Hương Vị Tình Ái

“Đỗ Hiểu Nghi tôi đã không còn muốn quấn lấy anh nữa, hà tất gì anh phải bám riết không buông như vậy?”

Lời vừa dứt, không để cho Đỗ Hiểu Nghi có cơ hội kịp phản ứng, Lãnh Hàn Thiên liền lao đến ôm chầm lấy cô, khiến cho chính cô cũng ngây ngốc theo một hồi. Thật lòng mà nói thì từ trước đến nay, sau khi trải qua một khoảng thời thanh xuân hết lòng hết dạ yêu hắn, thế nhưng bản thân cô lại không hề biết rằng cái người đàn ông tên Lãnh Hàn Thiên đó vốn là kẻ rất cố chấp, cố chấp đến hết thuốc chữa rồi.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Ngô Gia Hạo từ trong nhà bước ra, vừa hay lại chứng kiến hết thảy một màn trước mắt. Anh không nhịn được liền chạy đến gỡ đôi tay đang giữ chặt Đỗ Hiểu Nghi ra khỏi người cô. Đối với một người nghệ sĩ tài hoa, ít xen vào chuyện đời tư của người khác như Ngô Gia Hạo thì chỉ cần là việc có liên quan đến người anh yêu, bất luận là như thế nào đi chăng nữa, toàn bộ anh đều liều mình nhúng tay vào, mặc cho chưa nghe rõ đầu đuôi sự việc.


"Đây là chuyện giữa tôi và Hiểu Nghi, vốn không liên quan đến cậu!"

Lãnh Hàn Thiên dời tầm mắt sang người đàn ông vừa từ trong nhà bước ra, còn không quên ánh lên vài tia lửa giận. Thú thật, hắn và Ngô Gia Hạo quen biết nhau cũng không phải là một sớm một chiều gì, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn đối với người bạn chí cốt này tràn đầy sự giận dữ như vậy. Ở trong tình thế mối quan hệ ba người ở hiện tại, dù là ai thì cũng nhận thức được là loại sự việc gì đang diễn ra. Ngô Gia Hạo tự do tự tại ra vào như thế, hẳn là hai người họ ở chung nhà đi?

"Chỉ cần là việc có liên quan đến Nguyệt Nhi thì cũng đều liên quan đến tôi. Lãnh Hàn Thiên, bởi vì tôi và cậu ít nhiều gì cũng là bạn bè nên tôi không hy vọng chúng ta sau này sẽ trở thành đối thủ của nhau, nhưng nếu cậu vẫn cố chấp níu kéo Nguyệt Nhi, không chịu buông tha cho cô ấy thì đừng trách tại sao tôi lại không nể tình cảm giữa chúng ta!"

Ở trong mắt người khác, Ngô Gia Hạo hay còn gọi là họa sĩ Neil vốn là một kẻ vô cùng điềm tĩnh, không thích phân tranh với đời, càng chưa một lần dấy nên tai tiếng nào đối với bản thân và mối quan hệ xung quanh. Hay nói cách khác, người có khả năng khiến anh bùng lên cơn lửa giận - Lãnh Hàn Thiên - hắn chính là kẻ đầu tiên đó!

"Cậu!"

"Này, hai người làm gì thế hả?"


Lãnh Hàn Thiên vì không thể nhẫn nhịn nổi những lời nói của Ngô Gia Hạo nên đã đấm cho anh một cái. Ngô Gia Hạo ở phía đối diện cũng không chịu yếu thế liền vung một nắm đấm đáp trả lại. Tình hình chỉ trong phút chốc bỗng trở nên căng thẳng làm cho Đỗ Hiểu Nghi không thể không ra sức ngăn cản. Ngay đến cả bản thân cô cũng không hiểu nổi, chẳng lẽ tình anh em của bọn họ lại mong manh đến độ có thể vì một người mà khiến cho nó sứt mẻ?

"Anh bị thương rồi?"

Câu hỏi kèm theo vài phần nhắc nhở của Đỗ Hiểu Nghi quả thật đã làm cho Lãnh Hàn Thiên quay trở về thực tại. Hai bên má của hắn bị những vết thương do cuộc ẩu đả để lại cũng dần dần tê rát, mới đầu chỉ là một mảng nhỏ, sau lại lan rộng khắp cả hai bên má. Có điều, đúng là có chút kỳ lạ thật, dù là bị ăn đấm như vậy, nhưng trước đó, hắn lại không cảm thấy hề hấn một chút gì cả. Là vì vết thương ngoài thể xác vốn không sánh bằng vết thương tình ở trong tim sao? Hay là tại vì Lãnh Hàn Thiên hắn một lòng muốn độc chiếm Đỗ Hiểu Nghi, muốn cô chỉ có thể là của hắn, mãi mãi thuộc về hắn nên mới không đau gì cả?

"Anh có thể coi câu hỏi vừa rồi như là lời quan tâm của em không, Hiểu Nghi?"


Câu hỏi của Đỗ Hiểu Nghi vừa hay cũng mở được nước cờ trong bụng của Lãnh Hàn Thiên. Phải rồi, nếu cô không quan tâm thì tại sao lại sợ hãi, lại lo lắng hỏi han như thế? Nếu cô thật sự đã không còn tình cảm với hắn nữa thì hà cớ gì còn quan tâm đến hắn?

"Bớt phí lời đi, tôi chẳng qua chỉ là không muốn anh từ chỗ tôi đi ra mà lại mang đầy vết thương trên mặt thôi. Anh đường đường là tổng tài của một tập đoàn lớn, có tiếng tăm, lại đứng hàng đầu trên thế giới, vậy nên nếu để có ai đó hay tin anh xảy ra xung đột với Gia Hạo đến mức chảy máu ở chỗ tôi thì há chẳng phải Đỗ Hiểu Nghi tôi sẽ trở thành cái gai trong mắt của mọi người hay sao? Thôi, coi như là cho tôi xin đi, tôi vẫn chưa muốn làm người nổi tiếng như anh đâu."

Dứt ngôn, Đỗ Hiểu Nghi kéo Lãnh Hàn Thiên vào trong nhà, chậm rãi sơ cứu vết thương cho hắn. Như một cơn gió thoảng qua, có lẽ đến bản thân cô cũng quên mất, ngoài Lãnh Hàn Thiên ra thì cũng có một người bị thương không kém gì hắn. Chỉ là, tâm cô trước sau luôn đặt trên người Lãnh Hàn Thiên, thế nên cô đã vô tình phớt lờ đi sự tồn tại của Ngô Gia Hạo. Rõ là do Lãnh Hàn Thiên ra tay trước, rõ là cả hai cùng bị thương, cùng đau như nhau, nhưng mà người Đỗ Hiểu Nghi cô để tâm, sau cùng cũng chỉ có hắn, chỉ một mình hắn mà thôi.

"Yêu một người không yêu mình, cớ sao lại cố cưỡng cầu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận