Hướng về trái tim

Cơ thể cô bỗng cứng đờ, đẩy Vương Hạo Lỗi ra, giận dữ hét lên: “Không thể nào!”.
“Không thể nào? Tôi biết ngay cô sẽ phản ứng thế mà. Hừ, không tin hả? Cô có thể đi hỏi mọi người có mặt hôm nay, hoặc đích thân đi hỏi chính cậu ta, hỏi xem tôi nói có đúng không?
Xùy, sao cậu ta có thể kể cho cô nghe chuyện này được? Cô có thấy ai chủ động kể chuyện xấu của mình ra chưa?”
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào...”, cô không ngừng lảm nhảm.
Quen với Lạc Thiên bao lâu nay, dựa vào sự hiểu biết của cô về anh, anh tuyệt đối không phải loại người đó. Tối mấy hôm trước anh và cô đều không kiềm chế được, cô từ chối anh, anh cũng không tiến thêm bước nào, thậm chí còn xin lỗi cô. Tối hôm qua càng thế, cùng ngủ một giường, anh lại không có động tác xâm phạm, tối qua cũng là đêm cô ngủ ngon nhất trong gần mười năm nay.
Nhất định là nhầm lẫn.
Nếu không thì gã đàn ông tên Vương Hạo Lỗi kia đang nói dối, cô nhìn thấy sự ghen tức của hắn đối với Lạc Thiên từ trong mắt hắn, từ đầu đã sỉ nhục Lạc Thiên, nhất định là gã đàn ông này đang nói dối.
quay sang nhìn Vương Hạo Lỗi, nghiến răng hỏi: “Mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Hà hà, muốn biết à?” Vương Hạo Lỗi cố ý làm bộ làm tịch, “Vậy thì ngồi gần đây nghe anh kể này”. Hắn nhích sát vào cô, đùi dán vào đùi cô, cố ý chà xát.
Cô cố nhẫn nhịn, thề với lòng, chi cần gã đàn ông háo sắc to gan này nói xong chuyện đó, cô mà không ném hắn vào bồn phun nước, “Rửa tội” cho hắn thì tên Giang Văn Khê sẽ viết ngược!
“Mười năm trước, vị hôn phu yêu quý của cô thi đậu vào Đại học H danh tiếng của thành phố N, trở thành sinh viên xuất sắc nổi tiếng. Ai cũng nói cậu ta rất ưu tú, nếu không phải do chuyến đi du lịch dã ngoại vào mùa hè lên năm hai, không ai biết cậu ta là một kẻ mặt người dạ thú. Cô gái thôn quê ấy mới tròn mười tám tuổi, đang độ thanh xuân, có cả một quãng thời gian tươi đẹp chờ đón, nhưng lại bị cậu ta hủy diệt.”
 Ánh mắt Vương Hạo Lỗi tham lam di chuyển lên xuống trên người Giang Văn Khê, giọng càng lúc càng tỏ ra kích động và phấn khích kỳ lạ, “Cô biết không? Bị người ta bắt tại giường! Ban đầu ông bố già đẩy cửa phòng ra thấy con gái mình lõa lồ co rúm trong góc giường, không ngừng khóc lóc, còn vị hôn phu của cô cũng không mặc gì, ngồi trên giường, và lại quát người ta không được khóc. Cả đoàn bọn anh, Châu Mộng Kha, Phương Tử Hạ, Châu Thiệu Vũ, anh, Đồng Kiến Thành, và cả những bạn đi du lịch cùng đều tận mắt chứng kiến bi kịch nhân gian ấy. Điều trơ trẽn nhất là, khi cảnh sát tới, cậu ta nói cậu ta bị oan, không những quát tháo hù dọa cô gái kia và cha cô ta trước mặt cảnh sát, muốn bịt miệng mọi người, thậm chí cả cảnh sát. Nhân chứng vật chứng đều có, chứng cứ đã rõ ràng, cậu ta còn giận dữ gầm lên với mọi người rằng cậu ta bị oan. Ha ha, nếu không phải do bọn anh đã ngăn ông lão đó lại thì ông ta đã đập cây sắt lên cậu ta rồi”.
Giang Vãn Khê càng nghe, hàng lông mày càng nhíu lại.
Cô không tin những gì Vương Hạo Lỗi nói, tuy cô không hiểu Lạc Thiên mười năm trước là người thế nào, nhưng bản tính một người sẽ không thay đổi, nếu mười năm trước anh là loại người đó thì anh mười năm sau, khi đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế, thì chỉ càng ác độc hơn.
Cô siết chặt nắm tay, cắn chặt môi, bất giác nhớ đến lần cãi nhau với Lạc Thiên, sự hận thù.Những kẻ ngụy quân tử mang danh “Công bộc của nhân dân” đó, rõ ràng bắt nhầm người nhưng lại không dám thừa nhận bản thân bất lực...
Cuối cùng cô đã hiểu vì sao anh lại căm ghét cảnh sát đến thế. Những lời anh nói lúc đó đã kể rõ với cô. Nếu vì chuyện này khiến anh hận cảnh sát, thế thì lời giải thích duy nhất là anh bị oan. Nếu một người bị oan, cho dù là mười năm, thậm chí mười mấy năm, thậm chí chết đi, anh vẫn sẽ kiên trì rằng bản thân bị oan.
 Nhưng vì sao, đã qua bao nhiêu năm rồi, anh lại không lật lại vụ án, với khả năng hiện nay của anh, tại sao không lật lại vụ án?
Cô thấy đầu óc càng lúc càng rối bời, đứng phắt dậy, vội vàng đi về phía đại sảnh.

Vương Hạo Lỗi cũng đứng dậy, đuổi theo: “Em vẫn không tin à? Nếu cậu ta bị oan thật thì tại sao Châu Mộng Kha lại không tin cậu ta, không giúp cậu ta, thậm chí lại chia tay? Tại sao Phương Tử Hạ, người anh em tốt nhất của cậu ta cũng rời xa? Với thân phận và địa vị hiện nay, tại sao cậu ta không lật lại vụ án?”.
Lời Vương Hạo Lỗi từng câu từng chữ đều gõ mạnh vào tim cô, gõ lên từng hồi khiến tim cô rất đau, rất đau.
Vương Hạo Lỗi thấy cô không nói thì lại ép sát vào người cô, giả tạo nói: “Vương Hạo Lỗi anh không thể chịu được hành vi gian trá như vậy, anh cảm thấy không đáng thay cho em, với điều kiện của em, hoàn toàn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn cậu ta, thứ mà cậu ta có thể cho em thì anh cũng có thể cho “Người đàn ông tốt hơn? Vậy anh có thể cho tôi bao nhiêu?” Giang Văn Khê quay lại, nhếch môi cười.
Vương Hạo Lỗi mừng rơn, tay không kìm được vuốt ve bờ vai trần của cô, tham lam chà xát: “Anh sẽ không bao giờ đối xử tệ với em...”.
Chỉ nghe “Rẹt” một tiếng, sắc mặt Vương Hạo Lỗi vụt thay đổi, vì khi tay hắn đặt lên vai Giang Văn Khê, cô đã xé gấu váy, quay phắt lại, với tốc độ nhanh như sấm rền mà không kịp bịt tai, hai tay nắm chặt vai hắn, đưa chân lên, thúc đầu gối vào phần nhạy cảm của hắn.
Vương Hạo Lỗi bị đá vào chỗ hiểm, cả gương mặt co rúm, đau đến nỗi phải gập người lại, hai tay giữ lấy phần dưới, rên ri kêu đau.
Tiếp đó, cô đưa nắm tay phải lên, đấm thẳng vào má trái hắn. Chỉ một đấm mà hắn đã loạng choạng lùi ra sau, ngã xuống đất, cơ thể co rúm lại.
Cô bước đến, cúi đầu nhìn hắn, cười lạnh tanh: “Con trai của nguyên Phó cục quản lý nhà đất thành phô S? Rât đáng gờm, rất con ông cháu cha, mạnh hơn gấp trăm lần vị hôn phu lớn lên trong cô nhi viện của tôi. Mất công anh vứt bỏ thời gian hẹn hò lén lút với tình nhân, chạy tới đây nói nhiều với tôi như thế, tôi thật sự rất áy náy”. Cô bẻ tay, các khớp xương kêu “Rắc rắc”.
Vương Hạo Lỗi đau đến mức trán đẫm mồ hôi, một tay ôm phần dưới, một tay chống xuống đất, giọng nói đứt quãng: “Cô... con... đàn bà chết tiệt”.
“Con đàn bà chết tiệt? Lúc nãy ai tỏ ra nghĩa khí, thần thánh muốn cứu vớt người đang lâm vào cảnh nguy khốn là tôi đây? Cảm thấy không đáng thay cho tôi à? Tôi và anh hôm nay chỉ là lần đầu gặp nhau, anh đã biết tôi xứng đáng theo người đàn ông nào à? Nếu tôi không báo đáp anh thì thật có lỗi với bản thân.” Giang Văn Khê giơ chân đạp mạnh lên đùi Vương Hạo Lỗi, “Tôi đã từng nói cho anh biết là kẻ khác lợi dụng tôi một phần, tôi sẽ đáp trả lại mười phần chưa? Đồ con heo gớm ghiếc, lúc nãy cọ cọ chân tôi rất sướng phải không? Tay sờ cũng rất đã phải không? Bây giờ tôi cho anh sướng hơn gấp mười lần”.
Giày cao gót nhọn hoắt đạp mạnh khiến Vương Hạo Lỗi đau đớn hét lên: “Đồ biến thái! Mày là đồ thần kinh! Người đâu! Mau đến cứu tôi! Ở đây có kẻ mưu sát!’.
“Biến thái? Tôi chính là kẻ biến thái thì sao nào? Lạc Thiên không nói anh biết tôi là người tính cách phân liệt, không kiêng nể ai hả? Lúc đầu đã cảnh cáo anh, xin anh hãy tự trọng, nếu gây ra phiền phức không đáng có thì hậu quả tự chịu mà. Anh không tin thì còn trách ai? Con heo háo sắc chết tiệt, tôi cho anh sờ cho anh cọ này!”, giọng Giang Văn Khê lanh lảnh nhưng rất mạnh mẽ, vừa nói, chân vừa đập mạnh.
Trong tích tắc lăn đến bồn phun nước, tiếng hét như heo bị chọc tiết của Vương Hạo Lỗi đã rạch ngang bầu trời tĩnh lặng.
Lạc Thiên đẩy Châu Mộng Kha ra, nói ngắn gọn với cô ta bốn chữ “Anh tha thứ rồi”, sau đó bỏ đi.
Về đến sảnh tiệc, anh nhìn quanh tìm kiếm Giang Văn Khê nhưng vẫn không thấy cô đâu, trong lúc nhíu mày nghĩ ngợi, anh thấy Phương Tử Hạ cuống quýt chạy vào tìm: “A Thiên, Vương Hạo Lỗi bị vị hôn thê của cậu đánh, mau theo tôi”.
Trong tích tắc, đầu anh hoàn toàn trống rỗng, trong lòng hoảng loạn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô lại nghe thấy âm thanh gì? Trước đó cô luôn trong tầm mắt của anh, chỉ rời đi một chốc mà Vương Hạo Lỗi chết tiệt đã tìm đến cô rồi.

Anh siết chặt nắm tay, theo Phương Tử Hạ, Châu Thiệu Vũ, Đồng Kiến Thành và những người khác, vội vàng chạy ra ngoài.
Châu Mộng Kha thấy cả trái tim anh hướng đến Giang Vãn Khê thì ngay cả sức để cười khổ cũng không có, hít một hơi thật sâu rồi cũng theo sau.
Lúc Lạc Thiên chạy đến nơi, từ xa đã thấy Giang Văn Khê hai tay túm cổ áo vest của Vương Hạo Lỗi, hung hăng quát lên với hai nhân viên phục vụ đứng lóng ngóng bên cạnh: “Các người nếu dám đến đây thì tôi đánh hết”.
Hai nhân viên kia sợ đến nỗi lùi lại mấy bước.
“Không phải anh muốn gọi cảnh sát bắt tôi à? Không phải anh định kiện tôi đánh anh sao? Sao bây giờ không gọi đi? Không kiện đi? Tôi rất muốn thấy cảnh sát bắt một người có tinh thần phân liệt rồi xử lý thế nào đây? Làm ầm lên rồi đến Cục cảnh sát, tôi xem bố anh và anh còn mặt mũi nào không? Con trai nguyên Phó cục quản lý nhà đất mà thế này? Nếu không có bố anh, anh là cái thá gì? Anh ấy ít nhất cũng quang minh lỗi lạc hơn anh, không nói xấu ai sau lưng, không cướp vị hôn thê của bạn học, giở thủ đoạn với cô ấy. Mọi thứ anh ấy có được hôm nay đều do anh ấy cố gắng mà thành. Cho dù mười năm trước anh ấy có ngôi tù thì sao, trừ phi chính anh ấy nói với tôi rằng mười năm trước quả thực anh ấy đã từng sai lầm, nếu không tôi sẽ không bao giờ tin. Tôi không phải Châu Mộng Kha, tôi không phải Phương Tử Hạ, càng không phải loại con ông cháu cha ngu ngốc tự cao tự đại hoang tưởng điên cuồng như anh!”
Lời Giang Vãn Khê khiến Lạc Thiên dừng bước, không tiến lên nữa. Không chỉ anh, mà Phương Tử Hạ, Châu Thiệu Vũ, Đồng Kiến Thành... tất cả đều dừng lại, cả đám người gần như quên mất mục đích đến đây.
Vẻ mặt Châu Mộng Kha hết sức khó coi, cả người lảo đảo. Hóa ra cô đã thua hoàn toàn, cuối cùng cô đã hiểu ra vì sao Lạc Thiên lại đẩy cô ra mà không hề do dự. Mười năm sau, cô mới dám nói rằng cô tin anh, nhưng cô gái này lại không ngần ngại mà tuyên bố với mọi người sự tin tưởng của cô đối với người cô yêu.
Châu Mộng Kha không kìm được đưa mắt nhìn Lạc Thiên, anh mím chặt môi, không nói gì, nhưng đôi mắt sâu thẳm nhìn Giang Vãn Khê như lấp lánh niềm vui khó tả.
“Bà cô già của tôi ơi, giờ tôi đã biết cô có tinh thần phân liệt rồi, tôi sai rồi, có mắt mà không biết Thái Sơn, xin cô tha cho tôi, đừng đánh nữa.” Vương Hạo Lỗi ho sù sụ, cứ ho nữa thì e sẽ ho cả gan một ra mất, hắn rất hối hận, cô nàng trông có vẻ dịu dàng này trong tích tắc lại có thể trở nên hung dữ như một con sư tử Hà Đông, bây giờ hắn hối hận tói nỗi muốn chết rồi.
“Bây giờ mới biết ăn năn với trời thì không thấy quá muộn rồi sao?” Giang Văn Khê lại lôi xềnh xệch Vương Hạo Lỗi đến bồn phun nước, hôm nay cô không tẩy rửa thật kỹ cho hắn thì sao có thể phát huy hành động tính cách phân liệt của mình đến cực hạn được.
Phương Tử Hạ là ngưòi đầu tiên không nhịn được nữa, là người đứng ra tổ chức bữa tiệc, nếu có bạn bị thương, người đứng ra là anh ta rất khó mà ăn nói được với ai.
Đúng lúc Giang Văn Khê lôi xềnh xệch Vương Hạo Lỗi, định ném hắn xuống bồn phun nước thi Phương Tử Hạ đi nhanh đến, đưa tay ngăn cô lại: “Đủ rồi, Giang tiểu thư, cho dù Vương Hạo Lỗi có lời nói hay hành động mạo phạm đến cô, nhưng cậu ta bị cô đánh ra nông nỗi này rồi, căn cứ theo ‘Bộ luật Hỉnh sự’ đất nước điều 234, tội cố ý gây thương tích...”.
Phương Tử Hạ chưa nói xong, Giang Văn Khê đã ngước lên nhìn anh ta, lạnh lùng cắt ngang: “Đại luật sư Phương, đừng đọc ‘Bộ luật Hỉnh sự’ trước một người mắc bệnh tinh thần phân liệt không thể nhận biết đúng sai hoặc không thể kiểm soát hành vi của mình, cô ta nghe không hiểu”.
Phương Tử Hạ sững sờ, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Châu Thiệu Vũ bước lên, đến gần Giang Văn Khê, nhìn chằm chằm cô, giọng khéo léo: “Giang tiểu thư, nếu Vương Hạo Lỗi có chỗ nào đắc tội với cô, tôi xin thay mặt cậu ta xin lỗi, xin cô tha được thì tha. Sự việc làm to lên đều không có lợi gì ọi người. Buông cậu ta ra nhé”.
Giang Văn Khê nhìn Vương Hạo Lỗi bị cô túm chặt gáy, chi cần ra sức một chút thì cả gương mặt hắn ta đều bị nhấn chìm trong nước.

“Văn Khê, hả giận đủ rồi, buông tay đi.”
Một câu nói như thần chú, cô ngẩn người, tay thôi dùng lực. Quay lại, cô thấy Lạc Thiên đứng sau lưng, chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sáng rực toát lên vẻ trầm tĩnh chín chắn thường có, khóe môi như vẫn còn nụ cười thoáng ẫn thoáng hiện.
Khóe mắt liếc thấy bên cạnh anh, bóng dáng yếu đuối mảnh mai kia giống như một cây kim chích mạnh vào trái tim cô.
Sở dĩ cô khó khống chế cảm xúc của mình là vì cô bất mãn thay cho anh, cô không cho phép ai sỉ nhục anh, nhưng khi cô bảo vệ anh, khi cô không kiểm soát được mình, thì anh lại lén lút gặp gỡ người yêu cũ. Cứ nhớ đến cảnh Châu Mộng Kha lao vào lòng anh khóc lóc, tay anh đặt trên vai cô ta, trái tim cô đau như bị xé nát.
Lạc Thiên, anh là đồ ngốc khờ khạo nhất thế gian, biết rõ ở đây có bao nhiêu người chờ đợi để cười cợt anh, thế mà anh vẫn chọn đến. Là vì cô gái kia ư? Tại sao một người không kiên định với tình yêu như cô ta, mười năm sau, vẫn khiến anh xót xa đến độ không nỡ nhìn thấy cô ta khóc.
Nước mắt của cô khi nãy đã luôn chảy trong tim, anh có nhìn thấy không? Khi cô phẫn nộ, anh ở đâu? Khi cô bất lực, anh ở đâu? Khi cô cần chỗ dựa, anh ở đâu? Tại sao nhất định phải ép cô tự bảo vệ bản thân, trở thành một đứa con gái xấu xí khiến người ta cười chê.
Trong tích tắc, cô bỗng thấy người thực sự ngốc nghếch là mình, ngốc từ đầu đến cuối. Anh gọi cô là “Cơm trắng”, cô từng hỏi Nghiên Nghiên thế nào gọi là “Cơm trắng”, hóa ra là ăn vào không có mùi vị gì, nhưng không ăn là không được, nếu trên thế giới này còn có lựa chọn thứ hai, có lẽ sẽ không chọn cơm.
Bỗng, cô rút tay lại, sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Cô quay người, nhìn thẳng anh, cắn chặt răng, cố gắng kiểm soát không vung nắm đấm lên với anh. Nắm tay siết chặt một lúc sau cuối cùng cũng lỏng ra, cô thu ánh mắt lại, vẻ mặt lãnh đạm bước qua anh đi, đi về phía cổng khách sạn.
Lạc Thiên quay lại, nhìn thấy gấu váy của cô bị xé toạc đến đùi thì bỗng nhiên lửa giận dâng trào, anh lạnh mặt quay đầu, đạp thẳng vào Vương Hạo Lỗi vừa đứng lên, đang thở hổn hển một cái rơi xuống bồn phun nước.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh giận dữ bỏ đi, theo Giang Văn Khê rời khỏi đó.
“Xin lỗi, lúc nãy tạm thời rời đi một lúc, không ngờ em lại gặp hắn.” Lạc Thiên đuổi theo Giang Văn Khê, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Giang Văn Khê trừng mắt nhìn anh, không chút nể tình hất tay anh ra, đi thẳng ra ngoài khách sạn.
Lạc Thiên biết lúc này là một bộ mặt khác của cô, anh từng trò chuyện với bác sĩ tâm lý Mục Thát Lâm về chuyện của cô, giải thích của Mục Thát Lâm là, ban đầu cô sợ hãi một điều gì đó không rõ, lại thêm chuyện qua đời của cha mẹ đã mang đến một cú shock tinh thần mạnh mẽ, để giải tỏa bất mãn trong lòng nên đã làm những điều quá khích. Chính vì thường xuyên muốn tìm chỗ giải tỏa đã dẫn đến việc cô thường ở trong trạng thái xung đột hoặc mâu thuẫn, một mặt phải đè nén tình cảm thật sự vì muốn tránh chuyện không hay xảy ra, mặt khác tình cảm bị đè nén chưa kịp biến mất mà cứ đòi phải giải tỏa, mới tạo nên trạng thái hiện nay của cô. Mục Thát Lâm còn nói với anh, một mặt dịu dàng như nước, một mặt hung dữ dễ giận, khả năng lớn nhất là sự ngụy trang của việc đè nén tình cảm quá độ của cô. Chung quy lại là, thực ra cô thiếu cảm giác an toàn. Điều anh có thể làm chính là mang lại cảm giác an toàn cho cô.
Anh lấy xe, lái xe theo, nhanh chóng đuổi kịp cô.
Anh thò đầu ra ngoài: “Lên xe”.
Cô căn bản không thèm nhìn anh lấy một cái, cứ mang đôi giày cao gót đi thẳng. Cho dù cô đi đến rách chân, gãy chân, cũng phải về lại N chứ không thèm lên xe của anh. Từ nay về sau, cô không muốn nhìn thấy anh nữa.
Không thấy cô trả lời, anh mím chặt môi, đành lặng lẽ lái xe theo sau cô.
Trên con đường phủ đầy cây xanh vào buổi tối, ngoài tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất ra còn có cả tiếng động cơ xe.
Lạc Thiên theo sau Giang Vãn Khê khoảng ba phút, không thể chịu nổi bộ dạng ấm ức của cô nữa, đạp chân ga vượt lên trên rồi thắng gấp, chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, cũng chặn bước chân của cô.

Anh mở cửa xe, kéo tay cô định nhét cô vào trong xe, ai ngờ cô vẫn giằng ra không chút nể vì, bước tránh sang bên tiếp tục đi, nhưng bóng dáng cao lớn đã nhanh chóng chặn trước mặt cô.
Lạc Thiên khan giọng xin lỗi: “Anh biết em đang giận anh, giận anh không nên bỏ em lại một mình, để em đụng phải loại người như Vương Hạo Lỗi”.
“Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”, cuối cùng Giang Văn Khê ngước lên nhìn thẳng Lạc Thiên, đôi mắt sáng rỡ nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi chuyện mà nãy giờ cô vẫn muốn tìm hiểu.
Lạc Thiên nhíu mày: “Sao lại hỏi câu này? Thích là thích, tại sao cứ phải có lý do?”.
“Tại sao không cần lý do?” Giọng cô bỗng cao vút, “Với thân phận địa vị tướng mạo của anh, tại sao lại thích em? Tại sao lại chọn một người không xinh đẹp, không khí chất, không gia thế, không học thức, chẳng có gì cả, suốt ngày chi biết mang lại phiền phức như em? Một người như em rốt cuộc có điểm gì thu hút anh? Anh nói đi, tại sao lại chọn người như em?’.
Lạc Thiên nhìn cô, mím chặt môi, im lặng.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh cau mày hạ giọng, nói: “Em... thực ra đang để tâm đến chuyện mười năm trước anh từng ngồi tù sao?”.
Câu nói đó như châm lên ngọn lửa giận dữ tích tụ trong lòng Giang Văn Khê, thoáng chốc tràn ngập trái tim, không ngừng xộc thẳng lên thần kinh trong đầu.
Lúc nãy vì anh đánh cho Vương Hạo Lỗi một trận nên thân, hóa ra chỉ là tự cô đa tình, hóa ra trong mắt mọi người, Giang Văn Khê cô là kẻ lao vào vì tiền của anh, thân phận của anh, địa vị của anh, một khi đã biết hoàng tử không phải là hoàng tử, cô nên tỏ vẻ khinh thường, sau đó một nhát dao cắt đứt tất cả. Hóa ra anh đã nghĩ cô như thế? Ngay cả điều cô để tâm đến là gì anh cũng không biết? Đúng là nực cười.
Tim đau đến mức gần như không thở nổi, hai vai cô run lên, bất giác cười thành tiếng, giây sau, cô hết sức hét lên với anh: “Em không phải Châu Mộng Kha! Em là Giang Văn Khê!”.
Hét xong, cô cương quyết quay người bỏ đi.
Cơn gió đêm lạnh lẽo ập đến, bộ lễ phục mỏng manh trên người không thể chống lại khí lạnh, cô ôm hai vai, lê những bước nặng nề bỏ đi
Tất cả đã kết thúc rồi.
Giấc mơ của cô bé Lọ Lem, xưa nay không phải là chuyện cô có thể làm. Cô phải về nhà, cô phải gấp bướm, cô phải đi thăm bố mẹ, thăm cậu.
“Giang Văn Khê, em đứng lại cho anh!” Lạc Thiên sải bước đến gần, kéo mạnh tay cô, cưỡng ép cô đối mặt với anh, “Rốt cuộc em có ý gì? Anh chưa bao giờ xem em là cô ấy. Nếu em giận anh bỏ rơi em, hại em bị Vương Hạo Lỗi bắt nạt thì anh xin lỗi,nếu em đang giận anh giấu chuyện mười năm trước ngồi tù, em muốn biết gì thì bây giờ anh sẽ kể em nghe. ”
Nhưng em thế này hết hỏi anh thích em vì điều gì, lại lấy bản thân em ra so sánh với Châu Mộng Kha, sau đó ném lại một câu rồi bỏ đi, là ý gì chứ? Trong lòng em có suy nghĩ gì, có gì không vui, em cứ nói ra, nói rõ hết đi! Anh không cho phép em giấu hết mọi tâm sự trong lòng!”.
Anh nắm chặt tay cô, không cho cô vùng vẫy.
“Không cho phép?” Cô ngước lên lạnh lùng nhìn anh, “Mười năm trước anh cũng nói thế này với Châu Mộng Kha phải không? Cũng không cho phép cô ta thế này, cô ta thế kia phải không? Anh thật sự chỉ đi một lúc thôi sao? Chứ không phải kể lể tâm sự với cô ta ở ngã rẽ hành lang? Nếu cô ta đã quay lại rồi, tại sao anh còn đuổi theo em, tại sao anh không đi tìm cô ta, tại sao không cướp cô ta lại từ tay Phương Tử Hạ? Vợ bạn thì không được đụng vào ư? Lẽ nào anh thật sự không hối hận? Nếu không hối hận thì tại sao trong hôn lễ Châu Thành, anh lại ôm một đứa vô tội là em, cưỡng hôn em? Lúc cô ta rúc vào lòng anh khóc lóc, anh có từng nghĩ rằng em sẽ bị quấy rối tình dục không? Hay là anh nghĩ tay chân em vô địch, không cần ai bảo vệ chăm sóc? Nước mắt em anh đã từng nhìn thấy, từng nghĩ đến cảm nhận của em không? Em là người, em có tình cảm, không phải vật phụ thuộc, càng không phải vật thay thế!”.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui