Lúc Tĩnh An vương phi đến Vũ Đức Điện thì Dương công chúa đã khuyên nhủ Lý Lược được một hồi, chỉ là nửa điểm tác dụng cũng không có, hắn vẫn trầm mặc như một bức ngọc điêu. Vương phi thấy con quỳ gối trên tuyết lập tức chạy đến, vừa ôm vừa kéo hắn đứng lên, “Hơi Nhi, Hơi Nhi, đứa nhỏ này…”
Thân thể Lý Lược đã không còn một chút hơi ấm, mặt và tay lạnh tựa băng hàn. Vương phi cởi áo khoác lông cáo muốn choàng lên người hắn nhưng hắn giãy dụa không chấp nhận. Thấy hài tử cố ý tránh xa mình như vậy, người làm mẫu thân lòng đau như cắt, “Hơi Nhi, ngươi đừng oán mẫu thân. Mẫu thân đã hiểu, ngươi quả thật rất thích Nguyễn cô nương kia. Chỉ là, Hoàng Thượng tứ hôn, mẫu thân cũng không còn cách nào khác. Đứa nhỏ này, tại sao ngươi lại cố chấp như vậy?”
“Lý Lược, phụ hoàng kim khâu ngọc xuất, làm gì có đạo lý hạ thánh chỉ rồi lại thu hồi thánh chỉ, hãy nghe lời mẫu thân của ngươi, đừng cố chấp nữa. Mau đứng dậy đi, cơ thể ngươi không chịu đựng được nữa đâu”, Dương công chúa hết lòng khuyên nhủ.
Lý Mân không nói lời nào, chỉ đứng nhìn ở một bên. Hắn thật sự không có gì để nói, nữ nhân trong quan niệm của hắn chẳng qua là vật trang sức, là thứ mà hắn chưa bao giờ dụng tâm để có được. Tuy nhiên, Lý Lược lại có thể vì một nữ nhân mà buông tay tất cả, thậm chí đến cả tính mạng cũng không cần, điều này thực sự nằm ngoài phạm vi lý giải của hắn. Hắn không thể hiểu, mặc dù thập phần chấn động nhưng vẫn không cách nào hiểu được vấn đề của Lý Lược.
Vô luận bọn họ khuyên can thế nào, Lý Lược vẫn một mực thờ ơ tựa như không hề nghe thấy. Lúc Tĩnh An vương phi và Dương công chúa đang “thúc thủ vô sách” thì Tĩnh An vương gia tựa như sao băng xẹt đến. Vừa nhìn thấy Lý Lược quỳ gối trên tuyết, vương gia khựng lại một chút rồi bước nhanh hơn. Vương gia vọt tới trước người Lý Lược, thanh âm run run, “Hơi Nhi, ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Từ đầu đến cuối, vô luận vương phi và công chúa khuyên can thế nào Lý Lược cũng không chịu mở miệng. Nhưng khi vương gia lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên phụ thân, thanh âm rất nhỏ nhưng kiên định, “Con cả gan quỳ xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ”.
“Ngươi…”, Tĩnh An vương gia nổi giận, nếu không phải nơi này là trước cửa điện Hoàng Đế thì nhất định vương gia đã sai người lôi Lý Lược trở về. Tuy nhiên, nơi này là hoàng cung, Lý Lược đến quỳ xin thánh mệnh nên vương gia không thể hành động như mong muốn. Đương lúc không biết phải làm gì thì Ngọc Liên Thành đưa Nguyễn Nhược Nhược đến cửa cung. Từ phía xa xa, Nguyễn Nhược Nhược trông thấy thân ảnh Lý Lược quỳ gối dưới trời tuyết, không chút nghĩ ngời, nàng ba chân bốn cẳng phóng tới thật nhanh.
Lý Lược không dám tin tưởng hai mắt của mình, thân ảnh yểu điệu đang băng qua vô ngàn bông tuyết kia rất giống Nguyễn Nhược Nhược. Bóng người đó chạy ào tới rồi ôm chầm lấy hắn. Bờ môi ấm áp của nàng chạm lên gương mặt lạnh như băng của hắn, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài rơi xuống vai. Đúng là nàng thật rồi! Người đang ôm hắn giữa băng thiên tuyết địa này chính là nàng! Thân thể nàng cũng giống hắn, cả hai đều từ trong nhà ấm áp chạy vội ra ngoài, trên người chỉ có một bộ quần áo mỏng manh, làm sao có thể kháng cự khí trời băng lãnh. Những người kiên nhẫn đứng chờ trước điện đều mặc trên người một lớp áo thật dày, chỉ hai người bọn họ đáng thương trên người chỉ có độc một bộ quần áo đơn sơ. Hai người rét lạnh nương tựa vào nhau liền cảm thấy ấm hơn một chút, nhưng điểm ấm áp này làm sao có thể so sánh với tuyết trời đương lúc âm hàn?
Ngọc Liên Thành cũng bước nhanh tới, ánh mắt hỏi thăm hướng về phía thê tử là Dương công chúa. Công chúa nói cho hắn biết tình hình hiện tại, cũng là nói với Nguyễn Nhược Nhược, “Phụ Hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, Lý Lược quỳ xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”. Ngọc Liên Thành nghe được liền chấn động, chuyện này…thật không thể tưởng tượng được!
Nguyễn Nhược Nhược nghe được cũng giật mình, nàng không nhịn được càng ôm chặc Lý Lược, cảm giác giống như bản thân đang ôm một khối băng lạnh giá. Nước mắt tuôn như mưa, thanh âm xuất phát từ trái tim đau đớn, “Lý Lược, ngươi làm gì vậy? Ngươi không nên như vậy! Ngươi thật ngốc mà!”
Đúng nha, thật là ngốc! Vì yêu mà ngốc đến nông nỗi này. Kẻ ngốc như vậy ở thế kỷ hai mươi mốt đã tuyệt chủng rồi. Nguyễn Nhược Nhược đã từng cho rằng loại tình yêu xa xôi trong truyền thuyết đã được nhân gian thần thánh hóa, vốn dĩ không có thật. Ngày xưa người ta yêu nhau có thể bỏ qua tất cả, tiền tài, quyền lực, tiền đồ, sự nghiệp, cơ hồ cũng có thể vì hai chữ “tình yêu” mà buông tay tất cả. Ngày nay thì ngược lại, người ta có thể vì những thứ này mà gạt tình yêu vào hành thứ yếu. Tình yêu trở nên yếu ớt tựa như khối băng nhỏ chạm vào lửa sẽ lập tức tan chảy. So với việc theo đuổi một tình yêu thuần khiết kiên trinh thì theo đuổi vật chất để sinh tồn rõ ràng có nhiều hấp dẫn hơn. Quyền lực – tiền tài khiến người người say, mặc dù trong lúc say vẫn còn ba phần thanh tĩnh, biết rằng mình đang đánh mất một tình yêu tuyệt vời nhưng mấy ai có thể hoàn toàn thức tỉnh. Vậy nên những chuyện tình đẹp như Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài vĩnh viễn chỉ có trong truyền thuyết mà thôi!
“Ta muốn hỏi ngươi có dám hay không, dám cùng ta vì yêu mà si cuồng?”
Có dám hay không? Không có mấy người trả lời là “dám”. Yêu đến thương cân động cốt, yêu đến thiên băng địa liệt, đây là chuyện cũ đã quá xa xôi. Người ta phần lớn đều có thể buông tay đối với tình yêu, hơn nữa họ cũng không có đủ nhẫn nại để đánh cược với toàn bộ tình yêu của mình, bởi vì đối phương có thể sẽ không đáp ứng lại, nghĩa là không có thu hoạch, tình yêu thường mất nhiều hơn được. Chuyến đi buôn như vậy thử hỏi có mấy ai chịu làm? Không chịu lại càng không dám. Vậy nên chuyện tình yêu thê mỹ ngày xưa…chỉ có thể là thế tục truyền kỳ.
Ôm thân thể lạnh băng của Lý Lược, Nguyễn Nhược Nhược không thể không rơi lệ. Có thể có được một người yêu như vậy, đây quả thật là một loại hạnh phúc xa xỉ. Nàng đến từ xã hội vật chất ngàn năm sau, nhìn thấy xung quanh mình có biết bao chuyện tình yêu tồi tệ, từ sớm đã không còn ôm hy vọng đối với tình yêu thuần khiết. Vậy mà tình yêu của Lý Lược lại là “hồn kim phác ngọc” tỏa sáng trước mắt nàng. Nàng nhịn không được liền khóc òa lên, “Lý Lược, ngươi mau đứng lên, không nên cầu xin nữa. Ngươi hãy cưới nữ nhân được hoàng đế tứ hôn kia đi, không sao hết, ta sẽ làm thiếp, ta sẽ là trắc phi của ngươi”
Người yêu của ta ơi! Ngươi vì yêu có thể không màng đến tính mạng, ta tại sao lại không thể vì ngươi mà đánh vỡ lập trường của mình. Mặc dù không muốn chung chồng với kẻ khác, nhưng vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện.
Lý Lược lắc đầu, thanh âm thấp đến độ gần như không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn kiên trì nói từng chữ rõ ràng, “Ta nhất định phải chính thức rước ngươi về làm thê tử, là chính thê, là nữ nhân duy nhất ta tôn trọng. Ta không thể cũng không nguyện ý ủy khuất ngươi”, Sắc mặt hắn đã tái nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã xuống, ai cũng có thể nhìn ra hắn sắp không cầm cự được nữa.
Trái tim Vương phi đau như bị ai xé nát, rốt cuộc không còn nhịn được nữa, nàng xoay người chạy ào vào trong điện, Lý Mân thở dài một tiếng rồi cũng xoay người tiến vào điện, hướng thắng đến Thúy Vân Trai. Tĩnh An vương phi quỳ trước rèm cửa dẫn vào Thúy Vân Trai, “Thần thiếp cầu kiến Hoàng Thượng”.
Rèm cửa lay động, Hoàng Đế sắc mặt không chút thay đổi bước ra, long nhan nhìn không rõ hỉ nộ hay vui buồn, thanh âm cũng vô cùng bình thản, “Bình thân”.
Tĩnh An vương phi chẳng những không đứng dậy mà còn cúi đầu quỳ lạy, “Thần thiếp cũng cả gan khẩn xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ”.
Hoàng Thượng chấn động, ánh mắt như điện nhìn về phía vương phi đang quỳ trên đất, “Mẫu thân như thế thảo nào lại sinh ra hài tử như vậy”.
Đang lúc nói chuyện thì Dương công chúa cùng Tĩnh An vương gia cũng gấp rút chạy đến. Vừa nghe được hai câu đối đáp giữa Hoàng Thượng và Vương phi, Tĩnh An vương gia sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ xuống nói, “Hoàng Thượng, thần dạy con không nghiêm, nếu như trách tội, xin chỉ trách một mình thần”.
Hoàng Thượng còn chưa trả lời thì Dương công chúa cũng quỳ xuống, “Phụ Hoàng, thần nữ cũng cả gan xin người thu hồi thánh chỉ”.
Nhìn bọn họ đều quỳ xuống, Lý Mân ngây ngốc một hồi cũng theo đó quỳ xuống thưa, “Nhi thần cũng cả gan khẩn xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”.
Không khí trong điện vô cùng yên tĩnh, tiếng lép bép trong hỏa lò nghe được rõ ràng. Hoàng Đế mím chặt môi không nói lời nào, đem ánh mắt quét nhìn bốn người trong điện một lần. Lại nhìn hai thân ảnh đơn bạc đang ôm nhau bên ngoài trời tuyết, Hoàng Đế ở trong Thúy Vân Trai đã nhìn bọn họ rất lâu. Suy nghĩ một chút, Hoàng Thượng lại nói, “Dương công chúa, nữ nhân Phò Mã mang vào chính là ý trung nhân của Lý Lược đúng không?”
“Đúng vậy, thưa phụ hoàng. Nữ nhân kia chính là biểu muội của Phò Mã. Hai người bọn vốn đã tư đính chung thân, chẳng qua vì không môn đăng hộ đối nên không thể kết hợp. Lý Lược chí nghĩa chí tình, thà xúc phạm long nhan cũng không nguyện cô phụ nàng. Xưa nay si tình chỉ có nữ nhi, có mấy ai là nam nhi. Chuyện tình của Lý Lược son sắc như vậy, thần nữ khẩn xin phụ hoàng thành toàn cho hắn!”
Dương công chúa vô cùng khẩn thiết thỉnh cầu hoàng đế. Tình yêu của chính nàng đã không được như ý, người nàng yêu lại không yêu nàng. Người bình thường dưới tình huống này đối với tình yêu kiên trinh tốt đẹp của người khác sẽ có hai thái độ. Một là ghen ghét sinh hận, tại sao ngươi có ta không? Hận không thể phá hư mới phải. Hai là mở rộng lòng để thưởng thức tình yêu, hiểu được sự cao quý khó cầu của nó mà nguyện thay người bảo vệ loại tình cảm trân quý này. Không hề nghi ngờ gì nữa, Dương công chúa chính là loại người sau.
Nhặt chiếc áo choàng bị Lý Lược gạt xuống tuyết, Ngọc Liên Thành khoác lên hai thân người đang ôm chặc nhau dưới trời tuyết. Hắn xoay người đi vào điện, vừa đúng lúc nghe thấy lời đối đáp của Dương công chúa. Hắn vô cùng xúc động, nhất thời nhìn nàng đến ngây dại.
Hoàng Đế chớp mắt, thấy người vừa bước vào điện là Ngọc Liên Thành. Hoàng Đế đột nhiên đặt câu hỏi, “Ngọc Liên Thành, ban đầu lúc trẫm đem công chúa tứ hôn cho ngươi, ngươi tình nguyện hay không tình nguyện?”
Ngọc Liên Thành bị hỏi liền ngơ ngẩn, một hồi lâu vẫn không nói gì, sắc mặt Dương công chúa nhất thời tái nhợt. Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng lò sưởi tí tách. Hoàng Đế đột nhiên cười lạnh, “Như vậy xem ra ngươi cũng không hài lòng với chỉ ban hôn của trẫm. Dương công chúa là nữ nhân vô cùng tốt, ngươi cũng không thích, có phải không?”
Ngọc Liên Thành cắn răng nói, “Hoàng Thượng, có thể cho thần cả gan nói thẳng?”
“Nói đi, trẫm vừa mới nghe Lý Lược nói thẳng, bây giờ cũng muốn nghe ngươi nói thẳng một chút”.
“Hoàng Thượng, thật không dám giấu diếm, ban đầu người tứ hôn thần cũng không tình nguyện, chẳng qua không thể không tuân mệnh”. Ngọc Liên Thành nói thẳng không kiêng kỵ, Hoàng Đế nghe được sắc mặt như sương lạnh, công chúa nghe được mặt mày càng thảm đạm, phu thê Tĩnh An vương cùng Lý Mân nghe được trong lòng liền run sợ không dứt.
“Chẳng qua, giờ phút này thần nguyện ý mỗi ngày đều khấu tạ long ân vì có được Dương công chúa làm thê tử. Dương công chúa nàng…”, Ngọc Liên Thành xoay đầu nhìn thê tử, sóng mắt ôn nhu như gió thu vờn mặt nước, “Nàng quả thật vô cùng tốt, hiện tại thần rất thích nàng. Thần rất cảm kích Hoàng Thượng đã đem nàng ban cho thần làm thê tử”.
Dương công chúa được Ngọc Liên Thành nhìn với sóng mắt ôn nhu, lại nghe những lời ngọt ngào như vậy, bên ngoài rõ ràng tuyết trắng rét lạnh mịt mờ nhưng nàng cảm giác được ngày xuân đang đến, toàn thân ấm áp đến vô cùng. Một giọt lệ rơi xuống, thì ra khi hạnh phúc người ta vẫn có thể muốn khóc òa lên.
Hoàng Đế tự nhiên có thể nhận ra từng câu từng chữ của Ngọc Liên Thành đều là chân thật, lại nhìn bọn họ bốn mắt rung chuyển giao nhau, thần sắc Hoàng Đế cũng bình thản lại, “Nói như vậy, chuyện trẫm tứ hôn cũng không sai, hai ngươi chẳng phải là lâu ngày sinh tình đó sao?”
“Nhưng thưa Hoàng Thượng, tình huống của Hơi Nhi nhà ta cùng Phò Mã bất đồng. Hắn từ sớm đã có ý trung nhân, trong tâm hắn không thể dung chứa thêm bất kì nữ nhân nào khác. Hắn vì nữ nhân này mà đến cả thiên mệnh cũng không để ý. Cầu Hoàng Thượng khai ân thu hồi thánh chỉ”. Tĩnh An vương phi vội vàng lên tiếng nói.
“Hoàng Thượng, Lý Lược và biểu muội của ta là thật lòng yêu nhau, trong lòng chỉ tồn tại mỗi đối phương. Nếu như người vẫn tứ hôn, chẳng những Lý Lược sẽ không hạnh phúc mà Lô gia tiểu thư cũng gặp phải đoạn hôn nhân bất hạnh. Khẩn xin Hoàng Thượng nghĩ lại”. Ngọc Liên Thành cũng quỳ xuống, khẩn thiết van cầu.
“Phụ hoàng, người luôn ưu ái Lý Lược, người hẳn sẽ không nguyện ý nhìn hắn cùng một người không như ý mà sống nửa đời còn lại. Xin người thu hồi thánh chỉ, để Lý Lược tự mình tuyển thê tử, chọn cho Lô gia tiểu thư một hôn phu khác, như vậy chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?”, Dương công chúa nói.
Hoàng Đế trầm ngâm không nói gì. Tĩnh An vương phi nhịn không được liền khóc òa, “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ có một đứa con trai là Hơi Nhi, cầu xin người khai ân, đừng để hắn chết rét giữa trời tuyết”.
Hoàng Đế chấn động, đối mắt hướng nhìn Lý Lược, còn có cả Nguyễn Nhược Nhược đang ôm chặc hắn, cả hai vẫn đang quỳ trước cửa điện. Từ xa xa nhìn lại, bọn họ trông giống như hai người tuyết. Tĩnh An vương gia cũng nhìn ra ngoài điện, thấy con trai quật cường như vậy, trong lòng vừa vội vừa đau vừa hối hận. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc ban đầu cần gì nghiêm khắc với hắn như vậy. Vương nhịn không được cũng dập đầu cầu xin, “Hoàng Thượng, thần cũng cả gan xin Hoàng Thượng khai ân, để Hơi Nhi đứng lên”
“Trẫm có nói qua là không cho hắn đứng dậy sao? Là hắn muốn quỳ ngoài đó”.
“Hoàng Thượng, Hơi Nhi quỳ xin người thu hồi thánh chỉ, nếu người không chấp thuận thì hắn làm sao có thể đứng lên? Xin Hoàng Thượng khai ân cho phép hắn đứng lên”. Tĩnh An vương gia quả có chút lão luyện, không hề mở miệng xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ, chẳng qua là vặn vẹo sang con đường khác: để Lý Lược đứng lên. Nếu Hoàng Thượng đồng ý cho hắn đứng lên, chính là đồng ý thu hồi thánh chỉ. Ý tứ nội dung như nhau, nhưng cách này tự nhiên khiến Hoàng Đế dễ đón nhận hơn.
Hoàng Đế nhìn hai thân ảnh quỳ dưới tuyết quả thật đã có ý chấp thuận. Nhưng thân là vua một nước, đã hạ chỉ lẽ nào lại thu hồi…
Tuyết rơi thật lâu, Nguyễn Nhược Nhược ôm chặc Lý Lược trong lòng, chỉ cảm thấy thân thể hắn càng lúc càng lạnh, càng lúc càng chìm sâu vào trầm mặc, hắn đã mất dần ý thức. Trước khi hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ say, hắn nhìn nàng và mỉm cười. Nụ cười cuối cùng tinh khiết như một bông tuyết trắng tinh nhẹ nhàng tung bay giữa không trung, một bông tuyết chưa từng rơi xuống đất.
“Lý Lược…”, nhìn đôi mắt hắn đã hoàn toàn khép lại, trong lòng Nguyễn Nhược Nhược trống rỗng. Nàng cúi người hôn lên đôi môi trắng nhợt lạnh như băng như tuyết, một đôi môi không còn hơi ấm. Băng thiên tuyết địa, thân thể Nguyễn Nhược Nhược đã mấy ngày liên tiếp tiều tụy bất ổn, giờ khắc này thân xác lẫn linh hồn đều đau đớn, nàng chậm rãi buông tay…ý thức dần mờ nhạt. Mới đầu còn có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân đạp tuyết chạy đến, còn có người bên tai lớn tiếng hô to gọi nhỏ gì đó. Dần dần, thanh âm cũng lắng xuống, linh hồn nàng trôi vào bóng tối mịt mùng…
Cứ như vậy…đôi ta cùng chết đi…cũng không phải chuyện xấu…Tình yêu oan trái chốn hồng trần…chỉ có tử vong mới thật sự là kết thúc…
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Nguyễn Nhược Nhược.
Kết
Đầu mùa xuân năm sau.
Tĩnh An vương phủ, Lưu Tiên Cư.
Những đợt mưa xuân đầu tiên đã đến nhân gian, trăm ngàn cành trúc sau vài lần tắm gội đã trở nên xanh biếc hơn bao giờ hết, sắc xanh tựa ngọc thúy. Từng đàn chim trong rừng líu lo ríu rít, gió xuân ôn nhu tựa như một nụ hôn nhẹ nhàng khẽ lướt qua mặt. Thái dương ấm áp đã lên cao, ánh nắng rạng rỡ soi chiếu muôn nơi thật khiến lòng người nồng nàng say đắm.
Nguyễn Nhược Nhược đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra khu vườn bên ngoài, nàng mặc trên người trang phục quý phu nhân sang trọng, ống quần xòe rộng, thắt lưng đính ngọc bội. Lý Lược ở một bên ngắm nhìn nàng đã một lúc lâu, hắn nhịn không được vừa cười vừa nói, “Thật ra, ta thấy bộ dáng ngươi khi mặc nhu sam đơn sơ lúc còn ở trong núi Tây Giao lại càng hấp dẫn hơn nhiều”.
“Ta cũng thích mặc trang phục đơn giản một chút, chẳng qua lúc đó chúng ta ở nơi sơn dã, có thể tùy ý mặc gì cũng được. Bây giờ ta đã là thế tử phi của ngươi, không thể không giả vờ đoan tranh chính thống một chút nha, đạo lý này ta luôn luôn thấu hiểu”, Nguyễn Nhược Nhược cũng cười nói.
Lý Lược ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn, thanh âm dịu dàng, “Ta cũng biết để ngươi đảm đương vai trò thế tử phi quả thật đã câu thúc ngươi. Ta làm sao lại không mong muốn cuộc sống nơi núi rừng thôn dã tiêu giao tự tại. Chỉ là, chúng ta còn có phụ mẫu, Hoàng Thượng, bọn họ đều đã thỏa hiệp chịu lui một bước, chúng ta cũng không thể làm quá, đúng không?”
“Dĩ nhiên, chúng ta sống trên đời này không phải chỉ vì chính mình mà còn vì những người chúng ta yêu thương. Ta cũng hiểu, mặc dù làm thế tử phi có bó buộc một chút nhưng chúng ta lại có thể bên nhau dài lâu, đây mới là quan trọng nhất.”
Đang lúc đôi phu thê vừa ôm hôn thân mật vừa nói chuyện thì Tần Mại ở ngoài phòng cung kính gọi, “Tiểu vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể lên đường đến lễ bộ”.
“Ngươi mau lên đường, đi sớm về sớm”, Nguyễn Nhược Nhược hôn lên má hắn một cái.
Lý Lược cũng hôn trả lại một cái, “Công vụ xong ta sẽ lập tức quay về”
“Ta sẽ làm điểm tâm thật ngon chờ ngươi! Bánh nướng được không?”
“Được đó, ta thích ăn bánh nướng ngươi làm. Tay nghề làm bánh của ngươi càng lúc càng giỏi nha!”
“Bởi vì có mẫu thân “giáo huấn” nên khả năng nấu nướng của ta thời gian gần đây có nhiều tiến bộ, đây toàn bộ đều là thành tích huấn luyện của mẫu thân”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
“Thì ra là vậy, ta còn hỏi tại sao tay nghề của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra là mẫu thân đứng một bên chỉ đạo. Mẫu thân chịu xuống bếp chỉ dạy ngươi…xem ra mẫu thân càng lúc càng thích ngươi”.
“Không phải đều vì phúc của ngươi sao, vì ngươi nên mẫu thân mới chịu chỉ dạy ta”, Nguyễn Nhược Nhược cười khanh khách.
“Cũng không phải nha! Ngươi vốn là con dâu tốt, chỉ do trước kia hai bên đã có sẵn thành kiến…Bây giờ ngươi đã là con dâu của mẫu thân, tiếp xúc lâu ngày tự nhiên sẽ nhìn ra ưu điểm của ngươi. Mẫu thân thích ngươi cũng là tự nhiên thôi”.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi nha, ngươi biết ta tốt nhưng không phải ai trong thiên hạ cũng giống như ngươi, cũng cho là ta tốt!”
“Ngươi tốt thật mà! Cho dù cả thiên hạ này nói ngươi không tốt, sợ rằng ta vẫn nghĩ ngươi tốt!”, Lý Lược nói nghiêm túc. Người trong thiên hạ nói thế nào, chuyện này còn quan trọng nữa sao?
Nguyễn Nhược Nhược chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như đóa hồng dưới ánh nắng ban mai. Lý Lược nhịn không được liền hôn lên môi nàng, hai bên dây dưa triền miên không dứt…
“Tiểu vương gia, không còn sớm nữa”, Tần Mại đứng ngoài cửa lại lên tiếng thúc giục.
Lý Lược vô cùng quyến luyến “nhả” Nguyễn Nhược Nhược ra. Ánh mắt hắn ấm nồng như men rượu say, nụ cười ngọt ngào như mật, “Chờ ta trở về, ta sẽ hoàn thành công vụ thật nhanh rồi lập tức trở về!”
Lý Lược vừa rời đi không lâu thì Hạnh Nhi chạy đến, nha đầu này tự nhiên phụng bồi theo nàng xuất giá, “Tiểu thư”, nha đầu này vẫn không cách nào chuyển sang cách gọi “thế tử phi” được, “Biểu thiếu gia và công chúa đến, đi cùng còn có Diêu công tử”.
“Mau mời bọn họ vào”, đến cùng thanh âm cao hứng của nàng là ba người lần lượt bước vào phòng. Ngọc Liên Thành mang theo nụ cười tựa như trăm hoa đua nở, Dương công chúa ánh mắt ôn như như ánh trăng, hai người này đứng chung một chỗ quả thật là một đôi người ngọc. Diêu Kế Tông vẫn bộ dáng hi hi ha ha như cũ, toàn bộ căn phòng trong ngoài gì đều bị hắn đánh giá một lượt, miệng tấm tắc liên tục, “Thứ nào cũng là đồ tốt, Nguyễn Nhược Nhược quả thật đã được gả vào chỗ tốt!”
Đúng nha! Thật là đã được gả vào chỗ tốt! Nàng là nữ nhân thương gia đầu tiên được gả vào hoàng thất làm vương phi. Sự tình này suýt chút nữa đã gây ra một vụ nổ làm chấn động toàn bộ người trong Nguyễn phủ, phải nói là “một cú đập cánh liền bay lên ngọn cây hóa phượng hoàng”. Tam di nương nói thẳng không hề húy kị, “Tam tiểu thư, ban đầu ngươi cự tuyệt làm trắc phi, ta còn tưởng ngươi đã quyết định sai lầm. Nào ngờ bây giờ lại được chính thức rước vào vương phủ làm thế tử phi, phúc khí của ngươi thật tốt nha!”
Tin Tĩnh An vương thế tử chính thức cưới nữ nhi thương gia Nguyễn thị làm thế tử phi đến tai Nguyễn Nhược Long. Sau khi xác nhận nữ nhân đó chính là Nguyễn gia Nguyễn Nhược Nhược, hắn liền ngày đêm bôn ba trở về nhà. Nguyễn phủ vừa gả nữ nhi vào gia môn giàu có, bây giờ đứa con trai bỏ nhà đi bấy lâu lại quay trở về, quả là chuyện vui đến liên tiếp! Lúc trốn đi chỉ có hai người Nguyễn Nhược Long và Thủy Băng Thanh nhưng khi trở về lại đến ba người, bụng của Thủy Băng Thanh cũng đã khá to. Giờ phút này, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân cũng không muốn truy cứu xuất thân thanh lâu của Thủy Băng Thanh nữa, hai người bọn họ rối rít phân phó gia nhân chuẩn bị cẩm y ngọc bội cho Thiếu phu nhân, cũng là chuẩn bị cho tôn tử thiếu gia tương lai. Mẹ nhờ phúc con, danh phận địa vị của Thủy Băng Thanh đã được thừa nhận.
Nguyễn Nhược Long vừa gặp Nguyễn Nhược Nhược liền hỏi, “Tam muội, tai sao lại gả cho Tiểu vương gia? Ngươi có thật lòng thích hắn không?”
Được Nguyễn Nhược Long quan tâm như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cực kỳ xúc động. Thân tình của vị huynh trưởng đời Đường này chính là một trong những thu hoạch đáng giá của nàng từ lúc xuyên qua đến giờ, “Đại ca, ta thật lòng thích hắn, hắn cũng thật lòng thích ta. Chúng ta có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào chân ý thật lòng của nhau, hãy chúc phúc cho chúng ta đi!”
Lúc này Nguyễn Nhược Long mới yên lòng, “Ta dĩ nhiên phải chúc phúc cho các ngươi, chúc các ngươi bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử”.
Nguyễn Nhược Nhược bật cười, nói “Lời này phải đến phiên ta nói trước, chúc đại tẩu của ta sớm sinh quý tử”.
Nguyễn Nhược Long cười ha ha, gương mặt hạnh phúc rạng ngời.
Nguyễn Nhược Nhược mời ba người bọn họ an tọa. Ngọc Liên Thành cẩn thận đỡ Dương công chúa ngồi xuống. Nhìn cử chỉ hắn ân cần như vậy, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên liên tưởng đến bộ dáng chăm sóc thê tử mang thai của Nguyễn Nhược Long. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược nhất thời lóe sáng linh quang, nàng bật thốt lên, “Công chúa, người…người có hỉ sao?”
Công chúa không nói lời nào, sắc mặt trong nháy mắt liền đỏ hồng lên tựa như hoa đào. Lại nhìn sang Ngọc Liên Thành, mi sao đáy mắt tràn ngập nụ cười. Diêu Kế Tông lập tức hô to gọi nhỏ, “Lão thiên a, Ngọc Liên Thành, ngươi sắp được làm pa pa rồi!”
“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng chúc mừng…”, Nguyễn Nhược Nhược một hơi tuôn ra mười mấy lời chúc mừng, toàn bộ đều xuất phát từ đáy lòng. Nhìn thấy phu thê Ngọc Liên Thành hạnh phúc cũng giống như hạnh phúc của chính nàng.
“Chỉ biết chúc mừng người khác thôi sao, còn ngươi? Đến lúc nào mới để Lý Lược làm pa pa?”, Diêu Kế Tông cười nói.
Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, “Tha cho ta đi, còn trẻ như vậy đã muốn chúng ta làm cha mẹ? Ta chưa muốn, phải kéo dài thế giới chỉ có hai người thêm chút nữa đã!”
“Ngươi muốn? Vương gia vương phi cũng muốn vậy sao? Cái bụng ngươi đang rảnh rỗi kìa, mau mau sinh mấy nhóc đi, có thể lập thành một đội là tốt nhất, ta sẽ đến dạy đám nhóc đá bóng. Ta sẽ tạo nên một đội bóng uy trấn Đại Đường, đặt tên là Braxin đi, xem như kỷ niệm đoạn hôn nhân lãng mạn của hai người các ngươi…”, Diêu Kế Tông nói đến say sưa.
Dương công chúa ngơ ngẩn chỗ hiểu không không, nhịn không được liền đưa mắt cầu cứu sang Ngọc Liên Thành. Trong lòng Ngọc Liên Thành biết Diêu Kế Tông đang dùng ngôn ngữ của thế giới hai người bọn họ, chuyện này cũng không cần giải thích với công chúa. Nghĩ vậy hắn liền ôn nhu nói, “Trong phòng hơi nóng, chi bằng chúng ta ra ngoài vườn đi dạo một chút”
Công chúa dĩ nhiên đồng ý, mà Nguyễn Nhược Nhược quả thật cũng muốn nói chuyện riêng với Diêu Kế Tông, nàng đưa ánh mắt cảm kích nhìn Ngọc Liên Thành, lại được đáp trả bằng ánh mắt “đồng lõa” của hắn, “Công chúa, người đang mang thai nên vận động nhiều một chút, trong vườn không khí trong lành, để biểu ca dẫn người đi dạo một chút cũng tốt”.
Đợi hai người bọn họ ra khỏi phòng, Diêu Kế Tông nhìn Nguyễn Nhược Nhược một hồi mới mở miệng hỏi, “Thế nào? Mấy ngày này có phải ngọt ngào như mật pha đường không, ngọt càng thêm ngọt?”
Nguyễn Nhược Nhược không nói lời nào, chỉ mỉm cười một cách rạng ngời.
Diêu Kế Tông lắc đầu thở dài nói, “Vận khí của ngươi thật tốt nha! Một chuyện vốn dĩ không còn hy vọng gì lại có thể biến ước mơ trở thành sự thật. Lý Lược quả thật đảm lượng, lại có đủ dũng khí trực tiếp tiến cung diện thánh thỉnh cầu thu hồi thánh chỉ. Thật ra đây cũng là biện pháp duy nhất, Diêm Vương gặp tên tiểu quỷ khó dây dưa như hắn liền phân phó lão hoàng đế nhường một bước, cha mẹ của Lý Lược dĩ nhiên không cần phải nói. Nhưng biện pháp này không phải ai cũng dám thử, Lý Lược quỳ dưới tuyết lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể gặp cảnh “vân khai khán nguyệt minh” (mây tan nhìn trăng sáng). Lão hoàng đế mặc dù không chịu thu hồi thánh chỉ, chỉ là thay đổi đối tượng tứ hôn. Hay cho một chiêu “trộm mận đổi đào”. Bất quá sau khi Lý Lược trở về liền bệnh một trận thật nặng, đúng là dọa người, thiếu chút nữa là cái mạng nhỏ của hắn đã ô hô ai tai. Người dám yêu dám đấu tranh như hai ngươi thật hiếm thấy, hoàn hảo là tấm chân tình “thương cân động cốt” này cũng đã “tu thành chánh quả”.
“Không phải không thừa nhận là làm người phải nói đến vận khí. Ta vẫn cho rằng cuộc sống tình cảm của mình không thể cứu vớt được nữa, nhưng không ngờ lại xuyên qua ngàn năm gặp được Lý Lược. Tại biển không gian mênh mông, chỉ cần sớm một chút hoặc muộn một chút đều không thể gặp được hắn, đây chính là vận khí của ta”, Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
“Bây giờ nếu có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt, chỉ sợ ngươi sống chết cũng không muốn quay về!”
Nguyễn Nhược Nhược nghiêng đầu cười, “Lần này ta an lòng nơi tha hương”.
Diêu Kế Tông nghe được liền trầm tư nửa ngày, hồi lâu sau mới thở dài nói, “Ngươi an lòng nhưng ta vẫn còn chưa an lòng a! Xem ra ta nên tìm một nữ nhân khiến ta có thể an lòng, có thể nhận quê hương của nàng làm cố hương”.
“Có thể thật lòng yêu thương nhau là một chuyện vô cùng tốt đẹp, chỉ tiếc là “khả kiến bất khả cầu”, lão Lưu, ta hy vọng tình duyên tương lai của ngươi sẽ tốt đẹp”.
Diêu Kế Tông cười hì hì nói, “Mong rằng lời ngươi nói sẽ thành sự thật”.
Ngoài cửa sổ, nhân gian đang chìm đắm trong tiết xuân đầu mùa. Cỏ xuân mềm mại, hoa xuân đỏ hồng như dải cẩm đào, xuân phong vô sắc cuốn hút lòng người, hít thở khí trời xuân khiến lòng người lâng lâng muốn say. Vạn vật phục hồi dưới tiết trời tươi mới, thế gian lại có bao nhiêu nữ nhi khuê các, thiếu niên đầy sức sống bị tiết xuân khuấy động tâm tư, xuân tâm cùng hoa tranh nhau đua nở…
Khán Nguyệt Quang:
Vậy là Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội phần 1 đã kết thúc. Khán Nguyệt Quang cảm ơn các bạn đã cùng song hành với mình trong suốt chiều dài câu chuyện. Cuối cùng thì Nhược tỷ cùng Hơi ca đã hạnh phúc sống bên nhau, tin rằng kết thúc này sẽ khiến mọi người “vừa lòng hả dạ” (chỉ là mình thích Nhược tỷ có baby hoặc có hỷ như Dương công chúa cơ, nhưng Nhược tỷ nói cũng có đạo lý, nói cho cùng thì bọn họ vẫn chưa tới 20 tuổi cơ mà!).
Có một số vấn đề mình muốn thông báo đến các bạn:
1- Truyện này vốn có hai phần kết A và B để độc giả tự lựa chọn một trong hai. Mình chọn cái kết này vì nó vừa là HE vừa logic. Mình không cam tâm để tất cả “chỉ là một giấc mộng” của Nguyễn Nhược Nhược, rồi lại để nàng tỉnh dậy sau vụ tông xe phát hiện mình vẫn ở thế kỷ 21 lạnh lùng, không có chàng Lý Lược, Lưu Đức Hoa, Ngọc Liên Thành…mà chỉ có một tên xa lạ vớ vỉn nào đó cùng một mối nhân duyên mới mà chẳng biết kết quả sẽ ra sao. Nhưng nếu bạn nào thích đọc trọn vẹn cái kết đáng ghét kia thì qua trang watpad đọc nhé!
2- Tiếp theo là tên gọi của Tĩnh An vương thế tử. “Lý Lược” vốn phải gọi là “Lý Lược” mới chính xác. Có một số bạn cảm thấy mình “dìm hàng” Hơi ca vì cái tên này “quái gở” quá. Thật ra lúc đầu mình tiếp xúc với Hơi ca qua bản convert, sau khi đọc hết truyện thì cái tên Lý Lược vĩnh viễn không cách nào thay đổi được nữa. Vậy nên thà để mọi người ném dép ném gạch chứ mình sống chết không thay đổi tên của Hơi ca thành Lược ca. Nhưng nếu bạn nào cảm thấy không “cam tâm” thì có thể sửa lại rồi post lên các diễn đàn khác, mình không ý kiến.
3- HDTNTH vẫn còn phần 2. Đây là phần kể về nhân duyên của Diêu Kế Tông, hoàn tòan tách biệt so với phần 1. Bởi vì đã đến được Đại Đường Thịnh Thế này thì cả NNN và DKT đều gọi là người “hữu duyên”, vậy nên nếu không nói đến tình duyên của DKT thì thật ủy khuất Lưu Đức Hoa. Có thể mình sẽ edit phần 2 này sau hai bộ TTTTN và Hải Đường Nhàn Thê, nhưng đó chỉ mới là dự định. Dĩ nhiên, nếu bạn nào có ý định edit phần 2 này thì mình nhiệt liệt hoan nghênh, có thể ăn mà không cần lăn vào bếp là chuyện vui thú nhất trên đời. Hô hô hô!
Vậy nhé! ^ ^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...