Trên đường đi trong tiểu khu, Bạch Lộc nhận được điện thoại của Bạch Tuệ Tiệp thúc giục.
“Còn chưa tới nhà à?” Trong lời nói Bạch Tuệ Tiệp lộ ra vẻ nôn nóng.
Bạch Lộc vòng tới dưới lầu, nhìn lên trên: “Con sắp lên lầu rồi.”
Bạch Tuệ Tiệp yên tâm: “Vậy nhanh lên, trong nhà còn có khách, đang chờ con đó.”
Cúp máy, Bạch Lộc cảm thấy khó hiểu, trong bối cảnh trò chuyện ban nãy, hình như có tiếng nói chuyện và tiếng cười của vài người khác, đoán chừng lại là bạn bè tại nơi làm việc của cô dượng đến nhà ăn bữa cơm xã giao.
Cô đã quen với điều này từ lâu, cùng Trâu Oánh lễ phép tiếp đãi bọn họ, không ngoài dự đoán đều được người ta khen ngợi trước mặt, khen trong nhà có hai cô con gái vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện.
Bạch Lộc mang tâm trạng bình thường, đợi Bạch Tuệ Tiệp mở cửa trước cho cô, đi vào phòng khách nhìn qua, đáy lòng lại nổi lên sự chênh vênh, có chút không ngờ.
Gia đình luật sư Kiều ba người đến nhà chơi, đang ngồi trên sofa trò chuyện với dượng, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Công việc của ba mẹ Kiều Minh Kiệt cũng liên quan đến pháp luật, có quan hệ rất tốt với gia đình cô dượng, đây cũng không phải là lần đầu đến nhà, hình thức đã hết sức quen thuộc không thấy lạ.
Mặc dù có phần không được tự nhiên, Bạch Lộc vẫn ổn định tâm trạng, sau khi đi vào chạm mặt liền lễ phép chào hỏi một tiếng.
Kiều Minh Kiệt ngồi ở sofa bên cạnh, quay đầu thấy cô đến gần, anh ta dịch người sang bên trái, lặng lẽ để chỗ cho cô ngồi.
Mấy người lớn không hẹn mà cùng quan sát hai người bọn họ.
Bạch Lộc vốn muốn về phòng cất túi trước, mới vừa thả túi xuống cầm trong tay thì đã bị cô mình ở đằng sau nhận lấy, nghe bà thấp giọng nói: “Con qua ngồi trò chuyện với mọi người.”
Bạch Lộc từ chối không được, chỉ đành tay không đi qua ngồi xuống.
Bạch Tuệ Tiệp vào phòng bếp bận rộn, Trâu Oánh đoán chừng đang trốn trong phòng, Kiều Minh Kiệt im lặng không lên tiếng, ba người lớn đối diện trò chuyện vui vẻ, giống như không nhìn thấy bọn họ.
Bạch Lộc nhất thời hết sức gượng gạo, thoáng thấy trái cây đặt trên bàn trà, cô đứng dậy chia cho mỗi người đang ngồi.
Dì Kiều thấy cười khen: “Lộc Lộc à, mấy tháng không gặp cháu xinh đẹp hơn rồi!”
Bạch Lộc mỉm cười: “Cám ơn dì, dì cũng còn trẻ lắm!”
Chú Kiều đúng lúc nhìn qua, đeo cặp kính mắt gọng đen cùng kiểu với Kiều Minh Kiệt, phía sau thấu kính lộ ra vẻ lãnh đạo uy nghiêm: “Bạch Lộc đang thực tập ở đơn vị nào thế?”
Bạch Lộc nói ra tên đầy đủ và địa chỉ của phòng tư vấn.
“À, rất tốt.” Chú Kiều gật đầu, tiếp theo nghĩ tới gì đó, ném đề tài cho con trai nhà mình, “Có điều Minh Kiệt quen biết rất nhiều bạn bè, cũng có tiếng tăm trong giới tư vấn, giới thiệu cho Bạch Lộc đi phỏng vấn thử xem, với điều kiện này khẳng định được chọn thôi.”
Bạch Lộc đang lột vỏ quýt, nghe vậy cô hơi nhíu mày, không bày tỏ ý kiến gì, nhưng nghe Kiều Minh Kiệt bên cạnh đáp lại: “Được, con trở về hỏi thử.”
Nói xong, anh ta nghiêng đầu nhìn sang cô.
Từ lần trước Bạch Lộc nói chuyện thẳng thắn rõ ràng với Kiều Minh Kiệt, hai người vẫn không có liên lạc gì, mà cô trên cơ bản sắp quên mất sự tồn tại của anh ta. Nhưng giữa hai bên không có thù hằn gì, sau này có lẽ còn giống như hôm nay gặp mặt vài lần, thế nên không cần phải lần nào cũng cứ cư xử gượng gạo.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng cô cảm thấy thoải mái, mở lời trước phá vỡ tình thế khó xử: “Em ở bên kia tạm thời làm việc rất tốt, không muốn thêm phiền toái cho anh.”
Khi nói lời này, khuôn mặt cô hướng về Kiều Minh Kiệt.
Kiều Minh Kiệt thấy cô từ chối, cũng không bắt buộc: “Vậy sau này nếu em có cần gì thì cứ cho anh biết.”
Bạch Lộc gật đầu: “Được.”
Dì Kiều ngồi cách bọn họ gần nhất, thấy hai người nói chuyện khách sáo như vậy, bà ta nhịn không được chen vào: “Ơ kìa, mọi người là bạn bè, Lộc Lộc cháu khách sáo quá rồi, con gái có chỗ dựa vững chắc thì dựa vào, đừng luôn nghĩ rằng có thể một mình chống chọi, hình như dì nghe cô cháu nói cháu mua nhà rồi, còn một mình mua nhà làm gì, có bạn trai thì sống cùng nhau tốt hơn, tương lai tiết kiệm khoản tiền thì tốt hơn rồi.”
Bạch Lộc yên lặng nghe đối phương nói xong, đáy lòng hơi không thoải mái, nhưng cô chẳng muốn tỏ vẻ ghét bỏ ngay trước mặt, chỉ có thể giả vờ cười cười.
Dì Kiều tưởng rằng cô ngầm thừa nhận có tỉnh ngộ, lại quanh co kéo sang chuyện người trẻ tuổi: “Lộc Lộc, cháu thích chàng trai như thế nào?”
Bạch Lộc ngẩng đầu: “Hở?”
Cô cố ý không nghe rõ.
Dì Kiều ngẩng đầu, nói tiếp: “Nghe nói cháu muốn tìm một người thích hợp ở cùng, vậy như cháu bây giờ thì như thế nào mới coi là thích hợp đây?”
Bạch Lộc nhét cả trái quýt vào miệng, sau khi nhai nuốt thì phủi tay, xem nhẹ coi khinh vấn đề sau, chỉ trả lời câu trước.
Cô nhìn sang đối phương, trịnh trọng hỏi lại: “Dì Kiều, dì có biết tại sao cháu muốn mua nhà không?”
“Tại sao?” Dì Kiều bị cô khơi ra lòng hiếu kỳ.
“Bởi vì bố mẹ cháu báo mộng cho cháu, bảo cháu đi mua nhà mới, còn nói giao cho cháu khoản tiền này, cháu muốn tiêu xài thế nào cũng ủng hộ cháu.”
“…”
Lúc Bạch Lộc đi vào phòng Trâu Oánh tiếng đóng cửa có hơi nặng nề, cô em gái đang chơi máy tính bị giật mình, xoay người lại vẫn còn hết hồn chưa ổn định: “Chị, chị vào hồi nào thế? Cũng không lên tiếng.”
Sắc mặt Bạch Lộc khó chịu, hạ giọng: “Em còn dám nói, người ta tới nhà sao không báo trước với chị?”
Trâu Oánh hiểu được: “Chị nói gia đình luật sư Kiều à, em muốn báo cho chị, nhưng mẹ bảo em đừng nói với chị, nói sợ chị xa cách không muốn trở về.”
“Mách lẻo không hiểu biết.” Bạch Lộc gõ nhẹ một cái trên đầu em gái, “Tốt xấu cũng để chị chuẩn bị tâm lý chứ.”
“Vậy chị không chuẩn bị tốt chỗ nào, bọn họ nói gì khiến chị không vui hả?”
“Cái gì cũng mất hứng.” Bạch Lộc nằm trên giường, trở mình, vẫn cảm thấy lồng ngực bức bối, liền thốt ra lời chế nhạo, “Một người thì ghét công việc thực tập của chị, một người lại quở trách chị mua nhà mới phí tiền, tiện thể nghi ngờ ánh mắt tìm đối tượng của chị, chẳng phải không thích con trai bọn họ thôi sao, có cần chống đối chị đến thế không.”
Trâu Oánh đi tới, nằm ngửa giống cô, nhìn cô nói: “Quả thật rất bực bội mà, lần này em đứng về phía chị, có điều chị và anh ấy chia tay sớm quá, cũng không cần phải khó xử như vậy, có lẽ luật sư Kiều rất ưu tú, họ chỉ kinh ngạc về phần chị, khiến cả nhà bọn họ cảm thấy mất mặt.”
Bạch Lộc vẫn còn giận dỗi, càng muốn nói: “Khó chịu, chị cứ cảm thấy trong lời nói của mẹ anh ta có thành kiến rất sâu đối với chị.”
Trâu Oánh dẹt miệng: “Chị nghĩ nhiều rồi, cơ mà giờ đừng suy nghĩ nữa, em cũng không ủng hộ chị và luật sư Kiều ở bên nhau.”
Bạch Lộc véo má em gái: “Cám ơn em ủng hộ chị.”
Trâu Oánh chìa tay giải cứu má mình: “Cơ mà em có một ý tưởng, chị mau chóng tìm bạn trai đi, tất cả vấn đề đều kết thúc, bọn họ cũng không kéo chị vào nữa.”
Bạch Lộc nhìn thoáng qua Trâu Oánh, nở nụ cười có ý sâu xa khác.
Trâu Oánh thấy vậy, nhào qua truy hỏi: “Không phải là…đã có rồi chứ?”
Bạch Lộc liếm môi, lấy di động ra xem, cố ý thừa nước đục thả câu.
“Thật sao? Trường chúng ta hả? Ngành nào thế?” Trâu Oánh càng tò mò hơn.
Bạch Lộc không nói gì nhìn em gái: “Em cho rằng chị là loại người tốt nghiệp rồi mới có tình cảm sao?”
Trâu Oánh nôn nóng: “Vậy chị nói đi!”
Bạch Lộc cảm thấy sự việc chỉ mới bắt đầu, còn phải giữ một khoảng thời gian, cô liền cắn chặt miệng: “Không nói, lần sau tìm cơ hội cho em xem.”
Trâu Oánh thất bại: “Được được được, lần sau gặp mặt mời ăn cơm.”
……
Buổi tối người hai nhà ăn cơm, Bạch Lộc cố ý tìm Trâu Oánh làm vật chắn, để em gái ngồi giữa mình và luật sư Kiều, tránh người lớn chỉ trỏ vớ vẩn.
Đang ăn cơm, chú Kiều đột nhiên hỏi: “Bạch Lộc định khi nào quay về trường?”
Bạch Lộc còn chưa nói, Bạch Tuệ Tiệp trả lời thay cô: “Ngày mai.”
“Ngày mai à…” Chú Kiều cân nhắc, sau đó hỏi Kiều Minh Kiệt, “Có phải ngày mai con nghỉ không?”
Kiều Minh Kiệt đoán chừng không nghĩ nhiều gì đáp lại: “Đúng ạ, được nghỉ.”
Thế là chú Kiều nói: “Bạch Lộc bây giờ còn ở trong trường phải không, từ đây đến đại học A cũng xa, có thứ gì cần cầm đi để ngày mai Minh Kiệt cho cháu đi nhờ xe.”
Miệng Bạch Lộc còn đang nhai thức ăn, trong lòng quyết đoán từ chối, ngoài miệng cũng không do dự: “Không được không được, cháu và Trâu Oánh đã hẹn ngày mai đi xem phim, tạm thời chưa biết sẽ về trường lúc nào.”
Lúc này Trâu Oánh trở nên thông minh, phụ họa gật đầu: “Vâng ạ.”
Các người lớn thấy bọn nhỏ không có ý kiến gì, tạm thờ bỏ đi đề tài cố ý tác hợp.
*
Một bữa cơm, Bạch Lộc ăn tốc chiến tốc thắng, lại nói dối có hẹn tư vấn trên mạng nên về phòng trước.
Đóng cửa phòng lại, cô lấy di động ra xem, bên trong chẳng có một cái tin nhắn.
Anh chưa gửi sang đây, cô chỉ có thể gửi qua, nhưng sực nhớ trước khi đi cô đã nói lúc bận thì không cần để ý tới cô, cô hơi hối hận như tự bê tảng đá đập vào chân mình.
Cô suy nghĩ nhiều lần, vẫn thận trọng gửi qua một tin nhắn: “Em rất rảnh rỗi.”
Sau khi gửi xong, cô đăng xuất WeChat, tạm thời không xem anh có trả lời ngay hay không.
Cô thích và hưởng thụ lúc màn hình di động tối đen, cảm giác đột ngột hiện ra một tin nhắn, giống như đối phương chủ động gửi tới, tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng và ẩn số.
Có lẽ nhẩm tới giây ba mươi, âm nhắc nhở tin nhắn vang lên, Bạch Lộc cảm thấy lúc này âm thanh đặc biệt tuyệt vời.
Cô nhắm mắt trước, giống như người mù tìm tòi trượt mở màn hình, sau đó mở mắt ra xem.
“Ăn cơm xong rồi ư?”
Khóe miệng Bạch Lộc hơi cong lên, đánh chữ: “Ăn xong rồi.”
Vừa định gửi đi lại bổ sung một câu: “Em ăn rất no.”
Thực ra cô cố ý xới cơm ít hơn mọi lần, chỉ vì có thể ăn nhanh hơn.
Tần Long: “Ừ, anh cũng ăn rồi.”
Bạch Lộc: “Ăn ở đâu?”
Tần Long: “Quán ăn đối diện tiểu khu nhà em.”
Bạch Lộc: “Quán nào? Em thấy đối diện không có bao nhiêu quán ăn ngon.”
Tần Long: “Anh cũng cảm thấy ăn không ngon.”
Bạch Lộc: “Vậy lần sau đừng đến ăn.”
Tần Long: “Ừm, lần sau không ăn.”
Bạch Lộc đọc tin nhắn âm thầm vui vẻ, ý tứ ẩn trong lời này, không phải là lần sau còn có cơ hội đưa cô về nhà sao, anh nhất định cũng nghĩ tới.
Bạch Lộc tiếp tục gửi qua: “Đêm nay anh về sớm chút, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đến muộn chút, tới lúc đó em báo cho anh biết.”
“Ừ.”
Nghĩ nghĩ, cô lại gửi: “Còn có một vấn đề.”
Tần Long: “Vấn đề gì?”
Bạch Lộc: “Ngày mai đến trường thế nào?”
Tần Long: “Gọi xe.”
Bạch Lộc: “Gọi xe đắt lắm.”
Tần Long: “Chẳng lẽ anh tới cõng em?”
Bạch Lộc: “Được.”
Gửi xong câu này cô nằm trên giường lăn lộn, tưởng tượng anh bên kia có biểu cảm gì.
Đợi một lúc, tin nhắn gửi qua.
“Nếu em không có hành lý, anh có thể cân nhắc.”
Bạch Lộc xem xong những lời này, lập tức nhảy xuống giường, đến cạnh tủ quần áo đếm hành lý của mình, hai ba chiếc lớn nhỏ, thế là cô tận lực suy nghĩ, có nên lấy ra mấy thứ không.
Cô kề cà chưa trả lời, lại có tin nhắn mới gửi qua.
“Hay là đừng giảm bớt, có bao nhiêu anh cũng cõng em.”
Bạch Lộc nhìn hồi lâu, đáy lòng ấm áp hạnh phúc, cả người nằm sấp trên giường xem tiếp, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...