Hương Vị Đồng Xanh

Chỉ có Thiên Phong và Việt Phương đi đầu, những người còn lại đều đi thụt lùi về sau, thành ra nhiều lúc Việt Phương nói ình Thiên Phong nghe. Tuy vẫn giữ nét mặt không hề thay đổi đi bên cạnh Việt phương, nhưng ánh mắt anh liếc về phía cô. Hôm nay Việt Phương mặc một chiếc áo dài màu xanh dương nhẹ, chiếc áo đơn giản không nhiều họa tiết, nhưng đính vài bông hoa cùng màu trên áo, chiếc áo ôm gọn lấy người, cùng với mái tóc dài xõa vai, Việt phương hôm nay rất xinh đẹp. So với cái cô gái trợn mắt bặm môi ngày hôm qua và cô gái anh gặp ở sân bay thì khác biệt rất nhiều: nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn, giọng nói cũng êm tai hơn.
Anh không ngờ cô lại là cô giáo, nhìn cô bây giờ đúng là rất thích hợp làm giáo viên.
Thiên Phong giống như khám phá ra mặt khác của cô, lấy làm thích thú vô cùng.
Kết thúc buổi tham quan, Việt Phương mời Thiên Phong và mọi người vào phòng họp để bàn thêm một số việc, như xin kinh phí bao nhiều, cần trang bị thêm cơ sở vật chất gì…., thầy hiệu trưởng và vài thầy cô cũng tham gia. Vấn đề xin xỏ, Việt Phương nhường lại cho người khác.
Đến khi kết thúc, Việt Phương đã mệt đến muốn ngủ gục luôn, cô nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, thay ngay bộ áo dài nóng nực này ra. Thay xong rồi thì Việt Phương cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng, cô hí hửng đi ra ngòai để về nhà, nhưng không ngờ lại bị Thiên Phong đứng chặn ngay ở cửa.
Việt Phương không ngờ đến nên va vào lưng của anh thật mạnh, bị bật lùi ra sau mấy bước lọang chọang suýt ngã xuống, cũng may mắn là Thiên Phong quay lưng lại đỡ cô kịp lúc, nếu không chắc chắn là té đau rồi.
Việt Phương rất là bực tức, cô định lên tiếng mắng anh vì sao lại đứng chắn trước cửa phòng của người ta như vậy, nhưng gnhi4 lại, cô ráng nhịn xuống, cười cười hỏi anh có sao không bằng vốn tiếng anh dở tệ của mình.
- Tiếng anh của cô thật sự tệ quá – Thiên Phong phán ngay lập tức bằng một câu tiếng việt khiến mặt của Việt phương biến hóa khôn lường.
- Ừ, tiếng anh của tôi tệ vậy đó. Biết người ta tệ sao còn làm khó người ta chứ? Biết nói tiếng việt mà không nói, bày đặt nói tiếng anh?
Thiên Phong chẳng thèm để ý đến việc cô đang nổi giận, anh chỉ bình thản hỏi một câu:
- Gặp cả **** rồi, vậy cô đã biết tên của tôi chưa?
Việt Phương lần nữa hả hốc miệng, cô chợt nhớ mình đã không hỏi tên anh khi nhìn thấy anh trong hàng ngủ người tham quan. Cô than thầm trong bụng,
- Anh đâu có nói tên đâu, làm sao tôi biết được - Việt Phương nhăn mặt tỏ vẻ mình không có lỗi.
- Tôi nhớ hình như trong buổi họp, thư ký của tôi có giới thiệu tên của tôi rồi. Sao cô lại không biết nhỉ - Thiên Phong chợt đưa tay vỗ trán - À nhớ rồi, hình như lúc đó cô đang ngồi ngáp ở bên dưới.
Lần nữa Việt Phương ho sặc sụa vì sặc nước miếng của chính mình, cứ mỗi lần hồi hộp là nước bọt tuông ra không ngừng, cô phải sữa thói quen xấu này mới được, nếu không thì có ngày chết lúc nào không hay biết mất.
Cái tên biến thái này sao lại để ý cô kỹ như thế chứ? Đúng là lúc đó cô bị áo dài gò bó đến mệt chết được, tự do quen rồi, cho nên không tránh khỏi nóng bức khó chịu dẫn đến buồn ngủ. Mà buồn ngủ thì chẳng có tâm trạng để ý đến những việc khác, chẳng qua cô ỷ vào việc nhiệm vụ của mình đã hoàn tất, không cần để ý quá nhiều chuyện nữa.
- Vậy, cho hỏi anh tên gì - Cô vặn quẹo mấy ngón tay của mình, nhăn mặt khó xử nhìn Thiên Phong hỏi nhỏ.

- Muốn biết thì đến nấu cơm cho tôi đi.
- Nấu cơm, anh xem tôi là người giúp việc cho anh à - Việt Phương giậm chân nhìn Thiên Phong tỏ ý tức giận - Anh tự đi mà nấu lấy.
- Cô không muốn lấy lại tập bản thảo của mình à - Thiên Phong khoanh tay lại, đầu hơi nghiêng qua một bên nhìn Việt Phương cười hỏi đầy thích thú như đang cấm điểm yếu của cô.
- Không cần, chỉ là tập bản thảo thôi mà, anh thích thì tôi tặng anh đó - Việt Phương đương nhiên muốn lấy lại tập bản thảo đó rồi, đó là tập bản thảo của Thiên Phong tặng cho cô trước khi rời đi, dù thế nào, cô cũng không để mất, nhưng tuyệt đối không thể để tên biến thái này xem cô như người giúp việc, lợi dụng sức lao động của cô.
- Nếu cô nói vậy thì tôi đành bỏ nó đi thôi, dù sao hôm qua tôi cũng sơ ý làm đổ nước lên nó rồi, trông cũng chẳng còn đẹp nữa - thiên Phong nhùn vai thoải mái buông ra một câu.
Vệt phương nghe xong tưởng chừng như có sấm đánh bên tai mình, cô nắm lấy hai cánh tay áo của Thiên Phong siết mạnh hỏi:
- Anh đã làm đổ nước lên nó?
- Cô không quan tâm mà - Thiên Phong cười cười đáp.
- Ai nói tôi không quan tâm, nói cho anh biết, nếu nó bị dính dù một chút xíu bẩn thôi, thì tôi cũng sẽ cho anh biết tay đấy.
- Cô đang đe dọa người mang đến lợi ích cơ sở vật chất cho trường đấy - Thiên Phong bật cười khi nhìn thấy Việt Phương bị lọt vào bẫy của anh, và trước lời đe dọa của cô, anh bình thản buông ra lời đe dọa còn lớn hơn của cô - Không sợ tôi không đồng ý tài trợ hay sao.
Việt Phương nghe vậy thì biết mình đấu không lại với Thiên Phong, cô hít một hơi thật sâu buông tay ra khỏi người Thiên Phong.
- Đây là chuyện riêng của hai chúng ta, đâu liên quan gì đến nhà trường, là người kinh doanh, anh không nên đặt tình cảm vào công việc.
- Được, vậy thì chúng ta cứ nói chuyện tư đi - thiên Phong gật gù đáp - Chẳng hạn như chuyện chiếc xe của tọi bị ai đó phá hoại, dùng màu vẽ bôi lên.
Việt phương nghe Thiên Phong nói thì giật mình, cô rõ ràng quan sát rất kỹ không có ai ở đó nên mới phá xe của anh mà, sao lại bị Thiên Phong phát hiện mình là thủ phạm được cơ chứ.
Việt Phương nghĩ Thiên Phong là đoán mò, vì dù sao giáo viên bộ môn mỹ thuật ở trong trường chỉ có cô có mặt hôm nay mà thôi.
- Sao anh dám khẳng định là tôi, biết đâu có kẻ nào đó ghét anh làm thì sao? Vu khống là tội nặng đấy - Việt Phương nghênh mặt đáp
- Ồ, vu khống là một tội nặng, cố ý phá hoại tài sản của người khác còn nặng gập đôi - Thiên Phong ung dung nói - Cô muốn bằng chứng?

- Đúng vậy - Dù cho có người nhìn thấy thì đã sao, không bắt tận tay, dạy tận mặt, ai ngu mà nhận mình làm.
Thiên Phong mĩm cười gật gù, nhìn cái vẻ sống chết không chịu nhận mình làm của Việt phương trông đến là buồn cười, Thiên Phong cầm chiếc điện thoại xoay xoay vài cái, ánh mắt nheo nheo nhìn Việt phương một cách mờ ám khiến Việt Phương cảm giác bất an vô cùng.
- Cô nhìn đi, bằng chứng mà cô muốn có đây.
Việt Phương tái mặt khi nhìn thấy gương mặt của mình trong điện thoại của Thiên Phong, từng hành động bôi trét của cô bị ghi lại không sót lấy một động tác nào cả. Việt Phương bỗng muốn khóc lóc vô cùng.
Thiên Phong gấp điện thoại lại, khoan tay ưỡng thẳng lưng nhìn Việt Phương cao giọng nói chẳng khác nào người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ, còn việt Phương thì cúi gằm mặt không dám ngẩng lên lấy một lần:
- Là giáo vên, là người làm gương ấy em nhỏ, hành động của cô như thế có đáng bị lên án hay không? Tội cố ý phá hoại tài sản của người khác không biết sẽ bị phạt thế nào nhỉ?....
Thiên Phong nói một hơi dài, nhìn vẽ mặt đau khổ của Việt Phương, anh mĩm cười vỗ đầu cô bảo:
- Nhanh chóng nấu cơm, trưa rồi. Còn nữa, nấu xong thì đi rửa xe.
Thiên Phong nói xong thì quay đầu bỏ đi, được vài bước, anh quay đầu lại nhấn mạnh nói:
- Cô vẫn chưa biết tên tôi.
Việt Phương nhìn theo bóng dáng rời đi của Thiên Phong cô hĩnh mũi bĩu môi ****:" Tên anh, ai cần biết tên anh chứ? Đồ biến thái, tâm thần hạng nặng " Nhưng sau đó cô lại thở dài " **** thì **** vẫn phải đi hỏi tên của hắn ta"
Cô ảo nảo quay trở lại văn phòng để hỏi các chị đồng nghiệp tên của kẻ biến thái kia.
Thiên Phong bước nhanh ra ngoài cổng trường nơi anh đậu xe bên ngoài, thì đã thấy Hoàng Tuấn đứng tựa vào thân xe chờ mình ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Thiên Phong đi ra, Hoàng Tuấn đã đứng dậy cười hỏi:
- Đi đâu thế.
Thiên Phong không đáp, chỉ nhướn mày nhìn Hoàng Tuấn rồi hỏi:

- Sao chưa về?
- Cái thằng này, nhìn là biết, chờ cậu cùng đi ăn cơm chứ sao nữa. Thế nào bị người đẹp hút hồn rồi sao? Nếu không thì sao lại đi chờ cô ấy thay đồ rồi mới chịu ra đây - Hoàng Tuấn cười trêu Thiên Phong không chút kiên dè nào hết - Mình đã nói mà, có duyên lắm, không ngờ xuống đây còn được gặp.
Thiên Phong cũng không tỏ vẻ bối rối trước câu hỏi và sự trêu chọc của Hoàng Tuấn, anh chẳng bao giờ phản bác anh chàng này. Trong lúc nói chuyện ở phòng hợp, Hoàng Tuấn đã bắt gặp ánh mắt của Thiên Phong đang liếc nhìn về phía Việt Phương, lúc cô đang ngồi chỉ tay nghịch nghịch dưới mặt bàn, anh khẽ mĩm cười trước hành động trẻ con của cô. Khi anh ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt cười gian của Hoàng Tuấn, đành vờ quay đi mà thôi.
- Đi ăn cơm thôi - Thấy Thiên Phong phớt lờ mình, Hoàng Tuấn cũng không chọc ghẹo thêm mà xoa xoa bụng bảo.
- Mình về nhà - Thiên Phong đáp nay lập tức.
- Về nhà, cậu lại muốn bỏ cơm nữa đấy à ?
Hoàng Tuấn tức giận định mắng cho cậu bạn say mê làm việc mà quên mất bản thân của mình thì Thiên Phong đã lên tiếng trả lời.
- Không, lát nữa sẽ có người nấu cơm.
- Có người nấu cơm? Cậu mướn được người rồi à, sao không nói sớm, có biết mình đã phải hối thúc thế nào để tìm ra người giúp việc vừa ý với cậu hya không hả. Đúng là phí thời gian vì cậu thật – Hoàng Tuấn có vẻ trách móc.
- Vừa mới quyết định lúc nãy thôi – Thiên Phong bình thản trả lời.
- Vừa mới quyết định? Ai? – Hoàng Tuấn trố mắt nhìn Thiên Phong, anh không khỏi tò mò vô cùng, không ngờ người ít tiếp xúc với người khác như Thiên Phong lại có thể tìm được người ngay khi vừa mới xuống nơi này.
- Thủ phạm của những hình vẽ này – Thiên Phong cười lắc đầu đáp rồi chỉ tay vào những vết màu vẽ ngỗn ngang xấu xí trên xe của mình.
- Cái gì, những hình vẽ này á – Hoáng Tuấn kêu lên kinh ngạc, anh quay đầu nhìn lại chiếc xe của Thiên Phong một lần nữa để xem những cái vết vằn vện không ra hình thù nào hết này có tí nào được gọi là hình vẽ hay không? Và kết luận là: Chẳng có họa sĩ diên khùng nào lại tạo ra cái hình vẽ này cả.
- Này, cậu không cảm thấy những hình vẽ này rất có vấn đề hay sao hả? nhìn xem, chiếc xe chẳng khác nào đồ phế thải cả. Chẳng lẽ không khí dưới này có thể thay đổi con người nhanh đến vậy sao, nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ tống cái tên thủ phạm này vào đồn cảnh sát rồi mới đúng chứ - Hoàng Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ, anh nhìn chằm chằm vào Thiên Phong dò xét.
- Cái này dù sao cũng rửa được, không có vấn đề gì đâu. Nhưng bù lại tìm được người giúp việc ưng ý, cái giá này rất sòng phẳng – thiên Phong cười đáp, giọng điệu đúng chất người kinh doanh.
- Hả - Hoàng Tuấn nheo mắt – Đừng có nói với mình thủ phạm là cái cô giáo duyên phận, định mệnh và số phận gì gì đó của cậu đấy nhà.
- Ừ - Thiên Phong tũm tĩm cười đáp, anh nghĩ đến vẻ mặt tức tối của Việt Phương khi bị anh ép buộc thì không nhịn được cười.
- Cậu thật sự thích cô ấy sao?
- Chỉ là thấy thú vị thôi.
- Thú vị! Ở cô ấy có điểm thú vị gì?

Thiên Phong cũng đang tự hỏi điểm thú vị nào ở cô thu hút anh, bởi lẽ những cô gái giống cô anh gặp cũng khá nhiều, nhưng vì sao gặp cô thì anh lại có cảm xúc khó hiểu đến như thế.
Thấy Thiên phong không đáp, Hoàng Tuấn nhún vai nói tiếp:
- Thật ra, mình đã nói từ đầu rồi, cậu và Angela không hợp nhau đâu. Cô ấy quá sôi nổi, tham vọng không hợp với người trầm lặng như cậu.
- Mình thích cô ấy - Thiên Phong trầm ngâm đáp, rồi mở cửa ngồi thẳng vào trong xe.
Hoàng Tuấn thở dài, cũng mở cửa đi vào ngồi trong xe bên ghế lái phụ với Thiên Phong. Thiên Phong cau mày nhìn Hoàng Tuấn hỏi:
- Cậu lên xe mình làm gì?
- Đi ăn chực cơm nhà cậu – Hoàng Tuấn cười nham nhở đáp.
- Không có cơm cho cậu – Thiên Phong không khách khí đuổi thẳng – Xuống xe.
- Này! đừng phủ phàng thế chứ - Hoáng Tuấn nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt vô cùng đáng thương – Người ta lặn lội từ thành phố xuống đây chỉ vì cậu thôi đấy. Xe mình đã để cho người khác lái về giúp rồi, tất cả đều vì cậu.
- Đừng nói mấy lời buồn nôn này, người khác nghe được sẽ hiểu lầm chúng ta có gì với nhau đấy – Thiên Phong quắc mắc cảnh cáo Hoàng Tuấn về lối ăn nói đầy phóng túng của anh.
- Người khác nghĩ gì thì kệ họ, mình không để ý thì cậu để ý làm gì – Hoáng Tuấn xua tay, rồi vươn vai ngáp dài một cái như muốn kết thúc tranh luận với Thiên Phong.
Thiên Phong thật không còn ý kiến nào với Hoàng Tuấn anh lắc đầu thở dài miễn cưỡng để Hoàng Tuấn cùng về nhà mình.
Xe chưa kịp lăn bánh thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Việt Phương sau khi vác mặt đi hỏi tên của Thiên Phong, trên đường ra chỗ để xe, cô phát hiện xe của mình bị bể bánh. Cô dậm chân tức giận đến phá khóc.
Không ngờ hôm nay cô đen đủi đến như thế, hết lần này đến lần khác bị cái tên biến thái kia ăn hiếp. Giờ còn bị hắn bắt thóp, phải cúi đầu đi làm osin cho hắn ta.
Chán nản, Việt Phương quăn luôn chiếc xe ở lại trường, nhờ bảo vệ trông giúp, cô sẽ nhờ Bảo đến đưa xe cô đi giúp, còn bản thân phải lo đi về để mà nấu cơm cho tên biến thái có cái tên là Jony ăn, cô sợ hắn ta đói quá mà tức giận, đem hành vi xấu của cô tố cáo ra bên ngoài thì đúng là nhục nào bằng nhục này cơ chứ.
Vừa ra đến nơi thì đã thấy chiếc xe xanh xanh đỏ đỏ tím vàng đến chói mắt kia vẫn nằm đậu ở đó. Việt Phương nhăn mặt nghĩ:” Hắn ta không phải là đang đợi mình đấy chứ?”
Cho nên cô thở dài quyết định đến gõ cửa xe của Thiên Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui