Đỗ Hiểu Nghi vừa khóc vừa thu xếp đồ đạc bỏ vào va li. Cô chỉ đem đi những gì vốn là của bản thân cô, còn những thứ có liên quan đến Lãnh Hàn Thiên, dù là một thứ cô cũng không chạm đến. Nếu chính cô đã quyết định buông bỏ, thì vẫn là nên bỏ đi những gì có hình ảnh của hắn ở trong đó. Và hơn thế nữa, Đỗ Hiểu Nghi muốn Lãnh Hàn Thiên biết rằng, cô yêu hắn là thật, cưới hắn cũng là vì nguyện ý, vì quá yêu, tuyệt nhiên không phải là vì tiền tài hay địa vị, vậy nên khi đứng trước bờ vực của sự chia ly lúc này, bản thân cô sẽ chọn không đem theo bất cứ đồ vật gì để làm kỷ niệm của ngôi biệt thự cả, bao gồm cả chiếc vòng tay mà mẹ hắn đã đeo cho cô trước khi cô gả vào nhà họ Lãnh. Chiếc vòng tay màu xanh ngọc ấy chính là đồ gia truyền của Lãnh gia, truyền lại cho con dâu từ đời này sang đời khác. Tuy nó đúng thật là rất vừa với kích cỡ của cổ tay cô, song không phải vì thế mà cô có thể tùy tiện đem nó theo bên mình. Đỗ Hiểu Nghi rất thích chiếc vòng ấy, cũng rất vui vì không ngờ bản thân lại được cha mẹ của Lãnh Hàn Thiên đón nhận và yêu thích, dẫu cha ruột của cô còn rất không ưa gì cô, xem cô như sao chổi mà đánh đập, mắng nhiếc. Tiếc thay, Đỗ Hiểu Nghi cô đã không thể tiếp tục giữ vị trí là con dâu ngoan hiền của bọn họ nữa rồi, và càng không đủ tư cách để tiếp tục đeo chiếc vòng kia.
Lúc Đỗ Hiểu Nghi được mẹ của Lãnh Hàn Thiên mua lại từ trong tay người cha cùng bà mẹ kế độc ác, cô chỉ đem đi một vài bộ quần áo đơn giản thường ngày, vậy nên cũng không có quá nhiều đồ đạc để thu dọn. Sau khi sắp xếp xong xuôi, cô khẽ cầm tờ giấy ly hôn đã có sẵn chữ ký của chính mình, nhìn qua một lượt rồi bất giác mỉm cười chua xót, đặt lại ngăn nắp cùng chiếc vòng tay ở trên bàn ngay phòng khách.
Đoạn, Đỗ Hiểu Nghi chậm rãi đẩy chiếc va li nhỏ bước ra trước cổng biệt thự, từng bước chân nặng trịch như thể có thứ gì đó đang muốn níu chân cô ở lại. Đứng trước ngôi biệt thự sang trọng, thoạt nhìn lại nơi mà cô đã sống cô đơn trong suốt 3 năm qua, không hề chứa đựng một chút hơi ấm nào của Lãnh Hàn Thiên, Đỗ Hiểu Nghi cảm giác như có ai đang dùng dao cứa vào tận sâu trong trái tim của cô vậy đấy, thực sự rất đau, rất nhói.
Ngay tại giây phút mà Đỗ Hiểu Nghi quay lưng, bất chợt nước mắt lại rơi, thậm chí cô còn thốt ra trong vô thức:
“Người không thuộc về nơi này, đã đến lúc đi thì cũng nên rời đi thôi…”
Đi thôi…Hình ảnh ai xa xa dần chìm vào trong khói sương mù dày đặc. Từ nay, người yêu Lãnh Hàn Thiên nhất, đã không còn nữa rồi.
Đỗ Hiểu Nghi vừa rời đi không lâu thì Lãnh Hàn Thiên cũng trở về. Nếu là thường ngày, có lẽ hắn sẽ chẳng muốn nhìn thấy mặt cô, đơn giản vì hắn ghét bỏ cô. Nhưng, Lãnh Hàn Thiên lại vừa mới từ chỗ Triệu Nhã An trở về, nên hắn muốn giải quyết mọi chuyện triệt để với người phụ nữ ở ngôi biệt thự ấy mà không biết rằng Đỗ Hiểu Nghi đã không còn ở đó nữa.
Lãnh Hàn Thiên lái xe vào trong, bỗng dưng trong người hắn xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ, rất khó tả thành lời. Nếu là mọi hôm, chỉ cần thấy xe hắn về thôi thì người phụ nữ đó đã nhanh chân từ trong kia chạy ra đợi hắn, ấy mà bây giờ, bóng dáng thân thuộc hôm nào lại chẳng còn thấy đâu nữa. Lãnh Hàn Thiên thấy vậy cũng chẳng quá bận tâm, bởi hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng xử lý cho xong tất cả những chuyện rắc rối này để có thể danh chính ngôn thuận rước người phụ nữ hắn yêu về.
Vốn muốn định lên tiếng, nhưng chợt nhìn xung quanh căn phòng khách thì không thấy bóng dáng ai đâu cả. Lãnh Hàn Thiên đi từng phòng tìm kiếm Đỗ Hiểu Nghi, từ phòng ngủ đến phòng bếp, từ trên tầng đến dưới tầng, miệng luôn gọi cái tên quen thuộc nhưng vẫn không tìm ra một chút vết tích nào của người phụ nữ đó cả. Trước đây, người phụ nữ đó chưa từng biến mất không một chút tăm hơi như bây giờ, điều này quả thực đã làm cho trái tim của Lãnh Hàn Thiên bị bóp nghẹn. Chẳng hiểu lý do vì sao mà Lãnh Hàn Thiên hắn lại có chút sợ hãi, chỉ là sự sợ hãi này đến ngay chính cả bản thân hắn cũng không hề nhận ra.
Đỗ Hiểu Nghi không có ở đây, Lãnh Hàn Thiên quay trở lại phòng khách thì mới để ý đến tờ giấy ly hôn đã có sẵn chữ ký của người vợ, kèm theo đó là chiếc vòng ngọc. Tình cảnh này giúp Lãnh Hàn Thiên có thể xác định một việc, rằng Đỗ Hiểu Nghi cô - người vợ trên danh nghĩa mà chính hắn luôn chán ghét đã rời đi, rời khỏi nơi này. Có lẽ, Lãnh Hàn Thiên sẽ không thể ngờ tới, trong lúc hắn đang vui vẻ, ân ái bên người mình yêu, thì ở đây, người phụ nữ yêu hắn nhất, yêu hơn cả sinh mạng của chính mình đã quyết tâm rời đi, rời xa mọi thứ có hắn và chứa đựng hình ảnh của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...