Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Trong khi Lý Hơi và Diêu Kế Tông ở nơi
nào đó trò chuyện với nhau thật vui vẻ thì Tĩnh An vương phi đã đến cửa
Nguyễn phủ bái phỏng.

Người tới rõ ràng chẳng tốt lành gì,
trong lòng Nguyễn Nhược biết rõ ràng, xem ra việc tối hôm qua Lý Hơi cứu nàng tại hồ Ngưng Bích đã truyền đến tai vương phi. Người mách lẻo chắc chắn không phải là Tần Mại rồi, chỉ có…lục y nữ tử kia thôi. Vương phủ
tuyển con dâu này thật tốt nha, chưa qua cửa đã quản việc của Lý Hơi
rồi, đi đâu làm gì đều báo lại. Sau này nếu thành hôn thì chẳng phải là
một ngày hai mươi tư giờ đều bị giam lỏng đó sao?

Nguyễn Nhược Nhược đến tiền sảnh đón
khách. Vương phi nhìn thấy nàng, gương mặt kia mặc dù cười tươi nhưng
ánh mắt lại không cười, thận trọng quan sát nàng.

Nguyễn Nhược Nhược dù sao cũng nhạy cảm
hiểu biết, liền tự động đề nghị, “Vương phi, vườn nhà ta mặc dù kém xa
so với thượng uyển trong vương phủ nhưng cũng coi là có thể chấp nhận
được. Chi bằng ta phụng bồi vương phi vừa đi vừa nói chuyện.”

Vương phi tự nhiên đáp ứng, nàng chính là có chuyện muốn nói nên mới đến. Vì vậy những người không phận sự đều bị đuổi ra, để hai người một mình hành động. Bên cạnh vương phi chỉ có
Phẩm Hương một bước không rời.

Vương phi biết vị Nguyễn gia Tam tiểu thư này cũng là người hiểu chuyện, vì vậy cũng không cần giấu diếm vòng vo
mà trực tiếp vào đề, “Nguyễn cô nương, chắc ngươi đã biết lý do tại sao
ta đến đây rồi, đúng không?”

“Biết biết, tối hôm qua ta nghịch nước ở
Ngưng Bích hồ, may mắn được Tiểu vương gia cứu giúp. Chỉ là, Tiểu vương
gia chịu giúp ta như vậy nên vương phi nhất định rất ngạc nhiên, đúng
không?”

“Ta quả thật rất ngạc nhiên, Hơi Nhi là
đứa con độc nhất của ta, dĩ nhiên tính tình của nó ta rất hiểu. Có lẽ
ngươi không biết, hắn thuở nhỏ không thích đến gần nữ nhân chứ đừng nói
đến da thịt tương thân”, vương phi trầm ngâm một chút rồi lại nói,
“Nguyễn cô nương, hắn tại sao lại chịu cứu ngươi?”

“Vương phi, vấn đề này ta biết trả lời
thế nào, người hãy hỏi hắn đi.” Nguyễn Nhược Nhược hiểu nàng ta nói
không có đạo lý, nhưng mặt ngoài vẫn cười cười nói nói.

“Nếu Hơi Nhi chịu trả lời thì ta cũng không cần thiết tới đây hỏi ngươi.”

“Vương phi, Tiểu vương gia nếu không chịu trả lời thì người hỏi ta cũng vô dụng. Ta làm thế nào biết suy nghĩ của hắn? Ta cũng không phải là con sâu trong bụng hắn.” Nguyễn Nhược Nhược

cười cười, bày ra vẻ mặt vô hại, nhưng thật ra trong bụng vô cùng bực
tức.

Bị nàng đâm một cái, vương phi khựng lại, muốn phản bác cũng không biết phải làm sao. Định thần một chút, vương
phi càng nhỏ nhẹ nói, “Nguyễn cô nương, ta tới hỏi ngươi tự nhiên là có
nguyên do. Hơi Nhi là con ta, hiểu con không ai bằng mẹ, mấy ngày nay ta thấy ánh mắt của lạnh lùng bàng quan, hắn dường như đối với ngươi có
tình ý. Khi hắn trước mặt mọi người cứu ngươi, ta đã xác định được điểm
này, vậy nên không thể không hỏi ngươi…ngươi có biết tâm tư của hắn
không?”

Ngữ khí của Vương phi càng mềm mỏng thì
Nguyễn Nhược Nhược càng cẩn thận, nhưng bề ngoài nàng chỉ từ tốn mỉm
cười. Nguyễn Nhược Nhược làm thế chỉ để giữ thể diện cho đôi bên, không
làm mất hòa khí buổi nói chuyện. Đây không phải là dối trá mà là suy
nghĩ của người trưởng thành, luôn luôn chừa cho mình một đường lui. Oan
gia nên giải không nên kết, nếu không cẩn thận thì hậu quả sẽ là chết
hết. Ai cũng không muốn rước lấy cừu nhân đời đời kiếp kiếp a!

“Vương phi nhìn lầm rồi, ta bất quá chỉ
là một nữ tử phàm tục không dám đón nhận sự ưu ái của Tiểu vương gia.
Ngày ấy Tiểu vương gia chịu ra tay cứu giúp cũng không ngoài lòng từ bi
bác ái.” Ở trước mặt mẫu thân mà khen con trai bà ta thì mới có thể dụ
dỗ được nàng cao hứng, những chuyện phía sau cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vương phi căn bản không nghĩ nàng sẽ trả
lời như vậy, ngược lại càng cảm thấy mình hồ đồ, chẳng lẽ mình thật sự
đã hiểu lầm? Hơi Nhi dù sao cũng là một hài tử nhân hậu, lý do cứu người có thể là vì xuất phát từ bản tính thuần lương mà ra. Vương phi không
khỏi thở dài một hơi, nhìn lại Tam nha đầu Nguyễn gia cũng có vài phần
thuận mắt hơn. Mặc dù Nguyễn Nhược Nhược này trước giờ không hiểu quy
củ, hoàn toàn không hợp lễ nghi nhưng cũng là người hiểu chuyện. Có thể
do tuổi còn trẻ nên tính tình còn chưa ổn định! Bất quá, nếu như nàng
đối với Hơi Nhi cũng sinh hảo cảm thì chỉ sợ đây không phải là chuyện
may mắn rồi! Phẩm cách không đủ đoan trang hiền thục, không thể làm hiền thê lương mẫu…May mà tất cả chỉ là hiểu lầm! Tuy nhiên, vương phi cũng
không thể không đề phòng một chút.

“Nguyễn cô nương, ta còn một chuyện muốn
nhờ ngươi. Hơi Nhi đối với ngươi vô tâm, ngươi cũng đối với hắn vô tình, như vậy ngày sau không nên cùng Hơi Nhi gặp mặt, và cũng đừng lui tới
nữa, được không?” Vương phi mặc dù hỏi vô cùng ôn uyển nhưng Nguyễn
Nhược Nhược nghe được lại thấy không thoải mái: tại sao tới yêu cầu ta,
tại sao ngươi không trở về nhà trông nom con trai của ngươi, bảo hắn
không nên đến tìm ta? Đây là bệnh chung của những người gia thế hiển
hách, một khi đứa con yêu dấu của bọn họ say đắm nữ nhân mà họ không
thích thì người không tốt luôn luôn là nữ nhân kia, còn con trai của
mình thì vĩnh viễn là bảo bối…


Nhìn Vương phi cứ thế bảo bọc con trai
khiến Nguyễn Nhược Nhược tức giận, nhưng nàng cố nhịn, “Vương phi đã nhờ thì ta cũng không từ chối, cứ làm vậy đi!” Xem như ta tiết kiệm lời
vậy!”

“Vậy nếu như hắn tới tìm ngươi, ngươi
cũng cam đoan không gặp hắn?” Vương phi được voi đòi tiên, Nguyễn Nhược
Nhược không thể nhịn được nữa.

“Vương phi đây chính là làm khó ta rồi,
Tiểu vương gia nếu tới tìm ta, lấy thân phận bình dân của ta sao dám
không đón tiếp mà bỏ mặc hắn đứng ngoài cửa? Chi bằng vương phi ước thúc Tiểu vương gia, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Nguyễn Nhược Nhược
bất động thanh sắc phản kích.

Vương phi bị nàng đả kích một câu, cũng
có cảm giác mình đang làm khó người khác nên chủ động lui một bước,
“Ngươi nói cũng phải, là ta suy nghĩ không chu toàn rồi.”

“Vương phi chưởng quản nội vụ trong vương phủ, mỗi ngày phải ứng phó đâu chỉ một trăm tám mươi chuyện, nhất thời
không nghĩ tới cũng là lẽ đương nhiên”, Nguyễn Nhược Nhược sau khi phản
kích thành công liền rút lui, nói vài lời dễ nghe.

Vương phi nguyên lai là tới tìm nàng chọc tức, nhưng không ngờ lại bị dụ dỗ, cơn giận dữ biến mất, vẻ mặt thư
thái leo lên xe. Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười tiễn khách, “Vương phi đi
thong thả”.

Khách nhân vừa dời đi, nụ cười của Nguyễn Nhược Nhược cũng héo rũ xuống. Khổ cực, diễn trò đúng là điều cực khổ
nhất thế gian này a! Chỉ mong sau này đừng có vị khách nào không mời mà
đến như thế nữa.

Lúc chạng vạng tối, Diêu Kế Tông chạy đến tìm nàng. Không đợi hắn mở miệng, Nguyễn Nhược Nhược đã nói không
ngừng: “Đi bơi lội có thể, đi Ngưng Bích hồ tuyệt đối không thể.”

“Không phải đi bơi lội, có chuyện muốn
báo cáo lên tổ chức a!” Diêu Kế Tông thẳng thắng trình bày vấn đề. Hắn
chưa thông qua trình tự của tổ chức mà tự tiện đem bí mật tối quan trọng tiết lộ cho Lý Hơi.

Nguyễn Nhược Nhược nghe được suýt ngất
đi, “Ngươi…chuyện quan trọng như vậy…ngươi tại sao không thương lượng
trước với ta một tiếng…Lý Hơi, coi như xong rồi!”


“Không sao, ngươi tin tưởng Ngọc Liên
Thành, ta tin tưởng Lý Hơi, chúng ta đều được tự do lựa chọn một người
tính nhiệm.” Diêu Kế Tông nói xong cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng
ầm ĩ.

“Ngươi…ngươi biết cái gì chứ! Ngươi có
biết hay không, xế chiều hôm nay mẫu thân của Lý Hơi đã tới tìm ta rồi
kìa, còn muốn ta sau này tránh xa con trai của bà ta ra một chút. Ngươi
tốt thật đó, còn dám lôi hắn vào chuyện này, sẽ có một ngày ta bị ngươi
hại chết a!”

“Nghiêm trọng vậy sao! Ngươi đừng có bày
ra bộ dáng dọa người như vậy có được không?” Diêu Kế Tông tươi cười nói, “Bị mẫu thân của hắn đe dọa, ngươi sợ đến rụt đầu cụp đuôi rồi hả? Ta
còn tưởng ngươi không sợ quyền thế, không chịu ủy khuất chứ?”

Nguyễn Nhược Nhược không có biện pháp với hắn, đành lắc đầu không dứt. “Không còn cách nào khác a!”

“Ngươi nghĩ tình cảm có thể bồi đắp không?” Diêu Kế Tông đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, “Tại sao hỏi cái này?”

“Ta hỏi ngươi? Ngươi hỏi ngược lại ta hả?” Diêu Kế Tông đùa bỡn với Thái Cực.

“Ta nghĩ chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng được. Ta không tin “vừa thấy đã yêu” gì gì đó, ngược lại ta tin lâu
ngày sẽ sinh tình, mưa lâu thấm đất.”

“Tại sao? Rất nhiều người nhận định tình yêu sét đánh mới là tình yêu chân chính đó nha!”

“Mới gặp đã yêu dĩ nhiên là tốt, nhưng
chỉ tốt ở giai đoạn đầu tiên. Từ từ những khuyết điểm của đối phương sẽ
bị phát hiện, không sớm thì muộn, lúc đó tình yêu ban đầu cũng sẽ phai
nhạt đi, cảm xúc ban đầu cũng không còn nữa.”

“Mà tình yêu nảy sinh sau một thời gian
tìm hiểu thì khác. Cảm giác ban đầu có thể không đặc biệt, nhưng dần dần lại phát hiện những ưu điểm của đối phương, giống như từng chút từng
chút tích lũy dần, người ta nói “tích tiểu thành đa” mà. Đến một ngày
ngươi sẽ phát hiện mình yêu người đó. Ngươi nhìn đi, hai loại tình yêu
này, một loại từ có trở về không, một loại từ không thành có, ngươi sẽ
chọn loại nào?” Nguyễn Nhược Nhược phân tích, rồi còn mang ví dụ ra so
sánh.

“Có đạo lý, rất có đạo lý.” Diêu Kế Tông
gật đầu không ngừng, “Thì ra là ngươi tin tưởng “mưa dầm thấm đất”, thật sự là tốt quá rồi!”

“Tại sao?” Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên cảnh giác, “Ngươi giỏi thật, dám tới đây thăm dò ta! Ngươi muốn gì?”

“Không nói cho ngươi nghe, dù sao thì sớm muộn ngươi cũng sẽ biết”. Diêu Kế Tông cười lớn rồi rời đi.

Sau khi Diêu Kế Tông rời khỏi Nguyễn phủ
liền trực tiếp đi đến Tĩnh An vương phủ. Mấy tên gác cửa từ sớm đã được
căn dặn nên rất mực cung kính nghênh đón hắn đi thẳng vào Lưu Tiên Cư.

Lý Hơi đứng ngồi không yên chờ hắn đã lâu.

“Thế nào?” Vừa nhìn thấy mặt Lý Hơi liền vội vã hỏi.

“Kế hoạch có thể được”, Diêu Kế Tông nói đơn giản nhưng Lý Hơi nghe được vui vẻ ra mặt.

“Phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt không dám tùy tiện yêu đương. Những một khi nàng đã yêu thì sẽ rất dũng cảm, kiên
quyết chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của mình. Cho nên, những vấn đề
trước kia đừng đề cập tới nữa, bây giờ hãy nghĩ biện pháp làm cho nàng
yêu thương ngươi hơn nữa. Chỉ cần nàng yêu ngươi, những chuyện khó khăn
khác nàng tự nhiên sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết. Ngươi hiểu
chưa?”

“Hiểu. Chỉ là…ngươi nói biện pháp nào có hiệu quả?” Lý Hơi còn vài phần không yên lòng.

“Ngươi chỉ cần làm theo một tháng, căn
bản không có mấy nữ nhân có thể đỡ nổi một chiêu này. Trừ phi ngươi thật sự làm cho nàng phi thường chán ghét, nhưng ta đã nghe chính miệng
Nguyễn Nhược Nhược nói qua, nàng đối với ngươi rất có hảo cảm, chẳng qua là có nguyên nhân nên mới cự tuyệt ngươi. Vậy nên, ngươi phải tự tin
lên, Lý Hơi. Ta sẽ cố gắng giúp ngươi”.

Lý hơi mạnh mẽ gật đầu, trên mặt là một loại thần sắc tự tin không sợ chối từ.

Diêu Kế Tông đi rồi, Lý Hơi một mình ngồi yên tĩnh trong viện, gương mặt trẻ tuổi anh tuấn vì có hy vọng mà đỏ
ửng lên như bị lửa thiêu đốt. Rồi chợt nhớ ra điều gì, hắn đột nhiên
đứng bật dậy. “Ào” một tiếng, cả người nhảy vào hồ nước trong viện, vầng trăng bạc lấp lánh trên mặt hồ phảng phất kinh động, nhất thời lẩn trốn vào mây, ánh sáng trong tiểu viện mờ đi rất nhiều. Tần Mại nghe thấy
tiếng động liền bước đến, khẩn trương hướng ao nhỏ kêu lên. “Tiểu vương
gia, ngài không sao chứ?”

“Không có việc gì, ta đang tìm đồ.” Lý Hơi từ trong nước ngóc đầu lên, đáp đơn giản một câu.

“Vậy…thuộc hạ cũng xuống giúp ngài tìm.” Tần Mại vừa nói vừa chuẩn bị nhảy xuống.

“Không cần, ta phải tự mình tìm, ngươi ở trên bờ được rồi”, Lý Hơi ngăn hắn lại, sau đó lặn xuống nước một lần nữa.

Ánh sáng không tốt lắm nên muốn tìm kiếm
gì đó trong ao quả thật rất bất tiện. Lý Hơi trồi lặn năm lần bảy lượt
cũng chưa tìm ra. Tần Mại thấy vậy rất lo lắng, hắn lại không thể hỗ
trợ, chỉ hận không thể đem nước trong ao kia trút hết đi. Phải mất bao
nhiêu thời gian? Lý Hơi như một tên ngây ngốc lần mò hết đáy ao, cuối
cùng hắn cũng tìm được thứ cần tìm. Nổi lên mặt nước, hắn vui sướng reo
to, “Ta tìm được rồi.”

Tần Mại thở phào, vội vàng đến kéo hắn
lên. Lý Hơi cả người ướt nhẹp, một thân chật vật nhưng vẫn nắm chặt món
đồ quý trọng bên người. Trước tiên hắn đem vật đó lau tới lau lui, sau
khi tẩy sạch bùn đất dưới đáy ao, một màu tuyết trắng chói mắt như ngân
quan chợt lóe lên. Tần Mại đứng một bên nhìn trộm, đây chính là…hộp đựng thức ăn ngày đó bị Tiểu vương gia ném xuống nước đây mà! Tần Mại đột
nhiên cả kinh, chỉ là một hộp thức ăn…chẳng lẽ…Ngay cả một người thô
kệch vụng về như Tần Mại cũng có thể từ sắc mặt của Tiểu vương gia mà
nhìn thấy một mảnh tâm tình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận