Sau khi Lý Mục Trạch bước ra, mẹ Lý lẳng lặng ngồi trong phòng bệnh nhìn Thẩm Thính Miên.
Bà chờ rồi cứ chờ cho đến khi thuốc an thần của Thẩm Thính Miên tan hết và tỉnh lại để cùng nói chuyện với cậu một lát.
Bên ngoài, đèn đường hắt hiu ám vàng cả một góc đường, gió đêm hè khẽ luồn vào từng khe cửa, cọ cọ trong bàn tay của cậu.
Bên ngoài đủ loại âm thanh nhưng lâu lâu lại nghe thấy vài tiếng mèo kêu, thật giống mùa hè năm 5 tuổi.
Phòng bệnh chỉ còn hai người, mẹ Lý kiên nhẫn nhẹ nhàng nói với Thẩm Thính Miên: “Miên Miên à, dì cũng đã từng phải trải qua hết những thống khổ của căn bệnh này, dì nghĩ dì có thể hiểu một phần nỗi đau của con.
Nếu con bằng lòng, con có thể nói chuyện với dì một chút nha.
Những gì dì nói, con có thể nghe, có thể bỏ qua nếu không thích.
Con căn bản không vì ai mà đưa ra lựa chọn cả, bao gồm cả chuyện sinh tử.
Con giờ đây được tự do.”
Thẩm Thính Miên cũng không thể hiện ra bất kì phản ứng nào, giống như cậu đang lắng nghe, mà cũng giống cậu không hề lắng nghe nó vậy.
Mẹ Lý cũng không để ý quá nhiều, bà chân thành nói: “Dì biết con luôn cảm thấy bản thân con làm gì cũng đều không tốt cả, rất nhiều chuyện muốn làm nhưng bất luận thế nào cũng không làm được, thế là con bắt đầu tự trách mình, đây thật sự là một suy nghĩ mang tính ám ảnh điển hình*.
Không chỉ có con mà rất nhiều người ngoài kia cũng như vậy.
Sống trên đời này, chúng ta có lẽ nên hưởng thụ những thứ đời ban tặng cho chúng ta rồi bình thản chấp nhận sự sắp đặt của chúng, sự sắp đặt này căn bản là không thể phản kháng được, không cần tự cưỡng ép bản thân.”
(*Suy nghĩ mang tính ám ảnh: là một chuỗi các suy nghĩ có tính chất lặp lại, thường là các suy nghĩ tiêu cực.
Những suy nghĩ này thường khó bị khống chế và tùy vào mức độ lặp lại của chúng mà có thể gây ra suy nhược từ nhẹ đến nặng)
Bà nói với Thẩm Thính Miên: “Giấc ngủ của con không thể an ổn được.
Dì đoán là đây là thứ cháu phiền lòng nhất khi đi học đúng không.
Vì nếu buổi tối không ngủ được thì ban ngày sẽ không có sức lực để học tập.”
Thẩm Thính Miên tiếp tục không có phản ứng gì thêm, bà vẫn kiên trì nhẹ nhàng nói tiếp: “Càng không thể ngủ được, con càng sốt ruột, càng khó chịu, thế rồi những thứ ấy lại là nguyên nhân đẩy con vào tình trạng nặng hơn có đúng không.
Lâu rồi con sẽ trở nên sợ hãi giấc ngủ, mỗi lần đến tối là cảm giác sợ hãi lại ùa về, con lại lo lắng hơn.
Đây là một vòng tuần hoàn ác nghiệt.”
Mẹ Lý nói chậm rãi như để Thẩm Thính Miên có thể đuổi kịp tốc độ nói của bà: “Cho nên con có phát hiện ra điều này không? Bà nhìn vào khuôn mặt đơ cứng kia nói chuyện, nhưng bà không cho rằng mình đang nói chuyện một mình, “Trẻ con là cao thủ ngủ, con cảm thấy mấy đứa con nít ấy có kĩ xảo gì to tát không?”
“Kỳ thật là không có gì cả, phương pháp để có thể nhanh chóng vào giấc ngủ chính là không có phương pháp nào cả.
Chỉ cần con đừng suy nghĩ về việc liệu mình có thể ngủ được hay không, đừng dành quá nhiều tinh lực để cho việc suy nghĩ thì ngược lại có thể nhanh chóng ngủ thôi bởi vì giấc ngủ là điều đơn giản nhất mà nhân loại có thể làm.”
Mẹ Lý nhìn Thẩm Thính Miên đang khẽ giật giật mí mắt, khẽ cười một chút, “Cho nên vì sao con luôn lo lắng, vì sao con luôn buồn bực con có biết không? Con lo lắng chuyện mình luôn lo lắng, con buồn bực chuyện mình luôn buồn bực.”
Thẩm Thính Miên chợt nhớ về đêm hè nào đó năm cậu 5 tuổi.
Lúc đó, cậu đang ngồi dưới gốc cây, mặc áo phông quần đùi, tay cầm hộp kem đã tan khá nhiều, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đầu.
bừng tỉnh về tới năm tuổi ngày mùa hè nào đó ban đêm.
“Con có thể biến nó thành bạn mình, đối xử với nó tốt một chút.
Nó cứ việc tra tấn con nhưng con thử đừng áp chế nó nữa mà hãy mặc kệ để mặc nó trôi theo tự nhiên, sau đó rồi con sẽ phát hiện nó cũng sẽ đối xử tốt với con.”
Mẹ Lý nhìn Thẩm Thính Miên hơi nghiêng mặt qua bên mình, bà khẽ gật đầu cười với cậu, sau đó tiếp tục nói: “Rốt cuộc thì dù là lo lắng, buồn bực hay khó ngủ thế nào đi chăng nữa nhưng nếu chúng ta không chủ động đi tìm cái chết, chúng ta vẫn sẽ không chết đúng không nào?”
“Nhưng có điều…” Mẹ Lý dùng ánh mắt chân thành nhìn về phía cậu, “Dì biết, con thật sự khát khao cái chết.
Tuy vậy, chúng ta vẫn còn biện pháp khác, những cách đó có thể trước đây con đã từng thử qua rồi nhưng sai cách.
Nếu ông trời đã không lấy đi cuộc sống của con, chứng tỏ ông trời vẫn hy vọng con có thể tìm lại niềm vui mà sống thật vui vẻ.
Con thấy lời dì nói có lý không nào?”
Giữa cậu và dì ấy không có mâu thuẫn gì.
Vì vậy, Thẩm Thính Miên có cách nào sinh ra chút tâm lý đối địch nào với bà ấy cả.
Không chỉ bởi vì bà ấy là người xa lạ mà bà ấy hình như không phản đối chuyện cậu muốn chết.
“Nghe nói trước kia bệnh tình của con đã từng khá lên đúng không? Nhưng nó cứ tái đi tái lại, lần này là con không thể chịu đựng nổi nữa.
Nhưng con không phải sợ hãi, dì cũng không hề sợ hãi nó.
Đoạn thời gian này đúng là đau đớn thật nhưng khi con vượt qua nó rồi, con sẽ không còn sợ hãi nó nữa bởi vì con đã hiểu rõ nó hoạt động như thế nào, hiểu rõ cách chào đón nó đến, cách tiễn nó đi, quá trình này giống như mời bạn đến nhà chơi, qua nhiều lần rồi thì những phiền chán và buồn bực của con sẽ không còn nữa.
Con biết mà, trên thế giới này có rất nhiều căn bệnh đều có khả năng tái phát mà đúng không? Chúng ta không phải là thứ khác biệt duy nhất, không hề cô đơn như thế.”
Mẹ Lý thấy đôi mắt Thẩm Thính Miên chậm rãi mở ra, bà liền hỏi: “Có phải con thấy mình có rất nhiều chỗ không tốt hay không? Nghe mẹ con nói, con đã đến bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần.”
Thẩm Thính Miên lúc này mới có chút phản ứng với bà.
Cậu chậm rãi gật đầu một cái.
Mẹ Lý cũng không quá đỗi vui mừng vì cái gật đầu này mà vẫn nhẹ nhàng gật đầu lại rồi nói tiếp: “Chóng mặt, đi tiểu nhiều lần, ù tai, và còn nhiều triệu chứng khác nữa đúng không?”
“Miên Miên, con phải biết rằng, tâm lý của con đã hỗn loạn nhiều năm như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến những bộ phận cơ thể khác.
Đây là triệu chứng của bệnh trầm cảm, cho nên những đau đớn trên thân thể của con đều là do căn bệnh trầm cảm này gây nên.”
Khuôn mặt của Thẩm Thính Miên trắng bệch, đôi môi vẫn còn chút hồng hào đối lập trên khuôn mặt trắng bệch ấy.
Nhìn qua chẳng có chút gì là đáng yêu cả, mẹ Lý vẫn dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu: “Dì cảm nhận được trước kia con đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn có rất nhiều chỗ chưa làm đúng, nhiều chỗ chưa đủ kiên trì, cho nên dù con đã đổ rất nhiều công sức nhưng vẫn cứ như là phí công.”
“Đầu tiên, con phải ý thức được đây là một căn bệnh.
Con đúng là bệnh nhân theo định nghĩa y học.
Con không thể dùng canh gà để chữa bệnh cho một bệnh nhân ung thư được.
Con biết điều này có nghĩa là gì không, nó có nghĩa là con bắt buộc phải tiếp nhận điều trị đúng cách và phải kiên trị trị liệu.”
“Dùng thuốc đủ liều, đây là điều cơ bản nhất.
Con vẫn luôn bỏ thuộc giữa chừng, con không thể bước qua được thời kỳ phát tác tác dụng phụ của nó để đến với tác dụng thật sự của nó.
Cũng có thể con đã quen với trạng thái bệnh này rồi nên cảm thấy thuốc không có quá nhiều tác dụng thế là con là ngừng thuốc.
Lúc dì mắc bệnh phải uống thuốc cũng từng cảm thấy thuốc không có bao nhiêu tác dụng cả nhưng rồi dì nghĩ dù thế nào cũng phải kiên trì đến cùng, cho nên dì chưa từng ngừng thuốc dù mỗi ngày phải chịu đựng rất nhiều tác dụng phụ như nôn mửa, tiêu chảy, khó thở, cảm giác thậm chí còn khó chịu hơn cả lúc không uống thuốc nữa, những thứ này sẽ không một sớm một chiều mà mất đi, phải qua thời gian dài thì tác dụng thật sự mới phát huy.”
“Thậm chí dì còn bị nói năng lộn xộn nữa nhưng qua một thời gian thuốc sẽ thật sự có tác dụng.
Nếu con cảm thấy nó vô dụng, hãy nói với bác sĩ Tiết để ông ấy đổi thuốc cho con, con phải tin tưởng vào năng lực chữa trị của những viên thuốc ấy, phải tin rằng chúng có thể thật sự giúp con vượt qua đau khổ này.
Đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều phương pháp trị liệu khác nữa nhưng điều con phải làm duy nhất bây giờ chính là nghe theo mọi sự sắp xếp của bác sĩ, ngoan ngoãn trị liệu cho tốt.”
Mẹ Lý cười với Thẩm Thính Miên một cái, chỉ vào cậu rồi nói: “Dì biết nãy giờ con không chịu nghiêm túc lắng nghe đó nha.”
Nếu hiện tại có một tấm gương trước mặt cậu, cậu sẽ biết mình có bao nhiêu đáng sợ.
Chỉ là mẹ Lý biểu hiện quá mức bình thường, quá mức thân thiết mới có thể khiến cậu không thể ý thức được sự đáng sợ trên gương mặt mình hiện giờ.
“Nhắc mới nhớ, có một bác sĩ tâm lý có tay nghề rất giỏi, đợi lát nữa dì sẽ giới thiệu cho mẹ của con.
Dì tin ông ấy nhất định có thể giúp được con, con sẽ từ từ bình phục thôi.
Có điều quan trọng nhất là con vẫn phải uống thuốc đầy đủ, nghe lời bác sĩ biết chưa.”
“Dì cảm thấy con hiện giờ vẫn chưa xem trầm cảm là một căn bệnh, cho nên con mới phản ứng tiêu cực với việc chạy chữa nó thế này.
Dì nghe bác sĩ Tiết có nói lần trước con trốn khám bệnh, như vậy là không được đâu Miên Miên.
Con có gặp qua ai bị bệnh không chịu uống thuốc mà khỏe lại hay chưa?”
Mẹ Lý giả vờ tức giận một chút, sau đó lại lắc đầu cười như thể cậu chưa từng phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng cả, ánh mắt khoan dung của bà làm cậu vơi đi chút sự sợ hãi, bà chỉ vào chính mình: “Dì cũng từng rất sợ bác sĩ, bởi vì dì cũng không cảm thấy đây là một căn bệnh, quá lãng phí tiền khám bệnh, hai là người trong nhà di cũng không hiểu gì cả, cho nên trong tiềm thức của dì cứ muốn nó thật nghiêm trọng lên, cuối cùng chết đi để tất cả đều phải hối hận.”
“Dì biết con sợ điều gì, con sợ những sự việc đó, những người đó, những người đã làm con thống khố, làm con tự trách mình.
Dì cũng từng như con nhưng dì sẽ không bảo con phải làm gì cả.
Dì chỉ muốn nói với con rằng không cần kháng cự lại tâm lý sợ hãi của chính mình.
Con đối xử với bản thân không chút khoan dung nào, vì sao lại hà khắc với mình như vậy? Ở đời cho dù có làm người ích kỷ đi chăng nữa thì phải yêu lấy chính mình, tuyệt đối không thể hổ thẹn với bản thân.”
Làm người ích kỷ…
Những lời này chưa bao giờ xuất hiện trong sự giáo dục mà Thẩm Thính Miên được tiếp thu từ nhỏ đến giờ.
Cậu thấy chấn động, thấy không thể tin nổi, ở cái xã hội của người trưởng thành này sẽ có người nói với cậu đạo lý như vậy sao.
“Con sẽ có lúc tự hỏi chính mình vì sao mình mắc bệnh này.
Trong y học thì nguyên nhân thật sự của bệnh trầm cảm vẫn chưa được xác định nhưng dì đoán chính con sẽ rõ điều này hơn ai hết.
Nguyên nhân chính là vì những thứ làm con lo lắng buồn bực đau khổ.
Dì cảm thấy nguyên nhân của những vấn đề này là nằm ở phương thức suy nghĩ của con.”
“Nghe Trạch Trạch kể lại với dì, dì cảm nhận được con là một người bị ám ảnh rất nặng với chủ nghĩa hoàn hảo, với mỗi việc con làm, con đều yêu cầu phải thật hoàn hảo.
Tuy nhiên ngay từ lúc con bắt tay vào làm, sự ám ảnh đó lại khiến con lo lắng bứt rứt sợ mình sẽ làm hỏng việc, làm con không cách nào thực hiện hoàn chỉnh mục tiêu theo ý con được.
Và rồi sau đó, vì không thể hoàn hảo như con muốn nên con lại càng tức giận bức bối hơn nữa.
Con đã bị rơi vào một vòng tuần hoàn chết chóc như thế đó.”
“Không phải con không đủ tự tin, hay con không đủ năng lực mà là do bệnh trầm cảm và chứng lo âu này bó tay bó chân con lại rồi.” Mẹ Lý vẫn như cũ, chậm rãi nói từng chút, bà đột nhiên hỏi Thẩm Thính Miên: “Thời điểm con lo âu có sợ hãi đúng không nào? Con nghĩ vì sao mình lại thành như thế này đúng không.
Hay là con đã quen với trạng thái như thế rồi nên không còn sợ hãi nữa?”
Thẩm Thính Miên do dự một chút, lắc lắc đầu.
“Ừm, xem ra con đã bị một thời gian rất lâu rồi.” Mẹ Lý nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, “Con sợ đi học sao? Sợ những phản hồi của giáo viên sao?”
Lần này, Thẩm Thính Miên có chút hấp tấp, giống như là đang sốt ruột, rất nôn nóng nói gì đó.
Mẹ Lý cười nói: “Không cần gấp, con cứ từ từ nói.”
Bà lại hỏi: “Con sợ sẽ trả lời sai câu hỏi của giáo viên, sợ bị chối bỏ, sợ bị cười nhạo, con rất muốn cố gắng để mẹ con nở mày nở mặt đúng không?”
Thẩm Thính Miên mở miệng, giọng khàn khàn, hơi thở mỏng manh: “Đúng vậy.”
“Ừm, mẹ con quản con rất nghiêm đúng không? Ví dụ như, phải thi bao nhiêu điểm chẳng hạn?”
“Không phải” Thẩm Thính Miên cố hết sức nói, “Nhưng bà ấy sẽ, sẽ…”
“Bà ấy nói cứ cố hết sức lên đi rồi sẽ được, nhưng con biết bà ấy đã yêu cầu rất cao đúng không?”
Thấy Thẩm Thính Miên đã ổn định lại, mẹ Lý tiếp tục nói: “Con không có được cảm giác an toàn, điều này có lẽ phần lớn là từ mẹ con.
Con có thể trò chuyện một chút với bà ấy nhưng đừng yêu cầu bà ấy phải hiểu điều gì cả.
Bởi vì khi con kỳ vọng bà ấy sẽ hiểu điều con muốn bà ấy hiểu nhưng rốt cuộc lại không thể thì con sẽ lại khổ sở, lại mất mát.
Con cũng không cần dùng biện pháp trừng phạt bản thân để trả thù bà ấy.”
“Không phải ai cũng vừa sinh ra đã làm một người bố người mẹ tuyệt vời cả, bọn họ cũng sẽ có chỗ không tốt, cũng sẽ có chỗ không thấu hiểu được.
Hơn nữa, bậc cha mẹ nào cũng bảo con mình phải cố gắng hết sức nhưng con trẻ lại không hiểu về giới hạn chịu đựng của bản thân.
Đó là một sự thật rất tàn nhẫn.
Trẻ con luôn có sức quan sát rất mạnh, chúng có thể hiểu được rằng kì vọng và tiêu chuẩn của bố mẹ mình rất cao nhưng chỉ là chúng không nói ra mà thôi.”
Mẹ Lý trầm ngâm hỏi: “Nếu như về sau có nhiều tiền, con có đủ khả năng ra ở một mình, không có mẹ con bên cạnh nữa, con có thấy vui vẻ không?”
Thẩm Thính Miên không có trả lời.
Mẹ Lý đã sớm đoán được đáp án, cười nói: “Đúng rồi.
Người thân của con không thể hiểu được con, dì cũng đã từng trải qua cảm giác ấy.
Nhưng chúng ta không thể cưỡng cầu gì cả, thậm chí có nói thẳng ra chăng nữa cũng bằng không cả thôi.
Bọn họ rồi sẽ chỉ trả lời rằng bọn họ đã cực khổ kiếm tiền nuôi con rồi, con còn đòi hỏi gì nữa, hoặc hỏi con vậy giờ con muốn bọn họ phải thế nào thôi.
Chuyện về căn bệnh này, con vốn rất muốn nói cho mẹ con nghe, mẹ con lại không hiểu được nhưng bà ấy ít nhất có thể làm ra tiền để trị bệnh cho con.
Vấn đề tài chính ổn định đôi khi còn quan trọng hơn cả chuyện có thấu hiểu hay không nữa bởi vì bệnh trầm cảm là bệnh, mà bệnh thì cần tiền để chữa trị.
Có điều dì hy vọng con có thể thẳng thắn với mẹ con, nói cho bà ấy hiểu những thống khổ trong lòng con được không.
Bà ấy dù gì đi chăng nữa cũng là mẹ con.
Nếu con cảm thấy mình không cách nào đáp ứng được tiêu chuẩn của bà ấy thì có thể coi bà ấy như một người dưng lương thiện nào đó cũng được.
Người mà sẽ nguyện ý quan tâm con, bỏ tiền chữa bệnh cho con, nghĩ như vậy có phải là sẽ thấy cảm động một chút hay không nào? Mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt, ràng buộc giữa bố mẹ và ta bền chặt hơn bất kì sự ràng buộc nào, nhưng chúng ta không cần quá dựa vào họ.
Chúng ta đặt ra những tiêu chuẩn làm người bố tốt, người mẹ tốt cho họ thì chẳng phải chúng ta cũng đã quá hà khắc hay sao.”
“Vấn đề này có thể nếu con chưa trải qua sẽ không cảm nhận được.
Mỗi lần con hy vọng họ sẽ hiểu mình nhưng những gì con nhận lại chỉ khiến thêm hoài nghi bản thân mình.
Tuy nhiên, con hãy tin dì, bệnh tình con rồi sẽ tiến triển tốt, con sẽ không còn trách mẹ con nữa, về sau khi nhìn lại con sẽ chỉ cảm thấy mình có chút ngốc nghếch mà thôi.
Cách nghĩ chính là mấu chốt của vấn đề, con sẽ không còn phải thụ động chịu đựng những đau đớn đó nữa mà con sẽ có thể chủ động hóa giải nó.”
“Tình yêu, sự thấu hiểu và đồng hành là điều vô cùng quan trọng trong quá trình phục hồi của bệnh nhân bệnh trầm cảm.
Tuy nhiên, nếu thiếu một cái nào đó cũng không sao cả.
Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh tinh thần của bản thân, Đây là một quá trình con sẽ chủ động đi tìm kiếm chứ không phải bị động chờ người khác đến hiểu con.
Con có thể hiểu đại khái như cách con theo đuổi minh tinh hay cách con thích một món ăn nào đó cũng được.
Bất kì thứ gì cũng có thể truyền cho con một sức mạnh vô cùng to lớn miễn là con yêu thích nó.”
Mẹ Lý tựa như đã hiểu cậu từ rất lâu rồi: “Về những sự việc ở trường học, dì cảm thấy con thật sự không cần để tâm đến ánh mắt bên ngoài, không cần để bên ngoài ấy quyết định tâm trạng, cảm xúc của con.
Con biết không, nếu như con thường xuyên lo lắng như vậy, mọi thứ đã bắt đầu xấu đi rồi.
Người bình thường cũng sẽ có những lúc lo lắng, buồn bực nhưng cảm xúc ấy không kéo dài.
Nếu chúng kéo dài nghĩa là con đã bắt đầu sinh bệnh rồi.”
Bà quay lại hỏi cậu: “Di động con ở đâu, hãy lưu số của dì vào, nếu có chuyện có thể gọi cho dì.”
Thẩm Thính Miên chậm chạp nâng mặt lên, liếc mắt về hướng di động.
Mẹ Lý ôn tồn nhập số điện thoại của mình vào thì nghe giọng nói nhỏ của Thẩm Thính Miên nói cảm ơn mình, bà chỉ cười nói: “Không cần khách sao, Trạch Trạch nó thích con như vậy, dì cũng rất thích con.”
Bà nói nhiều như vậy nhưng lại không khiến Thẩm Thính Miên có cảm giác như đang nghe thuyết giáo vì ngữ điệu của bà quá mức ôn hòa, tựa như hoàn toàn cho cậu quyền lựa chọn có nghe hay không: “Dì biết con luôn thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa lại quá nhạy cảm trong các mối quan hệ cuộc sống vì thế lại càng gia tăng cảm giác thiếu an toàn này.
Nhưng sự việc lại không quá khó để giải quyết.
Trước hết con phải tự tìm lại được chính bản thân mình.
Tin dì, cho dù là người nhạy cảm đến đâu cũng đều có thể trở nên độc lập hơn, sẽ học được cách bỏ ngoài tai những gì người khác nói và năng lực cất giữ cảm xúc.
Sau này khi con đã khỏi bệnh, lúc con lại đối diện với những cảm xúc này một lần nữa, con sẽ không còn quá rối bời vì con biết nó chỉ là một loại cảm xúc tự nhiên mà thôi.”
“Về những mối quan hệ trong cuộc sống, con phải thoát khỏi sự nhạy cảm và lo lắng quá mức, con phải cho bản thân một không gian riêng tư để bình tâm lại, khi đó con sẽ biết con cần phải làm gì với mỗi tình huống.
Rồi thời điểm con có cả sự tự tin và năng lực, sự tín nhiệm và yêu thương cũng sẽ tự nhiên tìm đến con thôi.
Con chỉ cần tổ chức bản thân lại thật tốt.”
Mẹ Lý chống cằm suy nghĩ, chậm rãi nói: “Cảm xúc của con đã rất mong manh rồi vì đã phải chịu nhiều quá nhiều thứ quấy nhiễu nó.
Con vẫn luôn để bên ngoài quyết định đến mọi thứ, vẫn luôn kéo mọi thứ vào trong con.
Con có thấy cảm xúc con nó như một con rối không, luôn bị nhiều loại dây thừng cột tay cột chân điều khiển, khiến bản thân nó cũng không làm gì được.”
Nói xong bà chớp mắt nhìn cậu: “Con cần phải tìm lại chính mình, sau đó tổ chức nó lại thật tốt.
Tự nhiên sau đó con sẽ loại bỏ được một số thứ làm con buồn bực lo lắng.”
“Thẳng bước về phía trước không quay đầu lại.
Có một số thứ chỉ làm con càng thêm đau khổ mà thôi.
Con muốn ích kỷ vì chính mình thì trước hết con phải quản tốt bản thân con, những gì làm con không vui thì cứ xé bỏ nó thôi.
Trước đây con nói chuyện bệnh tình của con cho người khác nghe nhưng lại chỉ nhận lại sự chế giễu thì sau này đừng nói nữa bởi vì nó khiến con bị tổn thương.
Buồn bực và lo lắng có thể xóa bỏ được nhưng tổn thương thì không cách nào xóa đi cả.
Hơn nữa, dù có nói thì những người ngoài kia cũng chẳng thể cứu được con.
Tuy rằng Trạch Trạch nó thật sự thích con đấy nhưng người thật sự có thể cứu lấy con là chính bản thân con thôi.”
“Dì biết nói ra điều này có phần hơi thừa thãi vì con đã sớm biết từ trước, chỉ là con chưa đủ tin tưởng vào bản thân mình có thể đối phó với những thứ làm tổn thương con.
Thật ra là có thể.
Nên nói cho cùng thì, bệnh tình của con chính là vì phương thức suy nghĩ của con, vì cách con đối đãi với bạn bè, với người nhà của con và với chính con có chút vấn đề mà con lại không phát hiện ra.
Nếu một ngày con có thể xuyên vào người họ, con sẽ phát hiện ra rằng ơ tại sao họ lại suy nghĩ đơn giản như vậy? Những điều tưởng chừng như rất phức tạp lại có thể đơn giản đến vậy.
Lúc đó có thể con sẽ nhận ra mình đã từng chỉ biết đi vào ngõ cụt, mình chỉ nghĩ mọi thứ quá phức tạp lên để rồi về lâu về dài tạo ra áp lực vô hình đè nặng lên thân thể con, tinh thần không chống đỡ được nữa thì sẽ sinh bệnh thôi.”
“Chỉ cần con suy nghĩ mọi thứ đơn giản lại, khát khao đủ lớn con có thể bước ra khỏi vũng bùn ấy.
Con đấy, con còn cả một tuổi thanh xuân dài phía trước, còn rất nhiều năm tháng để bước tiếp về phía trước, con hãy thử bước tiếp và đừng hồi tưởng lại những thứ đã làm con đau khổ.
Thật ra khi dì khỏi bệnh, dì lại thấy nó không nặng nề giống như một số người viết trên mạng, thật ra những câu chữ của họ được viết ra khi họ đang trong trạng thái đau khổ nên bị cảm xúc hóa lên rất nhiều, người bệnh thì khóc thét lên đòi được chết khi được điều trị nhưng nó không phải là chuẩn mực duy nhất phải tuân theo.
Nếu con muốn tốt lên, con phải dũng cảm nắm lấy sinh mệnh mình và tự tay cứu lấy nó.”
Trong đêm gió, mẹ Lý nhún vai nói: “Ở gió đêm, Lý mụ mụ nhún nhún vai: “Hậu quả dễ nhìn thấy nhất của việc thua kém đó là thất bại, con rất sợ thất bại đúng không?”
“Thất bại thì thất bại, vô dụng thì vô dụng, thế thì đã sao, cứ là chính mình là được rồi, con có là người xấu cũng không sao, đời này tầm thường thì có sao đâu.
Nếu về sau con cảm thấy học hành làm việc quá áp lực, vậy thì con cứ bỏ học, cứ nghỉ việc, nằm nhà vài hôm thì đã sao đâu? Suy nghĩ như thế sẽ khiến con có thể nắm quyền chủ động với căn bệnh này trong tay, sau đó rồi có thể chậm rãi suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Bản ngã của con cũng sẽ từ từ vững vàng hơn.”
“Miên Miên, con đời này nhất định phải được vui vẻ.
Lo âu và phiền não cùng bao nhiêu sự thống khổ kia chỉ là phản ứng của não bộ thôi.
Các loại cảm xúc đều được bình đẳng như nhau, con không cần ép buộc bản thân phải vui vẻ sau đó đi chèn ép những cảm xúc tiêu cực như lo âu, buồn bực, dù cho con có lo lắng buồn bã bao nhiêu đi chăng nữa thì đó cũng là cảm xúc của con, hãy tiếp nhận nó, yêu quý nó, khi đó con mới có thể tự tin bước đến tương lai tươi sáng của mình.”
…
Chờ mẹ Lý đi rồi, Thẩm Thính Miên mới mở quà tặng của Lý Mục Trạch ra xem.
Cậu định sẽ mặc kệ nó hoặc là vứt luôn cũng được nhưng hiện tại cậu lại muốn mở nó ra xem.
Trong một đêm mơ màng như thế này, cậu mở nụ hôn chúc ngủ ngon của Lý Mục Trạch ra, đoán chừng nó cũng chẳng đủ để an ủi tâm trí cậu.
Đó là một bịch với những cục tẩy và một quyển lịch ngày.
Trên mỗi một cục tẩy đều được vẽ một hình trái tim bằng bút dạ đỏ và trên mỗi ngày của tờ lịch của đều được vẽ một trái tim đỏ tương tự như vậy.
Ngày cuối cùng trên tờ lịch, Lý Mục Trạch vẽ thêm những ô vuông, trên những ô vuông đó có ghi “Tương lai ngày thứ nhất”, “Tương lai ngày thứ hai”, “Tương lai ngày thứ ba”,… Còn trong những ô vuông đó đều được để trống.
Thẩm Thính Miên không biết có phải hắn đang muốn cho mình tự do hay không nhưng cậu biết cậu sẽ không thể đặt trái tim mình vào cái tương lai mà Lý Mục Trạch đã chuẩn bị tốt này.
Ở phía cuối cùng, Lý Mục Trạch có viết:
“Nguyện gánh thay cậu những tai ương đau khổ kia, nguyện để lại nơi cậu thật nhiều phúc lành.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...