Tiết trời tháng sáu càng lúc càng nóng.
Nguyễn Nhược Nhược mỗi ngày trốn ở trong phòng, cầm quạt phành phạch
không thể ngơi tay, vừa quạt vừa than: “Nóng nóng nóng nóng, nóng chết
người a!”, vừa nói nàng vừa nghĩ, “Giá như có một ly nước trái cây lạnh ở đây thì tốt quá rồi!”
Một bên vung quạt dụ gió tới, một bên nói với Hạnh Nhi rằng nàng muốn ăn món lạnh. Hạnh Nhi nghe thấy liền nói:
“Tiểu thư, người đừng vội. Vào tháng sáu lão gia phu nhân sẽ khai hầm
băng, đợi dưới bếp chuẩn bị xong sẽ đưa những món ăn lạnh đến từng
phòng, đến lúc đó tiểu thư có thể ăn món lạnh được rồi.”
“Hầm băng? Là cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược khó hiểu.
“Hầm băng chính là nơi cất giữ băng tuyết nha! Mùa đông khi nước sông kết thành băng sẽ sai người đến cắt một
khối đem về phủ, sau đó sẽ chôn khối băng sâu dưới đất để bảo quản, đợi
đến mùa hè có thể dùng băng này giữ thực phẩm không bị ôi thiu”, Hạnh
Nhi giải thích.
Thì ra là như vậy, đây chính là “tủ lạnh” của cổ nhân a! Hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo!
“Trong nhà có trữ băng, sao ngươi không nói sớm a! Hại ta chịu nóng như vậy cả ngày.” Nguyễn Nhược Nhược oán giận nói.
“Lão gia phu nhân có quy định, chưa đến
tháng sáu thì không được phá băng, sợ tiểu thư thiếu gia thân thể chịu
không nổi hàn khí.”
“Còn hàn với khí gì nữa! Ta bây giờ nóng
đến độ sắp biến thành một cây củi khô rồi đây, chỉ cần điểm hỏa là lập
tức phừng cháy. Ta đích thực là cần hàn khí ngay lúc này đây, Hạnh Nhi,
hầm băng ở đâu? Nhanh nhanh đem mấy khối tới đây, ta có việc dùng tới”.
Hạnh Nhi nháy mắt hỏi, “Tiểu thư, cần dùng để làm gì vậy?”
“Làm nước trái cây, Hạnh Nhi, người chờ mà thưởng thức đi”, Nguyễn Nhược Nhược cười đắc ý.
Hạnh Nhi lĩnh mệnh đi. Nguyễn Nhược Nhược trong phòng lôi ra một chiếc thìa bóng loáng đáng yêu, nghe nói cái này là dùng để các tiểu thư khuê các đập hạnh đào ăn. Nguyễn Nhược Nhược
định dùng cái thìa này đập khối băng đó thành từng viên nhỏ, sau đó bỏ
vào nước trái cây có hòa thêm sữa tươi, đó chẳng phải là nước trái cây
lạnh đó sao!
Nàng đang nghĩ ngợi ao ước khát khao thì
Hạnh Nhi chỉ huy hai gia đinh khiêng một khối băng khổng lồ chừng 30 kg
tiến vào. Khối băng được đặt lên bàn, chân chính chiếm luôn ba phần tư
diện tích.
“Tiểu thư, bấy nhiêu đây đã đủ chưa? Có cần ta bảo bọn họ mang vào thêm không?”
“Đủ rồi đủ rồi đủ rồi, một khối là đủ
rồi”, Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên mình khối băng “cự phách” trước mặt
mình rồi vội vàng ngăn Hạnh Nhi lại, “Tại sao lại lớn như vậy?” Quả thực là bất ngờ mà.
Nàng tưởng tượng một khối băng trung bình có thể gõ mấy cái là vỡ ra, không ngờ Hạnh Nhi khiêng tới một khối băng khổng lồ. Nàng nhìn cái thìa nhỏ trong tay mình rồi lại nhìn lên khối
băng to lớn, nếu muốn dùng cái thìa này mà đập tan khối băng kia thì
khác gì Ngu Công dời núi! Không có khả năng!
Nguyễn Nhược Nhược đi vòng quanh chiếc
bàn tròn một lần, vừa bước vừa đưa mắt ước lượng khối băng, chỉ còn cách trực diện nghênh đón khó khăn vậy. Nàng thật sự muốn ăn nước trái cây
với đá bào a! Mà muốn ăn…trước hết phải “xử lý” khối băng này. Công cụ
phá băng xem ra phải thay đổi rồi. Vì vậy nàng liền phân phó Hạnh Nhi,
“Hạnh Nhi, ngươi đi kiếm cho ta một cây búa to lại đây, nhớ mang thêm
hai cái chậu sạch sẽ nữa”.
Hạnh Nhi nghe lời, không hỏi lại lần thứ
hai đã nhanh chóng chạy đi. Nha đầu này cũng xem như cơ trí, rất nhanh
tìm được một cây búa to mang tới. Nguyễn Nhược Nhược cùng Hạnh Nhi hai
người hợp lực khiêng khối băng từ trong phòng ra ngoài sân, để lên một
mảnh đất trống. Hì hà hì hục một hồi mới có thể đem nó đặt an vị. Công
tác chuẩn bị đã xong, bây giờ chỉ cần đem búa đập nó nát tan là được.
“Được rồi, bây giờ ta sẽ khai công.” Nguyễn Nhược Nhược mạnh mẽ nói.
“Các ngươi ở đây đang làm gì vậy?” Ngoài
cửa bỗng nhiên có người hỏi tới. Nguyễn Nhược Nhược liếc mắt, ra là Ngọc Liên Thành, bạch y như tuyết, phong thần như ngọc đứng trước cửa, vẻ
mặt tò mò thăm dò tình hình bên trong.
Nguyễn Nhược Nhược vừa trông thấy hắn
liền vui mừng quá đỗi, vội vàng như bắt được một tráng đinh mà kéo hắn
vào trong, “Biểu ca, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh nhanh giúp ta một
tay đi”.
Miệng vừa nói xong đã lập tức mang “nhiệm vụ quan trọng” giao cho hắn, đặt vào tay hắn một cây búa rồi chỉ vào
khối băng nói, “Nè, giúp ta đập nhỏ nó ra đi”.
Hạnh Nhi đứng một bên không tự chủ được
há to mồm. Biểu thiếu gia thanh đạm như cúc, thần thanh tựa trà. Vậy mà
tiểu thư lại xem hắn như thợ rèn mà cầm búa đập khối băng khổng lồ kia
sao! Đây…chẳng phải là phá hỏng hình tượng phiêu dật tiêu sái của hắn
sao!
Ngọc Liên Thành ngạc nhiên hồi lâu, sau
khi phục hồi tinh thần liền đi vòng quanh khối băng hai vòng, đánh giá
trọng lượng của nó. Sau đó cười khổ nói với nàng, “Biểu muội, ngươi còn
muốn ta đập khối băng này sao? Chi bằng ngươi để nó tới đập ta không
chừng sẽ dễ dàng hơn a!”
Nguyễn Nhược Nhược phản đối, “Biểu ca,
không phải ngươi “tay trói gà không chặt” đó chứ? Ngươi…trước tiên đập
thử mấy nhát đi! Ngươi là nam tử, so với ta phải mạnh hơn rồi.”
Ngọc Liên Thành không thể làm gì khác hơn là cười khổ gật đầu, “Được rồi, ta thay ngươi đập mấy nhát”, hắn ngừng
một chút lại nói, “Hoàng lịch viết hôm nay không nên ra khỏi cửa ta còn
không tin, ai ngờ đúng vậy thật. Ta đây mới bước vào nhà, còn chưa kịp
uống một ngụm trà đã bị ngươi tóm vào làm tiểu nhị sai bảo rồi.”
“Trà có cái gì ngon, biểu ca tốt, ngươi
thay ta đem khối băng này đập nhuyễn, ta tự có món ăn ngon mời ngươi.
Đảm bảo ngon đến nổi ngươi sẽ muốn đem lưỡi nuốt vào luôn.” Nguyễn Nhược Nhược vui vẻ nói.
Nàng quay đầu phân phó Hạnh Nhi, “Hạnh
Nhi, ngươi giúp ta xuống bếp chuẩn bị đường, nước sôi, đem trái cây sắt
thành khối vuông nhỏ, một lát sau ta có việc cần dùng.”
Hạnh Nhi vì vậy mà rời khỏi phòng, Ngọc
Liên Thành cũng bắt đầu đập băng. Hắn cầm búa đập một phát, khối băng
không nhúc nhích, chẳng qua chỉ xuất hiện một điểm trắng xóa trên mặt
tiếp xúc. Nguyễn Nhược Nhược đứng một bên làm “chỉ đạo viên”, “Biểu ca,
ngươi không thể đập băng như vậy, chỗ đó lực diện lớn, không dễ dàng vỡ
ra đâu. Nhắm vào góc ấy…đúng đúng…chắc chắn sẽ vỡ.”
“Ta không biết đập băng lại có nhiều học
vấn như vậy nha!” Ngọc Liên Thành cười nói, nhắm vào một góc băng mà đập xuống, quả thật dễ dàng phá vỡ hơn nhiều. Nắm bắt được kỹ thuật căn
bản, Ngọc Liên Thành bắt đầu đập đập đập, khối băng rên rỉ từng chút
từng chút vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Nguyễn Nhược Nhược cầm theo một cái
thùng lớn, thu gom những khối băng nhỏ bỏ vào trong. Vì vậy, một người
đập một người gom, tràng diện giống như một người gieo hạt một người thu hoạch. Đập liên tiếp mười mấy búa, Ngọc Liên Thành thở hồng hộc dừng
lại. “Không được, ta phải nghỉ thôi.”
“Biểu ca, vừa nhìn đã biết ngươi ngày
thường ít rèn luyện, bây giờ để ngươi dùng nhiều lực như vậy quả thật đã làm khổ người. Cực khổ cực khổ a!” Nguyễn Nhược Nhược trước phê bình
sau an ủi hắn.
“Bình thường ta , làm gì dùng nhiều sức lực như vậy. Xem ra thời gian sau này không thể chỉ rèn luyện
thư-kỳ-họa, mà còn phải xuất quân luyện thể chất a! Nếu không thật là…”
Ngọc Liên Thành mỉm cười lắc đầu.
Trong lúc Ngọc Liên Thành nghỉ ngơi,
Nguyễn Nhược Nhược lại không nhàn rỗi. Nàng cầm thìa đem những khối băng nhỏ trong thùng đập nát một lần nữa. Vừa làm vừa nói, “Biểu ca, hai ta
phân công hợp tác, ngươi dùng búa đập khối lớn, ta dùng thìa đập khối
nhỏ, xem như phân chia công đoạn dây chuyền đi!”
“Phần chia công đoạn dây chuyền? Lại là
ngôn ngữ của các ngươi sao? Được, tiếp tục phân chia công đoạn đi.” Ngọc Liên Thành nghỉ ngơi một chút rồi đứng lên sắn tay áo tiếp tục đập
băng. Hắn là thư sinh văn nhược tiêu chuẩn trong giới trí thức Trung
Quốc, thể lực mặc dù vô cùng bết bát nhưng được cái nghị lực không tệ,
cuối cùng cũng có thể đem khối băng khổng lồ đập thành một đống nhỏ. Đập xong khối băng, xiêm y của hắn trước sau đều ướt đẫm, trán cũng lấm tấm mồ hôi hột, tóc tai ướp nhẹp. Thật làm khó hắn rồi!
Nguyễn Nhược Nhược tạm thời ngừng “gia
công” đống băng nhỏ, móc trong tay áo ra một chiếc khăn tay thay hắn lau mồ hôi, “Biểu ca, hôm nay rất cảm tạ ngươi. Ta nhất định làm một phần
nước trái cây đá bào ngon nhất cho người, trừ ngươi ra, hoàng đế có mang chén tới xin ra cũng không cho hắn ăn.”
Cầm chiếc khăn tay nhẹ lau trên trán, ống tay áo nàng tỏa mùi hương thoảng thoảng, Ngọc Liên Thành không nhịn
được, trong lòng rúng động. Định thần một lúc mới cười nói, “Nước trái
cây đá bào, là thức ăn của thời đại các ngươi sao? Được, ta sẽ chờ
thưởng thức món mới mẻ.”
Nguyễn Nhược Nhược rốt cục cũng thành
công chế ra món nước trái cây đá bào, hơn nữa lại rất ngon. Ly nước trái cây đủ màu sắc nhỏ nhỏ xinh xinh, còn có thêm sữa tươi hòa trên đá bào
trắng như tuyết, tuyệt vời a! Nhìn qua vô cùng đẹp mắt, ăn vào cực kỳ
ngon! Ly đầu tiên tất nhiên phải dành cho người “lao khổ công cao” là
Ngọc Liên Thành. Hắn sau khi ăn thử một thìa liền tấm tắc: “Ngon ngon,
quả nhiên là món ăn ngon. Biểu muội, lần này là ta bị ngươi tóm đi, lần
sau nếu ngươi có làm nữa, không cần ngươi lên tiếng ta đây sẽ cam tâm
tình nguyện chạy đến chờ ngươi sai bảo, chỉ cần có thể ăn nước trái cây
đá bào ngươi đích thân làm là được.”
“Biểu ca, đây chính là ngươi nói nha!Lần
sau ta sẽ còn tìm đến nhờ ngươi đập băng, bấy quá ta có yêu cầu, không
được phép nghỉ ngơi. Ngươi mau về nhà rèn luyện thể lực đi thôi!” Nguyễn Nhược Nhược giễu cợt hắn.
Ngọc Liên Thành cười gật đầu. “Được, rèn luyện thì rèn luyện!”
Phần lớn nước trái cây đá bào Nguyễn
Nhược Nhược để Hạnh Nhi phân chia cho mỗi phòng một phần. Tam di nương
được hai phần vì hai tiểu đệ kia nhất định sẽ thích ăn, để hai đứa ăn
nhiều một chút. Nàng tìm hai hộp đựng thức ăn, đem nước trái cây đá bào
cho vào rồi tầng tầng lớp lớp bọc kín lại. Một hộp nàng đưa cho Ngọc
Liên Thành, “Biểu ca, ngươi cầm về nhà đi, cất trong hầm băng có thể giữ được mấy ngày đó!”
Cầm hộp còn lại trong tay, nàng nói, “Cái này đưa cho Diêu Kế Tông ăn, hắn nhất định sẽ mừng đến chết!”
Ngọc Liên Thành liền nói: “Dù sao ta cũng phải về, chi bằng ngươi thuận đường ngồi xe của ta đi, ta phụng bồi
ngươi tới Diêu phủ tìm hắn cũng dễ dàng hơn!”
“Được đó, vậy chúng ta đi chung!” Nguyễn
Nhược Nhược nói xong liền quay đầu sang phân phó Hạnh Nhi, “Hạnh Nhi,
chỗ này cũng còn hơn phân nửa, ngươi mang nước trái cây đá bào này chia
cho mọi người trong phủ nếm thử đi”.
Hạnh Nhi vâng lời, môi mỉm cười vui sướng.
Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành
cùng nhau lên xe ngựa hướng thẳng đến Diêu phủ. Ngọc Liên Thành mới vừa
dùng sức đập băng, thân người mồ hôi ướt đẫm xiêm y, ống tay áo vẫn còn
xắn cao, đôi mắt hắc bạch rõ ràng đẹp như thủy ngân trong vắt. Nguyễn
Nhược Nhược nhìn hắn hồi lâu mới phát giác: A, ta làm sao dám nhìn hắn
lâu như vậy. Chẳng lẽ đã miễn dịch?
Suy nghĩ một chút liền hiểu, Ngọc Liên
Thành trước kia quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ không giống người thật.
Hắn dường như không thuộc về thế gian này, hoàn toàn không nhiễm phong
trần lửa khói, dĩ nhiên khiến người khác rung động. Nhưng đồng thời cũng tạo ra…khoảng cách! Những mới vừa rồi hắn đổ mồ hôi như mưa dùng búa
đập băng, bộ dáng “khổ cực” trăm bề, giờ đây tóc cũng hơi rối, hơi thở
ấm áp phả ra vô cùng thân thiết. Phảng phất giống như ca ca trong nhà có thể tùy thời gọi đến nhờ giúp đỡ, một ca ca vô cùng tuấn mỹ a!
“Ngươi nhìn lâu như vậy có thu hoạch được món gì trên mặt ta không?” Ngọc Liên Thành cười hỏi.
Nụ cười của hắn trong giờ phút này không
còn giống như lúc trước, nó không khiến trái tim Nguyễn Nhược Nhược nhảy loạn, mà giống như một kẻ bôn ba vất vả cả đêm bên ngoài chợt nhìn thấy bếp lửa bập bùng trong nhà. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời có cảm giác ấm áp, lưu chuyển như gió xuân lay động. Hắn vẫn để cho nàng nhìn chăm
chú, nét đẹp nhu hòa, không hề giống với ngọn lửa cháy bừng lan ra bốn
phía như lúc trước, làm cho người khác không dám lại gần.
“Biểu ca, hôm nay ta nhìn ngươi cảm thấy
rất tốt, không giống như trước kia không dám đối diện với nụ cười của
ngươi hay né tránh ánh mắt của ngươi”, Nguyễn Nhược Nhược nói thật.
Ngọc Liên Thành nghe được ngây ngốc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. “Rốt cục ngươi đã không đem ta biến thành
thần?” Giọng nói vô cùng dịu dàng.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được cũng ngây
ngốc, sau đó lập tức cười theo, “Đúng nha! Không đem ngươi biến thành
thần, ngươi cùng chúng ta đều là người giống nhau, có máu có thịt, có sở trường lẫn sở đoản, ngươi bất quá chỉ hơn chúng ta ở dung mạo xinh đẹp, có gì đặc biệt hơn người đâu. Khối băng bé tí mà phải vừa đập vừa nghỉ
ngơi nữa là…” Nguyễn Nhược Nhược cố ý làm ra bộ dạng khinh thường, ngoắc đầu sang một bên không thèm nhìn hắn.
Ngọc Liên Thành nhịn không được bật cười, đưa tay xoa đầu nàng, lại thấy nàng đột nhiên đem đầu dí sát cửa sổ
nhìn ra ngoài, chăm chú một chút rồi đột nhiên kéo rèm xe lên, hướng
chiếc xe ngựa bên ngoài hô, “Tần Mại, Tần Mại, Tần Mại, ngừng lại một
chút!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...