"Tẩu hỏa nhập ma mà chết...?" Thủ vệ chậm rãi lặp lại câu nói của hắn thêm lần nữa, sau đó hừ một tiếng, "Tu đạo?"
"Đúng."
"Tuổi còn nhỏ tu đạo mà đã phải đến nơi này, ngươi cũng thật oan uổng."
Thủ vệ ngoài cười trong không cười, trong nhân giới có rất nhiều người không có tuệ căn, không kết được thiện duyên, châm biếm đạo sĩ, luôn có ý tứ không ăn được nho thì nói nho xanh.
"Ta thấy ngươi, hồn phách không đúng lắm, không thuần triệt."
Hoài Tội đại sư hạ phù chú lên người Mặc Nhiên, để hắn che giấu khí tức của người sống, cũng có thể tiếp xúc với linh hồn, cho nên thủ vệ không nhìn ra hắn, nhưng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, thế là thản nhiên ngồi xuống, vắt chéo hai chân, lấy cây thước toàn thân đen nhánh ra.
"Trượng Tội Xích." Gã dương dương đắc ý nói, dù không biết gã đắc ý vì cái gì, thước cũng không phải của gã, nhưng quan càng nhỏ, càng thích sĩ diện, thủ vệ đập cây thước lên bàn ba lần, nâng mí mắt lên nhìn chằm chằm Mặc Nhiên, "Đưa tay đây, để bản quan đo công đức dương thế của ngươi thế nào."
Mặc Nhiên: "..."
Công đức dương thế của hắn?
Đo ra có phải trực tiếp đưa hắn đến trước Diêm La đại thần rồi bị bóp thành tro tàn không?
Nhưng vạn chúng trừng trừng nhìn, hắn không có chỗ để trốn, đành phải thở dài, một tay ôm Dẫn Hồn Đăng, một tay duỗi qua.
Thủ vệ đặt thước lên tay của hắn, gần như vừa chạm vào một cái, âm thanh từ Trượng Tội Xích rít gào kêu lên, trên cây thước màu đen chảy ra máu tươi cuồn cuộn, mang theo ngàn vạn tiếng kêu ai oán.
"Ta chết không nhắm mắt..."
"Mặc Vi Vũ ngươi vạn lần chết không được siêu sinh!!"
"Cha! Mẫu thân!! Chó chết nhà ngươi vì sao làm vậy!! Vì sao!!!"
"Đừng giết ta...!Xin ngươi, đừng giết ta—— "
Mặc Nhiên bỗng nhiên rút tay về, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch như giấy.
Một vòng quỷ đều yếu ớt nhìn qua hắn, ánh mắt của thủ vệ kia càng khó hiểu, gã như sói hổ nhìn Mặc Nhiên chằm chằm, một lát sau, cúi đầu nhìn cây thước.
Hồng quang trên cây thước biến mất, máu tươi vừa rồi như là ảo giác, không biết chảy tới chỗ nào, mặt bàn sạch sẽ, chỉ có thân thước dần dần hiện lên một hàng chữ.
——
Tội không thể tha, áp giải đến tầng thứ...!
Tầng thứ mấy địa ngục?
Vì Mặc Nhiên không đợi Trượng Tội Xích đo xong đã rút tay về, nên thước không có viết xong.
Thủ vệ bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của hắn, vừa hung vừa ác, cực kỳ dữ tợn nhìn hắn chòng chọc, giống như thợ săn nhàm chán quá lâu rồi, rốt cục bắt được một con chim quý hiếm.
Mũi gã phập phồng, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, ruột rơi ra hơn phân nửa, nhưng lần này gã ngay cả nhét về cũng chẳng muốn nhét.
"Không được cử động, ngươi để ta đo lại."
Gã không dằn nổi, tham lam, sắc mặt gần như đã hướng về phía Diêm La tranh công.
Quỷ trảo của gã bóp chặt vào cổ tay Mặc Nhiên, cưỡng ép kéo hắn qua, như si như cuồng cầm Trượng Tội Xích vừa hung ác đâm vào da thịt đối phương.
Nếu để cho gã bắt được kẻ có thể ném xuống mười tám tầng địa ngục, vậy đó là công lao cực lớn, chí ít gã có thể tăng lên ba cấp ngay tại chỗ, không cần mỗi ngày ở cổng thành này nhớ kỹ từng cô hồn tới lui.
"Đo! Đo cho cẩn thận!"
Trượng Tội Xích lại sáng lên.
Vẫn là máu tươi chảy ròng, kêu khóc đầy trời.
Người Mặc Nhiên từng giết, nghiệt từng tạo, phảng phất đều bị đè ép trong cây thước đen hẹp nhỏ này, oán lệ tận trời gần như muốn phá vỡ cây thước.
"Rất hận..."
"Mặc Vi Vũ, ta chết sẽ không tha cho ngươi..."
Sắc mặt của Mặc Nhiên càng ngày càng khó coi, hắn rũ tầm mắt xuống, môi mím chặt, không biết trong mắt có sắc thái thế nào.
"Ngươi không có lương tâm!! Ngươi biến nhân gian thành luyện ngục!"
"Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"
"A a a——!"
Khóc thảm, kêu gào, nguyền rủa, oán hận.
Bỗng nhiên trong rất nhiều thanh âm đó, lại nghe được một tiếng thở dài yếu ớt.
"Xin lỗi, Mặc Nhiên, là sư phụ sai..."
Mặc Nhiên bỗng mở con ngươi, trong mắt một mảnh đau thương.
Hắn lại nghe thấy âm thanh của Sở Vãn Ninh khi hấp hối ở kiếp trước, nhẹ nhàng như vậy, bi thương như vậy, lại như một thanh đao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, gần như muốn bổ linh hồn của hắn.
Những âm thanh dần dần nhẹ yếu đi, Trượng Tội Xích khôi phục yên lặng.
Phía trên lại xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
Tội không thể tha, áp giải đến tầng thứ...!
Lần này Mặc Nhiên không rút tay ra trước, nhưng hàng chữ này vẫn không viết xong!
Thủ vệ sững sờ, vỗ vỗ thước đen: "Hỏng rồi?"
Nào đoán được sau một cái vỗ, thước đen có chút rung động, một lát sau, hàng chữ kia tiêu tán đi, trên mặt thước hiện một sợi tiên khí hơi mỏng, huy quang vô hạn xán lạn rạng rỡ lóe ra.
Lúc này trong cây thước không có tiếng khóc truyền đến, mà là bách điểu triều phượng, tiêm âm trong mây, phảng phất tiếng nhạc ưu nhã trên Cửu Trùng Thiên phủ xuống địa phủ, chúng ma quỷ đều vui sướng như say, đến thủ vệ cũng không nhịn được xuất thần.
Đợi tiên âm ngừng lại, thủ vệ mới hoàn hồn.
Xem xét lại, trên Trượng Tội Xích đã hạ bảy chữ to——
Hồn phách bình thường, có thể đi.
Thủ vệ thất thanh nói: "Không thể nào!"
Vừa rồi không phải là tội không thể tha sao? Sao lại thành hồn phách bình thường rồi?
Gã không cam tâm, lại cầm thước đo đạc nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có kết quả giống nhau: Đầu tiên là kêu thảm, là tin lành, nhưng đến cuối cùng lại ngoại lệ, đều viết hồn phách bình thường, có thể đi.
Thủ vệ thất vọng đến cực điểm, gã không có lý do ngăn cản một hồn phách bình thường đi vào địa phủ.
Gã bắt đầu hung tợn nhét ruột mình vào, vừa nhét vừa nói: "Xì, ta thấy ngươi thật sự tẩu hỏa nhập ma mà chết."
Mặc Nhiên cũng có chút ngoài ý muốn, cũng không biết là gì, hắn nghĩ nghĩ, suy đoán có lẽ phù chú của Hoài Tội đại sư làm cây thước lẫn lộn, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
"Cút đi, cầm chiếu thân thiếp, chậm trễ gia gia ngươi nửa ngày, còn không mau cút!"
"..." Mặc Nhiên cầu còn không được, ôm Dẫn Hồn Đăng muốn đi gấp, đột nhiên ánh mắt của thủ vệ sáng lên, cao giọng hét hắn lại——
"Dừng lại!"
Tim Mặc Nhiên đập nhanh hơn, mặt cố gắng trấn định, dường như bất đắc dĩ nói: "Lại làm sao à?"
Thủ vệ hất cằm: "Ngươi ôm trong ngực, là cái gì?"
"A, cái này à..." Mặc Nhiên vuốt ve hồn đăng, ý niệm nhanh chóng lóe lên trong lòng, trái lại cười nói, "Là đồ chôn cùng ta."
"Chôn cùng?"
"Đúng, là pháp khí."
"Ồ.
Có chút thú vị." Thủ vệ gõ gõ mặt bàn, trong mắt chớp động tinh quang, "Đặt đồ chôn cùng ngươi ở đây, đo lại lần nữa.
Chỉ sợ pháp khí của ngươi, làm cho Trượng Tội Xích bị nhầm lẫn."
"..."
Mặc Nhiên sớm đã mắng con bê này mấy lần trong lòng, nhưng không có cách gì khả thi, đành phải buông hồn đăng xuống, lo lắng bất an duỗi cổ tay ra.
Thủ vệ dường như đã tính trước, không thể đợi đã nhấn cây thước lên.
...!
Kết quả, vẫn như vậy.
Vẫn là bảy chữ, rõ ràng: Hồn phách bình thường, có thể đi.
Đừng nói thủ vệ, đến Mặc Nhiên cũng không biết nguyên cớ, nhưng đo lại như vậy, đối phương cuối cùng triệt để hết hi vọng, cực kì lười nhác xua tay thả hắn.
Mặc Nhiên không dám ở lâu, ôm lấy Dẫn Hồn Đăng, xuyên qua hành lang dài, cho đến cuối cùng, tia sáng biến ảo.
Quỷ giới, trùng trùng điệp điệp mở ra trước mắt hắn.
Đây là tầng thứ nhất của địa ngục, liếc mắt căn bản nhìn không thấy cuối.
Bầu trời màu đỏ rực, như hào quang đốt sôi.
Dây leo dị mộc đột ngột mọc lên từ mặt đất, gần mái nhà lởm chởm đá, bên cạnh cung xá san sát.
Cửa vào là một khối cự thạch thông thiên, trên viết "Thân các người về bụi, hồn về Nam Kha Hương".
Bên cạnh cổng chào nguy nga sừng sững, kim thủy dung rót ra ba chữ "Nam Kha Hương", mỗi bên đều có đàn ông trưởng thành đứng đó.
Hóa ra tầng thứ nhất của địa ngục, tên là Nam Kha Hương.
Người chết nếu không có khác thường, tất cả đều ở tạm nơi này, mười năm tám năm, chờ phán quan gọi mình, sẽ đến tầng thứ hai để thẩm phán xử lý.
Mặc Nhiên ôm Dẫn Hồn Đăng, vừa nhìn vừa đi.
Nhìn qua chỗ này, bố cục không khác nhân gian quá nhiều, đường đi, hộ gia đình, ngói tứ, hết thảy mười tám phố, cửu hoành cửu tung.
Quỷ nam, quỷ nữ, quỷ đồng khắp nơi, cười nói khặc khặc, tiếng khóc ai oán, quả nhiên quần ma loạn vũ, bách quỷ dạ hành.
Phía đông nghe thấy phụ nhân mới tang khóc thút thít: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đều nói nữ nhân tái giá sẽ bị cắt thành hai nửa, đầu và chân, đưa về cho hai nam nhân ma quỷ kia, đây là thật sao? Ai có thể nói với ta không, đây là thật sao?"
Bên cạnh nàng ta cũng có cô nương vạt áo bị rách, tóc mai xốc xếch gạt lệ: "Không phải ta muốn làm miếu trái phép, thực sự do sinh hoạt không nổi, trước khi chết ta đến miếu thổ địa góp ngạch cửa, muốn ngàn người giẫm vạn người đạp, thay ta chuộc tội.
Nhưng thôn trưởng cứ bắt ta trả cho lão bốn trăm hoàng kim, mới đồng ý với ta, ta mà có nhiều tiền như vậy, sao phải khổ sở dựa vào da thịt mà sống chứ..."
Phía tây cũng có hán tử đang tính: "Bốn trăm lẻ một ngày, bốn trăm lẻ hai ngày, bốn trăm lẻ ba ngày...!Nói ta đi thì nàng cũng đi, một đường tuẫn tình, sao ta ở nơi này chờ đợi bốn trăm lẻ bốn ngày, nàng vẫn không xuống cùng.
Ôi, nàng yếu đuối như vậy, không phải đã đi lạc trên đường Hoàng Tuyền chứ, nếu thật sự đi lạc, vậy nên làm sao cho phải?"
Quỷ mới chết ríu rít, tốp năm tốp ba trước cổng Nam Kha Hương, vẫn không cam tâm, luẩn quẩn không đi.
Nhưng nhìn phía trước, đều đã qua hồi hồn, lão quỷ nhận mệnh.
Bọn họ thong dong hơn nhiều, thản nhiên hơn nhiều, còn biết tự mình kiếm sống, chậm rãi giết thời gian, vượt qua thời gian dài dằng dặc kia, chờ thẩm phán.
Đến phố thứ ba, có thể nhìn thấy phố xá sầm uất ồn ào, không kém hồng trần.
Đến cùng đều là quỷ không thể cắt đứt thịt xương phàm thai, Mạnh Bà Thang chưa uống, vẫn là người quỷ không phân.
Khi còn sống là lê viên, hay diễn tạp đùa giỡn ở đầu đường, còn sống là tú nương, chết còn giật áo váy ở địa ngục.
Đồ tể cũng không dám sát sinh, nhưng có thể tiếp tục mài đao kiếm sống.
Tiếng rao hàng, tiếng khen, liên tiếp, rộn rộn ràng ràng.
Mặc Nhiên đi đến trước mặt quỷ bán tranh chữ, quỷ kia khi còn sống chắc không bán được một bức tranh nào, nên chết đói, bởi vậy xanh xao vàng vọt, xương gò má cao, sườn bụng lõm.
Thấy có người ngồi trước sạp hàng của gã, thư sinh gầy gò nâng mắt mờ lên, vẻ mặt lại nóng rực: "Công tử, mua tranh sao?"
"Ta muốn nhờ ngươi giúp ta vẽ một bức."
Thư sinh tựa như có chút tiếc hận: "Nhân vật so sơn thủy, vốn thiếu ý cảnh, ngươi nhìn bức Thái Sơn vân yên đồ này..."
Mặc Nhiên nói: "Ta không thích tranh sơn thủy, làm phiền ngươi giúp ta vẽ một người."
"Không thích sơn thủy?" Thư sinh nhìn hắn, không quá cao hứng, "Nhân giả nhạc sơn, trí giả nhạc thủy, công tử còn trẻ, nên đào dã tình thao, thấy nhiều biết rộng chút về hương vị đan thanh.
Bộ Thái Sơn vân yên đồ này, vốn không nỡ bán, nhưng ngươi đã đến trước sạp ta hỏi, nghĩ không phải hoàn toàn không có tuệ căn, như vậy, ta với ngươi—— "
"Ta muốn vẽ lại một người."
Thư sinh: "..."
Hai người ánh mắt giằng co, thư sinh đâu phải đối thủ của hắn, chốc lát sau liền sợ, nhưng sau sợ lại có chút tức giận, trên gương mặt ma quỷ do tức giận mà cũng có chút huyết sắc.
"Ta không vẽ người.
Muốn vẽ, giá gấp mười."
Mặc Nhiên nói: "Quỷ giới cũng phải trả tiền?"
"Người nhà bằng hữu, đốt tiền giấy cho, thì luôn có." Thư sinh lãnh đạm nói, "Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, dù ta không thích dính đến mùi tiền, nhưng quân tử yêu tài, thủ chi hữu đạo.
Ngươi và ta không phải thân không phải bạn, cũng không phải Bá Nha Tử Kỳ*, vì sao ta phải vô duyên vô cớ thay ngươi bị liên lụy?"
(*Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha – một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ – một tiều phu bên Hán Giang.
(Theo wikipedia))
Gã lải nhải lẩm bẩm nói một đống, nhưng khổ nỗi Mặc Nhiên là người không đọc nhiều sách, lúc này cau mày nói: "Ta vừa tới, không có ai đốt tiền cho ta."
Thư sinh nói: "Không có tiền không bán."
Mặc Nhiên suy nghĩ một lát, nghĩ ra chủ ý, chỉ vào Thái Sơn vân yên đồ nói: "Được, không bán thì không bán.
Nhưng ta đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể nghe ngươi nói một chút về bức họa này không?"
Thư sinh sững sờ, đổi giận thành vui: "Ngươi muốn nghe hả?"
Mặc Nhiên gật gật đầu: "Nghe ngươi giảng chút kiến thức, không cần trả tiền đúng không?"
"Không cần." Thư sinh rất kiêu ngạo, trên mặt có chút hào quang buồn cười lẫn đáng thương, "Kiến thức không nói đến tiền, nói đến tiền sẽ làm ô uế.
Người đọc sách kể chuyện, không thể dính tục khí."
Mặc Nhiên gật gật đầu, thầm nghĩ, xem như hắn rõ ràng vì sao tiểu thư sinh này chết đói rồi.
Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không đành lòng, đáng tiếc xấu hổ ví tiền rỗng tuếch, nếu không thật sự sẽ cho gã một chút ngân lượng.
Thư sinh hứng thú bừng bừng mang bức họa trên giá đỡ xuống, đổi tư thế, thấp thỏm lại kiêu căng nói: "Vậy ta bắt đầu nhé."
Mắt thấy mọt sách nhỏ này đã mắc câu, Mặc Nhiên cười nói: "Thỉnh giáo cao kiến.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...