(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Mặc Nhiên lại cười cười, sau đó mới tiếp tục: "Rất lâu trước kia, có một đứa bé."
Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại: "Không phải trâu ăn cỏ ư? Sao lại thành đứa bé?"
"Đệ cứ nghe ta kể hết đã." Mặc Nhiên cười khanh khách nói, "Trước kia có một đứa bé, rất nghèo.
Nó không có cha mẹ, ở trong một nhà địa chủ làm việc, phải rửa chén giặt đồ, còn phải ra ngoài chăn trâu.
Nhà địa chủ mỗi ngày cho nó ba cái bánh bao, đứa bé có thể lấp đầy bụng, đã thấy thỏa mãn."
"Có một ngày, nó cũng đi ra ngoài chăn trâu như bình thường.
Trên đường gặp một con chó dữ, cắn chân trâu bị thương, nên đứa bé không có chút ngoài ý muốn bị địa chủ đánh một trận.
Địa chủ đánh nó xong, lại bắt nó đi giết chó dữ cho hả giận.
Nếu không thì sẽ không cho đứa bé bánh ăn."
"Đứa bé rất sợ hãi, chỉ có thể làm theo sai bảo đánh chết chó mang về, nhưng mà sau khi nó về, địa chủ lại phát hiện, hóa ra con chó cắn trâu nhà mình, lại là chó cưng của Huyện lão gia."
Sở Vãn Ninh mở mắt: "Thế phải làm gì đây?"
"Còn làm gì nữa? Con chó cưng của huyện lão gia kia, chó cậy gần nhà giễu võ dương oai.
Ai biết cứ thế bị đánh chết đâu, nếu huyện lão gia mà biết, tất sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nên địa chủ càng nghĩ càng giận, vẫn không cho đứa bé bánh để ăn, còn uy hiếp nói, nếu huyện lão gia tìm tới cửa, sẽ giao nó ra."
Sở Vãn Ninh: "...!Vớ vẩn cái gì thế, chút đạo lý cũng không có, ta không thèm nghe."
"Rất nhiều chuyện vốn đã không có đạo lý rồi." Mặc Nhiên cười nói, "Ai nhiều tiền hơn, người đấy có thế, người đấy có quyền.
Hôm sau, huyện lão gia quả nhiên đến tìm người.
Đứa bé bị lôi ra ngoài.
Vì tuổi còn quá nhỏ, huyện lão gia cũng ngại phạt nó nặng, đánh nó mười côn, liền thả nó ra."
Sở Vãn Ninh hỏi: "Sau đó đứa bé ấy bỏ trốn ư?"
Mặc Nhiên nói: "Ha ha, không trốn, đứa bé ấy vẫn về nhà địa chủ, dưỡng thương, lại tiếp tục đi chăn trâu.
Vẫn nhận ba cái bánh mỗi ngày."
"Nó không giận ư?"
"Nó chỉ cần ăn no là không giận." Mặc Nhiên nói, "Đánh một trận thì đánh thôi, qua cũng qua rồi.
Cứ thế an tường không có chuyện gì mười mấy năm, sau đó, đứa bé chăn trâu cũng đã lớn.
Con trai địa chủ bằng tuổi nó.
Có một ngày, nhà địa chủ có khách quý đến thăm, con trai địa chủ thấy trong số khách nhân, có người mang theo một lọ thuốc hít rất đẹp, thích thầm, nên trộm nó."
"Lọ thuốc hít kia là tổ truyền, rất quý giá.
Khách nhân hoảng sợ, tìm khắp nhà.
Con trai địa chủ thấy không giấu được, nên nhét lọ thuốc hít vào tay cậu bé chăn trâu, nói với nó, nếu nó dám nói thật, sẽ không cho nó ăn cơm bao giờ nữa, khiến nó chết đói."
"..." Sở Vãn Ninh nghe tới đó, đã không biết nói gì hơn, thầm nghĩ tuy Mặc Nhiên khi nhỏ lưu lạc bên ngoài, mồ côi, nhưng dù sao cũng lớn lên trong Nhạc phủ, mẫu thân còn là quản sự ma ma của Nhạc phủ, ngày tháng tuy sống không hạnh phúc, nhưng cũng không tới mức đau khổ, sao có thể nghĩ ra câu chuyện u ám như thế.
Mặc Nhiên vẫn còn đang kể say sưa: "Lọ thuốc hít bị tìm thấy rất nhanh, đứa bé chăn trâu vì cơm ăn, cũng chỉ có thể căng da đầu nhận tội, đương nhiên chờ nó là một trận đòn rồi.
Lần này, nó ba ngày cũng không xuống giường nổi.
Con trai địa chủ thoát được một kiếp, trộm đưa cho đứa bé chăn trâu một chiếc bánh bao nhân thịt ba chỉ, đứa nhỏ kia ăn ngấu nghiến, cũng không hận kẻ hại mình này.
Vì thật sự chưa từng được ăn ngon như vậy, nên nó cầm bánh bao, cảm ơn con trai địa chủ không ngớt, cứ cảm ơn, cảm ơn ngươi mãi."
"Không nghe nữa." Sở Vãn Ninh giờ hết chịu nổi, "Sao lại không hận? Một cái bánh bao thì không hận nữa? Còn cảm ơn, cảm ơn cái gì!"
"Không phải nha." Mặc Nhiên vô tội chớp chớp mắt, "Đệ nghe không kỹ rồi."
"Ta nghe không kỹ chỗ nào?"
Mặc Nhiên nghiêm mặt nói: "Đấy là bánh bao kẹp thịt ba chỉ đấy."
Sở Vãn Ninh: "..."
"Ha ha, nhìn vẻ mặt của đệ, là không hiểu rồi, đứa nhỏ kia chỉ trừ bữa trừ tịch có thể ăn hai miếng thịt mỡ.
Nó vốn nghĩ, cả đời này của nó có chết cũng không biết bánh bao nhân thịt có vị gì, nên đương nhiên phải cảm ơn người ta rồi."
Thấy tiểu sư đệ bị mình làm cho nghẹn không nói nên lời, Mặc Nhiên mắt sáng rỡ mà cười, tiếp tục nói: "Dù sao chuyện này, cũng qua rồi.
Nó vẫn nhận ba cái bánh của mình, mỗi ngày mỗi ngày sống như thế.
Có một ngày..."
Sở Vãn Ninh đã hiểu cách kể chuyện của Mặc Nhiên, chỉ cần "Có một ngày" xuất hiện, hẳn chẳng có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Mặc Nhiên nói: "Có một ngày, con trai địa chủ phạm tội."
"Khi đó, nó đã phi lễ với một cô nương ở nhà xay bột, đúng lúc cậu bé chăn trâu xui xẻo đi ngang qua."
Sở Vãn Ninh: "...!Chẳng lẽ lại để đứa nhỏ kia chịu tội?"
"Ấy nha." Mặc Nhiên cười, "Chính là thế, chúc mừng chúc mừng, đệ cũng biết kể chuyện rồi."
"...!Ta ngủ đây."
"Đừng mà, sắp hết rồi." Mặc Nhiên nói, "Đây là lần đầu ta kể chuyện cho người khác nghe đó, đệ nể mặt chút đi."
Sở Vãn Ninh: "..."
"Lần này nhất định phải để đứa bé chăn trâu chịu tội.
Vì cô nương kia không chịu nổi nhục nhã, đâm vào tường tự sát.
Nhưng đứa bé chăn trâu không ngốc, giết người đền mạng, nó không thể đền mạng thay con trai địa chủ được." Mặc Nhiên nói, "Nó không muốn, con trai địa chủ nhốt nó cùng cô nương kia ở nơi xay bột, sau đó chạy đi báo quan."
"Đứa bé chăn trâu này chịu đầy chuyện xấu, khi nhỏ vô cớ đánh chết chó cưng của huyện lệnh, sau đó lại trộm thuốc hít của khách nhân, giờ còn cưỡng hiếp dân nữ, đương nhiên tội không thể tha.
Không có ai chịu nghe nó giải thích, nhân chứng vật chứng đủ cả, nó bị bắt."
Sở Vãn Ninh mở to hai mắt: "...!Sau đó thì sao?"
"Sau đó, nó ngây người ngồi trong tù suốt mấy tháng, mùa thu tới, bị phán tử hình, đưa ra đài treo cổ ở ngoại ô.
Nó đi theo đội ngũ trên bờ ruộng, bỗng nhiên thấy con trâu cày cách đó không xa.
Nó liếc mắt nhìn, con trâu kia, chính là con nó chăn từ nhỏ, đã già rồi, không còn sức để cày.
Nhưng trâu già cũng phải ăn cỏ, chỉ ăn chứ không làm, địa chủ đâu chịu nuôi nó nữa.
Nên con trâu cày cả đời vì họ, đến cuối cùng, bọn họ lại muốn giết nó, ăn thịt."
Nói tàn nhẫn như vậy, Mặc Nhiên thế mà không thương tâm, cười nói: "Nhưng mà cậu bé chăn trâu lớn lên trên lưng trâu từ nhỏ, nó cũng từng tâm sự rất nhiều, cho trâu ăn, lúc ấm ức ôm lấy cổ trâu khóc, nó coi trâu là người thân duy nhất trên đời của mình."
"Cho nên, nó quỳ xuống xin binh lính cho mình đi từ biệt trâu già một lát.
Nhưng mà binh lính đương nhiên không tin người với súc sinh lại có cảm tình gì được, cho là nó lươn lẹo, không đồng ý."
"...!Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó đứa bé chăn trâu bị treo cổ.
Trâu cũng bị giết.
Máu chảy đầy đất, người xem kịch vui tan dần, nhà địa chủ đêm đó nấu thịt trâu ăn, có điều trâu già rồi, dai nhách dính răng.
Bọn họ ăn một ít, không thích, nên đổ đi."
Sở Vãn Ninh: "..."
Mặc Nhiên trở mình, cười tủm tỉm nhìn y: "Kể xong rồi.
Có hay không?"
Sở Vãn Ninh nói: "Cút."
"Lần đầu ta tự kể cho mình, đã khóc đấy, lòng đệ cứng cỏi quá, không khóc luôn."
"Là huynh kể quá kém..."
Mặc Nhiên cười ha ha hai tiếng, ôm vai tiểu sư đệ, xoa xoa tóc y: "Cũng hết cách rồi, tiểu sư đệ bản lĩnh.
Được rồi, chuyện cũng kể xong, chúng ta đi ngủ thôi."
Sở Vãn Ninh không hé răng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Mặc Nhiên."
"Gọi sư huynh."
"Vì sao lại gọi là trâu ăn cỏ."
"Vì người và trâu đều như nhau, đều phải ăn, vì ăn, sẽ làm rất nhiều chuyện, nếu có một ngày không làm, cũng không ai có quan tâm đệ còn sống hay không."
Sở Vãn Ninh lại không nói.
Trong viện chỉ còn tiếng vang rất nhỏ cuản những người tị nạn, thỉnh thoảng có một hai tiếng quỷ quái gào thét ngoài kết giới truyền vào.
"Mặc Nhiên."
"Ôi trời, không hiểu chuyện gì cả, gọi ta là sư huynh."
Sở Vãn Ninh không để ý hắn, lại hỏi: "Thật sự có đứa nhỏ này ư?"
"Không có." Mặc Nhiên yên lặng một lát, bỗng nhiên cười, má lúm đồng tiền rất sâu rất đẹp.
Hắn ôm tiểu gia hỏa vào lòng, ôn hòa nói, "Đương nhiên là nghĩ ra lừa đệ chơi thôi.
Ngoan, ngủ đi."
Ai ngờ không được một lát, chợt trong viện lại ầm ĩ.
Có người phẫn nộ quát: "Tìm công tử tìm công tử! Công tử đang bận, nào rảnh quan tâm chuyện của ngươi? Ném thi thể kia ra ngoài cho ta! Ngươi có biết trên người có thi ban sẽ khởi thi không!! Ngươi muốn hại chết bọn ta à?"
Thanh âm trong đêm tối như tiếng sét, vừa nghe hai chữ "Khởi thi", tất cả mọi người đều loạn lên ầm ầm, nhất thời người đang ngủ cũng lộc cộc bò dậy, nhìn về nơi đang ầm ĩ.
Mặc Nhiên chắn tiểu sư đệ sau lưng, nhìn thoáng qua, nhíu mày thấp giọng nói: "Hửm? Là người giữa trưa?"
Người quỳ trên đất bị quát mắng, đúng là thiếu niên tên Tiểu Mãn giữa trưa.
Nó vẫn mặc trang phục như ban ngày, chẳng qua thần khí không giống vậy nữa.
Cả người nó nhợt nhạt hẳn, chỉ ôm các chết cha nuôi, móng tay xác chết kia đã dài hơn không ít, là báo sắp khởi thi, những người khác nhìn thấy, vội tránh đi.
Quản sự phủ thái thú lạnh giọng trách mắng nó.
"Cha ngươi là đồng liêu của ta, ông ấy mất mạng ta cũng khó chịu.
Nhưng vậy thì làm gì được? Là đêm qua ngươi kêu đói, ông ấy mới chạy ra ngoài tìm thức ăn cho ngươi, ngươi hại chết cha ngươi, giờ còn muốn hại chết bọn ta?"
Tiểu Mãn quỳ trên đất, tóc rối tung, mắt đỏ bừng: "Không, không phải, ta không phải...!Cha, a cha.
Cầu xin các ngươi, để ta gặp công tử, công tử sẽ có cách khiến cha ta không khởi thi, ta muốn an táng cha ta cẩn thận, xin các ngươi đừng...!Đừng xé xác ông ấy...!Hu..."
Nó nói đến hai chữ "xé xác", đã nghẹn ngào không chịu nổi.
Mặt chôn trong tay dụi loạn, môi run run rẩy rẩy: "Ta cầu xin các ngươi...!Để ta gặp công tử..."
"Đừng...!Có thể, Lưu thúc...!Cầu xin ông, ta làm trâu làm ngựa cho ông, ta, ta sau này sẽ nghĩ cách báo đáp ông mà, cầu xin ông, đừng động vào cha ta...!Ta cầu xin...!Ta cầu xin ông..."
Thấy nó cầu xin như thế, nam tử quản sự trung niên thở dài, hốc mắt cũng đỏ, nhưng vẫn nói, "Ầy, ngươi cũng biết, ngươi là đang đòi mạng chúng ta mà—— người đâu!"
"Đừng! Đừng mà!!"
Nhưng mà đã không còn kịp, không ai giúp nó.
Ai cũng thấy rõ còn giữ cái xác này, tới giờ tý ắt sẽ khởi thi.
Thi thể cha nuôi Tiểu Mãn bị lôi đi, ra bên ngoài xé xác.
Tiểu Mãn bị mấy người giữ trái giữ phải, mắt đầy vết bẩn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rít gào như thú, cuối cùng bị người ta đè nửa người xuống đất.
Phong ba như vậy qua đi, trong viện chỉ còn tiếng bàn tán vụn vặt, dần bình yên lại.
Sở Vãn Ninh không ngủ, y cúi đầu trầm tư.
Mặc Nhiên liếc nhìn tiểu sư đệ này, hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"Người này đau đớn vì mất người thân, làm ra chuyện hồ đồ như thế.
Xác cha nuôi nó bị cướp đi, khó tránh khỏi oán hận kẻ khác.
Ta đoán không chắc lắm, ta nghĩ, Lâm An rời thành thất bại, có lẽ là vì nó."
Mặc Nhiên nói theo: "Ta cũng nghĩ thế."
Sở Vãn Ninh lắc đầu bảo: "Có điều giờ còn quá sớm, không nên kết luận linh tinh, cứ chú ý tới nó trước đã.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...