Lúc Lý Lược run rẩy vươn hai tay đón nhận thánh chỉ, Tĩnh An vương phi như cất được một tảng đá lo lắng trong lòng, cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hơi thở còn chưa cạn thì nàng trông thấy Lý Lược tựa như “giao long xuất hải” dùng toàn lực phóng vọt ra khỏi đại sảnh. Thân ảnh của hắn vừa động, Tĩnh An vương gia liền quát lớn, “Hơi Nhi, ngươi đi đâu? Còn chưa tạ ơn…”
Nội thị quan vô cùng kinh ngạc, hắn đã tuyên chỉ nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Tĩnh An vương gia cực kỳ tức giận, một mặt phân phó gia đinh trong phủ lập tức đuổi theo Tiểu vương gia, một mặt mời nội thị quan ngồi xuống uống trà. Nội thị quan thập phần lo lắng hỏi, “Vương gia, Tiểu vương gia thế này là sao? Hoàng Thượng tứ hôn nhưng bộ dáng của ngài ấy hình như không vui, vẫn chưa tạ ơn đã bỏ chạy. Thánh chỉ không thể coi nhẹ, ngài nhanh nhanh tìm Tiểu vương gia trở lại, ta sẽ tuyên chỉ một lần nữa để Tiểu vương gia có thể chu toàn lễ nghi. Nếu không, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ không tốt”.
“Đúng đúng đúng, công công nói rất đúng. Ngươi hãy ngồi đây chờ một lát, ta sẽ đích thân tìm hắn trở về”. Bố trí nội thị quan xong, Tĩnh An vương gia liền gấp rút bước ra khỏi đại sảnh. Vương gia nổi giận hỏi tổng quản, “Còn không mau đuổi theo Tiểu vương gia?”
Tổng quan đại nhân sợ hãi nói, “Sau khi Tiểu vương gia lao ra khỏi đại sảnh liền phóng lên một con tuấn mã của tùy tùng nội thị quan rồi quất roi lao đi. Ta đã phân phó người đuổi theo…nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu vương gia. Bất quá, Quách Trọng thống lĩnh đã sai nhân mã đi tìm Tiểu vương gia”.
Tĩnh An vương phi thần sắc ảm đảm đứng một bên, “Hơi Nhi, Hơi Nhi, ngươi ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì nha!”. Giờ phút này, nàng thật sự sợ hãi, sợ rằng những lo lắng của mình sẽ trở thành sự thật, rằng đạo thánh chỉ kia chính là bùa đòi mạng dành cho con trai mình. Nàng nhìn tuyết trắng lạnh lùng bên ngoài không khỏi nhớ đến lưỡi kiếm ngày đó trong tay Lý Lược. Thân thể nàng chao đảo suýt ngã, Phẩm Hương vội vàng tiến đến đỡ lấy nàng.
Tĩnh An vương gia sau khi nghe vương phi nói những lời này thì cơn tức giận trong lòng đã vơi đi bảy phần, vương gia hiện giờ vô cùng lo lắng. Lý Lược đi đâu? Vương gia lập tức nghĩ ngay đến Nguyễn Nhược Nhược, không lẽ hắn chạy đi tìm nàng ta? Sắc mặt vương gia trầm xuống, phân phó tổng quản, “Chuẩn bị xe, ta phải xuất phủ”.
Ngoài trời tuyết bay tán loạn tựa như vô vàn giọt lệ ưu thương. Tĩnh An vương gia băng qua gió tuyết chạy đến Nguyễn phủ, sắc mặt cứng rắn lạnh lùng như tuyết, nói rằng muốn gặp Nguyễn Nhược Nhược. Nguyễn lão gia nhìn thần sắc vương gia không ổn, trong lòng không biết nhi nữ nhà mình lại phạm vào chuyện gì nên vô cùng lo lắng. Nguyễn lão gia thận trọng lên tiếng, “Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào đắc tội vương gia…thảo dân cầu xin ngài rộng lượng tha thứ cho nữ nhi”.
Tĩnh An vương gia hừ một tiếng đáp lại. Nguyễn lão gia cùng Nguyễn phu nhân đều thất sắc, Tam nha đầu này…tại sao lại trêu chọc đến Vương gia? Đang suy nghĩ tính cách thì hai người trông thấy Nguyễn Nhược Nhược cùng Ngọc Liên Thành người trước người sau chạy tới. Nàng liếc mắt nhìn thấy Tĩnh An vương gia liền vội vàng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Lý Lược xảy ra chuyện sao?”
Tĩnh An vương gia nghe nàng hỏi thế liền ngẩn người, thần sắc kinh hoàng. Tâm trạng vương gia có phần chùng xuống nhưng vẫn mở miệng hỏi, “Lý Lược không đến tìm ngươi sao?”
“Các ngài đem hắn giam lỏng, không để hắn xuất phủ thì làm sao hắn có thể đến tìm ta?”, Nguyễn Nhược Nhược hỏi ngược lại.
“Hắn vừa mới chạy ra khỏi vương phủ”, Tĩnh An vương gia trầm giọng nói.
“Hắn chạy ra khỏi vương phủ? Hắn đã từng chạy thoát một lần, các ngài canh phòng hắn nghiêm mật như phòng cướp phòng hỏa, tại sao lại để hắn bỏ chạy một lần nữa?”
Tĩnh An vương gia xúc động trong lòng, nhịn không được liền tức giận quát, “Hắn chỉ mới tiếp thánh chỉ một nửa, hiện tại đã…”. Vương gia đột nhiên ngừng lại, ánh mắt như dòng điện nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược, bao nhiêu tức giận đều phát tiết trên người nàng, “Nếu không phải ngươi thì đứa con trai tốt của ta tại sao lại không biết phân nặng nhẹ như vậy. Đúng là hồng nhan họa thủy!”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ nghe đến nửa đoạn đầu đã ngơ ngẩn, tiếp thánh chỉ? Nhất định là thánh chỉ tứ hôn, nhanh vậy sao? Lý Lược tiếp thánh chỉ rồi bỏ chạy? Hắn chạy đi đâu? Có xảy ra việc gì ngoài ý muốn hay không? Nàng không còn nghe được câu tiếp theo của Tĩnh An vương gia mà xoay người bỏ chạy ra ngoài, nàng muốn đi tìm Lý Lược. Ngọc Liên Thành chặn nàng lại, “Biểu muội, bên ngoài gió tuyết rất lạnh, khoác thêm áo vào rồi hẳn đi”.
“Không được, Lý Lược đi đâu? Ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Không được chậm trễ, nhất định phải mau chóng tìm hắn trở về”, Nguyễn Nhược Nhược thật sự gấp gáp, Ngọc Liên Thành không ngăn được nàng chỉ đành theo sát một bên, “Vậy dùng xe ngựa của ta đi, nó đang đỗ ngoài cửa”
Tĩnh An vương gia lập tức theo đuôi đi ra, hắn dĩ nhiên muốn bám theo nàng, giờ phút này có lẽ chỉ có một mình nàng mới có thể tìm được Lý Lược. Một đám người như gió lốc cuốn ra khỏi đại sảnh lưu lại trong phòng vài gương mặt ngạc nhiên đến tột độ. Sau một hồi, Nguyễn lão gia rốt cuộc đã mở miệng được, “Ta có nghe nhầm không? Tam nha đầu cùng Tĩnh An vương thế tử có tư tình, phải vậy không?”. Không ai đáp lời Nguyễn lão gia, chuyện này quả thật rất bất ngờ.
Nguyễn Nhược Nhược cùng Ngọc Liên Thành chạy đến Ngưng Bích hồ trước tiên, đây là nơi đã vun đắp cho tình yêu giữa nàng và Lý Lược. Vừa xuống xe, nàng nhìn khắp xung quanh chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa không một bóng người. Lý Lược không đến đây? Vậy hắn đi đâu? Chẳng lẽ lại đến dưới chân núi Tây Giao?
Ngựa không ngừng vó mang theo bọn họ rời đi. Tĩnh An vương gia một mực bám theo hai người. Đột nhiên, một chiếc xe ngựa gấp rút chạy đến chỗ bọn họ, Nguyễn Nhược Nhược nghe được thanh âm liền xuống xe chạy đến, im lặng chờ nghe tin tức. Giống như vương gia, Nguyễn Nhược Nhược không ngại bám theo bước chân Vương gia, mà Vương gia cũng không ngại để nàng đứng một bên nghe tin tức, hắn vội vàng hỏi, “Tiểu vương gia ở đâu?”
Thị vệ truyền tin lo lắng đáp, “Thất hoàng tử phái người đến vương phủ, nói là Tiểu vương gia tiến cung diện thánh, long nhan đang rất không vui, thỉnh Vương gia lập tức vào cung, vương phi đã lên xe ngựa tiến cung rồi!”
Cái gì? Nghe được những lời này Tĩnh An vương gia liền chấn động, nghiệt tử này…hắn tiến cung diện thánh làm gì? Chẳng lẽ…muốn kháng chỉ? Một đợt khí lạnh trong nháy mắt đông cứng thân thể vương gia. Hắn lập tức hét lớn, “Lập tức vào cung”.
Nguyễn Nhược Nhược cũng chấn động không kém, Lý Lược, hắn muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao? Nhìn xe ngựa Tĩnh An vương gia đang rời đi, nàng đột nhiên đuổi theo, “Vương gia, vương gia, ngài mau dẫn ta tiến cung để ta khuyên hắn trở về, Vương gia…”. Nàng chạy quá nhanh mà tuyết lại trơn nên cả người ngã nhào xuống nền tuyết. Tuyết mềm mại dù té cũng không đau nhưng nước mắt nàng lại tuôn chảy như mưa. Bông tuyết nhảy múa, thiên địa lạnh lùng, một đôi tay ấm áp đỡ nàng đứng lên. Qua làn nước mắt mông lung, nàng nhìn lại…là Ngọc Liên Thành. Khóe mắt hắn tràn đầy thương tiếc, dùng ngữ điệu ôn hòa nói với nàng, “Đi thôi, ta dẫn ngươi vào cung”.
Trước Vũ Đức Điện trong Đại Minh Cung, tuyết rơi tầng tầng lớp lớp. Lý Lược quỳ gối trên tuyết đã một lúc lâu.
Bị giam trong vương phủ, Lý Lược tựa như mãnh thú không cam lòng, tâm tư thuyên chuyển không ngừng, rốt cuộc trong khoảnh khắc tiếp nhận thánh chỉ hắn đã đưa ra quyết định. Vừa lao ra khỏi vương phủ, hắn lập tức nhảy lên lưng một con tuấn mã rồi phóng thẳng đến hoàng cung. Sau khi thông báo, hắn đã được dẫn đến Vũ Đức Điện. Thất hoàng tử Lý Mân bước ra đón, vừa cười híp mắt vừa nói, “Chúc mừng ngươi, Lý Lược, đến tạ long ân sao? Mau theo ta vào điện đi!”
Lý Lược không tiến vào mà kéo trường sam quỳ xuống nền tuyết trước đại điện. Lý Mân vô cùng kinh ngạc hỏi, “Lý Lược, ngươi làm gì vậy?”
“Thần cô phụ thánh ân, không dám vào điện”, Thần sắc Lý Lược ảm đạm mà kiên định.
Nghe được những lời này, Lý Mân căn bản có thể đoán ra ý định của hắn nên vô cùng kinh ngạc. Sau khi ngây ngốc một hồi, hắn xoay người bước vào điện. Một lát sau, hoàng đế vẻ mặt kinh ngạc theo Lý Mân bước ra ngoài, nhìn Lý Lược đang quỳ gối trên tuyết mà hỏi, “Lý Lược, ngươi đang làm gì vậy?”
Lý Lược cắn răng, vươn tay nâng thánh chỉ qua khỏi đầu, “Thần cả gan thỉnh cầu hoàng thưởng thu hồi thánh chỉ”.
Biết rõ bản thân không còn lối thoát nhưng dũng khí nhiệt liệt gần như điên cuồng vẫn không mất đi. Vì yêu mà cuồng si, chỉ tuổi trẻ mới có thể si tình mà quên hết tất thảy.
Sắc mặt Lý Mân thay đổi, “thu hồi thánh chỉ”…đây không phải “kháng chỉ” đó sao? Kim khẩu Hoàng Thượng một khi đã xuất ra, lẽ nào lại có thể thu hồi lại. Hoàng Thượng nghe được liền ngẩn ra, còn tưởng mình nghe lầm. Sau đó liền phục hồi tinh thần lại, Hoàng Thượng nhìn Lý Lược một lát mới trầm giọng hỏi, “Lý Lược, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Được Hoàng Thượng ưu ái, thần vô cùng cảm kích. Nhưng trong lòng thần đã có ý trung nhân, sớm cùng nàng hẹn ước tam sinh. Thần thực sự không thể tòng mệnh”.
“Ngươi trong lòng đã có ý trung nhân? Là khuê nữ là ai? Nếu đã như vậy thì tại sao lại không nói với trẫm sớm, trẫm cũng không cần phí công chọn tới chọn lui”, Hoàng thượng sau khi nghe được nguyên nhân, sắc khí có phần dịu lại.
“Nàng không phải đại gia khuê tú, chỉ là tiểu gia bích ngọc”
Long nhan bỗng lạnh lùng, “Trẫm vì ngươi tuyển chọn tướng quốc thiên kim tài mạo song toàn, đoan trang thanh nhã, so với tiểu gia nữ tử còn tốt hơn mấy phần. Đại gia khuê tú ngươi không chịu, lại chọn tiểu gia bích ngọc làm thê tử, chẳng lẽ trẫm chọn Lô gia tiểu thư lại không vừa ý ngươi?”
“Người được Hoàng Thượng tuyển chọn dĩ nhiên là vô cùng tốt. Chỉ là ta không thích”, thanh âm Lý Lược thấp nhưng rất rõ ràng.
Đúng nha! Trong mắt ngoại nhân thì rất tốt, nhưng người trong cuộc lại không nghĩ như vậy.
Hoàng Thượng bị những lời này làm cho vô cùng tức giận. Cửu ngũ chí tôn tứ hôn, đây là vinh dự vô ngần, người người không khỏi cảm kích đến rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên có người nói thẳng không hề úy kỵ long nhan, “…dĩ nhiên là vô cùng tốt. Chỉ là ta không thích”. Sắc mặt hoàng đế âm u như mây đen, phất ống tay áo rồi quay trở vào Vũ Đức Điện, không để ý đến Lý Lược đang quỳ trước cửa điện. Lý Mân kinh ngạc nhìn Lý Lược hồi lâu, một chữ cũng nói không nên lời. Hắn suy nghĩ một chút rồi đi theo Hoàng Thượng trở vào nội điện.
Trong Vũ Đức Điện, hỏa lò reo tí tách, không khí vô cùng ấm áp dễ chịu. Hoàng Đế có được nửa ngày rỗi rảnh, đang ngồi trên ngự án làm bằng gỗ tử đàn có chạm khắc hoa văn, trước mặt là một mảnh giấy trắng đang vẽ dang dỡ một cành hoa mai. Sau khi trở vào, Hoàng Đế không có tâm tình vẽ tiếp, ngự bút trên tay chần chừ trên mặt giấy. Lý Mân đứng một bên biết tâm trạng phụ hoàng đang rất không tốt, đến thở cũng không dám thở mạnh. Một hồi sau, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuyết đổ như mưa. Lại nhìn sang phụ hoàng, hắn cẩn thận mở miệng nói, “Phụ hoàng, Lý Lược vẫn còn quỳ trước điện”.
Mày rậm chau lại, ngữ khí hoàng đế lạnh lùng, “Hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ”. Tuy là nói thế nhưng bức họa hoa mai vẫn không thể tiếp tục, ngự bút bị vứt sang một bên, Hoàng Đế xoay người bước vào Trắc điện Thúy Vân Trai. Lý Mân âm thầm phân phó thị vệ bên cạnh, “Mau đến Tĩnh An vương phủ, thỉnh Vương gia Vương phi lập tức vào cung”.
Trước khi phu thê Tĩnh An vương tiến cung, Dương công chúa đã đến Vũ Đức Điện. Nàng đến thỉnh an Hoàng Thượng, khi xe ngựa tiến đến trước cửa điện thì trông thấy Lý Lược đang quỳ gối dưới tuyết. Công chúa ngơ ngẩn.
“Dương hoàng muội, ngươi đến rồi!” Lý Mân nghe thông báo liền vội vàng xuất hiện chào đón nàng.
“Thất hoàng huynh, tại sao Lý Lược lại quỳ gối ngoài kia?”, Dương công chúa hỏi ngay.
“Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, Lý Lược…quỳ xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”.
Cái gì? Dương công chúa nghe được liền hít phải một ngụm khí lạnh, “Phụ hoàng…phụ hoàng có nổi giận không?”
“Dĩ nhiên là long nhan không vui, nhưng vẫn chưa tới mức thịnh nộ. Bình thường phụ hoàng rất ưu ái Lý Lược, chẳng qua là cứ bỏ mặc hắn như vậy, thánh ý thật khó đoán. Dương công chúa, ngươi có thể đến khuyên phụ hoàng một tiếng không?”, Lý Mân nói.
Định thần một chút, công chúa sai cung nữ đỡ nàng đến bên cạnh Lý Lược. Chỉ vừa mới bước mấy bước, gió tuyết đã khiến công chúa rùng mình lạnh thấu xương. Nàng nhìn Lý Lược cả người phủ đầy tuyết, vừa thương tiếc vừa xúc động, “Lý Lược, ngươi hà cớ gì lại tự làm khổ bản thân mình?”
Lý Lược quỳ dưới tuyết đã khá lâu, tuyết bay tán loạn, gió lạnh như đao cắt lên da thịt hắn. Hắn từ trong đại sảnh ấm áp vùng chạy đi, trên người chỉ mang theo một bộ trường sam mỏng manh, dưới phong tuyết giá lạnh thấu xương, thân thể và trái tim hắn đều đau. Mới đầu Lý Lược còn thấy rét lạnh, tựa như có muôn ngàn lưỡi dao chém xuống da thịt mình. Theo thời gian, sự đau đớn dần dần chuyển sang trạng thái tê điếng, cơ hồ như toàn thân từ đầu đến chân đã bị đông cứng thành tuyết, cảm giác bản thân mình hoàn toàn không còn tồn tại…Giá lạnh bên ngoài, đau đớn bên trong, giờ phút này hắn tựa như kẻ đang phải gánh chịu “thiên đao vạn quả”.
“Lý Lược, ngươi đừng u mê nữa, mau đứng lên theo ta vào điện. Ngươi hãy mau chóng đến trước mặt phụ hoàng nhận tội, phụ hoàng có thể sẽ tha thứ cho ngươi”, Dương công chúa khuyên can.
Lý Lược ngoảnh mặt làm ngơ, thần sắc kiên định trầm mặc. Bất kể Dương công chúa nói gì, hắn một chữ cũng không đáp trả. Đã đi đến bước này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...