Chương 51
Đôi mắt nữ tử xinh đẹp đầy phong tình bay qua, tiện thể liếc xéo Sở Thiên Diêu một cái, trong mắt chợt lóe lên một tia ghen ghét, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Diêu Kế Tông:
- Diêu nhị công tử, chả trách mấy ngày nay không thấy ngươi tới nhà ta, hóa ra đã có thú vui mới thì quên luôn ta rồi phải không?
- Cô nương nói cái gì? Cô nương là ai nha?
Diêu Kế Tông nghe được như lọt vào trong mây mù, vừa quay đầu thì thấy Sở Thiên Diêu trừng mắt với hắn, liền vội vàng phân bua:
- Căn bản ta không biết nàng ta mà.
Nữ nhân kia nghe Diêu Kế Tông nói như vậy, tức giận sấn tới:
- Ngươi không biết ta? Họ Diêu kia, đêm nào ngươi cũng mò đến nhà ta, chờ ta mở cửa cho ngươi vào, quân trộm sắc, ngươi còn dám nói không biết ta. Ngươi không biết ta, nhưng ta biết rõ ngươi, dưới nách phải ngươi có một nốt ruồi lớn, trên mông phải ngươi có một cái bớt.....
- Đủ đủ đủ, ngươi không cần nói nữa.
Diêu Kế Tông nghe vậy liền có cảm giác mình đang bị lột phanh y phục ra cho thiên hạ cùng xem.
Sắc mặt Sở Thiên Diêu ngày càng khó coi, thở phì phì hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
- Thiên Diêu --
Diêu Kế Tông định đuổi theo thì bị nữ nhân kia giữ chặt lấy. Khi Sở Thiên Diêu tức giận bỏ đi, lập tức nàng tiến tới bày ra bộ dáng lả lơi, phong tình vạn chủng, mị nhãn mê hoặc, cười nói phóng túng:
- Tử quỷ, cái loại tiểu nha đầu chưa am hiểu thế sự kia làm sao mà phong tình như ta được? Chẳng phải, ngươi vẫn nói chỉ có ta mới có thể biết cách hầu hạ nam nhân như thế nào sao? Từ khi nào ngươi muốn ăn loại cỏ non đấy vậy? Thật uổng công ta ngày đêm nhớ thương ngươi, vậy mà ngươi cũng không tới nhà thăm người ta. Trên đường thấy người ta cũng nói không quen biết. Cái tên tử quỷ này, ngươi thật sự là không có lương tâm a.
Nàng vừa nói vừa xuất chiêu "Lan Hoa Chỉ" dí trán hắn một cái, còn phô bày ra bộ dáng phong tình. Lúc này Diêu Kế Tông mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đây là tiểu quả phụ ở Bình Khang Phường.
Diêu Kế Tông né tránh khỏi tay nàng, tức giận nói:
- Ta không phải tử quỷ.
Ý của hắn là hắn không phải tên Diêu Kế Tông kia .
Tiểu quả phụ tiếp tục phô ra mị lực cười một tiếng:
- Biết, ngươi là sắc quỷ.
Lại liếc mắt đưa tình.
- Ta không phải sắc quỷ.
- Thôi đi, Diêu nhị công tử, ai không biết ngươi háo sắc như mạng, một sắc quỷ điển hình.
- Kính nhờ! Nhiều năm nay ta không phải quỷ sắc.
Diêu Kế Tông tức giận đến mức bóp tay dậm chân. Không cần biết cái gọi là thương hương tiếc ngọc là cái gì, hắn đẩy mạnh thiếu phụ kia ra rồi chạy bán sống bán chết. Phía sau vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi của nữ nhân kia:
- Diêu Kế Tông, tên hỗn đản này, ta thề với cái đũng quần, không bao giờ nhận ngươi nữa...
Thì ra nữ nhân ở Đại Đường lại có thể chửi mắng thô tục như vậy, khiến ọi người đều quay lại nhìn Diêu Kế Tông, làm hắn khóc không ra nước mắt. Phen này thanh danh những ngày tiếp theo của hắn có thể thoát khỏi vết nhơ này không?
Sở Thiên Diêu tức giận chạy về nhà, hờn dỗi đóng cửa lại. Diêu Kế Tông chạy đuổi theo, ăn nói khép nép lấy lòng:
- Thiên Diêu, ngươi đừng như vậy, ngươi biết người mà nữ nhân kia nói không phải ta mà là cái kia tên gia hỏa Diêu Kế Tông trước kia nha.
Đương nhiên là Sở Thiên Diêu biết đến, nhưng, ngẫm lại lời nữ nhân kia nói:
- Thật sự dưới nách ngươi có một nốt rồi lớn, trên mông có cái bớt......
Nghĩ lại tới đấy, liền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhân phẩm của Diêu Kế Tông thì không thể nghi ngờ, nhưng mà thân thể hắn, lại làm cho nàng có cảm giác buồn nôn. Giống như bị người khác cắn quá một ngụm ở quả táo, dấu răng vẫn còn đó. Hơn nữa người cắn kia miệng cũng không có sạch sẽ gì.
- Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Nàng vừa nói, đẩy hắn ra rồi đóng cửa lại.
Diêu Kế Tông biết nàng vẫn còn đang tức khí, cũng không kiên trì nữa:
- Vậy được rồi, Thiên Diêu, ngày mai ta lại đến tìm ngươi, ngươi hãy bớt giận a!
****************************
Sáng sớm hôm sau, Bộ Bình Xuyên cũng tìm đến Sở phủ, nói đơn giản:
- Sở Thiên Diêu, ta tới đây là để từ biệt trước khi rời khỏi Trường An .
Ra là đến cáo biệt, Sở Thiên Diêu có chút ngoài ý muốn:
- Bộ Bình Xuyên, nếu rời khỏi Trường An thì ngươi sẽ đi đâu?
- Lang bạt khắp nơi, không ở chỗ nào. Hôm nay từ biệt, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa.
- Vậy...... Lý Sướng phải làm sao bây giờ? Ngươi mặc kệ nàng mà nàng còn đang bệnh.
- Ta đã gặp nàng, nàng cũng đã bình phục thần trí rồi.
- Thật không? Vậy thì tốt quá. Nhưng nếu như vậy, ngươi lại càng không thể đi nha. Chẳng lẽ ngươi không muốn kết thành phu thê với Lý Sướng sao?
Bộ Bình Xuyên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nói:
- Hai người chúng ta, một là kẻ giang hồ lãng tử, một là thiên kim Vương Phủ, thân phận khác biệt, sao có thể kết thành phu thê?
- Tuy nói như thế, nhưng ngươi cứ như vậy mà rời đi, Lý Sướng chịu được sao? Nàng vì ngươi mà chết một lần, ngươi cũng vậy, cứ như vậy mà buông xuôi sao? Ngươi cam tâm sao?
Ngươi cam tâm sao? Bốn chữ này vẫn quang quẩn trong đầu Bộ Bình Xuyên, vang động không ngừng. Kìm không được hắn nắm tay lại thành quyền, tự nhiên không cam lòng. Nhưng mà, hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn hận Vương thất nhà Đường, sao có thể tham gia thi võ Trạng Nguyên mà phục sự Đại Đường chứ?
***
Trong thời gian đi dọc đường, Diêu Kế Tông nghĩ mọi cách để Sở Thiên Diêu bớt giận. Hắn không thể trách nàng phát giận được. Khi nghe những lời của quả phụ đó nói, hắn hận không thể lột được lớp da này chứ đừng nói tới Sở Thiên Diêu.
Vừa tới cửa lớn Sở phủ, đi qua bức bình phong trước cổng hắn đã ngừng bước. Dưới tán cây Ngọc Lan ở sân trước, Bộ Bình Xuyên với Sở Thiên Diêu đang đứng ở đó. Mặt Bộ Bình Xuyên u buồn, còn Sở Thiên Diêu ân cần hỏi. Nhất thời Diêu Kế Tông ngẩn ngơ, không biết có nên tiếp tục đi tới không.
- Diêu Kế Tông, ngươi lại đây - Sở Thiên Diêu liếc thấy hắn, vội vàng gọi.
Diêu Kế Tông tuân lệnh đi tới, trước cùng Bộ Bình Xuyên chào hỏi.
- Bộ Bình Xuyên, ngươi mạnh khỏe.
Bộ Bình Xuyên chắp hai tay thành quyền, coi như là đáp lại hắn.
- Diêu Kế Tông, Bộ Bình Xuyên muốn rời khỏi Trường An, mau giúp ta khuyên hắn một chút, chớ để hắn rời đi.
- Ngươi phải đi? Đi đâu? Ngươi định bỏ mặc Lý Sướng sao? Thần trí nàng vẫn còn đang mơ hồ đấy.
Nghe những lời ấy, Diêu Kế Tông có phản ứng giống Sở Thiên Diêu.
Bộ Bình Xuyên không còn cách nào khác một lần nữa nói Lý Sướng đã khỏi bệnh. Sau khi nghe xong, Diêu Kế Tông càng không chấp thuận hắn rời đi, cũng cùng phản ứng như Sở Thiên Diêu:
- Nàng đã tốt ngươi càng không thể rời đi, ngươi phải nghĩ biện pháp cưới nàng làm lão bà, ngươi không muốn có nàng sao?
- Sao ta lại không muốn, nhưng nàng là thiên kim Vương Phủ - Bộ Bình Xuyên cảm thấy phiền muộn.
- Đương nhiên, ngươi là một giang hồ lãng tử muốn kết hôn với Quận chúa Vương Phủ tương đối khó khăn. Bất quá, có thể từ từ nghĩ biện pháp, ngươi không thể cứ như vậy bỏ đi được...
Diêu Kế Tông không khách khí nói.
- Diêu Kế Tông - Sở Thiên Diêu ngăn hắn lại.
Ngay tức khắc Diêu Kế Tông ngừng lại, Sở Thiên Diêu an ủi Bộ Bình Xuyên nói:
- Quả thật biện pháp có thể từ từ nghĩ, ngươi trước không cần rời đi, bọn ta nghĩ cách giúp cho ngươi.
Nghe vậy, Diêu Kế Tông lập tức bày mưu hiến kế.
- Bộ Bình Xuyên, chuyện của ngươi với Lý Sướng không thể đùa được. Không bằng làm theo cách cực đoan, ngươi với Lý Sướng cùng bỏ trốn đi.
Hắn lại dùng chiêu này. Trong mọi thời đại, khi nam nữ yêu nhau bị ngăn cách, hơn phân nửa áp dụng chiêu thức không đổi là gạo nấu thành cơm, tiền trảm hậu tấu.
Bộ Bình Xuyên lắc đầu:
- Lý Sướng từ nhỏ sống tại khuê phòng, nàng làm sao mà chịu khổ theo ta lang bạt giang hồ được? Ngay cả khi nàng chịu được gian khổ, ta cũng không đành lòng được.
Lời này cũng đúng, Lý Sướng giống như chậu hoa sinh trưởng ở trong phòng, nếu ra ngoài chín phần mười không chịu được gió táp mưa sa bên ngoài.
- Ai! Quả thật như vậy! Thay vì để nàng theo ngươi đi trong giang hồ, không bằng ngươi ở lại thành Trường An sung sướng với nàng. So ra, làm như vậy dễ dàng hơn nhiều.
Diêu Kế Tông chỉ thuận miệng nói ra, Bộ Bình Xuyên nghe được thì chấn động. Lời nói của hắn, thật đúng với đề nghị của Thụy An Vương Phi.
- Ta phải đi rồi, không cần hai người từ biệt.
Không muốn bàn bạc vấn đề này tiếp, Bộ Bình Xuyên xoay người bước đi.
- A —— Bộ Bình Xuyên.
Sở Thiên Diêu vội vàng chạy theo, còn lại Diêu Kế Tông đứng ở trong sân một mình, có cảm giác như đứa nhỏ bị bỏ rơi.
Sở Thiên Diêu không đuổi kịp Bộ Bình Xuyên được. Bây giờ hắn không có tâm tư nói chuyện, vừa ra khỏi cửa liền thi triển khinh công nhảy lên nóc mái nhà, nhào lộn mấy cái mới đặt chân trên con phố khác mà từ từ đi. Sở Thiên Diêu đuổi theo tới Sùng Nhân Phường, nhưng không tìm được bóng dáng của hắn. Ấm ức trở về nhà, ở trong sân trước Diêu Kế Tông đã không còn đó.
Tâm sự Bộ Bình Xuyên nặng nề mà chậm bước đi. Ở Trường An này, thời điểm tới thì nhẹ nhàng, đi thời điểm lại... Hắn không tự chủ được chậm rãi quay đầu lại. Càng đến gần cửa thành, lại không bước đi được tiếp. Đêm đó, đôi mắt Lý Sướng đẫm lệ trước hiện lên trong đầu của hắn. Nàng không nén được tiếng khóc, khiến lòng hắn đau như cắt, hắn liền bước đi nhanh hơn.
Trái tim như bị trói chặt, khiến lệ rơi ngàn giọt.
Bất chợ hắn hiểu được một điều, tại sao Lý Mân rời khỏi tỷ tỷ của hắn. Nhất định hắn giống mình, buông xuôi nhất định có lý do. Lý Mân buông xuôi không đưa tỷ tỷ theo là vì quyền lực. Mà hắn, cũng vì trong lòng còn sót lại cừu hận, không thể đáp ứng yêu cầu kia, chỉ có thể phụ Lý Sướng. Tuy lý do khác nhau, nhưng đều là cô phụ cả.
Bộ Bình Xuyên phụ bạc Lý Sướng. Nếu yêu nàng, cũng vì nàng mà hi sinh, như vậy có được tính tình sâu?
Nhất thời hắn như khúc gỗ, bỗng xuất hiện một người ngăn cản hắn lại.
- Bộ thiếu hiệp phải không? Tĩnh An Vương thế tử ời thiếu hiệp.
Thật ra người muốn gặp Bộ Bình Xuyên là Nguyễn Nhược Nhược, Lý Sướng tìm tới nàng khóc lóc kể lể. Vừa nghe xong, nàng nổi trận lôi đình:
- Cái tên đầu gỗ này không đáp ứng sao? Hắn muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu.
Vì vậy để cho Lý Hơi truyền lệnh xuống, canh giữ các cửa thành, Bộ Bình Xuyên từ hướng nào đi ra khỏi cửa thành, đều bị ngăn lại, sau đó mời hắn tới Tĩnh An Vương Phủ .
Lưu Tiên Cư, Nguyễn Nhược Nhược ở trong sương phòng vừa thấy hắn, trực tiếp nói ngay:
- Bộ Bình Xuyên, ngươi có thể rời đi, nhưng trước khi đi, đem tâm Sướng muội muội chúng ta trả trở về đã.
Cái yêu cầu này không thể tưởng tượng nổi được, Bộ Bình Xuyên run sợ hồi lâu, mới ha ha đáp:
- Tiểu Vương phi, ta...
- Không thể có phải hay không? Vậy lưu thân ở lại trả nợ - Nói đến đây Nguyễn Nhược Nhược vỗ bàn một cái, lãi suất tính thật cao nha.
Bộ Bình Xuyên cúi đầu không nói được tiếng nào.
- Bộ Bình Xuyên, ngươi thật không thẳng thắn, sự việc đến như vậy mà ngươi không đáp ứng! Thụy An Vương Phi người ta đã giao đứa con như ngọc cho ngươi ‘đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh lúc’, chuyện tốt như vậy ngươi còn gạt đi. Ngươi là nghĩ như thế nào? Ta biết ngươi không buông được chuyện tỷ tỷ của ngươi, nhưng mà chuyện ân oán này đã nhiều năm rồi, đến hôm nay ngươi với thất hoàng tử coi như hòa nhau, ngươi còn suy nghĩ cái gì nữa? Hơn nữa, ngươi đã chết qua một lần, coi như làm lại người mới. Kiếp trước đau thương liền quên hết thảy đi, nếu không đời này ngươi đừng nghĩ tới vui vẻ.
Nguyễn Nhược nói nột tràng liên tục, Bộ Bình Xuyên nghe được không nói được tiếng nào.
- Bộ Bình Xuyên, ngươi nói lại một câu đi.
Nguyễn Nhược Nhược sợ nhất là giao tiếp với người miệng như hồ lô (1), thật sự có thể bị hắn làm cho bực mình muốn chết.
- Tiểu Vương Phi nói rất đúng, nhưng mà ta... Thật sự trong lòng không nghĩ tới. Ta hận Thất Hoàng Tử đã nhiều năm, hiện tại không tìm tới hắn trả thù, nhưng không thể đi phụng sự hắn, phụng sự Vương Thất Đại Đường được, thật sự không được.
- Phụng sự hắn dĩ nhiên không được, nhưng phụng sự Vương Thất Đại Đường làm sao mà không được? Chỉ vì một người như Lý Mân, mà ngươi lôi cả Vương thất Đại Đường vào sao? Ngươi đừng có quy vào làm một. Lý Sướng cũng là thành viên trong vương thất Đại Đường, ngươi có thể yêu nàng, sao lại có thành kiến với Vương thất Đại Đường?
Nhất thời Bộ Bình Xuyên không thể phản bác được, Nguyễn Nhược Nhược thừa thế truy kích:
- Ngươi cũng phải biết suy nghĩ, cuộc sống tốt đẹp ở phía trước, ngươi không được bỏ nó, nếu không ngươi chỉ lẻ loi sống lưu lạc hiu quạnh, thật uổng cho sự thông minh của ngươi. Chẳng nhẽ cả đời sau ngươi muốn thê thảm ưu tư một mình sao? Lý Sướng cũng vậy. Thật là hại mình hại người khác.
Bộ Bình Xuyên á khẩu không nói được lời nào.
- Được rồi, ta đã nói hết. Cho ngươi ba ngày để ngươi suy nghĩ cho tốt, hi vọng đến khi đó ngươi mới đưa ra quyết định. Trong ba ngày này ngươi phải ở lại đây không được đi đâu.
Nguyễn Nhược Nhược ngăn Bộ Bình Xuyên lại, trong lòng Lý Sướng lần nữa dấy lên hi vọng. Cô gái này thật đáng thương, yêu phải người không nên yêu mà nhận mọi hành hạ trong tình yêu. Tình yêu của nàng như ngọn lửa rực cháy, biết có thể cháy theo nó nhưng không loại bỏ được.
Vừa nhận được tin tức của Nguyễn Nhược Nhược, nàng lập tức chạy tới Thụy An Vương Phủ để gặp hắn. Bước vào Lưu Tiên Cư, thấy Nguyễn Nhược Nhược với Diêu Kế Tông đang ngồi ở bàn đá trước rừng trúc thương lượng gì đó.
- Sướng muội tới thật nhanh nha! Không ngừng vó ngựa tới đây rồi - Nguyễn Nhược Nhược trêu ghẹo nói.
Lý Sướng đỏ mặt.
- Chị dâu lại giễu cợt muội.
Diêu Kế Tông đứng lên, cười nói:
- Lý Sướng, thấy ngươi đã tốt ta thật vui mừng.
- Cám ơn ngươi.
- Sướng muội muội, cái tên Bộ Bình Xuyên đó thật là phần tử ngoan cố, ta khuyên hắn hết lời mà hắn chưa chịu đáp ứng. Diêu Kế Tông có nhiều chủ ý, ta để cho hắn giúp một tay, muội không ngại chứ.
Nghe được lời này, Lý Sướng như vớ được cứu tinh.
- Diêu Kế Tông, nếu ngươi nghĩ được biện pháp khiến Bộ Bình Xuyên đồng ý ở lại, ta...
Thiên kim tôn quý Vương Phủ liền quỳ xuống.
Diêu Kế Tông vội đỡ nàng dậy.
- Đừng như vậy đừng như vậy, ta không hưởng được đâu.
- Chuyện đã được đâu, Nguyễn Nhược Nhược đã nói với ta. Nàng đã nói hết lý lẽ rồi, Bộ Bình Xuyên cũng hiểu đạo lý, nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn vướng mắc. Cho nên nếu việc tiếp theo nếu không đả động được hắn, cách cuối cùng cũng chỉ có thể dùng võ lực.
Quả thật Diêu Kế Tông có phong thái của một quân sư.
Nguyễn Nhược Nhược nói:
- Chuyện tiếp theo như nào đả động được hắn? Tiếp theo dùng võ lực như thế nào? Ngươi đem phương án nói cụ thể một chút.
- Lại gần đây ta nói rõ cho biết.
_________________________________
(1) Giống như " Miệng câm như hến, không cậy ra được lời nào cả"
v��h�(V{0�{ người và đường cong sẽ lộ ra hết.
Diêu Kế Tông biết rõ nàng sẽ không đồng ý, nhịn không được mang ra mà đùa giỡn nàng.
Sở Thiên Diêu không nói hai lời, giơ một bàn tay lên muốn đánh qua. Diêu Kế Tông nhanh tay tóm lấy tay nàng, cười nói:
- Làm sao mà hở ra là đánh người a, ta xuyên qua thời không vào cổ đại, hy vọng có thể gặp được một thục nữ dịu dàng điềm đạm tiêu chuẩn, ai ngờ gặp phải một nữ nhân dã man như này.
- Dịu dàng điềm đạm...... Vậy ngươi tìm Lý Sướng đi nha!
Sở Thiên Diêu nửa thật nửa giả nói. Trước kia thì không sao cả, bây giờ nghĩ đến cảnh Diêu Kế Tông từng nhiệt tình theo đuổi Lý Sướng như vậy, trong lòng nàng lại hơi có mùi chua nha.
- Ngươi nói vậy mà được sao? Ngươi cũng biết ta không hợp mắt Lý Sướng a!
Quả thật, tâm ý của nữ nhi Diêu Kế Tông một chút cũng không hiểu được, vẫn cứ như trước, không cần nghĩ ngợi cùng nàng luận sự.
Sắc mặt Sở Thiên Diêu hơi biến đổi:
- Ngươi thấy thất vọng vì ngươi không lọt vào mắt Lý Sướng à?
Diêu Kế Tông nghe thấy trong lời nói của nàng có vị chua, vội vàng cười làm lành nói:
- Đây đều là chuyện quá khứ......
Lời còn chưa dứt, bên cạnh vang lên một giọng nói nũng nịu:
- Ai ôi! Đây chẳng phải là Diêu nhị công tử sao?
Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu cùng quay về phía phát ra tiếng nói, một nữ tử xinh đẹp, dáng người lả lướt đứng ở một bên, xinh đẹp vô cùng, là một phụ nhân, trên đầu cài trâm ngọc cao quý, mỉm cười nhìn về phía Diêu Kế Tông với ánh mắt phong tình vạn chủng.
Tiểu nương tử nhà ai thế? Sở Thiên Diêu nhịn không được dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Diêu Kế Tông, hắn cũng tròn mắt nhìn nàng. Hắn nhún vai, tỏ vẻ không biết nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...