Hướng Về Ánh Sáng


Anh nhẹ nhàng đến gần cậu, đưa tay chạm vào gò má, cậu ngước lên nhìn anh trong đôi mắt mang theo một tầng nước mắt, anh nhẹ nhàng chạm vào mắt cậu muốn đem tất cả nước mắt trong đôi mắt ấy lau đi.

Anh nhìn cậu phát ra giọng nói khàn khàn
"Từ bao giờ"
 anh dừng lại rồi lại tiếp tục nói
 "Họ bắt đầu từ bao giờ"
Cậu ngước lên nhìn anh một lúc lâu sau cậu mới trả lời
"Em không biết! ".

Sắc trời dần tối, Khắp căn nhà bị lấp đầy bởi bóng tối và sự im lặng, Hai người đều nhìn về phía bầu trời cao vời vợi, Mang trong mình một trái tim bị tổn thương Anh nhẹ nhàng bước đến bên cậu, ngồi xuống kế bên cậu
 "Anh biết, Biết em thích Cao Lãng"
 Vừa nói anh vừa nhìn cậu, Cậu nghe thấy thế thì cười nhếch mép rất nhanh lại hạ xuống giống như tự khinh thường chính bản thân mình
 "Thế thì đã sao".

"Thế thì sao lại không tỏ tình.

.


"
ánh mắt anh nhìn chăm chú vào cậu
"Tỏ tình hả, em có gì để thích người ta, người ta có tất cả còn em chả có gì".

Bóng tối lại một lần nữa bao trùm cả thành phố, Cậu ngồi nhìn thành phố hoa lệ về đêm.

cậu chẳng biết sau này cậu sẽ đối mặt với Cao lãng như thế nào, tiếng điện thoại vang Lên, cậu vơ tay lấy điện thoại.

Cậu làm việc thêm ở quán cà phê và làm thêm việc đội Vệ sinh và chăm sóc thú cưng cho các gia đình giàu có không có thời gian chăm sóc thú cưng và nhà cửa, Vì để có được việc làm, cậu nhận được tin nhắn của giám đốc, cậu được điều đi qua công ty ở chi nhánh thành phố S làm việc một thời gian.

 Cậu vốn định nhắn tin từ chối nhưng khi chuẩn bị nhắn vào giửi thì cậu chợt dừng lại, Đây chẳng phải là cọng rơm cứu mạng cậu, cậu bây giờ muốn đi thật xa, tránh xa khỏi những quá khứ đau thương, cậu xoá tin nhắn từ chối nhắn lại một chữ được rồi giửi đi.

Thật may khi ngôi trường mà cậu chọn cũng nằm trong thành phố S.

Trong nháy mắt Giám đốc đã nhắn địa chỉ và thời gian để làm việc và các chuyến đi thành phố S, chuyến gần nhất còn 2 tiếng nữa.

Lúc ngước mặt lên thì thấy Anh Kiệt đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu đem đem đt đặt lên tủ, Anh Kiệt nhìn cậu rồi mở miệng hỏi
"Em có chuyện gì à"
Cậu không nhìn Anh Kiệt đi về hướng tủ cậu đem tất cả quần áo bỏ vào balo, quần áo của cậu rất ít chỉ có một số bộ mùa hè và một ít áo mùa đông.

Anh Kiệt thấy thế thì đứng dậy bước lại gần cậu, nắm lấy tay cậu, cậu ngước lên nhìn anh rồi chậm rãi đáp
"Em sẽ chuyển đến thành phố S để học, dù sao cũng sắp đến ngày nhập học rồi.

.

"
Anh Kiệt nghe cậu nói thế thì ngớ người, cậu lấy tay mình ra khỏi tay anh rồi tiếp tục dọn đồ.

Cậu dọn xong tất cả đồ xong mặc cho bản thân mình một chiếc áo ấm rồi đeo balo lên vai, lướt ngang qua Anh Kiệt rồi lấy thêm một ít vật dụng cá nhân, cậu hướng về phía cửa nhà đi nhanh.


Trong lúc cậu đang đứng đợi thang máy bỗng phía sau truyền đến một tiếng gọi tên cậu "Hi Vân" cậu quay về phía sau thấy Anh Kiệt đang đứng phía sau mình, nhìn cậu Anh Kiệt nhìn cậu rồi chân thành nói
"Anh không biết lý do thật sự tại sao em lại đến thành phố S nhưng hãy để anh tiễn em được không"
Cậu thấy đôi bàn tay anh nắm chặt góc áo làm cho nó nhăn nhúm một mảng, Cậu cũng chẳng từ chối, Anh bắt một chiếc taxi cậu và anh ngồi ở băng ghế sau, cậu tựa mặt mình vào ô cửa kính xe, ngắm nhìn thành phố cùng cậu lớn lên bao năm qua.

Chứa đựng nổi buồn và niềm vui của cậu, trên con đường quen thuộc nhìn ngắm khung cảnh thành phố, môi cậu mím chặt rồi thỏ thẻ "Tạm Biệt"
Chiếc xe dừng lại ở nhà ga, cậu bước chân xuống xe, một luồn gió lạnh ùa tới, vai cậu khẽ run vì lạnh.

Hít một hơi rồi bước đi về hướng nhà ga, Bỗng tay cậu được một bàn tay khác nắm, cậu quay lại xem, Anh Kiệt nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười nhẹ giọng anh trầm ấm
"Hứa với anh, hãy giữa liên lạc với anh"
Cậu nhẹ nhàng gật đầu rồi quay lưng rời đi, bước vào sân nhà ga, xung quanh bao trùm bởi sự im lặng, cậu đi lại quầy bán vé đưa giấy chứng minh của bản thân, hiện tại là 10h đêm chuyến tàu sẽ xuất phát vào lúc 12h, cậu đi lại máy bán thức ăn mua một ít đồ ăn và một lon nước ngọt.

Cậu chọn một băng ghế  nằm ở góc khuất, cậu mở màn hình điện thoại chặn tất cả  phương thức liên lạc của Cao Lãng,  cậu đưa tay xoá biệt danh đi, cậu lướt nhìn những tin nhắn lúc trước, đôi mắt cậu lại đỏ hoe, cậu nhắm chặt mắt lại mở ra, cậu nhắn tin với chủ quán ăn để xin nghỉ, sau khi làm xong mọi việc, cậu đưa tay vuốt mái tóc có hơi dài của cậu, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra.

Bỗng điện thoại cậu vang lên, nhìn màn hình điện thoại hiện ra một số lạ, cậu do dự, cậu dự định sẽ không bắt máy nhưng cậu lại lo sợ lỡ như đây là số của bộ phận quản lý công ty bên thành phố S, do dự một thời gian cậu quyết định nhắn nhận cuộc gọi.

"Alo, xin hỏi là ai bên đấy vậy ạ"
cậu nhẹ giọng hỏi.

" Hi Vân," người bên kia điện thoại bỗng gọi tên cậu.

Cậu nghe thấy người đấy gọi tên cậu thì ngớ người, trái tim cậu đập nhanh
"Tớ là Cao lãng đây" nghe đến cái tên Cao lãng trong lòng cậu rối tinh rối mù
"Tại sao lại chặn số tớ" Cậu muốn trả lời lại nhưng không thể thốt lời.


"Vân Vân trả lời tớ đi" vừa nghe đến cái tên Vân Vân tim cậu chợt nhói lên, Cậu không thể chịu được nữa, nhanh tay cúp màn hình điện thoại.

nhìn chằm chằm vào màn hình cậu cảm thấy trái tim cậu lại một lần nữa rỉ máu, ngửa cổ ra phía sau nhìn trần nhà sân ga, nhắm chặt mắt, cậu nắm chặt tay, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay khiến lòng bàn tay cậu mạnh đến mức chảy cả máu.

Nhưng bây giờ cậu chẳng còn muốn quan tâm nữa, cậu cứ như vậy 2 tiếng, điện thoại liên tục reo lên, cậu tắt âm thanh và chặn cuộc gọi từ số đấy, rất nhanh đã đến 12h, tàu điện ngầm từ từ chạy đến, cậu đứng dậy, vỗ tay lên mặt mong muốn giúp bản thân cậu thanh tỉnh.

Cậu bước vào khoang tàu ngầm, lựa chọn một chỗ ngồi bên cạch cửa sổ, cậu đem đồ đạc để vào trên ghế ngồi rồi tựa đầu nhìn cửa sổ, đôi mắt mơ hồ ngập tràn sương mù, nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng hôm nay rất sáng, chiếu rọi lên mặt biển, tạo nên một khung cảnh đẹp.

Cậu nhìn bản thân mình được phản chiếu trên gương cửa sổ, từ từ nhắm chặt đôi mắt, hôm nay cậu muốn ngủ một giấc thật sâu, quên hết đi những muộn sầu, những lo âu, cậu chìm sâu vào giấc ngủ ánh trăng sáng chiếu lên Khuôn mặt cậu làm nên một khung cảnh yên bình.

từ thành phố nơi cậu sống đến thành phố S tổng thời gian là 6 tiếng đi tàu điện ngầm, cậu lai một lần nữa mở mắt, ánh sáng chiếu rọi sáng ngời vào các khoang tàu, cậu đi vào nhà vệ sinh trên tàu, rửa mặt nhìn bản thân trong gương, cậu đưa tay khẽ chạm vào hình ảnh cậu trong gương, cậu nghe một giọng máy móc vang lên trên tàu thông báo đã đến thành phố S.

Cậu đi vào chỗ ngồi của mình đem balo đeo lên vai đi xuống tàu điện ngầm, bước ra khỏi nhà ga đông người, bước chân ra khỏi lòng đất, ngước mặt lên nhìn về hướng mặt đang chiếu sáng cả một thành phố ngập trong ánh sáng, lại hít một hơi thật sâu thả lỏng người, môi cậu nhẹ nhàng câu lên một đường cong đẹp mắt, cậu tự nói với bản thân mình 'Từ ngày hôm nay cậu sẽ sống một cuộc sống mới'.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận