Editor: Thật ra tác giả viết rất dài, hơn 10 trang word lận.
Mình cũng muốn edit hết lắm nhưng nhiều thứ tác giả tâm tình, mình lại không hiểu gì (⇀‸↼‶), vì vậy nên mình chỉ sơ lược 2 trang cuối, nơi có giải thích về cách đặt tên chương và tên của Miên Miên và Mục Trạch thôi.
Mong mọi người thông cảm.
(◕‿-)
…
…
Phần làm tôi cảm thấy buồn nhất chính là lúc Miên Miên thú nhận với Mục Trạch về bệnh trầm cảm của mình.
Nhiều khi, có một số người không hề biểu đạt gì, không nói ra chân tướng, chỉ có thể lặng im đối mặt, không có nghĩa là đối phương là chính nghĩa, là thật sự để ý đến họ.
Bởi vì trước đây, bọn họ cũng đã từng hy vọng rất nhiều, cũng đã từng cảm động vì thứ gì đó.
Nhưng cuối cùng… cuối cùng chỉ có thể làm như vậy.
Tôi biết nội dung của những chương số âm phải tăng lên rất nhiều mới có thể chạm đến một góc nhỏ trong nỗi đau của người đi tìm cái chết ở hiện thực.
Bọn họ không có khả năng biểu đạt nữa vì họ đã bảy tỏ hết rồi, đã dũng cảm, đã tích cực tìm cách giải quyết.Bọn họ không nên bị đối xử như vậy, không nên trở thành món ăn cho bất kì sự tò mò của ai hết.
Chúng sinh đều đau khổ, thương xót cho người khác chính là quý trọng bản thân mình.
Dù sao đây cũng chỉ là một quyển truyện trên mạng.
Trong rất nhiều quyển sách, truyện tiêu chuẩn cao khác, truyện của tôi đều là sách để đọc lúc đi WC*.
Cho nên bất kể là vì mọi người thích cảm giác bi thương mơ hồ này, hay là vì muốn tìm chút đồng cảm với cảm xúc của căn bệnh này mà sẵn lòng đọc, thậm chí khi đọc xong rồi nói với tôi đây là một chuyện tình hạnh phúc cũng không sao.
Dựa vào kinh nghiệm viết trước đây của mình để viết mà có thể khiến quyển truyện này được mọi người đón nhận như vậy, quả thật tôi có chút bất ngờ.
Có thể là vì đề tài của nó mà mọi người bao dung hơn, sẽ chủy hạ lưu tình** hơn.
Nhưng tôi biết thật ra quyển truyện này vẫn còn rất nhiều thiếu xót, nhiều đạo lý trong đó cũng sẽ không hợp ý nhiều người, cho nên không cần phải phóng đại nó quá mức, không cần bắt những ai không thích phải thích nó.
Có được nhóm người thích là tôi vui lắm rồi, tôi yêu các bạn.
(*Sách để đọc lúc đi WC, ý chỉ những sách truyện ngắn, có thể phù hợp để đọc nhanh)
(**Chủy hạ lưu tình, biến đổi từ thành ngữ thủ hạ lưu tình – giơ cao đánh khẽ, chủy hạ lưu tình có nghĩa là thương tình mà sẽ bình luận nhẹ nhàng hơn)
Cuối cùng, tôi sẽ giải thích một tí về những trong sách.
Tên Thẩm Thính Miên có ba chữ, không phải lấy từ “Họa thuyền thính vũ miên” đâu.
Ý tưởng ban đầu của tôi là cái tên đó là do chất lượng giấc ngủ của cậu ấy không được tốt và trong quá trình này, thính giác của cậu ấy trở nên rất nhạy cảm.
Tôi tin rằng những người bị bệnh mất ngủ nghiêm trọng có thể hiểu tôi đang nói gì.
Vì thế tôi quyết định lấy tên này.
Mục Trạch mang ý nghĩa của “mộc trạch”, hắn quả thật rất may mắn khi lớn lên trong một gia đình như thế.
Mặt khác, chữ “Mộc” cũng có nghĩa là tắm ánh nắng mặt trời.
Hắn là một người có nội tâm mạnh mẽ, có thể giúp đỡ mọi người xung quanh.
Lý Mục Trạch chính là một mặt trời nhỏ chói chang.
Đây có thể không phải là tính cách của một công được yêu thích dạo gần đây, nhưng tôi thật sự thích hắn.
Đối với tên chương, theo ý của bản thân tôi là như thế này:
Số 0 đầu tiên chính là sự kết thúc chính mình của Miên Miên, cũng là sự kết thúc của rất nhiều con số trước đó, nhưng nó đã bị Mục Trạch ngăn cản lại.
Hai mươi bốn số âm tiếp theo tượng trưng cho mỗi giờ trong 24 giờ một ngày, cậu ấy đã phải giãy dụa vượt qua sự đau khổ từng giây từng phút.
Mà trong quá trình này sẽ có rất nhiều hy vọng, rồi lại hóa tuyệt vọng, rồi lại biến thành hy vọng, cứ như vậy cho đến khi mọi thứ chạm ngưỡng và bùng nổ vỡ tan.
Số 0 thứ hai có nghĩa là từ số 0 thứ nhất cho đến đây chỉ là một vòng tuần hoàn mới mà thôi.
Dù cho có thêm sự xuất hiện của Lý Mục Trạch và tình yêu của hắn, hay là những sự ảnh hưởng của mọi người xung quanh thì tất cả đều là vô dụng với cậu ấy.
Cho nên cậu ấy vẫn phải tự nghĩ giải pháp cho bản thân và vẫn đi tìm cái chết.
Sau đó là 24 con số mới, cũng có nghĩa là 24 giờ mới.
Thẩm Thính Miên đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu, cậu ấy không buông tay nữa nên lần này sẽ là số dương.
24 giờ mới, mọi thứ sẽ từ từ trở nên tốt đẹp hơn.
Lúc này, tình yêu và sự thấu hiểu sẽ là tác nhân phụ trợ, đương nhiên trọng yếu vẫn là bác sĩ, trị liệu và thuốc.
Kết cục là dương vô cực.
Điều này có thể hiểu là một tương lai khỏe mạnh và hạnh phúc vô tận.
Không chỉ có quyết tâm sống tốt, mà còn là phải sống cho hiện tại dẫu cho từng bước vẫn đang bước đến cái chết.
Tôi tin rằng đây sẽ là kết quả của tất cả mọi người bệnh.
Tôi cũng tin rằng những người mắc bệnh trầm cảm rồi sẽ khỏe mạnh, tin mọi người có thể thật sự chiến thắng căn bệnh ấy.
Điều này không đơn giản chỉ là cho những độc giả mắc bệnh trầm cảm, cũng không phải là vì những mơ mộng hão huyền của tôi, mà là tôi đã thật sự gặp được người như vậy và tin mọi người cũng có thể như thế.
Tôi cũng tin rằng câu chuyện của Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên là có thật, ở quá khứ, hiện tại và cả ở tương lai nữa.
Các bạn rồi cũng sẽ gặp được một người sẵn lòng ở bên bạn, sẵn lòng cùng bạn nuôi dưỡng con chó mực hung thần kia.
Mọi người phải tin rằng bản thân mình sẽ tốt lên, sẽ tiến lên phía trước.
Trên thế giới, có rất nhiều người cùng trải qua đau khổ cùng bạn.
Giống như trước đây tôi từng nói với mọi người, mỗi lần đau khổ và tuyệt vọng đều là một câu chuyện, bởi vì kết thúc sẽ luôn là happy ending..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...