Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Nguyễn Nhược Long bỏ đi, Nguyễn lão gia
và Nguyễn phu nhân đều suy sụp, việc làm ăn của cửa hàng nhất thời không ai trông coi. Nhìn khắp lượt Nguyễn phủ chỉ thấy nữ nhân, nhưng người
này vốn dĩ chỉ biết dựa vào người khác sinh tồn, không thể kiếm được ai
khác ra ngoài quản lý công việc. Vậy nê Nguyễn Nhược Nhược đành phải
“thay cha tòng quân”, để cho huynh trưởng rộng đường cùng mỹ nhân đi du
hí.

Nhưng thật ra việc quản lý kinh doanh của cửa hàng cũng không khó khăn lắm, dù sao cũng là bảng hiệu lâu năm,
phương thức làm việc từ sớm đã đi vào quỹ đạo. Mọi việc đã có mấy người
chưởng quỹ quán xuyến, nàng chỉ cần ở cửa hàng làm những việc chưởng quỹ không thể đảm đương được mà thôi. Diêu Kế Tông sau khi nghe nói liền
thập phần hăng hái đến cửa hàng giúp đỡ nàng. Mới đầu Nguyễn Nhược Nhược còn từ chối, “Diêu Nhị thiếu gia, ngươi đừng tới nha! Tiếng xấu của
ngươi đón gió bay ngàn dặm, thấy ngươi ai còn dám bước vô cửa hàng của
nhà ta nữa!”

Diêu Kế Tông dở khóc dở cười, “Ta đã đủ
oan rồi, ngươi đừng làm tổn thương ta nữa được không. Ngươi nhìn đi, ta
thay ngươi ra trông cửa hàng, nhất định sẽ lôi kéo khách đến cửa hàng
ngươi tấp nập một phen”.

Hắn không phải là nói quá, cứ hễ có cô
nương hay phu nhân nào bước vào cửa hàng là hắn liền nhảy ra tiếp đón,
vừa chào hàng vừa đưa ra ý kiến. Bộ dáng hắn anh tuấn, nụ cười minh lãng quyến rũ khiến nữ khách nhân thập phần thích thú, để hắn ở một bên tham mưu. Hơn nữa họ còn phi phường nể mặt mũi, hắn đề cử cái gì là liền mua cái nấy. Liên tiếp mấy đợt tiếp khách thành công, hắn không thể không
đắc ý xoay đầu lại nhìn Nguyễn Nhược Nhược giơ lên ngón tay cái, vẻ mặt
hớn hở. Nguyễn Nhược Nhược cũng giơ ngón cái lên đáp trả, vẻ mặt tương
tự như hắn. Diêu Kế Tông mi vũ tung bay, tiếp khách càng hào hứng hơn
nữa. Cửa hàng rộng lớn như vậy chỉ thấy thân ảnh của hắn bay đến chỗ
này, xẹt sang chỗ kia, quả thực khiến nàng vô cùng hài lòng.

Nguyễn Nhược Nhược đang mỉm cười nhìn
Diêu Kế Tông “tiếp khách” thì phát hiện phía trước cửa hàng bỗng nhiên
sáng ngời, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một người đang đứng đó mỉm
cười…Ngọc Liên Thành. Hắn vừa lộ diện, mọi người nhất thời đều dừng lại
hành động, cửa hàng phút chốc liền tĩnh lặng, tất thảy ánh mắt đều tập
trung lên hắn.

Ngọc Liên Thành có loại mị lực trời sinh
khiến người ta không thể tự chủ được. Vẻ đẹp của hắn dù đặt ở nơi nào
cũng sẽ lấp lóe lấp lóe, có thể dẫn dụ được vô số ánh mắt “thèm khát”.

Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đứng dậy nghênh đón. Nàng cười khanh khách hỏi: “Biểu ca, ngươi tới đây làm gì a?”

“Ta nghe nói Nhược Long biểu huynh bỏ đi, di phu di mẫu thân thể không khỏe nên để một mình ngươi ở chỗ này chiếu cố cửa hàng. Sợ ngươi không quán xuyến kịp nên ta tới xem có giúp đỡ
được gì không?”

“Thật cám ơn ngươi, bất quá ta đã sắm
được một trợ thủ rồi, biểu ca cứ nghỉ ngơi đi. Tới đây, biểu ca, chúng
ta tới hậu đường uống chén trà đi.”

Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa dẫn Ngọc
Liên Thành đi đến hậu đường, nếu để nguyên hắn đứng bên ngoài cửa hàng
thì sẽ chẳng còn buôn bán làm ăn gì được a! Hai người bọn họ bước vào
hậu đường, đóng cửa lại, vừa mới ngồi xuống thì cửa lại mở ra, Diêu Kế
Tông xông vào, “Nguyễn Nhược Nhược, ta bận rộn đã nửa ngày rồi, ta cũng
muốn uống trà”.


Hắn nói chuyện với Nguyễn Nhược Nhược như ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngọc Liên Thành không tha, “Vị huynh đài này là ai? Ngươi có thể giới thiệu cho ta không?”

Nguyễn Nhược Nhược nhất thời dở khóc dở
cười, tiền nhậm Diêu Kế Tông đối với Ngọc Liên Thành động tâm tư không
ít, giờ thì hay rồi, đổi da-đổi thịt-đổi luôn cả người, gặp gỡ cũng
không quen biết.

Còn sợ Ngọc Liên Thành kinh ngạc, nào ngờ hắn hoàn toàn thản nhiên cười một tiếng hướng Nguyễn Nhược Nhược nói,
“Xem ra ta không đoán sai, Diêu Kế Tông chết đi sống lại đã không còn là Diêu Kế Tông nữa, mà là đồng loại của ngươi.”

Đồng loại?! Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên
là sợ run, sau đó bật cười gật đầu. “Đúng đúng đúng, là đồng loại của
ta. Ta là Bạch Tố Trinh, hắn là Tiểu Thanh.” Nói xong lại cười khanh
khách, từ này…quả thật là mới mẻ, nàng và Lưu Đức Hoa đúng là đồng loại.

Ngọc Liên Thành dĩ nhiên không hiểu những lời này nhưng Diêu Kế Tông nghe được liền nhảy dựng lên. “Ta không còn
là thân nữ nhi nha, đừng-bao-giờ đem ta so sánh với Tiểu Thanh!”

Nguyễn Nhược Nhược nhịn cười ngẩng đầu
lên nói với Ngọc Liên Thành, “Ngươi đoán không sai, hắn và ta giống
nhau, đều là người từ thế kỷ hai mươi mốt tới.”

Diêu Kế Tông nhất thời kinh ngạc, một hồi sau mới tỉnh lại, vừa chỉ vào Ngọc Liên Thành vừa hướng Nguyễn Nhược
Nhược hỏi, “Ngươi…nói cho hắn biết?”

“Đúng, Ngọc Liên Thành là người duy nhất ở đời Đường này hiểu rõ lai lịch thật sự của hai chúng ta, là bằng hữu có thể tín nhiệm được.” Nguyễn Nhược Nhược ngừng cười, thận trọng nhìn
Diêu Kế Tông nói.

“Ngươi chính là Ngọc Liên Thành!” Diêu Kế Tông trợn to mắt nhìn hắn. Lúc còn ở Hoa Nguyệt Lâu, hắn không ít lần
nghe được cái tên này, hình như là Trường An thành đệ nhất mỹ nam tử,
người đã cướp mất trái tim của vô số nữ tử. “Trường An đệ nhất dung mạo
quả nhiên danh bất hư truyền.” Hắn một bên nhìn không chớp mắt, một bên
nhịn không được lẩm bẩm thốt lên.

Ngọc Liên Thành cười nhạt, “Nam tử đối
với sắc đẹp không thể xem là cái gì vinh diệu. Nếu như Diêu công tử
không nhắc tới nữa…tại hạ vô cùng cảm kích.”

Diêu Kế Tông vì vậy liền ngậm miệng.
Nguyễn Nhược Nhược vừa định mở miệng lên tiếng thì cửa lại mở ra, thêm
một người nữa tiến vào. Ba người sáu mắt ngẩng lên nhìn người đang đứng
trước cửa…Tiểu vương gia Lý Hơi.

Lý Hơi nghĩ đến việc đi tìm Nguyễn Nhược
Nhược cũng đã một ngày hai ngày rồi. Trước đây đều là Nguyễn Nhược Nhược đến tìm hắn. Hắn lúc đầu không biết mấy tên gác cửa gây khó nàng, chỉ
sau khi Tần Mại mang nàng vào phủ mới biết được nàng từng bị từ chối
ngoài cửa. Vì vậy Tiểu vương gia, dưới cơn nóng giận phừng phừng, đã đem mấy tên gác cửa một lượt đổi hết. Những tên gác cửa mới đều được Tần
Mại “dạy dỗ” qua một lần, nếu có một vị Nguyễn công tử trẻ tuổi thanh tú đến tìm Tiểu vương gia thì phải lập tức mời vào. Chỉ là…vừa đợi vừa
chờ, Nguyễn Nhược Nhược mãi không thấy tới nữa, hắn thấp thỏm không biết có nên đi tìm nàng hay không. Chuyện nhờ vả kia đã xong, người cũng
không được gặp nữa, hắn không phải là không buồn bực nhưng cũng không
thể trách nàng. Ngày đó ở trên đường bắt gặp Nguyễn Nhược Nhược cùng tên khốn Diêu Kế Tông đi chung một chỗ khiến hắn kinh hãi cực kỳ. Không thể không mang nàng đem về tận cửa Nguyễn phủ. Hai ngày qua, nghe nói
Nguyễn phủ Đại thiếu gia bỏ trốn, Nguyễn lão gia cùng phu nhân đều bị
bệnh nằm suốt trên giường, vậy nên việc làm ăn ở cửa hàng đều do Nguyễn
Tam tiểu thư xuất đầu lộ diện xử lý. Nghe xong tin tức kia hắn đứng ngồi không yên, không thể nhịn được nữa liền phân phó Tần Mại đánh xe ngựa

chạy tới.

Sau khi Lý Hơi vào nhà, người đầu tiên
nhìn thấy là Nguyễn Nhược Nhược, tiếp theo ánh mắt mới bị Ngọc Liên
Thành đứng một bên hấp dẫn, dừng ở mặt hắn một lát rồi quay đầu lại
trông thấy Diêu Kế Tông. Lý Hơi nhất thời thất thanh nói, “Ngươi…ngươi
tại sao lại ở chỗ này?”

Cừu nhân gặp gỡ, mắt đỏ vằn lên. Diêu Kế
Tông thanh âm bất hảo, “Ta tại sao không thể ở chỗ này? Đây cũng không
phải là nhà của ngươi”.

Bị hắn vô lễ càn rỡ như thế, Lý Hơi thản
nhiên vô cùng, giọng nói âm trầm cất lên, “Chỉ cần ta nói một câu, đừng
nói Trường An thành ngươi không có đất đặt chân, chỉ sợ thiên hạ to lớn
cũng không có chỗ chứa ngươi.”

Hai người này thiệt là…tại sao vừa thấy
mặt liền công kích đối phương như vậy. Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng
tiến lên, chen vào đứng giữa hai người bọn họ, “Đừng nha đừng nha, mỗi
người nói ít một câu, hết thảy đều là hiểu lầm”. Chẳng qua là…hiểu lầm
kia thật sự không thể nào giải thích được!

Diêu Kế Tông bị câu nói kia của Lý Hơi
dọa cho hoảng sợ. Mặc dù còn tức giận nhưng hắn cũng xem như là người
thức thời, biết đây đang là đời Đường, cánh tay không dài quá đùi, cùng
Lý thị vương tộc Tiểu vương gia đối đầu nhất định chẳng tốt điểm nào
hết. Hắn nhất thời không dám vô lễ với Lý Hơi nữa, nhưng cũng không thể
đứng chung một chỗ với hắn. Diêu Kế Tông vung tay áo lên, trà cũng không uống, dứt khoát đi ra ngoài, “Được, ta nhịn, ta nhịn được chưa, ta
không ở đây để ngươi khỏi chướng mắt. Ta đây ra ngoài trông cửa hàng,
vậy có được không Tiểu vương gia?”

Hắn vừa nói vừa đi, thanh âm cùng người
biến mất ngoài cửa. Nguyễn Nhược Nhược không thể không thở phào nhẹ
nhõm…hai tên này thật nóng tính, nàng bị kẹp ở giữa cực kỳ khó khăn.

“Lý Hơi, sao ngươi lại tới đây? Ngồi đi
ngồi đi.” Nguyễn Nhược Nhược ân cần đãi khách, “Chuyện của Thủy cô nương lần trước ta vẫn còn chưa cảm tạ ngươi thật tốt! Thật đúng lúc ta mời
ngươi uống trà.”

Lý Hơi thấy Diêu Kế Tông đã đi ra ngoài,
sắc mặt nhất thời dịu xuống vài phần. Hắn ngồi xuống, nhìn thoáng qua
Ngọc Liên Thành đang lẳng lặng ngồi một bên, chần chừ hỏi: “Vị này là…”

“A, để ta giới thiệu. Vị này là biểu ca Ngọc Liên Thành của ta. Biểu ca, đây là Tĩnh An vương thế tử Lý Hơi.”

Ngọc Liên Thành đứng dậy, bình thản chắp tay thi lễ. “Thảo dân Ngọc Liên Thành ra mắt Tiểu vương gia.”

“Không cần đa lễ.” Lý Hơi đưa tay ý bảo
hắn ngồi xuống, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hồi lâu, nét
mặt dường như có điều suy nghĩ.


“Biểu muội, ta còn có chút việc, cáo từ trước.” Ngọc Liên Thành là người thông minh, hắn biết mình ở đây không thích hợp.

Nguyễn Nhược Nhược cũng nhận ra hai người này ngồi cùng một chỗ dường như có điểm không được tự nhiên. Lý Hơi
không nói lời nào, Ngọc Liên Thành vốn cũng ít nói, nàng ở giữa hai
người bưng bít như hồ lô quả thực không biết làm sao để mở miệng. Đi một người cũng tốt, vì vậy nàng không giữ Ngọc Liên Thành lại mà đứng dậy
tiễn khách. Sau khi tiễn khách trở lại, nàng mới vừa ngồi xuống thì Lý
Hơi đã lên tiếng, “Thì ra Ngọc Liên Thành đúng là biểu ca của ngươi.”

“Đúng nha! Không được sao?” Nguyễn Nhược Nhược cười hỏi ngược lại.

“Ta đã sớm nghe qua tên hắn. Trong vương
phủ, mấy tỷ muội của ta đem tên hắn thêu trên khăn tay, còn nói hắn dung mạo tuyệt mỹ. Ta cứ tưởng là họ nói quá, hôm nay gặp mặt quả nhiên là…” Hắn đang nói đột nhiên ngừng lại.

“Quả nhiên danh bất hư truyền đúng
không?” Nguyễn Nhược Nhược cười tiếp lời, “Biểu ca của ta đúng là vạn
nhân mê, mê đảo vô số mỹ nhân ở Trường An thành này. Ngươi biết không,
hắn mỗi lần ra đường đều bị nữ nhân đuổi theo tát tiên hoa, chính là
“khuynh thành chi mến” đó nha.” Nàng mi phi sắc vũ nói thao thao.

Lý Hơi nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, trong lòng trong bất chợt giống như nuốt phải hũ dấm chua. Muốn nói cũng nói
không ra, một hồi chỉ có thể cắn răng im lặng.

Nguyễn Nhược Nhược cũng không nhận ra nét mặt hắn có điểm khác thường, vẫn miệng mồm thao thao bất tuyệt kể
chuyện Ngọc Liên Thành tuấn mỹ mê hoặc như thế nào, “Ta dám nói, thiên
hạ chắc chắn không thể tìm ra một mỹ nam tử xinh đẹp như biểu ca của ta. Hắn không chỉ dung mạo hơn người, còn có một loại lực hấp dẫn rất lớn
nha. Đối đầu với lực hấp dẫn đó thì sắt thép cũng trở nên mềm, người ta
sẽ như hành tinh nhỏ bị lỗ đen vũ trụ cuốn vào không cách nào kháng cự.
Hắn mỉm cười tựa như “Hút tâm đại pháp”, gương mặt u buồn càng có lực
sát thương mạnh hơn, chính là đầu đạn hạt nhân đó nha, chẳng những có
thể tấn công người chính xác trăm phần trăm mà còn có thể tiêu diệt luôn những kẻ lảng vảng bên ngoài…hắn…” Nguyễn Nhược Nhược nói liên tu, căn
bản không cần biết người nghe có hiểu hay không, cứ vậy mà tuôn ra hết
suy nghĩ trong đầu.

Lý Hơi yên lặng lắng nghe, càng nghe mi
mắt càng âm trầm. Trong lòng bị dấm chua chà sát, vừa đau vừa khổ.
Nguyễn Nhược Nhược nói hồi lâu, cuối cùng cũng chịu ngừng lại, “A, ngươi tại sao không nói chuyện?” Nàng bỗng nhiên nhớ ra, “Những lời ta vừa
nói ngươi…nghe không hiểu đúng không?”

Lý Hơi cũng không trả lời, chỉ đứng lên rồi nhàn nhạt nói: “Ta tới đã lâu, nên đi rồi, gặp lại sau.”

Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới phát giác
điểm khác thường, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía hắn. Chỉ thấy Lý
Hơi mi mắt trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt đạm mạc, thái độ xa cách. Trong phút chốc, nàng nhận ra đây chính là Tiểu vương gia cao cao tại thượng, khó có thể thân cận. Trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc, cái
này…chẳng lẽ là tính tình của vương tôn công tử…mà tại sao…?

Lúc tiễn khách đi ra, Lý Hơi liếc mắt
thấy Diêu Kế Tông vẫn còn trong cửa hàng chào hỏi khách khứa, vẻ mặt hắn càng khẩn cấp. Lý Hơi cũng không nói gì nữa, chẳng qua là lạnh lùng
nhìn tên kia một cái, rồi liếc mắt sang Nguyễn Nhược Nhược đứng bên
cạnh, ánh mắt hàn lãnh giống như đã để trong tủ lạnh được bảy tám ngày
rồi. Hắn lập tức leo lên xe rời đi.

Khách nhân đều đã đi xong, Nguyễn Nhược
Nhược vào trong cửa hàng ngồi xuống. Diêu Kế Tống trông giống như thiếu
phụ sà xuống trường kỷ bên cạnh nàng mà nói không ngừng, “Ngọc Liên
Thành lúc ra về…ta xem sắc mặt hắn không tốt lắm. Lý Hơi lúc đi ra, ta
xem sắc mặt lại càng bết bát hơn. Tại sao từng người từng người đều
“cười vui vẻ đi đến, khóc tang lúc rời đi” vậy, ngươi đã làm gì bọn họ?”

“Ta làm gì đâu! Ta cái gì cũng không
hiểu, ai biết chuyện gì xảy ra với bọn họ chứ? Lý Hơi trước khi đi nhìn
ta với ánh mắt bất hảo. Tiểu vương gia đã lâu ta không gặp, ai biết hắn
nhất thời làm cái quỷ gì, cứ vậy mà hầm hầm đi về. Ta nghĩ nguyên nhân

là từ ta mà ra, chắc hắn đang trách ta lại sao lại kết bằng hữu với
“loại người” như ngươi, ta biết phải giải thích với hắn thế nào chứ?”
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn cười khổ, lại nói, “Biểu ca lúc đi sắc mặt
cũng không tốt sao? Có khi nào ngươi nhìn lầm rồi không?”

“Ta không có nhìn lầm, đây chính là sự
thật nha! Bất quá, Ngọc Liên Thành lúc đi ra…sắc mặt giống như có người
mượn hắn năm trăm lượng không trả. Lý Hơi lại càng lợi hại hơn, thoạt
giống như có người mượn hắn năm vạn lượng rồi “xù” luôn không trả!”

Nguyễn Nhược Nhược nghe được không thể
nhịn cười, “Ngươi đúng là “loạn thất bát tao” nha! Ngươi bây giờ cũng
không phải là nữ nhân, tại sao ngược lại trở nên ba hoa chích chòe vậy,
ngồi ở đây tám chuyện người ta. Lý Hơi mặc dù có cừu oán với ngươi,
nhưng biểu ca ta không có xích mích gì nha! Ngươi nhẫn tâm nói hắn bị
người quỵt tiền sao?”

Nói tới Ngọc Liên Thành, Diêu Kế Tông lập tức vòng vo, “Cái này…Ngọc Liên Thành tại sao lại đẹp như vậy a! Đều là nam nhân, nhìn người ta rồi lại nhìn mình…” Diêu Kế Tông chường ra bộ
dáng chán nản vừa nhìn mình vừa nói, “so sánh với hắn đúng là một trời
một vực”.

Nguyễn Nhược Nhược bật cười, “Đừng nói
với ta ngươi cùng với tên Diêu Kế Tông tiền nhậm giống nhau nha, đều bị
biểu ca của ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo!”

“Cái gì? Tiền nhậm của ta mê hắn?” Diêu Kế Tông cả kinh nói.

Nguyễn Nhược Nhược đem chuyện Diêu Kế
Tông đối với Ngọc Liên Thanh kể cho hắn nghe. Hắn vui mừng nói, “thì ra
tiền nhậm của ta cũng có được một tấm chân tình như vậy sao?”

Nguyễn Nhược Nhược giễu cợt, “Vậy ngươi kế thừa tình ý này luôn đi”.

“Không cần không cần” Diêu Kế Tông vội
vàng khoát tay không ngừng, “Ngọc Liên Thành mặc dù đúng là mỹ nhân ta
chưa từng gặp qua, nhưng đối với nam nhân ta không có hứng thú, xinh đẹp cũng chỉ để ngắm vậy thôi.”

Nguyễn Nhược Nhược giả vờ tiếc nuối, tiếp tục chọc ghẹo hắn, “Ngươi đúng là vô tâm, ta còn muốn làm “đồng minh
quân” hỗ trợ ngươi cưa đổ Ngọc Liên Thành.”

Diêu Kế Tông chớp chớp mắt nói, “Ta cũng
hiểu, nhưng Ngọc Liên Thành cũng có thể cáp đôi với Lý Hơi mà! Hai người này đúng là nha!”

Nguyễn Nhược Nhược vừa uống một ngụm trà
liền phun ra, cười suýt ngất, “Ngươi… Ngươi… Lý hơi và Ngọc Liên Thành?
Không ngờ chuyện như vậy ngươi cũng nghĩ ra, để cho Lý Hơi nghe được,
hắn nhất định sẽ lại đập ngươi một trận.”

“Lại đập ta? Bộ trước kia ta với hắn đã từng động thủ qua rồi hả?” Diêu Kế Tông không hiểu liền hỏi.

“Ta lần trước ở Hoa Nguyệt Lâu không phải đã kể với ngươi rồi sao? Lúc ta và Lý Hơi đang ăn cơm, hắn bị nam nhân
đùa giỡn. Người đùa giỡn hắn lúc ấy chính là ngươi…Diêu Kế Tông tiền
nhậm.”

“Khó trách hắn nhìn thấy ta như gặp cừu
nhân.” Diêu Kế Tông chợt hiểu ra, “Cái tên…khốn khiếp này”, hắn vừa nói
vừa đập mạnh vào ngực, “Ngươi hại chết ta! Ta tại sao lại nhập vào cái
tên không biết liêm sỉ này chứ? Biết vậy ban đầu lúc nhảy xuống ta sẽ
chọn một người đi đường có gia thế đạo đức trong sạch, ngươi nói đúng
không?”

Lời cuối cùng kia là hướng về Nguyễn Nhược Nhược đặt câu hỏi, nhưng nàng không thể trả lời, bản thân nàng đang cười bò lăn lộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui