(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Đứa nhỏ Sở Lan chết.
Ảo cảnh vẫn chưa chấm dứt.
Sáng sớm xa vời, ác mộng đêm dài còn chưa qua.
May mà nhóm dân thành còn sống quay lại trong phủ, chuẩn bị khởi hành khi trời sáng.
Khó mà tin nổi nhiều người trải qua đau khổ như vậy, vẫn có thế tiếp tục làm chuyện chưa xong.
Thực tế Sở Tuân tựa như chỉ còn lại một cái xác đi lại, linh hồn sớm đã không còn nữa.
Mặc Nhiên đi vòng quanh thành, nghe thấy không ít người lo lắng sốt ruột, dù sao Sở Tuân bị tra tấn như thế, không nói tới trong lòng y liệu có sinh oán hận hay không, mặc dù y vẫn nguyện đưa mọi người phá vây thoát ra, nhưng với thần trí như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Có điều cũng không phải trong mắt mọi người chỉ có mỗi mình, nói thực lòng cũng có người đau khổ vì Sở Tuân, tuy không nhiều, nhưng ít ra vẫn có.
Mọi người đều trong lo sợ như vậy, chờ tới hừng đông.
Nhưng mà so với mặt trời lên, thanh âm quen thuộc lãnh khốc kia, vẫn nặng nề xé bóng đêm, ù ù quanh quẩn trên kết giới.
Lúc này Quỷ Vương không phải nói với Sở Tuân, mà là nói với bá tánh trong thành nghe.
"Trời sẽ mau sáng thôi, bổn tọa biết các ngươi định thừa dịp ban ngày, rời thành.
Nhưng mà, các ngươi có biết không? Phổ Đà cách nơi này khá xa, trong vòng một ngày không có khả năng đến nơi.
Chờ tối, các ngươi lại phải nhờ Sở Tuân che chở.
Nhưng mà Sở Tuân, thật sự có thể bảo vệ được các ngươi ư?"
"Mẫu thân——"
Có đứa nhỏ nghe thấy thanh âm đáng sợ như thế, sợ tới mức òa khóc, co nhỏ trong lòng mẹ.
Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn trời——
Sở Tuân đứng trước phủ, lại tựa như chẳng nghe thấy, y dựa lưng vào cây hoa hải đường, rủ mi nhắm mắt.
"Vợ con y vừa mới chết vì các ngươi, các ngươi cho rằng, y vẫn thật lòng che chở các ngươi? Chỉ sợ y còn âm mưu khác, khiến các ngươi sống không bằng chết, để báo thù cho vợ con.
Đây mới là lòng người...!Bổn tọa cũng từng sống, cũng từng là người.
Người thế gian tuy có kẻ thiện kẻ ác, nhưng dù sao cũng chỉ mong một cái thanh danh đẹp, lòng người vốn ác, cái gọi là người lương thiện, đều có âm mưu cả.
Nếu bị ép tới đường cùng, sống chết của kẻ khác sao đáng nhắc tới?"
Tiếng Quỷ Vương không ngừng vang vọng.
"Bổn tọa trước kia từng nói, ta vốn không định lấy mạng tất cả các ngươi.
Dù sao các ngươi tuy còn sống, nhưng cũng có tác dụng với quỷ tộc chúng ta.
Nếu không tin, các ngươi xem thử hắn đi——"
Theo giọng hắn, ngoài kết giới có một đám mây đen cuồn cuộn, Tiểu Mãn đứng đầu.
Bên cạnh nó còn có một nam tử, dáng vẻ bốn năm mươi tuổi, vẻ hiền hậu.
Có người ngạc nhiên hô lên: "Là cha Tiểu Mãn!"
"Là cha Tiểu Mãn mà! Không phải ông ta chết rồi ư?"
"Xác chết bị xé nát, khi ấy mọi người đều thấy, sao lại vậy?!"
Quỷ vương nói: "Bổn tọa là cửu vương của quỷ tộc, tuy không thể khống chế sống chết như Diêm Ma, cũng chỉ có thể khôi phục dáng vẻ người chết như khi còn sống.
Người làm việc cho ta, cũng có thể gặp lại người thân đã khuất.
Mà đối đầu với ta, thì các ngươi cũng như Sở công tử, tận mắt nhìn thấy vợ giết con, đau thấu tim gan, mà không thể xoay chuyển trời đất."
Trong kết giới tĩnh mịch.
"Các ngươi thật sự tin y ư? Tin y sẽ không hại các ngươi, báo thù cho vợ con?"
"Các ngươi thật sự tin y có thể đưa các ngươi chạy trốn để sống, tới Phổ Đà xa xôi?"
Có người nhìn về phía Sở Tuân, trong mắt đã bắt đầu lóe lên ánh sáng âm trầm.
Sở Tuân rốt cuộc ngẩng đầu, y một mình đứng dưới tàng cây, lẳng lặng liếc nhìn bọn họ.
Y thật sự không biết nên nói gì, thật lâu sau, mới nói một câu: "Việc đã tới nước này, ta hại các ngươi thì có ích gì."
"Ha ha ha ha ha ha ha——" Tiếng cười của quỷ vương trên kết giới làm người ta sởn tóc gáy, "Tốt, tốt lắm, y sẽ không hại các ngươi.
Nếu tin y, thì đi theo y đi.
Nhưng nếu tin ta——"
Tiếng hắn càng thêm cao vút, gần như muốn xé nát màng nhĩ của người ta, đâm vào lòng.
"Nếu các ngươi tin ta, tức khắc sẽ được ban thưởng.
Ta có thể khiến tất cả những người thân đã khuất trở về bên các ngươi, chỉ cần các ngươi giao Sở Tuân ra, chỉ cần các ngươi—– Giao y ra đây cho ta! Ta với y oán thù sâu nặng, không liên quan tới các ngươi, giao Sở Tuân ra, các ngươi không cần rời xa quê hương, giao Sở Tuân ra, các ngươi có thể đoàn viên cùng cả nhà, giao y ra đây, tất cả đều sẽ kết thúc."
Quỷ Vương âm trầm nói.
"Trước hừng đông, ta chờ các ngươi ở Thành Hoàng."
Thanh âm biến mất.
Đám người tĩnh mịch, chậm rãi sinh ra một tia ồn ào bất thường, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Tuân.
Mà Sở Tuân cũng nhìn họ, biểu tình bình tĩnh, thậm chí có thể nói là an bình.
Có người bắt đầu bất lực lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ..."
"Làm sao bây giờ, phu quân, thiếp sợ quá..."
"Mẹ con sợ, con không muốn bị ăn!"
Còn có kẻ, hạ giọng nói: "Quỷ vương nói cũng không sai...!Cái gọi là kẻ hiền, đều có âm mưu, trước kia chúng ta thấy nhiều cẩu quan như vậy, Sở...!Sở công tử tuy chưa từng làm gì, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ của y, mất hồn mất vía, ai mà biết y có thể làm ra việc phát rồ gì hay không!"
Có người nghe gã nói thế, lại không phản bác, ngược lại trộm tán đồng: "Ngươi nói không sai, đừng để đến lúc lòng trả thù của y nổi lên, hại mọi người chúng ta! Lâm trận phản bội, loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra..."
Đột nhiên có hán tử lao ra, gào lên: "Bắt lấy y! Bắt lấy y thì chúng ta có thể sống!"
Không ai nói gì, thật lâu sau mới có nữ tử trẻ tuổi đứng ra, ngăn trước mặt gã, giọng mềm mại nhưng kiên quyết: "Đại trượng phu sao có thể lấy oán trả ơn như thế?"
"Cút ngay!" Hán tử kia một tay đẩy cô nương ngã xuống đất, còn nhổ nước bọt lên mặt nàng, "Ngươi chỉ là thứ hôi thối phục vụ nam nhân ngủ, chẳng có gì phải lo lắng, tới lượt ngươi nói à? Lão tử trên có mẹ già dưới có con nhỏ, lão tử không thể để người nhà mình chịu ấm ức! Sở công tử, xin lỗi!"
Nói xong lập tức đi bắt Sở Tuân.
Ai ngờ không đi được một bước, chân đã bị người giữ chặt lại.
Hán tử kia cúi đầu, giận tím mặt: "Kỹ nữ thối ngươi còn dám ngăn cản? Ngươi muốn mọi người chịu chết với ngươi à?"
Cô nương giận dữ nói: "Tuy ta chỉ là nữ tử lầu xanh, vẫn có thể phân biệt được thị phi đúng sai.
Mèo chó còn biết báo ân, huống chi là con người?"
"Cút mẹ ngươi đi!"
Hán tử lại đạp lên mặt nàng, cho tới tận khi mặt nàng tím bầm.
Lúc này có mấy người vây Sở Tuân lại, cho dù có ít người muốn ngăn cản như cô nương lầu xanh kia, nhưng vẫn quá yếu ớt.
Tựa như chiếc lá trôi nổi trong dòng nước chảy xiết, trôi đi rất mau.
"Công tử—— Công tử ngài đi mau đi!"
Cũng có bà lão run rẩy hô lên với Sở Tuân: "Sở công tử, đi đi! Đi đi! Đừng ở lại vì đám súc sinh này! Đi đi!"
Cũng có tiếng trẻ con non nớt vang lên: "Mọi người đừng đánh mà, mẹ, a cha, đừng làm công tử bị thương, mọi người đừng làm công tử bị thương mà——"
Trong đám người xô đẩy chen lấn, ồn ồn ào ào.
Sở Tuân đứng một mình dưới mưa, như thấy rất nhiều lệ quỷ bò ra khỏi địa ngục, có một chớp mắt, y muốn rời đi.
Nhưng mà ánh mắt dừng trên những người sống khóc lóc kêu gào, nhìn những đứa nhỏ khóc lóc khuyên ngăn cha mẹ, nhìn thấy cô nương đứng ra sớm nhất, mặt mũi đã bầm dập, nhìn bà lão tóc bạc bay bay trong mưa gió, còn có hơn mười người đưa lưng về phía y, cố hết sức ngăn cản dân thành.
Muốn nhấc chân rời đi, rồi lại dừng.
Bọn họ không sai, nếu thu kết giới, những người này cũng sẽ chết.
Hóa ra trên đời này ghê tởm nhất không phải ác ma, mà là những cầm thú yếu đuối, không có bản lĩnh, vì sống tạm bợ, bọn họ khoác thêm lớp da người, lẩn vào giữa dòng người, chỉ cần mình được sống, có thể làm bất cứ chuyện gì, nói ra bất cứ điều gì.
Cuối cùng, còn nói thêm một câu: "Ta chỉ là muốn được sống mà thôi, ta cũng rất đáng thương, rất bất lực, ta đâu có tội tình gì."
Y cho rằng những người y che trở đều là người lương thiện tay trói gà không chặt, nhưng mà y sai rồi.
Cho tới hôm nay, những tên súc sinh đó mới cởi bỏ lớp da người, lộ ra gương mặt đỏ tươi, xấu xí, nụ cười dữ tợn...!
Giấu rất kỹ...!Giấu cực kỳ kỹ.
Y không muốn rơi lệ vì những kẻ mặt người dạ thú đó, nhưng họ xảo trá như vậy, trốn giữa người lương thiện, khuôn mặt cười tùy tiện thống khoái, cười Sở Tuân bất lực.
—— Ngươi phải cứu bọn ta, nếu ngươi thu kết giới, bọn ta sẽ kéo người ngươi muốn cứu, kéo kẻ mang ơn ngươi, cùng nhau xuống địa ngục.
Ngươi ghê tởm muốn chết cũng chẳng làm gì được.
Là chính ngươi làm chính nhân quân tử, tự ngươi muốn làm người tốt.
Nhưng nếu lựa chọn như vậy, ngươi tự dâng mạng mình cứu mọi người, đó là chuyện ngươi nên làm, ngươi không làm, ngươi chính là ngụy quân tử, chính là kẻ lừa đảo, ngươi giả vờ thanh cao, ngươi không bằng heo chó.
Y tựa như nghe thấy những kẻ đó kêu gào, cao giọng chết nhạo:
Ngươi không còn lựa chọn nào khác.
Ngươi không còn lựa chọn nào khác!
Sở Tuân trong tiếng cãi nhau hỗn loạn, chậm rãi ngửa đầu, trong mưa gió cao ngất, nhìn về phía trời cao.
Trời, sắp sáng rồi.
Một đêm mưa to, máu trên bậc đá Thành Hoàng đã gần như không còn.
Sở Tuân cùng những người giúp đỡ y, đều bị trói tay chân, đưa tới miếu đường.
Tình cảnh này thật đáng nực cười, những kẻ đó trói Sở Tuân lại, đắc chí vì bắt được nhân vật lợi hại tới thế.
Nhưng lại không biết Sở Tuân chỉ cần một pháp chú, đã có thể hóa dây thừng thành tro tàn.
Nhưng y không làm vậy, y cũng không thu hồi kết giới thượng thanh.
Lâm An đổ máu, đã quá nhiều, y không muốn vì báo thù cho bản thân, làm ảnh hưởng tới tính mạng người vô tội.
Nên tầng chắn mỏng kia, là kẻ lấy oán trả ơn cũng được, đối xử thật lòng với y cũng thế, đều bảo hộ bên trong.
Y vào trước miếu đường, Quỷ Vương vẫn chưa hiện thân, chỉ có một trản nến tản ra khói đen cuồn cuộn, như bóng người vô hình.
"Vì sao—— Không thu hồi kết giới!" Trong một khắc nhìn thấy Sở Tuân, thanh âm kia phẫn nộ gào lên, "Thu hồi kết giới!"
Sở Tuân bình tĩnh nói: "Trừ phi ta chết."
Đoán khói đen kia gào lên một tiếng thê lương, nghẹn giọng nói: "Sở Tuân ngươi điên rồi! Các ngươi...!Giết y—— Giết y cho ta—— Nếu không đêm sau, ta sẽ đòi mạng tất cả các ngươi!"
Sáng sớm tới.
Ánh sáng ban mai yếu ớt chiếu sáng màn đêm dài vô tận.
Quỷ vương trong ánh sáng không thể chống đỡ, hắn tháo chạy vào bóng tối, ánh nến tản khói đen lắc lư, tắt vụt.
Sở Tuân lấy lại tinh thần, trên bậc đá Thành Hoàng, xa xa nhìn lại, non sông phủ mưa bụi, không thấy rõ vết thương, vẫn là gió trăng như xưa, mùa xuân Giang Nam tươi đẹp.
"Sở công tử, xin lỗi."
"Bọn ta cũng không muốn tàn nhẫn ác độc, thật sự ngài cứ cố gắng cản trở Quỷ vương, oán hận của ngài với hắn quá đậm...!Bọn ta bất đắc dĩ..."
"Còn nói nhiều thế làm gì! Sắp muộn rồi, cả nhà lão tử còn chưa muốn chết đâu, mạng y quan trọng, hay là mạng mọi người quan trọng? Có kẻ nói, chúng sinh làm đầu, mình ở cuối, chính y nói thế!"
Sở Vãn Ninh đứng ở nơi xa, nhìn nam nhân không biết tột cùng có quan hệ gì với mình ở xa xa, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Bỗng có một đôi tay che mắt y lại.
Sở Vãn Ninh nhỏ giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
"Không cho đệ xem."
"...!Vì sao?"
"Sẽ khó chịu."
Sở Vãn Ninh yên tĩnh chốc lát, lông mi run lên trong bàn tay Mặc Nhiên: "Sẽ không, đều là chuyện hai trăm năm trước rồi."
Giọng Mặc Nhiên truyền từ phía sau, khẽ thở dài: "...!Đứa nhỏ ngốc này, lòng bàn tay ta, sao lại ướt rồi?"
Không biết qua bao lâu, một nén nhang, một canh giờ, hay giây lát.
Thời gian trong điên cuồng hỗn loạn, đều mơ hồ.
Chờ Sở Vãn Ninh mở mắt ra, kết giới thượng thanh đã biến mất, Sở Tuân ngã xuống vũng máu, chung quanh là người cũng là quỷ, là yêu ma quỷ quái khoác da người, đang ngửi mùi máu tươi.
Vui sướng áy náy khi sống sót qua kiếp nạn, thống khổ vì lòng người ác độc như thú.
Trong không khí tràn ngập mùi hương của cái chết.
Nhân gian, cũng là địa ngục.
Đám người chậm rãi tản đi, ban ngày không có quỷ, họ vội đi lấp đầy bụng, vội đi nghỉ ngơi, vội chờ ban đêm Quỷ Vương giáng xuống lần nữa, kiểm tra nam tử đã chết trong miếu thờ, sau đó ban thưởng cho người thân họ trở về.
Trong miếu thờ, dần dần chỉ còn lại hơn mười người sống sót khóc thảm.
Có nữ tử thanh lâu kia, có bà lão tóc bạc, có đứa nhỏ khuyên can đôi phu thê, có một ăn mày, một vị thư sinh, một người thuyết thư, một công tử nhà giàu khi xưa, một quả phụ bế con nhỏ, tiên sinh dạy học, nông dân.
Không còn ai khác.
Nhưng mà khi họ ôm thi thể khóc lớn, nam nhân đã chết trong vũng máu, lại run lông mi lên, chậm rãi mở mắt.
"Công tử!"
"Sở công tử!"
Mặc Nhiên chấn động trong lòng, không đành lòng nói: "Vô dụng...!Đây là..."
Pháp chú này đã thất truyền trong hiện thế, không ngờ có thể gặp trong ảo cảnh.
"Đây là di thanh chú.
Y chết rồi, trước khi chết còn tự yểm pháp chú này lên mình." Sở Vãn Ninh dừng một chút, nói, "Y có chuyện chưa làm xong, vẫn còn vướng bận trên đời."
Ánh mắt Sở Tuân quả nhiên trống rỗng, không tiêu cự, chỉ nhàn nhạt nói: "Quỷ tộc hiểm ác, nơi này không thể ở lại, đêm tới đã mất kết giới thượng thanh, đương nhiên yêu quái sẽ hoành hành, tàn sát khắp nơi.
Mong chư vị, trốn khỏi đây, tới Phổ Đà."
"Công tử..."
"Ta đã vẫn thân, không thể ở bên chư vị, nhưng đã ngưng linh lực, kết pháp chú với linh hạch ta.
Chư vị cầm linh hạch của ta, quỷ mị không thể đến gần."
Tiếng khóc càng lớn, gần như lạc đi.
Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh cũng sợ tới biến sắc.
Linh hạch...!
Đó là kết tinh cùng với trái tim...!
Sở Tuân đã chết chậm rãi nâng đôi tay cứng đờ, y làm theo chú quyết lúc còn sống, cầm lưỡi dao giấu trong ngực, rút ra.
Sau đó——
"Công tử!!!" Người xung quanh đều kêu thảm, tiếng nói vặn vẹo vỡ vụn, mang đầy huyết lệ, "Công tử ngài làm gì vậy——!!"
Ngón tay người chết xé mở ngực mình, đâm vào huyết nhục mình, moi trái tim không còn đập ra, chậm rãi, từng tấc từng tấc, móc ra ngoài.
Trái tim kia chảy đầu máu, cháy lên một ngọn lửa đỏ vàng.
Đó là sức mạnh linh hạch của Sở Tuân, là ngọn nên cháy đến ánh sáng cuối cùng.
"Cầm..."
Y nâng trái tim cháy rực kia lên, đưa thẳng về phía trước, không ngừng lặp lại: "Cầm...!lấy..."
Máu nhỏ xuống, biến thành đóa hải đường đỏ, những đóa hoa cháy rực, sáng lạn bắt mắt.
"Đường còn dài, hiểm trở khó đoán, Sở Tuân mệnh ngắn, không thể dùng hết sức yếu kém này, mong chư quân...!Mong chư quân hãy tự...!Bảo...!Trọng..."
Mặc Nhiên hoảng sợ nhìn tất cả những chuyện trước mắt, chợt thấy lưng như bị kim chích, môi hôi lạnh túa ra.
Vết sẹo...!Vết sẹo này!!
Hắn đột nhiên nhớ tới, ngực Sở Vãn Ninh, nơi gần trái tim——
Cũng có một vết sẹo!
Đó là nơi cực kỳ mẫn cảm của Sở Vãn Ninh, sao hắn lại quên? Mỗi lần triền miên trên giường, khi hắn liếm lên vết thương nhàn nhạt, khuôn mặt xưa nay thanh lãnh quả ý của Sở Vãn Ninh sẽ lộ vẻ ẩn nhẫn ái dục, Mặc Nhiên cảm thấy thần sắc như vậy thoạt nhìn rất kích thích, nên luôn thích khinh nhục người dưới thân như vậy.
Chỉ là khi ấy, hắn chưa từng quan tâm quá khứ của Sở Vãn Ninh, vết sẹo này từ đâu mà có, đến chết hắn cũng chưa từng mở miệng hỏi.
Mà kiếp này, muốn hỏi, cũng chẳng có tư cách..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...