù không đập trúng đầu hắn thì cũng không
nên tổn hại đến hoa cỏ nha!”

Từ cửa hàng bên dưới, lầu hai người kia
cuối cùng cũng chịu bước ra, Lô U tố vừa đi vừa cầm hộp phấn trên tay
đưa cho Lý Hơi nhìn, miệng nói gì đó, chỉ thấy Lý Hơi mỉm cười gật đầu.
Một bụng rượu của Nguyễn Nhược Nhược trong phút chốc lên men thành giấm, lửa giận phừng phừng bốc lên.

Diêu Kế Tông còn giễu cợt nàng, “Ta thấy
ngươi toàn thân đều bốc mùi chua, Lý Hơi còn chưa chua chết thì ngươi đã chết vì chua rồi!”

Lô U Tố quá mức chuyên chú vào Lý Hơi nên không để ý đến bậc thang ngoài cửa tiệm, nàng ta loạng choạng té xuống, Lý Hơi một bên nhanh tay đỡ lấy nàng. Trong chớp mắt, hai người sáp tới quá gần, thân thể nàng ta đều nằm gọn trong lòng Lý Hơi. Lô U Tố mặt đỏ ửng, nghiêng đầu một chút tựa vào má hắn, cánh tay nhất thời ôn nhu vịn chặt vai Lý Hơi. Bản thân Lý Hơi cũng nhất thời cứng đờ, mà Lô U Tố đỏ
như tôm luộc bên này đang mở miệng hé ra nụ cười. (@#$#%Lô U Tố yêu tinh, dám ôm Lý ca ca của ta, buông ra buông ra!!!)

Nguyễn Nhược Nhược trên lầu vốn đã có vài phần men say, nhìn thấy một màn này liền nhảy dựng lên, cảm giác như
bảo tàng nhà mình bị đạo tặc đến viếng. Lý Hơi là của nàng, người khác
có thể chạm vào sao? Nàng không nói một tiếng, ôm bình rượu trên bàn
hướng phía dưới chuẩn bị ném xuống, Diêu Kế Tông thấy tình thế không ổn
liền mạnh mẽ ngăn cản, “Bình tĩnh bình tĩnh, ngươi là phụ nữ thế kỉ hai
mươi mốt có học thức, tính tình tu dưỡng, có nghề nghiệp đàng hoàng,
ngươi hẳn là có phong độ…”

“Giết chết cái phong độ đó đi!” Nguyễn
Nhược Nhược muốn liều mạng, tình trường như chiến trường, còn nói cái
quái gì phong độ với tu dưỡng, lúc này nàng chỉ nghĩ đến bát giấm. Một
mặt gạt phắc Diêu Kế Tông đang án ngự trước mặt, một mặt đem bình rượu
trong tay ném thẳng xuống trước mặt hai người bọn họ. “Xoảng!!” một

tiếng giòn vang, người đi đường bị dọa nhanh chóng né ra xa.

Hai người bị chọn làm đối tượng công kích lại càng thất kinh, Lô U Tố hoảng sợ lui về phía sau, ngã nhào vào lòng Lý Hơi. Nhưng Lý Hơi vội vàng đẩy nàng ra, bởi vì hắn đã ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của tửu quán phía đối diện, ở đó có một Nguyễn Nhược Nhược đang điên cuồng nhìn chằm chằm bọn họ.

Nguyễn Nhược Nhược ném vỡ bình rượu vẫn
không làm dịu được cơn ghen trong lòng, một tay chống nạnh, một tay chỉ
vào Lý Hơi nổi giận đùng đùng quát lớn, “Lý Hơi, ngươi mạnh khỏe a,
ngươi lại…” Lời nói chỉ thốt lên được một nửa, nàng túm lấy Diêu Kế Tông đang đứng bên cạnh rồi hôn một cái thật kêu lên mặt hắn. Ngươi dám để
nữ nhân khác hôn, ta đây hôn nam nhân khác.

Lý Hơi nổi lửa phừng phừng nhìn về phía
Diêu Kế Tông, ánh mắt sắc bén phóng ra trăm tên vạn tiễn. Ngay cả Diêu
Kế Tông đứng trên lầu cách xa mấy trượng cũng bị “loạn đao” của Lý Hơi
chém chết, hắn vội vàng hô to gọi nhỏ vô cùng ủy khuất, “Lý Hơi, chuyện
này không liên quan đến ta, ta nàng cưỡng hôn ta a…”

Lý Hơi cắn chặt môi dưới, thân thủ như
chim ưng xông tới tửu lâu, rồi lại như gió lốc lao thẳng lên tầng hai.
Hắn không thèm nhìn tới Diêu Kế Tông, một tay lôi kéo Nguyễn Nhược
Nhược. Mà Nguyễn Nhược Nhược tức giận không chịu đi cùng hắn, liều mạng
tránh xa hắn, “Ngươi buông buông buông”.

Lý Hơi ngửi thấy mùi rượu ngào ngạt trong hơi thở của nàng, vừa vội vừa tức vừa đau lòng, “Ngươi uống bao nhiêu rượu?”

Diêu Kế Tông đứng một bên chẳng biết sống chết mà cười nói, “Đều là ta không phải, để nàng uống nhiều rượu như
vậy, lại còn uống thêm giấm…”

Ánh mắt Lý Hơi tàng ẩn Tiểu Lý phi đao
băng lãnh hung hăng bắn về phía hắn, Diêu Kế Tông nhất thời cấm khẩu. Lý Hơi không để ý đến hắn nữa, mở miệng dụ dỗ Nguyễn Nhược Nhược, “Đừng
làm loạn, mau đi cùng ta!”

Ma men Nguyễn Nhược Nhược đang trong lúc
liều mạng, đời nào chịu nghe lời, ngoan cố cứng đầu như tiểu hài tử,
“Không thèm đi với ngươi, không thèm đi với ngươi, ta không thèm ngươi,
ngươi đi cùng nữ nhân kia kìa…”. Lý Hơi lôi kéo hồi lâu, cuối cùng không nhịn được liền cúi xuống ôm ngang người nàng nhấc bổng lên, hai cánh
tay Nguyễn Nhược Nhược đánh đập vào lưng hắn loạn xạ. Lý Hơi “vác” nàng
chạy xuống lầu. Hắn mặc kệ vô số ánh mắt tò mò xung quanh, chạy thẳng
đến xe ngựa phía trước, đem nàng đặt vào trong xe, bản thân mình vút roi ngựa. Hắn cũng không quên quay đầu phân phó Tần Mại, “Ngươi tiễn Lô
tiểu thư trở về”. Hắn vút roi, xe ngựa ào ào rời đi, bỏ rơi đám người
xem náo nhiệt lại đằng sau cùng với sắc mặt tái nhợt lẫn ánh mắt đau đớn của Lô U Tố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui