Bác sĩ nói vết thương của cô ấy quá nặng, nếu tỉnh dậy được đã là may mắn lớn lao…
Tất cả đều chờ đợi vào phép màu…
Một thứ phép màu không có thật nhưng lại là nơi gửi gắm chút niềm tin cuối cùng…
“Cháu nghỉ chút đi, chẳng phải sáng còn phải đi làm sớm sao?” – bà Lan khẽ lay người Huân khi thấy anh ngủ gục bên giường bệnh của Lam Anh.
Huân vì bị lay người mà tỉnh dậy, nhanh chóng lắc đầu lấy lại tỉnh táo, anh quay lại nói với bà Lan – “Cháu không sao, cô cũng nghỉ ngơi đi”
“Lần gặp cháu với mẹ con Duyên, cô không nghĩ Lam Anh và cháu thân thiết đến mức vậy. Cô cũng không nhìn ra, cháu…” – bà Lan nghẹn ngào khi nhớ đến những gì bà đã mù quáng tin tưởng.
Huân lấy chiếc khăn tay đưa cho bà Lan, bàn tay to lớn nắm lấy đôi bàn tay trắng xanh vì bệnh chưa khỏe hẳn của bà Lan như một lời an ủi thay cho những gì phải nói.
Trong anh chỉ cầu mong đến ngày cô ấy tỉnh lại…chỉ vậy thôi!
Quay trở lại công ty, anh luôn cố gắng thu xếp mọi thứ ổn thỏa vào ban ngày để buổi tối có thể vào viện chăm sóc cho Lam Anh, hôm nay cũng không ngoại lệ. Vào đến phòng làm việc một cái, anh liền tay năm tay mười với đống sổ sách số liệu. Tuy nhiên, hôm nay có đặc biệt hơn khi anh được gặp một cơ số con người. Trong lòng khẽ nhủ thầm, hôm nay là ngày đẹp sao mà họ lại đồng loạt đến một lúc như vậy?!
Đầu tiên là “cô dâu tương lai” của anh, Nam Mi. Vẫn với bản mặt kênh kiệu, vẫn với kiểu ăn nói cộc cỡn khó ưa, nhưng chủ đề cuộc nói chuyện lại khiến anh đỡ phần nào ức chế.
“Gặp anh khó thật đấy” – vắt chân chữ ngũ, Nam Mi nhìn thẳng vào mắt anh không chút ngại ngùng.
“Tôi phải làm xong việc còn vào bệnh viện. Có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi nhé”
Nhìn dáng vẻ tập trung không hở lấy một giây nghỉ ngơi, trong lòng Nam Mi khẽ đăng đắng. Từ lúc cô độc chiếm anh đến giờ, chưa bao giờ anh cố gắng làm một điều gì đó như vậy. Cô bảo một anh làm một, cô ngồi đối diện anh liền lập tức đáp ứng bằng khuôn mặt “bắt buộc phải thế”. Giờ nhìn anh như thế này, cố gắng làm mọi thứ để dành chút thời gian quý báu chăm sóc cho gái kia, thật sự Nam Mi đã muốn, cô là Lam Anh, cô là người bị nạn. Nếu là như thế, anh ấy có lo lắng đến mức quên cả mệt nhọc như thế này không?
“Cô ấy sao rồi?”
Tay viết của Huân dừng lại, là anh nghe nhầm hay hôm nay đúng là ngày không bình thường?
“Đừng nhìn chằm chằm như thế? Anh không muốn trả lời cũng được” – đôi má khẽ ửng hồng, Nam Mi hắng giọng nói.
“Vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể chờ thôi!”
“Cũng tốt, đáng đời” – Nam Mi khẽ chu môi nói – “…mà có chuyện này muốn nói với anh. Cái lần mà anh hỏi bàn ăn đầy thức ăn đó có phải tôi làm không ấy? Không phải đâu, đến cả quét nhà thế nào tôi còn không biết, huống chi làm được bàn ăn đầy như thế”
“….” – trong giây phút đó, trong đôi mắt anh chợt đanh lại, đầu chợt quẩn quanh suy nghĩ lại ngày đó.
“Nói chúng là tôi đến đây hôm nay để nói với anh là tôi không muốn cưới anh nữa. Nói thật đúng là mắt tôi mù mới tự dưng nhìn anh ưng thuận, anh á, xấu hoắc, lại còn phải tốn bao nhiêu thời gian mãi mới lết lên được chức phó giám đốc của chi nhánh. Xí, tôi không thèm nhé, tôi á…phải yêu hẳn tổng giám đốc tập đoàn cho anh biết”
Nghe được chữ vào chữ ra, mặt anh ngờ nghệch không chủ đích. Mãi đến lúc tiếng gót giày chạm vào sàn đá kêu lên âm thanh, anh mới hoàn thành được tổng thể được những gì Nam Mi nói. Thời khắc Nam Mi sắp bước ra khỏi căn phòng, Huân chợt lên tiếng:
“Thật tốt khi thấy cô như vậy”
“Đừng có mà nói chuyện với tôi”
Bước ra khỏi phòng làm việc của anh mà lòng cô khó chịu như có ngàn con kiến bò quanh. Chợt thấy trên má man mát, sờ sờ, hóa ra là nước mắt, Nam Mi thở hắt khinh bỉ bản thân – “Mình đúng là điên rồi, phải đi đâu đó cho tinh thần phấn chấn mới được. Đúng, phải đi đâu đó…”
“Cho tôi đi vòng quanh thành phố, càng lâu càng tốt” – Nam Mi nói với bác tài xế, còn đối mắt thì bỏ lưng nơi cửa kính nhìn dòng người đi lại.
Nhớ lại ngày biết tin Lam Anh bị tai nạn phải nằm viện, người đầu tiên cô nghĩ đến không ai khác chính là Huân. Không chờ đợi, cô mau chóng bắt taxi lên căn hộ của anh, nhưng quả đúng như dự đoán, cô được bác bảo vệ nói hai ngày nay không thấy anh về. Dò hỏi được bệnh viên nơi Lam Anh nằm, cô tìm đến phòng bệnh đặc biệt nơi cô ấy đang trị bệnh, nhưng bước chân chỉ có thể dừng lại ở thềm cửa chứ không thể bước vào.
Vì...
Lần đầu tiên cô nhìn thấy con người trước nay luôn bày vẻ mặt lạnh lùng trước mặt cô, luôn dùng những lời lẽ tảng lờ với cô, luôn dành những cử chỉ mang tính chất xã giao nhất cho cô; người đó….đang ôm lấy bàn tay chằng chịt ống này ống nọ kia mà nấc lên từng hồi. Đôi mắt mờ đi vì nước mắt dâng tràn, nhìn thấy Lam Anh phải thở bằng oxi, thân hình băng bó chỉ chừa lại phần nhỏ khuôn mặt, trong cô khẽ rấy lên thương xót. Nhưng điều làm tim cô hoàn toàn đâu đớn, chính là sự đau khổ nơi anh. Cô đã từng nghĩ anh càng đau khổ, thì cô sẽ càng dễ thu phục anh. Nhưng, giờ đây Nam Mi mới hiểu rõ, sự đau khổ của anh sẽ gây cho cô tổn thất như thế nào. Hẳn là, lúc bị cha ép buộc rời xa Lam Anh, anh ấy cũng đau khổ như thế này.
Quay người bước đi, cô nghĩ, việc hành hạ anh đến đây, có lẽ là kết thúc. Trái tim một người không thuộc về mình, hẳn sẽ chẳng bao giờ thuộc về.
Mau tỉnh lại đi đồ chết bầm, tôi chẳng thèm tranh giành với cô nữa đâu!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Bóng xế chiều làm bóng đồ vật đổ dài, ngẩng lên đã là sáu giờ, Huân mới giật mình vì thời gian trôi qua quá nhanh. Anh vội vã vơ lấy áo vest khoác lên người, cũng nhanh chóng sắp xếp mọi thứ để có thể đến bệnh viện.
Đang thu dọn thì điện thoại trong tay anh reo lên, là số lạ:
“Tôi Trần Huân nghe” - kẹp điện thoại vào tai, Huân vừa nói nhưng tay không ngừng thu xếp đồ đạc.
“Tôi đợi cậu ở dưới công ty”
Bỏ xa máy, nhìn màn hình đen thui vì bên kia đã cúp máy, anh nhất thời chưa định hình được người gọi là ai. Khẽ lắc đầu, tay thu dọn lại tiếp tục, anh vội đi xuống tầng dưới…
Dưới ánh đèn cao áp, Huân thấy bóng dáng người đàn ông đang hút nửa điếu thuốc, làn khói bay bay làm hình ảnh của anh ta thêm cô độc dưới làn mưa nhè nhẹ.
Từ phía anh nhìn lại, Huân không chắc đó có phải anh ta không, nhưng cứ tiến đến, cho đến khi khuôn mặt đó hiện rõ…
“Giờ cậu đến bệnh viên sao?” – Kỳ nhả một nhóm khói từ miệng, mắt anh vẫn không nhìn vào Huân.
“Đúng vậy”
“Cậu chắc căm tôi lắm” – Kỳ cười nhạt
“Không sai”
“Cậu biết chuyện chúng tôi là anh em từ bao giờ?” – lúc này Kỳ mới đưa mắt đến phía Huân.
Chững lại mấy giây, anh mới nhè nhẹ trả lời như không muốn nói ra – “Là hôm cô ấy gặp nạn”
Điếu thuốc còn chừa lại phần đầu lọc bị quẳng xuống mặt đất như chút hy vọng nhỏ nhoi vụt tắt, mấy ngày nay đêm nào anh cũng không thể chợp mắt vì cứ nhắm mắt lại là nụ cười cô ấy lại hiện lên. Anh đã có một cuộc nói chuyện thật sự “thú vị” với bà Duyên, để đến khi biết được, trong lòng lại càng đau khổ. Người mẹ ích kỉ đó…
Bước vào gian phòng đáng ra dành cho anh và cô, giờ đây một màu lạnh lẽo bao phủ lấy. Có lẽ trước đây nó vẫn vậy, chẳng qua anh chưa bao giờ quan tâm đến. Kỳ chưa một lần bước vào, cũng chưa một lần hỏi xem “Em ngủ có ngon không?”. Đúng như những gì cuộc đời mang lại, có mất mát mới biết quý trọng, có đau khổ mới biết yêu thương.
“Tôi chả biết phải nói gì với cậu. Chỉ muốn đến đây hỏi xem cô ấy ra sao rồi?”
Huân nhìn lên Kỳ, đôi mắt khẽ trùng xuống – “Chẳng phải tự đến xem sẽ tốt hơn sao?”
“Đến sau những chuyện xảy ra, cậu có khiếu đùa thật đó” – Kỳ nhếch môi cười.
“Tùy anh”
Huân xoay người bước đi, dù anh căm hận đến xương tủy người đàn ông đó, nhưng chẳng phải sẽ thật tiểu nhân nếu anh cứ ôm hận như vậy sao? Tha thứ có lẽ là liều thuốc tốt nhất cho cơn đau âm ỉ trong tim này. Anh là người đã sử dụng viên thuốc “tha thứ” đó cho cả người bố tù tội và người mẹ bệnh tật đã bỏ anh lại trên thế giới này. Anh…không muốn mất thêm ai nữa…
Anh…không muốn phải mất đi cô ấy! Chỉ hy vọng cô ấy có thể tỉnh lại, có thể cự tuyệt anh như vẫn làm…
Như vậy có được không?
“Anh không biết có nên cảm ơn Lam Anh không, nhưng nhờ cô ấy mà anh mới được gặp em nhiều thế này” – Đăng vừa lơ đãng nhìn xung quanh vừa nói.
“Anh nói như thể em không bao giờ dành thời gian cho anh ấy?” – Hương nheo mày, liếc xéo sang Đăng – “Anh…á…Sao anh kéo em?”
Đăng đưa ngón tay trỏ đặt lên môi Hương, còn môi cậu chu ra ý chỉ “suỵt”. Thấy mặt Hương có vẻ chưa hiểu, cậu đánh mắt mình vào bên trong kéo sự chú ý của Hương vào đó.
Nhìn vào trong, đầu tiên là thấy bác Lan và thằng Bin chắc do mệt quá mà mỗi người chiếm một góc sa-lông ngủ quên trời đất. Cái chính mà làm Đăng giữ nhỏ lại chính là....
Ngày hôm nay đống băng bó trên người Lam Anh đã được tháo ra, tay chân của cô cũng đã thoải mái nhiều phần vì không bị kìm kẹp nữa. Duy chỉ còn dải băng trắng quấn quanh đầu và khuôn mặt còn chút xây xước. Ở bên cạnh, bóng anh cao lớn bao phủ lấy Lam Anh nhỏ bé cứ ngủ mãi chẳng thèm tỉnh dậy. Anh ngồi bên giường bệnh, tay trái chống một bên qua người cô, tay phải vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, từng lọn tóc được anh nhè nhẹ chỉnh trang, cảm tưởng như ánh mắt anh không thể dung nạp thêm bất kì vẻ đẹp khác ngoài cô.
Và…
Dưới ánh sáng vàng nhàn nhạt…
Tựa như giấc mộng đêm hè, tựa như phím đầu piano, tựa như mùi cỏ mát nhẹ bay qua trong cái nóng gay gắt…
Đôi môi anh nhẹ nhàng đặt lên cánh môi còn hơi nhàn nhạt…Cứ như vậy thật lâu, cứ như vậy để anh có thể chắc chắn rằng cơ thể cô vẫn còn hơi ấm, cứ như vậy để hy vọng rằng…cô ấy có thể thấy anh trong giấc mơ dài kia.
Hương sun mũi, tiện thể gặm vào ngón tay thuôn dài kia một cái cho bõ ghét. Bị cắn, lại không dám kêu thành tiếng, Đăng chỉ nhăn mày rồi cốc vào đầu Hương một cái:
“Tự nhiên làm sao lại cắn anh?” – Đăng nhỏ giọng, cũng xoa xoa ngón tay giờ in rõ vết răng…người cắn.
“Nó ngủ lâu quá rồi anh nhỉ? Nhưng như vậy, chẳng còn thấy nó buồn phiền gì nữa” – Hương cười nhẹ trước hình ảnh Huân kéo lại chăn đắp cho Lam Anh rồi quay lại nói với Đăng – “Về thôi anh nhỉ?”
Lâu rồi mới thấy vẻ mặt suy tư này của Hương, Đăng bỗng chợt thấy trái tim loạn nhịp. Yêu chiều véo má Hương một cái, Đăng buông lời trêu đùa:
“Muộn rồi, về nhà anh nhé”
Chưa đến hai giây với nụ cười đểu cáng trên môi, Đăng đã bị ăn chọn cú huých bụng bằng khuỷu tay nhọn. Biết làm sao khi đau lắm nhưng cũng chỉ biết nín nhịn, tay với với thân ảnh đang tủm tỉm cười đi trước.
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Buổi sáng với gió nhè nhẹ làm rèm cửa tung bay, ánh nắng xuyến qua làm mọi thứ trở nên tràn đầy sức sống.
“Mẹ….mẹ….”
Bà Lan nghe thấy tiếng gọi mình thì tưởng là mơ, nhưng khi tiếng đó lặp đi lặp lại năm bảy lần, bà mới giật mình tỉnh dậy.
Đôi mắt đứng tròng khi thấy Lam Anh đang quay mặt ra phía bà, đôi mắt mở rộng, miệng gọi liên hồi “Mẹ…mẹ…”.
“Con gái, mẹ đây” – Bà Lan không kìm được nước mắt chạy đến ôm lấy bàn tay của cô mà nấc lên từng hồi.
Thằng Bin bên cạnh cũng bị giật mình, nó cũng run rẩy như không tin mà lật đật đứng trước Lam Ang nói: “Chị Lam, tỉnh rồi…”
“B…b..in”
“Anh Huân…anh Huân” – thằng nhỏ mới lớn không kiềm được cảm xúc dâng trào liền một mạch chạy đi tìm anh lúc đó đang thay đồ trong nhà vệ sinh bệnh viện.
Lúc anh chạy vào thì bác sĩ đã đứng đầy phòng, họ kiểm tra thị lực rồi mọi thứ về não bộ cho Lam Anh. Bác sĩ trưởng khoa quen với bố anh chỉ nhìn anh rồi mỉm cười rồi nói – “Yên tâm rồi nhé”
Cảm ơn rối rít mấy vị bác sĩ, cơ thể anh ngay tức khắc chưa thể tin được mọi chuyện xảy ra. Chầm chậm quay lại phía cô ấy, nhìn đôi mắt to tròn đang chăm chăm vào mình, đôi mắt anh trùng xuống vô định. Trong anh giờ đây chỉ có thể nói, cảm ơn ông trời rất nhiều vì đã mang cô ấy lại cho anh…
Lam Anh vẫn ngơ ngác nhìn người con trai trước mắt mình. Thấy anh ta từ đầu chí cuối chỉ nhìn mình mình, cô mới ghé sát tai mẹ nói:
“Người quen của mẹ à? Sao anh ấy cứ nhìn con thế?" Mà…từ khi nào mẹ lại đồng ý kiếm về cho con một anh đẹp trai như thế này?"
Bà Lan sửng sốt nhìn Lam Anh, lại quay ra nhìn anh như không tin chuyện đang xảy ra. Bà lắp bắp nói :
"Con…con…không nhớ cậu ấy sao?"
Câu hỏi của bà Lan làm cả anh và thằng Bin cứng người. Nhìn phản ứng của Lam Anh thẹn thùng đưa mắt lên anh rồi lại cúi đầu lắc lắc, mọi thứ như lần nữa đè nặng lên vai anh...
"Con thật sự không nhớ gì về cậu ấy sao?"
Lắc đầu
"Con dọa mẹ đúng không ? Hai bọn con đã rất gắn bó mà?"
"Sao mẹ lại nói như thể con làm điều gì sai trái lắm ấy" - Lam Anh cấu cấu chăn, miệng chu ra vẻ vô tội.
Bà Lan đau lòng nhìn lên anh giờ khuôn mặt đã tối sầm, mái tóc bay bay che đi đôi mắt đau khổ mà anh đang mang. Nhẹ giọng nói như kìm nén mọi đau đớn trong lòng:
"Cháu đi gọi bác sĩ"
Kéo mắt theo tấm lưng anh mệt mỏi quay đi, trong lòng cô tuy thấy chút gì mất mát nhưng để nói nhớ ra anh ta là ai, cô hoàn toàn không biết. Nhìn mẹ thút thít khóc, lại nhìn thằng Bin chán nản buông mình xuống ghế, Lam Anh mới hoảng hốt hỏi :
"Sao mọi người lại có thái độ như vậy ? Không biết anh ta nguy hiểm vậy sao?"
Cuối cùng câu trả lời cũng được bác sĩ giải đáp khi ông ấy nói, vì đầu cô bị va đập mạnh nên việc để lại di chứng là không thể tránh khỏi. Di chứng của Lam Anh là bị mất một phần kí ức, có lẽ giờ cô ấy chỉ còn lại kí ức từ lúc đẻ ra đến một độ tuổi nào đó. Còn những việc sau độ tuổi đó, cô ấy không hề nhớ đến. Có thể may mắn thì nhớ được, không thì, có lẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Dựa lưng vào mặt tường trước cửa phòng bệnh, nghe giọng nói bấy lâu nay anh luôn mong chờ cất lên, giờ được nghe rồi, lòng sao lại đau thắt thế này? Cô ấy không thể nhớ được anh, có nghĩa là, những kí ức đau buồn thời gian trước khi cô ấy vào bệnh viện chắc cũng không thể nhớ.
Không biết là may hay không may ?
Ngửa mặt lên nhìn mọi thứ trong bế tắc…anh nên bắt đầu từ đâu?
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Những ngày sau đó diễn ra bằng một loạt những câu hỏi ngây ngô từ phía cô. Lam Anh nhận ra Hương nhưng lại không thể nhận ra Đăng. Kể cả Huy và Huyền, cô ấy cũng không thể nhận ra.
“Sao nhiều trai đẹp đến thăm tao thế?” – Lam Anh ghé sát vào tai Hương hỏi.
Mấy ngày nay hôm nào nhỏ cũng được nghe câu hỏi đó, giờ đây chỉ biết nhìn Lam Anh mà nói: “Kiếp trước mày cứu nước nên kiếp này được đền bù đó”
“Thật á?” – Lam Anh tin ra mặt – “Mà này, cái ông hay đi cùng mày ấy, giống trai Hàn nhể? Hề hề”
Cốc đầu Lam Anh một cái, Hương cau mày nói – “Ăn đi, nói nhiều”
"Au ui, biết rồi mà. Mà tao hỏi nốt một câu được không ? Cái anh mà hôm nào cũng ở đây ấy, trước đây bọn tao có quen nhau à?"
Tay gọt táo của nhỏ dừng chững, đưa đôi mắt buồn lên nhìn Lam Anh làm cô được một phen hú hồn. Hương bất lực nói :
"Không phải chỉ là quen, mà còn rất yêu, yêu nhiều lắm. Ôi con nhỏ này…" - nước mắt Hương đã lã chã rơi.
Lam Anh nghe Hương nói, lại nhìn nhỏ khóc thế kia, hẳn là trước đây đã có những chuyện như lời nhỏ nói. Phải làm sao đây, nếu anh ta đúng là người yêu của cô trước đây, nhưng cô không thể nhớ ra….
Buổi chiều đó, mọi người đến rồi đi, lượt này đến lượt khác, nhưng mô hình chung, Lam Anh chỉ biết cười gượng vì cô không thể nhận ra ai với ai hết. Lúc này, ngồi trong phòng chỉ có một mình với Huân, nhìn anh vẫn tần tảo thu dọn đống quà của mọi người mang đến, trong lòng cô chợt dâng lên cái gì đó xót xa.
"Anh gì ơi…"
Huân không ngừng tay nhưng vẫn trả lời cô : "Gì vậy?"
"Tôi hỏi bạn tôi, thì nó bảo ngày trước anh và tôi thân thiết lắm…" - ngừng nửa nhịp, cô nói tiếp – "như kiểu….yêu rất nhiều đó".
Tay làm việc dừng lại, người anh cũng đứng thẳng nhưng lại là quay lưng về phía cô. Anh không nói gì, hơi thở cũng bình ổn như chờ đợi câu nói tiếp sau của cô.
"Nếu đúng như vậy…thì…tôi thật sự xin lỗi vì…"
"Không phải đâu"
"Dạ?"
"Chúng ta chưa bao giờ yêu nhau cả, nên…"
Ánh sáng của buổi chiều tà càng làm cho khuôn mặt anh thêm cực phẩm, khoảnh khắc anh quay lại nhìn cô và mỉm cười, Lam Anh có thể cảm nhận thấy trái tim cô đập lên liên hồi…và…cái cảm giác trái tim không nghe lời này dường như đã quá đỗi thân thuộc đến nỗi khiến cô không thể mở lời.
"Không phải suy nghĩ và xin lỗi gì hết"
Thời gian thấm thoắt cũng đã được hai tháng, giờ đây Lam Anh đã bình phục nhiều, thể trang tốt, có thể đi lại và vận động mạnh. Duy chỉ có mảng kí ức đen tối ngày nào giờ đã bị cô xóa sổ, không may, tất cả nhân vật và hình ảnh đẹp trộn lẫn trong đó cũng bị cho đi vào quên lãng.
Anh đã thật sự cảm thấy rất buồn, nhưng đâu đó cũng chỉ thoáng qua lại thôi vì có một suy nghĩ khác lớn lao hơn khiến anh cảm thấy: Cô như vậy chính ra lại là sự sắp xếp tuyệt vời của ông trời. Nhớ ngày nào nhìn thấy cô là nhìn thấy nước mắt, nhưng giờ đây anh có thể thoải mái chiêm ngưỡng nụ cười của cô mà không phải tốn công tốn sức giành lấy, có lẽ như vậy tốt hơn nhiều…!
Trên tay là bịch to bịch nhỏ hoa quả và đồ ăn, Huân vừa từ siêu thị trở về thì gặp người đó đang đứng nép ở ngoài cửa phòng bệnh mà nhìn vào bên trong.
“Sao anh không vào?” – Huân bước đến trước mặt Kỳ mà nói
“Không cần, chỉ nhìn thôi được rồi. Vào giờ nhìn thấy tôi, chắc cô ấy còn bệnh hơn”
“Không sao đâu” – Huân khẽ thở dài – “…tôi cứ tưởng anh biết rồi, nhưng...cô ấy không nhớ anh là ai đâu. Nên đây có lẽ là cơ hội tốt cho anh đứng dưới cương vị anh trai đấy”
“Cậu nói gì?” – Kỳ không tin vào tai mình
“Do chấn thương quá nặng nên bị di chứng, cô ấy giờ còn chả nhớ tôi là ai, nên ít nhất tôi cũng có thể tự tin là cô ấy cũng chả biết anh là thằng nào” – Huân nhếch môi cười tinh nghịch rồi chủ động đẩy cửa bước vào.
“A, anh Huân, anh về rồi. Lại đây mà xem, em mới tìm được bộ phim hay lắm, tối anh xem cùng em nhé” – Lam Anh hớn hở khoe ra poster phim cô vừa tìm được trên mạng.
“Tất nhiên rồi. Giờ ăn gì đã nhé. Em chọn đi, ăn gì?” – Huân chìa ra túi hoa quả với đầy đủ loại, lém lỉnh nhìn cô.
“Hừm…nho, nho đi”
Huân mỉm cười, tay lấy ra chùm nho tươi tính đi rửa thì bị Lam Anh níu tay áo giữ lại
“Gì vậy?”
“Em hình như cảm thấy có ai đó bước vào nhưng lại rời đi”
Huân nhìn ra cửa theo hướng Lam Anh chỉ, anh biết là ai, cũng đoán được một phần lý do bỏ đi của Kỳ. Khẽ quay người xoa xoa đầu cô, Huân cười nói:
“Em ngủ lắm vào giờ bị hoa mắt rồi đấy. Anh đi rửa rồi quay lại”
“Ô…ồ”
Kéo cửa phòng lại, Huân nhìn sang bên trái mình, Kỳ vẫn đứng đó, đôi mắt anh ta giờ sọng đỏ…có lẽ vì nước mắt. Bàn tay gân guốc nắm chặt kìm nén mọi sự suy sụp, anh ta cứ đứng đó mà cúi gằm mặt xuống, đến cả mở lời cũng không thể.
“Cà phê bệnh viện không? Tuy hơi chán nhưng uống tạm cũng được”
Đưa anh ta đến khuôn viên nghỉ của bệnh viện, lúc này Huân mới để ý kĩ, khuôn mặt tinh anh cùng những đường nét sắc lạnh giờ không còn. Khuôn mặt của Kỳ giờ đây có phần hốc hác hơn, từ người anh ta tỏa ra mùi thuốc lá, nếu tính sơ qua chắc một ngày ít nhất anh ta phải đốt hết một bao.
“Công việc của anh thế nào?”
“Vẫn ổn” – Kỳ ngả người vào ghế mà cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng không còn sức sống – “Cô ấy bị mất trí nhớ thật rồi sao?”
“Tôi nghĩ như vậy chính ra lại tốt” – không vòng vo Huân vào luôn chủ đề chính – “Lúc trước tôi đã phải nghĩ rất nhiều đến việc, khi cô ấy tỉnh lại, tôi phải bắt đầu từ đâu để nói với cô ấy. Quá nhiều chuyện mà đối với người ngoài cuộc như tôi, nghe rồi còn thấy khó xử, huống chi cô ấy là tâm bão”
“Có lẽ là như vậy…” – Kỳ thều thào nói
“Cô ấy luôn chào đón tất cả, nên…nếu rảnh thì hãy quay lại. Tôi phải quay về đây”
Huân đứng dậy, bỏ lại Kỳ một mình dưới ánh nắng nhè nhẹ xen chút hương gió mùa hè. Anh còn mong chờ gì để được cô ấy nhớ mặt, anh đã gây ra quá nhiều thứ để đợi được nghe từ tha thứ thốt ra từ miệng cô ấy. Có lẽ đúng như Huân nói, để cô ấy quay về điểm xuất phát như chưa có gì xảy ra, tất cả là một trang giấy trắng mới chưa bị vẩy mực, đến lúc phải trả lại cuộc đời vốn có của cô ấy rồi…không phải sao?!
Nhấc thân mình bước đi, ông trời dường như đã quá ưu ái ột kẻ chẳng ra gì như anh rồi…
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Khi Huân về đến phòng, thì nhận ngay được cái lườm xéo đến biến dạng đồ vật của Lam Anh. Nghĩ do mình đi rửa nho quá lâu, Huân vội đi vào nói:
“Xin lỗi em, anh gặp một người quen nên đi ra ngoài hơi lâu”
“Vầng”
“Em sao vậy?”
“Em chả sao cả”
“Quay đầu một chỗ như vậy cơn gió độc thoảng qua bị ngáo đấy”
Lam Anh quắc mắt nhìn anh vẻ giận dữ, ngáo cái gì mà ngáo, cho anh ngáo luôn thì có. Suốt ngày xum xoe xúm xít bên cô, làm cô tưởng anh ta thật lòng thật dạ với mình, ai dè…có cả cô nàng trông xinh xẻo như thế đến, còn mang cả quần áo đến cho anh ta thay nữa chứ.
“Kia kìa” – cô hất mặt về phía ghế sa-lông – “có cô gái nào mang quần áo đến cho anh thay đấy. Đúng là…”
Đôi mày anh khẽ nhíu lại, nhìn đống quần áo 100% được vác từ nhà riêng của anh đến và cũng 100% người có thể vào được căn hộ chỉ có một mình vị tiểu thư họ Trần tên Nam Mi đó thôi.
“Nam Mi vừa đến sao?” – anh quay lại hỏi cô.
“Òa, đúng là bạn gái anh nha. Chưa đi lâu đâu, anh chạy theo kịp đó” – giọng dỗi.
Lam Anh dỗi dằn thì từ vị trí ngồi liền nằm huỵch xuống giường, kéo chăn lên đắp kín đầu. Anh nhìn thấy cảnh tượng vừa xong không biết nên vui hay nên đánh cho cô một cái vì cái tội nghĩ vớ vấn. Anh lần đầu tiền trong suốt hai bảy năm qua muốn cám ơn bố mẹ vì sinh anh ra có khuôn mặt dễ nhìn, thế nên dù mất trí nhớ thì cái tính hám trai đẹp không thể sửa được của cô đã giúp anh có cơ hội bên cô nhiều hơn.
“Cô ấy còn mua cả cà phê anh thích đến đấy. Mang về nhà mà uống, ở đây mùi chết” – từ trong chăn cái giọng nhè nhẹt cất lên.
Nhếch khóe môi nở một nụ cười không đoán trước, Huân cầm lấy cốc cà phê trên tay, đồng thời tay kia kéo chăn của Lam Anh làm cô tức giận mà ngồi dậy.
Tính định quạc lại anh thì... từ đâu đó lan tỏa trong khoang miệng cô là vị cà phê đăng đắng nhưng lại ngòn ngọt khó tả.
Đến khi định thần lại được thì cô mới nhận ra, cô đã bị anh hôn từ lâu nào...
Không nhưng thế, cái thứ cà phê đắng mà lại ngọt đó là được đưa vào từ miệng anh. Lam Anh có ý vùng vẫy nhưng cơ thể đã nhanh chóng bị anh nắm giữ. Một chút một chút lại bị anh kéo sát vào hơn, càng bị anh nắm chặt hơn cho đến khi không còn khoảng cách giữa họ và cô cũng không còn khả năng phản kháng.
Bắt đầu từ sự đê mê của cà phê, Huân đỡ lấy lưng cô và liền trao cô một nụ hôn sâu mãnh liệt. Anh cứ thế chiếm chọn lấy làn môi mềm mại hòa quyền cùng vị cà phê thơm ngát, tưởng chừng như anh đang được nắm lấy tất cả những gì tuyệt mỹ nhất.
Về phía Lam Anh, cô không biết rằng lúc này chính bản thân cô cũng đang đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt kia. Đôi mắt nhắm lại, bàn tay ôm lấy thắt lưng rắn khỏe, mặc kệ cho anh điều chỉnh, mặc kệ cho anh nắm bắt, cô như đắm chìm trong thế giới chỉ có mình anh và cô.
Thật lâu sau nụ hôn sâu ẩm ướt, anh mới ôm lấy cô vào lòng mà nói:
“Cà phê ngon không?”
Bị câu hỏi của anh làm cho ngượng ngùng, tính rút lui khỏi vòng tay anh thì càng bị ôm lấy chặt hơn, Lam Anh chỉ biết đỏ mặt mà không nói được gì…
“Lam Anh, làm bạn gái anh nhé”
Bên tai cô như nghe được giọng nói trầm ấm ở đâu đó vọng về, mũi cô như ngửi thấy hương vị quyến rũ làm cô đã từng quyến luyến. Cô chợt rùng mình khi thấy rằng vị trí cô đang ở đây, dường như đã rất quen thuộc trước kia…
“Anh…”
“Anh không thể tưởng tượng tương lai của mình sẽ như thế nào nếu không có em bên cạnh…nên, hãy bắt đầu tập chấp nhận anh đi nhé”
Khẽ nhẹ giọng, Lam Anh ôm chặt hơn lấy anh mà nói:
“Em vẫn luôn rất muốn xin lỗi vì không thể nhớ ra anh là ai trong kí ức của em trước kia. Nhưng có điều em có thể chắc chắn là…dù ở quãng thời gian nào trong cuộc đời em thì anh vẫn luôn là người tuyệt vời nhất…”
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Lúc đó ở ngoài cửa
“Hôn rồi, quay quay nhanh lên” – Huyền huých Huy giục anh lấy camera
“Haizz, thật tốt quá”
Hương nắm chặt lấy hai tay, khuôn mặt tỏ rõ vẻ hạnh phúc, thỉnh thoảng còn gạt đi vào giọt nước mắt. Bên cạnh, Đăng cũng mừng ra mặt cho thằng bạn, một bên thì che mắt thằng Bin đang giằng xé đòi xem cảnh thân mật, miệng thì nói:
"Hôn chuyên nghiệp phết. Nam Mi có biết bên Mỹ hắn ta hôn bao nhiêu người rồi không?"
"Vớ vẩn, người tôi đã chọn thể nào mấy khoản này cũng hoàn hảo nhá" - Nam Mi bĩu môi, nhưng mắt thì không thể bỏ qua được cảnh hạnh phúc còn hơn cả trên phim.
Tất cả họ, không ai bảo ai liền đồng thanh nói:
“Giữa hai người này đúng là tỏa ra vị cà phê mà"
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...