Tối hôm qua lăn lộn quá dữ dội, thế cho nên sáng hôm sau thức dậy cả người Thẩm Thính Miên như rớt ra mấy khúc.
Lý Mục Trạch đã cố ý dậy sớm một chút để lấy lòng người kia, tay trái bưng sữa đậu nành, tay phải cầm quần áo của cậu, ngồi xổm dưới giường đối mặt với gương mặt tức giận của Thẩm Thính Miên nói: “Cậu uống chút gì trước nha?”
Đây được gọi là gì nhỉ.
Bên ngoài đàn chim trắng bay qua bức tường sơn đen, mười mấy con kết thành đàn bay về mới chân trời.
Trong phòng, hai thiếu niên đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, chẳng thèm quan tâm ngoài kia thế nào.
“Không cần.”
Lý Mục Trạch đưa quần áo qua: “Vậy cậu thay quần áo đi.”
“Cút xa xa một tí, tớ không muốn thấy cậu nữa.” Thẩm Thính Miên vò đầu tóc lộn xộn của mình, ngồi trên giường giận dỗi không thôi.
Cả người cậu nhức mỏi kinh khủng, còn tên đầu sỏ gây ra còn ngồi đây nữa.
Hôm nay, bọn họ có lịch trình hẹn hò nên buổi sáng không thể ngủ nướng được.
Tình yêu chính là động lực nguyên thủy nhất.
Trước đó, cả hai đã định đi ăn uống rồi xem phim rồi mới thế này thế kia, Lý Mục Trạch lại ngại ngùng đòi đổi thứ tự nên mới có chuyện bây giờ đây.
Giờ không trách hắn thì trách ai nữa! Thẩm Thính Miên hung dữ trừng mắt: “Tránh ra tí đi.”
“Thôi được, vậy tớ ngồi xuống một tí.” Lý Mục Trạch ngồi sụp xuống, giơ quần áo lên cao chỉ để lộ chỏm tóc, giống như giơ vũ khí đầu hàng, “Như vậy được rồi nha, cậu mặc đồ đi.”
Thẩm Thính Miên nhìn hắn uy hiếp: “Tớ không yêu cậu nữa.”
Lý Mục Trạch bật cười, hắn rất muốn nhịn cười nhưng thất bại rồi.
Thẩm Thính Miên không hiểu nổi: “Tớ nói tớ không yêu cậu nữa, nghiêm túc đó.”
“Biết rồi mà, không yêu thì không yêu vậy.” Lý Mục Trạch lại thò người lên, bò đến trước người Thẩm Thính Miên, đưa quần áo cho cậu, “Cậu mặc đồ trước đi, tớ bật điều hòa rồi, không mặc là lạnh lắm.”
Chắc đây là yêu đương rồi, vờn tới vờn lui, gần gần xa xa.
Thẩm Thính Miên mặc quần áo vào người, lúc rời giường vẫn không nhịn được mà nhe răng trừng tên kia một cái.
Thế chất của cậu đã kém lắm rồi, mới thế này đã không chịu nổi rồi.
Không được, về sau cậu còn muốn hòa một ván, muốn Lý Mục Trạch phải khen cậu một lần cơ.
Cậu uống sữa rồi uống thuốc, bỗng nhiên nói: “Hôm qua ngủ say quá trời luôn.”
Vì sao ư, vì mệt chứ sao.
Lý Mục Trạch đang tra lịch chiếu phim trên điện thoại, nghe vậy thì cười với cậu.
Vào giây phút này hắn biết Thẩm Thính Miên có thể sống thật lâu dài.
Thẩm Thính Miên hôm nay có chút nhõng nhẽo lạ thường.
Vừa ra khỏi khách sạn, cậu đã bắt đầu nhăn mũi nhăn mày, đi tập tễnh.
Lý Mục Trạch nhìn bộ dạng đó, sợ người khác nhìn vào.
Hắn không còn khẩn trương như hôm qua nữa mà áy náy hỏi: “Tớ cõng cậu nha, được không?”
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thính Miên liền nâng tay lên, trực tiếp ôm cổ Lý Mục Trạch, toàn thân dựa lên lưng hắn.
Đây là bạn trai, là người nhà, có thể thả lỏng bản thân, có thể tùy hứng, không cần ép mình ngoan ngoãn.
Bọn họ đi trên phố, đủ loại ánh mắt chỉa vào cả hai.
Dưới ánh nắng chói chang, hắn nói: “Hình như trên mặt tớ có con bọ hay sao í, cậu bắt giúp tớ với.”
Thẩm Thính Miên sờ sờ trên mặt hắn, hỏi lại: “Được chưa?”
“Được rồi.” Lý Mục Trạch vui vẻ nói, đưa tay nâng cậu lên, “Cậu thật tốt, cậu có biết không?”
“Đương nhiên là biết.” Thẩm Thính Miên thản nhiên tiếp nhận lời khen, rồi hỏi hắn: “Cậu có mệt không?”
“Không mệt!”
“Vậy cậu cũng thật tốt.”
Sau đó là cùng cười ngây ngô.
Hiện giờ cả hai đều rất vui vẻ, hạnh phúc mới là thứ quan trọng nhất.
Thẩm Thính Miên cảm thấy làm một người lập dị cũng không mất mặt như vậy.
Ở một góc độ khác, cậu cảm thấy mình có khả năng lắng nghe và đồng cảm mạnh mẽ, tươi lai cậu sẽ cố gắng giúp đỡ thật nhiều người như cách mà nhiều người đã giúp đỡ cậu bây giờ vậy.
Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch tựa như những cặp đôi bình thường khác, ôm bắp rang vào rạp chiếu phim, xem bộ phim mới phát hành.
Cảm giác xem ở đây và xem ở nhà hoàn toàn khác nhau, trước kia Thẩm Thính Miên chỉ cảm thấy nó phí tiền nhưng hôm nay, trước mắt cậu là một màn hình lớn, những ánh mắt mong đợi của mọi người, còn có bộ dạng của Lý Mục Trạch, tay hắn, góc mặt của hắn, tất cả đều khiến cậu biết ơn phần tình yêu đến đúng lúc này.
Trên thế giới này, đâu đâu cũng là người nhưng chỉ có Lý Mục Trạch là đặc biệt hơn cả.
Người đó ngồi bên cạnh cậu, chỉ cần một hơi thở thôi cũng khiến Thẩm Thính Miên cảm thấy tuyệt vời.
Lý Mục Trạch không biết Thẩm Thính Miên lúc này đang suy nghĩ gì, hắn bỗng nhiên chồm qua, nói bên tai cậu: “Phim này dở quá.”
“Phụt” Thẩm Thính Miên nắm cằm hắn: “Vậy nhìn tớ đi, tớ hay hơn này.”
Lý Mục Trạch nhéo nhéo mặt cậu: “Đúng là cục cưng hay tự luyến của tớ.”
Tự luyến là sao chứ? Thẩm Thính Miên nhìn cặp đôi nam nữ đang ôm nhau trên màn hình, nói nhỏ với Lý Mục Trạch: “Bọn họ đang hôn môi kìa.”
Lý Mục Trạch ghen tị sự hâm mộ của cậu, liền nói: “Chúng ta cũng có thể mà.”
Chúng ta đương nhiên là có thể, Thẩm Thính Miên thầm nghĩ, chúng ta còn cái gì mà chưa làm nữa chứ.
Cậu nâng tay của Lý Mục Trạch lên, nhẹ nhàng hôn một cái.
Mục Trạch, cậu vẫn luôn thiên vị tớ, cậu phải là của tớ thôi đấy.
Sau khi hết phim, bọn họ ra khỏi rạp phim, cả tầng đều là hàng ăn náo nhiệt.
Giờ này là giờ cơm, chỗ nào cũng kín chỗ.
Đôi tình nhân không thích đông đúc nên tìm một chỗ ít người, kêu hẳn dĩa gà lớn.
Lúc Lý Mục Trạch đặt đũa xuống, Thẩm Thính Miên vẫn còn đang nhai nhai nuốt nuốt, hết một chén rồi lại thêm chén nữa.
Kinh ngạc thật sự.
Lý Mục Trạch nhịn không được nhắc nhở cậu, giống như một người phụ huynh khó tính: “9 giờ sáng này cậu ăn hết đồ ăn vặt hôm qua mua, 10 giờ xem phim, giờ mới 12 giờ mà sao cậu ăn nhiều vậy.”
Thẩm Thính Miên gật đầu qua loa rồi chôn đầu vào chén tiếp tục điên cuồng ăn, không để ý tới giọng nói có vẻ cường điệu của hắn: “Ăn ngon ghê luôn.”
Gì vậy, mấu chốt là ăn ngon sao!
Lý Mục Trạch buông tay xuống, nhìn cậu khẽ cười.
Hắn lại nghĩ trắng trẻo mập mạp cũng tốt lắm nha, sẽ khỏe mạnh hơn, đây là heo con của hắn.
Hắn cứ nhìn heo con ăn uống thả cửa mà cười tủm tỉm, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Heo con nhíu mày: “Có phải cậu cảm thấy tớ giống heo lắm không.”
Lý Mục Trạch không trả lời có hay không.
Hắn đang bận suy nghĩ mình và Thẩm Thính Miên nhất định là có duyên phận kỳ diệu lắm thì đời này mới có thể gặp lại nhau và yêu nhau thế này.
Muốn bên nhau, bên nhau mãi, phần mộ sau này của cả hai cũng muốn gần nhau, mà không cả hai sẽ cùng nhau hoả táng, sau đó con cháu của họ sẽ rải xuống biển… mà hình như sẽ không có con cháu gì rồi, thôi kệ không quan tâm, nhận nuôi một đứa cũng được.
Nhưng mà khổ cái là Thẩm Thính Miên cũng là 1 đứa nhỏ, vậy là phải nuôi 2 đứa nhỏ à.
Lý Mục Trạch càng nghĩ càng xa, làm Thẩm Thính Miên nhìn về phía hắn với ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
Buổi chiều, cả hai đi dạo trên phố mua sắm.
Trước đây, Thẩm Thính Miên không hiểu lắm những việc hằng ngày của những cặp đôi, nhưng hiện tại cậu phát hiện những việc nhỏ nhặt thường ngày như thế này lại có thể đẹp đẽ đến vậy.
Cậu đi vào trung tâm được trang hoàng lộng lẫy, có điều hòa mát rượi, có đồ uống mát lạnh, Lý Mục Trạch thì đi bên cạnh liên tục kêu ca.
Điều này làm cậu muốn dừng mọi thứ lại mấy giây.
Nếu giây phút này vĩnh viễn thì cuộc đời này sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
Thẩm Thính Miên cầm một chiếc áo sơ mi trắng ra rồi quay lại ra hiệu cho Lý Mục Trạch lại đây.
Hắn cũng rất phối hợp, còn nhướng mày cười thật tươi với cậu.
Thẩm Thính Miên hy vọng hắn có thể mai mãi giữ được bộ dáng như thế này, cậu đặt chiếc áo lại, Lý Mục Trạch đuổi theo cậu hỏi: Sao vậy, tớ không hợp với nó à?”
Đương nhiên không phải, Thẩm Thính Miên cười nói: “Là nó không hợp với cậu.”
Lý Mục Trạch tự tin hỏi lại: “À, vậy là lỗi của nó rồi.”
“Đúng vậy,” Thẩm Thính Miên gật đầu, đánh cái áo sơ mi kia một cái, “Sai ơi là sai.”
Cái áo sơ mi vô tội yên lặng chăm chú nhìn cả hai từ từ đi xa, cảm giác thật bi thương, tui nói lỡ mà không có ai rước tui đi là không có cặp đôi nào thoát tội hết đâu nha.
Lúc đi ngang cửa kính, bên trong có một quả cầu lớn với đủ màu sắc xoay vòng liên tục.
Thẩm Thính Miên hút trà sữa, đôi mắt hết sức chăm chú nhìn quả cầu rực rỡ kia, nhìn nó xoay tròn như những ánh sáng xuyên qua biển cả, cứ theo từng đợt sóng mà nhấp nhô nhấp nhô không ngừng.
Lý Mục Trạch ôm cậu từ phía sau, cậu đang ngắm quả cầu kia còn hắn đang ngắm cậu.
“Cậu thích cái này sao?”
Nghe thấy câu hỏi, Thẩm Thính Miên nhìn sang Lý Mục Trạch.
Khuôn mặt hắn được ánh đèn đủ màu bao phủ.
Cậu muốn hỏi Lý Mục Trạch hắn có sợ xứ lạ không, có cảm thấy khó khăn không.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lý Mục Trạch hỏi cậu, cánh tay vẫn đang vòng trên eo cậu, “Cậu nhìn cái quả cầu kỳ quái này mấy phút rồi đó.”
Thẩm Thính Miên nói với hắn: “Suy nghĩ nhiều lắm.”
“Ừ, nói cho tớ nghe chút đi.”
Thẩm Thính Miên cười, nhẹ nhàng nói: “Có thể gặp được cậu thật là tốt.”
Cậu cho rằng Lý Mục Trạch sẽ nghĩ là cậu đang cố tình thả thính hắn, không ngờ hắn lại nói: “Trước giờ tớ đều như vậy cả.”
Quả thật quá sức kỳ diệu.
Có ai đó được sinh ra để trở thành người yêu của bạn sao? Câu trả lời là có, mà ví dụ sinh động nhất là bọn họ đó thôi.
Đó là hạnh phúc, là yêu thương, là sự thấu hiểu đến mức chỉ cần một ánh mắt là biết đối phương muốn nói gì.
Thẩm Thính Miên cùng Lý Mục Trạch bước trên con đường rộng mở tươi sáng, cậu cảm nhận được gió thổi, mặt trời chói chang, dòng người tuy đông đúc nhưng mỗi người vẫn mang một dáng vẻ khác nhau, mọi thứ hiện ra rõ ràng trước mặt cậu.
Đây là lần đầu cậu có cảm giác được chạm vào một thế giới thật đến vậy chứ không phải một thế giới chỉ có oán than, đau khổ và mình cậu như trước kia.
Cậu dần dần phát hiện ra sau khi bạn khỏi bệnh, bạn sẽ được hòa tan vào thế giới quen thuộc ngoài kia, những vết sẹo sẽ mờ đi và bạn sẽ nhận ra bạn vẫn là một đứa trẻ mạnh khỏe như nhiều năm trước kia.
Thẩm Thính Miên lại hồi tưởng về đoạn năm tháng đã qua kia, nó giống như một sự thống khổ do chính cậu tự tưởng tượng nên vậy, thậm chí cậu còn nghi ngờ không biết chính mình đã từng mắc bệnh trầm cảm hay chưa, những giấc mộng chập chờn cùng chút căng thẳng ưu sầu còn sót lại trong nháy mắt cũng đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Điều này thật tuyệt vời, tại giây phút này, điều mà Thẩm Thính Miên nghĩ đến không phải là mình đã khỏi bệnh, mà là từ nay về sau, rốt cuộc cậu cũng đã có thể chăm sóc được cho Lý Mục Trạch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...