Lãnh Hàn Thiên rất quyết liệt trong tình cảm, tựa như cha hắn năm đó. Có điều, chuyện tình của Lãnh Phong Dương năm xưa không có quá nhiều rắc rối như Lãnh Hàn Thiên hiện tại. Tuy rằng hai cha con ông có nhiều điểm giống nhau, nhưng nếu xét về mặt cố chấp, thì Lãnh Phong Dương so với Lãnh Hàn Thiên, chẳng qua chỉ là một hát cát nằm giữa sa mạc. Ông không cố chấp bằng hắn, và cũng không đến mức tuyệt tình như đứa con trai của mình đã làm với Đỗ Hiểu Nghi.
“Phải, là mẹ đã sai. Nhưng Hàn Thiên, đến thời điểm hiện tại, con vẫn cho rằng năm đó, cô Triệu tự dưng lại chấp nhận rời đi chỉ vì bị hai người chúng ta có thành kiến hay sao? Không đâu, nếu thật sự là như thế thì con đã lầm rồi.”
Lãnh Hàn Thiên mơ hồ, có vẻ như hắn chưa hiểu được ý trong câu nói của Chu Nhật Lan. Bà nói hắn lầm, vậy lầm là lầm như thế nào được? Không lẽ trong chuyện này vẫn còn ẩn tình gì nữa hay chăng?
“Hàn Thiên, con có biết hay không, lúc đó tuy rằng cha mẹ đã đưa cho Triệu Nhã An 5 tỷ, nhưng chỉ cần cô ấy quyết liệt từ chối nhận, thì chúng ta cũng không có cách làm cho cô ấy rời đi được. Người phụ nữ con yêu, có lẽ cô ấy yêu tiền hơn yêu con, so với con thì cô ấy càng coi trọng phú quý giàu sang hơn. Ta và Phong Dương chỉ dùng 5 tỷ, ấy mà đã thấy rõ được sự ham mê tiền bạc của Triệu Nhã An. Chỉ có con, vì chấp mê bất ngộ nên chính bản thân con cũng chẳng phát hiện ra.”
Lãnh Hàn Thiên như không tin những gì mà Chu Nhật Lan vừa nói là sự thật, hắn nắm chặt hai tay vào nhau, nội tâm đang dần cấu xé lẫn nhau. Thật không ngờ, cha mẹ hắn không những lén hắn sau lưng đi gặp Triệu Nhã An, lại còn đưa cho cô ta 5 tỷ. Điều làm Lãnh Hàn Thiên càng kinh ngạc hơn, đó là sự tình khi ấy, người phụ nữ hắn yêu ra nước ngoài, thế nhưng chỉ đơn giản là xoay quanh 5 tỷ kia. Một người phụ nữ mà Lãnh Hàn Thiên hắn yêu nhất, tin tưởng nhất, cũng là mối tình đầu của hắn, vậy mà lại là kẻ bán rẻ tình yêu, coi trọng tiền tài.
“Không…Không lý nào như vậy được. Nhã An lương thiện như thế, tuyệt không phải là loại người vì tiền bạc mà từ bỏ tình yêu đâu. Không…Không thể nào!”
Lãnh Hàn Thiên liên tục lắc đầu, từ chối nhận sự thật trước mặt. Hắn và Triệu Nhã An đã yêu nhau nhiều năm, cớ sao bản thân hắn lại không hiểu rõ về con người cô ta được chứ. Chỉ có thể nói là Triệu Nhã An ngụy tạo quá giỏi, giỏi đến mức một vị tổng tài cao cao tại thượng như Lãnh Hàn Thiên, nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật của người phụ nữ mình yêu.
“Chuyện này đáng lẽ ta và Nhật Lan sẽ không nói ra với bất kỳ ai, kể cả con. Chúng ta muốn giữ kín, cũng xem như là cho con và Triệu Nhã An một chút mặt mũi. Nhưng, chung quy chúng ta vẫn không lường trước được, con lại vì chuyện này mà quay lại trách móc Hiểu Nghi, tra tấn tinh thần của con bé, làm cho Hiểu Nghi rơi vào trạng thái bế tắc dẫn đến việc ly hôn. Ta biết, câu nói của mẹ con tối qua đã chính thức mở ra một khúc mắc trong lòng con, bản thân con lại càng thêm nghi hoặc. Nếu không phải hiện tại con mở miệng ra hỏi, chắc hẳn chúng ta sẽ cùng đem bí mật này quay trở lại Pháp.”
Lãnh Phong Dương vừa nói xong, Chu Nhật Lan lại tiếp lời:
“Không phải chúng ta không muốn nói cho con hay, mà là vì chúng ta không hy vọng lại một lần nữa làm đảo lộn cuộc sống hiện tại của con trai mình. 3 năm trước, chính vì quyết định tưởng đúng nhưng lại sai của cha mẹ đã khiến con buộc phải tuân theo, do đó thế giới tươi đẹp của con cùng Hiểu Nghi cũng bị chao đảo. Tình yêu của con, cha mẹ vốn không nên xen vào, và càng không nhất thiết phải can thiệp. Vậy nên lần trở về nước này, cha mẹ mới lựa chọn giữ bí mật, bởi chúng ta không thể khiến cho cuộc sống của con tiếp tục bị xáo trộn như khoảng thời gian đó. Mẹ biết khi nói ra, bản thân con cũng không hoàn toàn chấp nhận, nhưng tiếc thay, đó lại là sự thật, mà đã là sự thật thì vĩnh viễn cũng không có cách nào thay đổi được. Có điều, cái mà hai người chúng ta không ngờ đến, là việc Triệu Nhã An đã quay về. Năm đó, chính miệng cô ấy hứa với chúng ta, rằng sẽ mãi mãi định cư ở nước ngoài, không bao giờ trở lại tìm con. Ấy mà chỉ mới ba năm, người phụ nữ đó đã không giữ được lời hứa của chính mình, lại còn là nguyên nhân phá vỡ cuộc hôn nhân của con.”
Mọi niềm tin từ trước đến nay Lãnh Hàn Thiên đã dành cho Triệu Nhã An đang từ từ sụp đổ. Còn nhớ lần đầu tiên mà Lãnh Hàn Thiên gặp Triệu Nhã An, hắn thấy người con gái trước mặt thật xinh đẹp, thuần khiết, pha lẫn đôi chút lộng lẫy, kiêu sa, làm cho trái tim của hắn bỗng chốc bị xao xuyến. Từ đó về sau, Lãnh Hàn Thiên lúc nào cũng nhận định rằng người hắn yêu chỉ có duy nhất một mình Triệu Nhã An, và cũng chỉ có cô ta mới thích hợp với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...