Edit: Bubbuble
Cô Nguyệt Dạ.
Các tu sĩ chạy thoát khỏi Giao Sơn đều đã được tông môn đồ xử lý Toản Tâm Trùng, băng bó cẩn thận vết thương.
Nhưng tiếng thở dài não nề sợ hãi lại không có cách nào làm sạch, không khí khắp nơi tràn ngập một cỗ tử khí nặng nề.
Tiết Mông ngồi trên bờ biển Lâm Linh đảo.
Cậu đặt Long Thành trên đùi, mắt vô thức nhìn thủy triều lúc lên lúc xuống.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cậu đột ngột quay đầu lại, đôi mắt mở to chứa đầy tha thiết hy vọng.
Nhưng khi thấy rõ người đi tới, cậu lập tức thất vọng, một lần nữa dời ánh mắt về phía biển rộng mênh mông.
Mai Hàm Tuyết lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh.
"Cha ngươi nhận được tin báo, có việc phải về Tử Sinh Đỉnh trước.
Người đi gấp, bảo ta tới nói với ngươi một tiếng."
"..."
"Cả ngươi lẫn cha ngươi tâm tình đều có vẻ không tốt lắm."
"Biết rồi thì cút đi."
Mai Hàm Tuyết không những không cút còn ném cho cậu một cái túi da dê: "Uống rượu không?"
Tiết Mông giận dỗi quay đầu đi, giống như con nhím xù lông lên: "Uống cái đầu ngươi! Ta không sa đọa như thế!"
Mai Hàm Tuyết mỉm cười, ánh tà dương nhàn nhạt chiếu lên những sợi tóc mềm mại bay bay trong gió biển khiến cả người hắn toát lên một vẻ ôn nhu khác thường.
Đôi mắt hắn phảng phất như bích ngọc lấp lánh sáng, lại tựa như hai mặt hồ biêng biếc, lả tả cánh hoa rơi.
"Uống rượu thôi mà, làm gì đã đến mức sa đọa." Mai Hàm Tuyết nâng tay lên gạt một bên tóc mai.
Chuông bạc trên cổ tay hắn khe khẽ rung lên, "Nghe nói Tử Sinh Đỉnh không cho môn đồ dâm loạn, nhưng uống rượu hẳn là có thể đi."
"..."
"Ta nghe nói Sở tiên quân cực kỳ yêu thích lê hoa bạch.
Ngươi thân là đồ đệ mà sao không học được một nửa rộng lượng của y vậy."
Tiết Mông hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, mở miệng tựa hồ muốn mắng chửi điều gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không mắng, tay nắm lên túi rượu đã mở, uống một hớp lớn.
"Có khí phách! Đây là rượu trắng của Đạp Tuyết cung, tư vị nhất ——"
"Phụt!" Tiết thiếu chủ có khí phách lập tức phun ra hơn phân nửa, xanh mặt, "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!"
"..." Mai Hàm Tuyết mím môi, tựa hồ có chút kinh ngạc, "Ngươi không biết uống rượu?"
Tiết Mông không còn chút mặt mũi nào, đẩy hắn ra giật lấy túi rượu, lại ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Lần này lợi hại hơn, nuốt hết xuống rồi lúc sau trực tiếp quay đầu "Oa" mà một tiếng phun hết ra.
Mai Hàm Tuyết thế mà không biết phải làm gì, chân tay luống cuống: "Ta không biết ngươi...!Này, đừng uống nữa."
"Cút ngay!"
"Trả rượu cho ta."
"Cút!" Tiết Mông nóng mắt quát lên.
Cậu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mai Hàm Tuyết, "Ngươi bảo ta uống ta liền uống, ngươi kêu ta dừng ta liền dừng.
Mặt mũi ta để đâu? Ta có biết xấu hổ hay không?"
Vừa nói cậu còn vừa dùng lực vỗ vỗ lên mặt, cơ hồ đã nhuốm chút men say.
Tử Sinh Đỉnh từng đồn đại: Ngàn ly không say Sở tông sư, một ly đã ngã Tiết thiếu chủ.
Mai Hàm Tuyết không phải người Tử Sinh Đỉnh, tất nhiên không biết những lời này, nếu biết đã không mang rượu mạnh tới mời cậu.
Tiết Mông phun rượu xong lại ôm túi rượu uống, lần này ừng ực ừng ực uống bốn, năm hơi, ngay sau đó sắc mặt liền trở nên càng ngày càng khó coi.
Mai Hàm Tuyết lập tức đoạt túi rượu lại, nhíu mày nói: "Đừng uống nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Ngươi hứng gió biển lâu quá rồi."
Nhưng Tiết Mông bướng bỉnh đáp: "Ta phải đợi người trở về."
"..."
"Ta...!Ta..." Tiết Mông đăm đăm nhìn hắn, trừng mắt trong chốc lát đột nhiên khóc lớn, "Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, ta chờ ta ca, ta chờ sư tôn, ta chờ Sư Muội...!Ngươi có hiểu không? Bốn người, thiếu một người liền không đúng, thiếu một người đều không phải ban đầu..."
Mai Hàm Tuyết vô cùng am hiểu cách an ủi nữ nhân.
Đơn giản chỉ cần nhẹ nhàng ôm ấp, nói vài lời dịu dàng, hoa tiền nguyệt hạ hứa chi thệ hải minh sơn, đúng bệnh bốc thuốc, thuốc đến bệnh trừ.
Nhưng hắn lại chưa từng an ủi nam nhân.
.
ngôn tình hài
Tiết Mông cũng chẳng cần ai an ủi, cậu chỉ là nghẹn lâu rồi, lại thêm men rượu bốc lên rốt cuộc đê vỡ.
Cậu chỉ đang muốn phát tiết.
"Bốn người, chỉ còn một mình ta, hiện tại chỉ còn một mình ta —— Trong lòng ta rất khó chịu.
Mẹ nó, ngươi có hiểu không?!"
Mai Hàm Tuyết thở dài, đáp: "Ta hiểu."
"Ngươi là tên lừa đảo, ngươi thì hiểu cái quỷ gì." Tiết Mông nức nở một hồi, bỗng nhiên vùi đầu gào khóc.
Cậu gắt gao ôm Long Thành đao, giống như ôm một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tên lừa đảo không biết phải khuyên nhủ như thế nào, vì thế đành nói: "Đúng vậy, ta không hiểu."
"Cái tên vô tâm vô phế gan chó nhà ngươi, ngươi sao lại không hiểu?!"
Cùng con ma men nói chuyện chẳng biết là cái đạo lý gì.
Tiết Mông đột nhiên nâng khuôn mặt hung ác vô cùng mà trừng mắt nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ tràn lan oán khí, "Có cái gì mà không hiểu? Không hiểu chứ gì?"
Cậu xòe bốn ngón tay ra: "Bốn người!!"
Cụp một ngón, hai ngón rồi ba ngón, nước mắt lại ào ạt chảy ra, tựa như ba ngón tay kia là cái van mở tuyến lệ.
Tiết Mông nói: "Còn thừa một ngón, còn dư một mình ta.
Ngươi đã hiểu chưa?"
Mai Hàm Tuyết: "..."
Hắn không muốn làm tên lừa đảo, cũng không muốn trở thành kẻ vô tâm vô phế gan chó, cho nên hiểu hay không hiểu đều không thể trả lời.
Hắn liền dứt khoát im lặng không nói lời nào.
Tiết Mông trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, sau đó quay đầu: "Ọe ——!!!!"
Đệ nhất phong lưu Mai công tử, xưa nay người ta thường nhìn hắn bằng ánh mắt si mê ái mộ.
Đây là lần đầu tiên có kẻ nhìn hắn chằm chằm một lát lại nôn hết ra.
Mai Hàm Tuyết có chút đau đầu: "Ngươi có vấn đề gì thế? Khi còn nhỏ ta cho ngươi ăn rau diếp cá, ngươi nôn.
Trưởng thành cho ngươi uống rượu Côn Luân, ngươi lại nôn.
Thật là so với cô nương còn khó hầu hạ hơn."
Hắn nhìn người đang cúi đầu nôn đến trời đất u ám hô hấp cũng suy kia, mắt ngọc tràn đầy tia bất đắc dĩ: "Mắng xong, nôn cũng xong rồi thì trở về nghỉ ngơi đi.
Ca ca ngươi, sư tôn ngươi, bằng hữu của ngươi đều không muốn nhìn thấy ngươi như vậy."
Nói xong liền đứng lên nâng Tiết Mông dậy.
Tiết Mông vừa nôn xong, đại khái là có chút nôn nao, bước chân lảo đảo, không còn cách nào khác đành để hắn đỡ lấy tay mình.
Mai Hàm Tuyết dìu cậu từ bờ biển đến cửa sau Cô Nguyệt Dạ, định đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi.
Nhưng còn chưa kịp bước qua cửa phòng khách, Mai Hàm Tuyết đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí dày đặc.
Hắn lập tức ôm chặt Tiết Mông, xoay người ẩn nấp ở hành lang phía sau.
Tiết Mông bị giật mình "A" lên một tiếng, lại bị Mai Hàm Tuyết đưa tay lên bịt miệng.
"Đừng hé răng."
"Tay...!Bỏ tay ra...!Ta...!Muốn nôn..." Miễn cưỡng có thể nghe ra vài tiếng.
Mai Hàm Tuyết đáp: "Nuốt xuống đi."
Tiết Mông: "..."
Sợ này con ma men này gây rắc rối, Mai Hàm Tuyết đưa tay lên môi Tiết Mông hạ một cấm chú.
Sau đó hắn nghiêng mặt, đồng tử chuyển động, hướng đến phía trong phòng khách nhìn lại.
Một màn trước mắt lại làm hắn giật mình kinh hãi.
—— Mặc Nhiên?!
Lúc này đại đa số chưởng môn cùng trưởng lão đều đã trở về môn phái.
Giao Sơn kinh biến, bọn họ trước mắt cần gia cố lại kết giới trên lãnh địa của mình.
Nhưng Cô Nguyệt Dạ vẫn lưu lại không ít tu sĩ bị thương, giờ phút này đều tập trung ở phòng khách, mặt đầy hoảng sợ mà nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng ở trung tâm kia.
"Tốt lắm." Mặc Nhiên khoác áo choàng hắc kim sắc dài chấm đất, nheo mắt nhìn chung quanh, "Những gương mặt quen thuộc này, không thể tưởng tượng được đã nhiều năm trôi qua như vậy, thế mà lại có thể nhìn thấy các ngươi sinh long hoạt hổ đứng đây."
Có người lấy hết can đảm hướng hắn quát: "Mặc, Mặc Vi Vũ! Ngươi đột nhiên phát điên cái gì vậy!! Ngươi bị yểm bùa sao?!"
"Phát điên?" Mặc Nhiên khẽ mở môi mỏng, cười lạnh, "Dùng lời như vậy nói với bổn tọa, kẻ phát điên chính là ngươi."
Hắn vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy một đạo hắc quang lóe lên.
Người nọ đứng sững tại chỗ, máu tươi từ lồng ngực ào ào phun ra, bắn lên cao.
"Giết, giết người rồi!"
"Mặc Nhiên, ngươi làm gì vậy?!"
Có người tỉnh táo hơn gào lên: "Mau, mau đi tìm Khương chưởng môn tới! Mau đi tìm Khương chưởng môn tới!"
"Hửm?" Mặc Nhiên thong thả ung dung nhướng mày, "Khương chưởng môn, Khương Hi sao?"
"..."
"Thực lực của hắn không tệ, chỉ là những người bổn tọa giết qua, giờ giết thêm lần nữa cũng không có vấn đề."
"Ngươi rốt cuộc đang nói hươu nói vượn cái gì?!"
Mai Hàm Tuyết cũng cảm thấy có gì không ổn.
Không phải bởi vì hắn quá quen thuộc Mặc tông sư, mà là nam tử trước mắt này oán lệ tận trời, toàn thân đều tỏa ra sát khí.
Nhưng vô luận không ổn thế nào, hắn ta cùng Mặc Nhiên lớn lên giống nhau như đúc, thanh âm cũng không chút sai biệt —— ai có thể trong thời gian ngắn như vậy tạo ra một người tướng mạo cùng âm sắc hoàn toàn giống hệt hắn như vậy?
Trong phòng có vị Cô Nguyệt Dạ trưởng lão: "Mặc tông sư, chỉ sợ ngươi đã bị Giao Sơn ma long nguyền rủa, ngươi trước hết bình tĩnh ngồi xuống, lão phu bắt mạch cho ngươi..."
Lời còn chưa dứt đã bị đánh gãy.
"Có ý gì?" Mặc Nhiên nheo mắt, "Lão thất phu, quanh co lòng vòng như vậy là muốn nói bổn tọa có bệnh sao?"
Trưởng lão: "..."
"Nếu muốn chữa bệnh đến vậy, bổn tọa giúp ngươi.
Thiên hạ không người bệnh, đói chết đương đại phu, đạo lý này bổn tọa hiểu." Hắn vừa nói, hắc ảnh lay động, trong khoảnh khắc tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục, máu đỏ văng khắp nơi.
Mặc Nhiên phất tay áo, thong dong đứng giữa đại sảnh, tấm thảm dưới chân nhuốm sắc đỏ thẫm.
Những người trong phòng không thiếu cánh tay thì gãy chân, có người thê thảm hơn trực tiếp bị móc ra tâm can tì vị, chết bất đắc kỳ tử.
Mặc Nhiên nhìn về phía trưởng lão suy sụp ngã trên mặt đất, nói: "Thế nào, tặng nhiều người bệnh như vậy cho ngươi cứu chữa, ngươi hài lòng chưa?"
"Mặc...!Mặc Vi Vũ..."
"Khai trương đại cát, cung hỉ phát tài." Mặc Nhiên mặt giãn ra nở nụ cười, sau đó bước qua đám người hoặc lăn lộn đầy đất, hoặc chết không nhắm mắt đi ra ngoài, "À, đúng rồi."
Dừng trước cửa, hắn nghiêng mặt, hướng những người đó nói: "Thiếu chút nữa quên nói, Thượng Tu Giới ăn no chờ chết đã vài trăm năm, nhớ rõ báo với chưởng môn các ngươi một tiếng —— bổn tọa sớm hay muộn cũng sẽ đem tất cả môn phái Thượng Tu Giới, san thành bình địa."
Có người cường ngạnh rống lên: "Mặc Nhiên! Ngươi chỉ dám đến mạnh miệng với tu sĩ bị thương chúng ta.
Ngươi căn bản là sợ phải đối mặt với các chưởng môn!"
"Sợ bọn chúng?" Mặc Nhiên nheo mắt, "Cho dù các ngươi một lần nữa liên minh đem đại quân tới, chỉ cần bổn tọa không muốn chết, các ngươi ai có thể đả thương bổn tọa?"
"Mặc Nhiên, ngươi điên rồi sao?! Ngươi chẳng lẽ là cùng một giuộc với Hoa Bích Nam?! Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?!"
Lúm đồng tiền trên má Mặc Nhiên càng sâu, mắt thấu u quang, một lát sau mới thong thả ung dung đáp: "...!Ngươi hỏi bổn tọa muốn cái gì?"
Gương mặt anh tuấn của hắn cơ hồ lóe lên một tia kỳ dị.
Hắn chầm chậm khép mắt.
"Bổn tọa muốn cái gì, chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Tóm lại trên đời này không ai có thể cho, cũng không ai có thể khiến bổn tọa vui vẻ." Hắn nhàn nhạt, "Bổn tọa làm cái xác không hồn nhiều năm như vậy, sớm đã vô dục vô cầu.
Chỉ là, nếu ngươi nhất định muốn một đáp án ——"
Hắn bỗng chốc lộ ra nụ cười.
Mi mắt mở ra, đồng tử đen nháy cơ hồ lóe lên những tia đỏ gắt.
"Xem các ngươi chết."
Mọi người choáng váng.
Mặc Nhiên đảo mắt qua từng khuôn mặt trắng bệch, rốt cuộc nhịn không được, rũ lông mi cười ra tiếng: "Đã lâu chưa thấy qua cảnh tượng thú vị đến vậy, thật náo nhiệt."
"Mặc Nhiên...!Ngươi thật sự điên rồi..."
"Lời này các ngươi đã nói lần thứ hai." Đột nhiên tiếng cười im bặt, chỉ nghe một tiếng vang lớn! Trong chớp mắt, Mặc Nhiên đã đứng sau lưng người nọ, bàn tay thô bạo chụp xuống, một khắc sau óc văng tung tóe!!
"A ——!"
Tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Mặc Nhiên nâng gương mặt tuấn tú dính máu, lộ ra một đôi mắt cực kỳ quỷ quyệt, cực kỳ thú tính, sắc như đao quét qua căn phòng.
"Bổn tọa nếu không điên, chỉ sợ phụ ý tốt của các hạ."
Người bị hắn gọi là các hạ đỉnh đầu nứt vỡ, máu chảy loang lổ xuống thân.
Mặc Nhiên chẳng buổn liếc lấy một cái, như thể đã quá quen thuộc với cảnh tượng đẫm máu này, bình tĩnh mà lãnh khốc nhìn quanh mọi người.
"Tốt, hôm nay giết vài kẻ ngốc cũng đủ rồi." Khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên thành ý cười, tùy ý đem thi thể kia đá sang một bên, "Lũ các ngươi mỗi lần giết xong lại thấy nhạt nhẽo.
Các ngươi chết hết, đến lúc đó bổn tọa lại thấy tịch mịch.
Đành giữ các ngươi sống tạm mấy ngày."
Dừng một chút, hắn tiếp tục: "Khi nào ngứa tay, ta lại bóp nát vài cái đầu chơi."
Máu tươi loang lổ khắp đại điện, hắn bước đi chậm rãi như đang tản bộ.
Gần đến cửa, hắn nghiêng mắt: "Trước lúc đó, nhớ giữ gìn kỹ đầu của các ngươi."
Dứt lời liền ầm ĩ cười lớn.
Chỉ thấy áo choàng phơ phất, thân ảnh mau chóng biến mất vào hư không.
Ba ngày sau.
Tại Long Huyết sơn thạch thất, Mặc Nhiên cùng Sở Vãn Ninh vẫn bị pháp chú ảnh hưởng, rơi vào hôn mê.
Lư hương đột nhiên khanh khách rung động, trào ra khói đen cùng máu tươi, ngay sau đó một tiếng thét thê lương chói tai phát ra từ bên trong, vang vọng giữa những bức tường đá.
Mặc Nhiên đột nhiên mở mắt, bừng tỉnh.
Ngực đã không còn đau, trên người cũng không có thương tích gì.
Làn khói mỏng bí ẩn lúc trước cũng đã tan hết.
"Sư tôn!"
Hắn lập tức đứng dậy, đột nhiên phát giác trong thạch động không biết từ khi nào đã xuất hiện người thứ ba.
Người kia đứng trước bàn đá, đưa lưng về phía hắn, cẩn thận đánh giá lư hương đang tản ra từng đợt mùi cháy khét, thân ảnh thon dài tuấn mỹ, đẹp không nói lên lời.
Hắn mở nắp lư hương, bàn tay dài trắng nõn lấy ra một bông kỳ hoa ngàn cánh, đặt trong lòng bàn tay.
"Thực sự bị hủy hoàn toàn." Hắn nhẹ giọng nói, hơi dùng sức đem đóa hoa kia nghiền thành bột mịn.
Giữa đám tro tàn, một tia sáng trắng rực rỡ lóe lên.
Người nọ khoanh tay nhìn tia sáng kia, cảm thán: "Cũng thật may mắn, lúc trước luyện chế hoa này còn lưu một mảnh hồn phách.
Nếu không phải phiến hồn phách này chỉ đường, trời đất rộng lớn như vậy, muốn tìm được sơn động này thật đúng là không dễ dàng."
Tia sáng kia dường như nghe hiểu được lời hắn nói, chậm rãi xoay vòng quanh người nọ, màu sắc càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn tan biến không còn chút dấu vết.
Mặc Nhiên khàn khàn nói: "Ngươi là..."
Nghe được động tĩnh, người kia buông lư hương, thở dài một tiếng: "Tỉnh rồi?"
"Ngươi là ai?"
Người nọ nhàn nhạt đáp: "Ngươi cảm thấy ta còn có thể là ai."
Thanh âm này quả thật rất quen thuộc.
Nhưng Mặc Nhiên vừa mới thức tỉnh, ý thức còn có chút mơ hồ giống như vừa trải qua một hồi thiên thu đại mộng, trong chốc lát không phản ứng kịp.
Người này có thể là ai?
Nghe lời hắn nói, tựa hồ cùng đóa hoa thần bí màu đen kia có quan hệ.
Người am hiểu luyện hóa hoa cỏ cổ trùng nhất là Cô Nguyệt Dạ...!Hoa Bích Nam?
Nghĩ đến Hoa Bích Nam liền lập tức nhớ đến Sư Muội.
Mặc Nhiên trong đầu sinh ra một cỗ hận ý, còn chưa kịp lên tiếng thì người nọ đã xoay người lại.
Thạch động tranh sáng tranh tối mờ nhạt u ám, nhưng khi người nọ xoay mặt, phút chốc cả phòng sáng bừng.
Hắn thật sự là sinh ra đã tuyệt mỹ.
Người này bình thường xõa mái tóc dài, lúc này lại buộc cao lên, trên trán còn thắt ngay ngắn một dải khăn thêu hoa văn tinh tế đoan đoan chính chính.
Cả người tinh thần diện mạo thực không giống, nửa điểm nhu nhược lúc trước không hề tồn tại, đôi mắt đào hoa ẩn tình lưu sóng, trong sáng thanh triệt.
Một mỹ nhân như vậy lại khiến Mặc Nhiên kinh hoàng như sét đánh bên tai.
Hai tiếng sợ hãi bật ra, giống như mũi tên nhọn xé tan tĩnh mịch:
"Sư Muội?!!"
Người tới đúng là Sư Muội...!Người tới lại là Sư Muội!!
Phong hoa tuyệt đại mỹ nam tử khẽ gạt một bên tóc mai, nhàn nhạt nói: "A Nhiên, nhìn thấy ta ngươi kinh ngạc như vậy sao."
Mặc Nhiên đầu óc mông lung, căn bản không đoán được vì sao Sư Muội lại bất chợt xuất hiện ở chỗ này, vì sao lại mang biểu tình thần thái xa lạ như vậy.
Hắn cả người cứng đờ, lời nói nghẹn ở cổ họng.
Cuối cùng, do dự hồi lâu câu đầu tiên nói ra lại là: "...!Mắt của ngươi..."
"Không có bị thương." Sư Muội mỉm cười, hướng Mặc Nhiên đi tới, "Ta tới đây là vì muốn gặp người ta vẫn luôn thầm ái mộ.
Nếu mù lòa, xấu xí, ai sẽ thích ta?"
"..."
Mặc Nhiên từ thần thái cử chỉ vui vẻ của hắn chậm rãi hoàn hồn, lại một chốc rốt cuộc không nói thành lời, kinh ngạc liền như mây đen áp thành, trong đầu thoáng chốc trống rỗng.
"Ngươi...!Như thế nào lại là ngươi...!Hàn Lân Thánh Thủ đâu!!"
Trong lòng phẫn nộ bỗng nhiên dâng lên như sóng lớn.
Giờ khắc này Mặc Nhiên rốt cuộc minh bạch cảm giác kiếp trước của Tiết Mông, không có đau đớn nào có thể so với việc bị cố nhân sớm chiều ở chung tính kế phản bội.
"Hàn Lân Thánh Thủ đâu!!!"
"Hắn à." Sư Muội cười, "Tương lai còn dài, không cần vội vàng giải thích."
Hắn nói, bước từng bước một về phía trước, thẳng đến kề sát bên người Mặc Nhiên.
Sư Muội cười nói: "So với việc đàm luận Hàn Lân Thánh Thủ, đã trải qua từng ấy khúc ngoặt lớn đến vậy, ta lại càng muốn cùng người mình ái mộ tâm tình hơn."
Mặc Nhiên tức giận đến cực điểm, trái tim lại lạnh lẽo, sắc mặt càng thêm xanh tái: "Giữa ta và ngươi chẳng còn gì để nói."
Tuấn mỹ văn nhã nam nhân khẽ cười một tiếng: "Vậy sao?" Đuôi mắt hắn mềm mại nhu hòa tựa một nét mây, chăm chú dán lên mặt Mặc Nhiên: "...!Ngươi và ta quả thực không có gì để nói."
Hắn đáp, áo choàng lay động, vòng qua người Mặc Nhiên đi tới trước mặt Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên chưa kịp phản ứng, Sư Muội đã vươn những ngón tay tinh tế ôn nhu, cúi đầu chạm lên mặt Sở Vãn Ninh.
"..." Mặc Nhiên trong đầu một mảnh mờ mịt, vẫn chưa lý giải nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Sư Muội nhìn chăm chú Sở Vãn Ninh, tựa hồ xung quanh chẳng còn ai khác mà dịu dàng hỏi: "Sư tôn, tên mãng phu kia làm đau người à? Thật đáng thương...!Nhưng mà có phải chính người muốn khôi phục ký ức?"
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi dưới người đang say ngủ.
Sư Muội nheo mắt.
Vẫn mỹ mạo như cũ, lại phảng phất như rượu độc.
"Khôi phục ký ức cũng tốt.
Lúc trước người làm những việc đó đến nay ta vẫn có chút nghĩ không ra nguyên cớ.
Người tỉnh rồi, chúng ta có thể cho nhau lãnh giáo thủ đoạn."
Hắn dừng một chút, mỉm cười nói: "Đời trước người tàn nhẫn vô tình, giấu trời qua biển, khi dễ đệ tử đến thê thảm.
Nếu đổi thành người khác lăn lộn ta, chết cả trăm lần cũng không đủ.
Người đối nghịch với ta như vậy, nhưng ta vẫn cũ thương người yêu người."
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mặc Nhiên một cái, rồi sau đó bất ngờ cúi người hôn lên má Sở Vãn Ninh một cái, rũ mắt thở dài: "Ai bảo ta thích người làm gì.
Sư tôn tốt của ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...