Thẩm Thính Miên lật xem những bảng điểm trước kia, tên cậu hiên ngang nhằm ở 3 dòng đầu tiên.
Liếc một cái, cậu liền gấp chúng lại, miễn cưỡng vứt đi.
Có một đoạn thời gian cậu luôn mơ về quá khứ, những giấc mộng không có lối thoát, mơ về những người bạn mà mình có lúc bé.
Nghĩ lại những điều này, cậu lại thập phần đau đớn, không chỉ vì nhớ những sự hồn nhiên, vô tư, vô lo vô nghĩ của mình lúc trước mà còn là vì những người bên cạnh cậu lúc trước đều trở nên ưu tú hơn cậu.
Bệnh trầm cảm cướp đi mọi thứ mà bạn có, không chỉ là sự vui sướng mà còn cả sự kiêu ngạo vốn có của mình.
Mọi người đều hỏi tại sao cậu lại sa sút đến vậy, vì sao lại không biết tiến lên, không biết nỗ lực nhưng chẳng ai biết được cậu đã cố gắng hơn người bình thường gấp trăm ngàn lần.
Không phải trong lòng ai cũng nuôi dưỡng sự hi vọng nên sẽ không sinh ra sự sợ hãi nào.
Thẩm Thính Miên đang lẩn trốn thế giới áp bức cậu ngoài kia, cái chết vẫn có mị lực quá lớn với cậu.
Kì thật, không phải là cậu nhất định muốn chết mà là muốn kết thúc những đau đớn của hiện tại.
Trước mắt, chỉ có cái chết là làm được điều đó thôi.
Lỗ tai cậu lại truyền đến ảo giác, luôn có người ở bên tai cậu kêu gào cậu hãy chết đi, lặp đi lặp lại: “Mau chết đi.”
Cậu không ngừng nhớ lại sự việc trước đây.
Cậu phát hiện rằng cắt cổ tay không thể chết được vì cơ bản là cậu không thể tìm ra được động mạch chủ ở đâu.
Đau không đáng sợ mà đáng sợ là tận mắt nhìn da thịt của chính mình bị cắt chảy máu như lại như không phải của mình mà như một miếng thịt nằm trên thớt.
Ghê tởm, nhớp nháp là những gì cậu có thể nghĩ tới.
Vậy mà thống khổ này lại có thể làm cậu dễ chịu một chút, chính nó trong nháy mắt vuốt phẳng cảm xúc gồ ghề nơi cậu.
Cảnh tượng kia cực kì dữ tợn.
Khắp cánh tay cậu đều là vết thương cùng máu đỏ.
Cậu nhìn một lát, không cảm thấy chút đau đớn nào.
Sau đó quyết định dùng miếng vải bố quấn lại chạy tới bệnh viện.
Cậu chắc chắn không đi tìm Lý Mục Trạch.
Bởi vì ma pháp tình yêu đã không còn hiệu lực, lần này cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải đến cả y học cũng không thể cứu vớt nổi bản thân mình.
Cậu lại bắt đầu điên cuồng tìm kiến các thông tin về các vụ tự sát, không phải cậu định sẽ làm gì đó mà chỉ để tìm chút gì đó xoa dịu chính mình.
Chỉ khi đọc những thứ đó cậu mới có thể tìm được cảm giác kiên định và an tâm.
Cậu vẫn luôn mong muốn một sự cứu vớt từ đâu đó, không biết liệu nó có hợp lý với một bệnh nhân trầm cảm hay không, có điều không quan trọng, cậu sẽ không nói cho ai cả.
Đường dây hỗ trợ tư vấn khi có ý định tự sát xuất hiện vô số lần, cậu cũng thích nhìn chúng bởi vì có cảm giác vẫn còn người để ý tới mình.
Lần này cậu không thể né tránh nữa, cậu quyết định gọi vào đó.
Tổng cộng cậu đã gọi đến 8 lần, đầu dây bên kia mới có người nhấc máy.
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói lạnh băng, vô cảm làm cậu hốt hoảng.
Đến giờ, cậu rốt cuộc cũng không nhớ nổi người đã hỏi cậu bao nhiêu thứ, chỉ nhớ mỗi câu hỏi đều kèm với ngữ khí máy móc vô cảm, dò hỏi như hỏi cung cậu, hỏi cậu hiện tại cảm thấy như thế nào, đã có bao nhiêu lần có ý nghĩ tự sát rồi, đã từng cầu cứu ai chưa.
Mỗi lần cậu trả lời xong, đối phương lại im lặng chốc lát giống như đang thống kê số liệu gì đó, hình thức này làm cậu có cảm giác như đang thật sự ngồi trong một buổi hỏi cung.
Cùng một vấn đề, người kia sẽ hỏi rất nhiều lần như thể cậu trả lời chưa vừa lòng người đó, nhất quyết không chịu bỏ qua.
Thẩm Thính Miên nghe tới muốn ngất xỉu.
Sau đó, cậu nghe thấy bên kia hỏi cậu: “Lúc anh gọi điện này đã có ý định làm gì chưa?”
Thẩm Thính Miên cúp điện thoại.
Vô dụng, cậu biết tất cả đều vô dụng mà.
Chỉ có thống khổ mới có thể trấn áp thống khổ.
Tự dày vò bản thân cũng có thể nghiện, trong đêm khuya cậu lại một lần nữa cầm lại dao nhỏ, máu đỏ chảy ra lại kéo cảm giác an toàn trở về, cậu rốt cuộc có thể hít thở thoải mái lần nữa.
Cậu biết được lý do rất nhiều bệnh nhân trầm cảm tự ý dừng thuốc.
Bọn họ không muốn được cứu vớt, bất kì cách nào cũng vô ích.
Lý Mục Trạch không hề biết rằng yêu thích của hắn đối với Thẩm Thính Miên càng đẩy cái chết của Thẩm Thính Miên nhanh hơn.
Gần đây, hắn càng ngày càng tò mò về Thẩm Thính Miên, hắn thấy cậu luôn mặc quần áo kín mít từ đầu tới chân làm hắn bắt đầu tự hỏi liệu có phải cậu bị bệnh ngoài da gì đó hay không.
Nhưng lúc ngủ cùng, hắn sờ da thịt cậu thì trông đều khỏe mạnh.
Thế nên hắn vẫn hoài nghi không biết tuyến lệ của Thẩm Thính Miên có vấn đề gì không nên mới thích khóc như vậy.
Đúng vậy, hắn phát hiện Thẩm Thính Miên rất thích khóc, kiểu khóc rất thụ động, thụ động đến mức có chút bệnh hoạn.
Không chỉ vậy, tay cậu ấy còn bị run run, lúc hắn đưa đồ cho cậu đều cảm nhận được độ run rẩy kia, giống như không thể nào khống chế được.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện Thẩm Thính Miên thích day day vành tai của chính mình.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng trong một tiết tự học, dứt khoát chống cằm hỏi: “Này bạn cùng bàn, cậu có phải là đang sinh bệnh không vậy?”
Lúc ấy đã là gần cuối tiết, trong phòng học bắt đầu xao động.
Thẩm Thính Miên hiếm khi chịu để ý đến hắn trong giờ học, lần này lại ngay lập tức nhìn sang hắn, nhìn đến độ Lý Mục Trạch cho rằng mình đã đoán đúng rồi, Thẩm Thính Miên mới nói: “Không có.”
“Ồ” Lý Mục Trạch nói, “Không có bệnh là tốt rồi.”
Hắn kỳ thật là không tin, nhưng hắn tìm không ra lý do nào khác.
Hắn cảm thấy Thẩm Thính Miên vẫn rất bình thường, gần đây hình như còn mập lên một chút, mặt phúng phính hơn một xíu, nhìn sao cũng chỉ thấy khỏe mạnh trắng trẻo mập mạp.
Chắc là hắn tự nghĩ nhiều thôi, mỗi ngày đều dính lấy người ta thì làm sao có gì mà không nhìn ra được?
Thẩm Thính Miên trong khoảnh khắc quyết định sống sót kia đã tiên đoán trước được mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Chỉ đến khi thế giới lại một lần nữa tan vỡ trước mặt cậu, cậu mới nhận ra mình phải đối mặt với quá nhiều thứ.
Thế giới vốn bị cậu vứt bỏ kia giờ quay ngược lại bám vào người cậu rồi vỡ nát.
Gần đây, trí nhớ cậu càng ngày càng suy yếu trầm trọng, thậm chí có lúc cậu cảm thấy bà ngoại có khi còn minh mẫn hơn cả cậu.
Cậu không nói cho ai biết về việc mình sợ đi học cả.
Cậu cảm thấy những người cùng lớp đều ưu tú hơn, còn cậu cái gì cũng không phải.
Cậu không tìm ra được nguyên nhân của thứ khó chịu đang dày vò mình nên cậu thường xuyên xin nghỉ học.
Mỗi lần như vậy trong lòng đều run sợ không thôi, giáo viên chủ nhiệm ngồi trên bàn, vài bạn cùng lớp vây quanh.
Giáo viên cầm biên bản xin giấy nghỉ học trong tay, ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thính Miên thấy mình không phải là đang xin phép nghỉ học mà cứ như đi ăn xin vậy.
Quy định trường học rất nghiêm, giấy nghỉ học rất khó xin, giáo viên phục trách hỏi cậu vài việc: “Lần này lại làm sao nữa đây?”
“Vẫn còn không thoải mái sao, lần trước không phải đã khám rồi sao?”
“Đừng lúc nào cũng trì hoãn việc học, thành tích của em đã trượt rất thê thảm rồi đấy.”
“Có chuyện gì mà không thể nhịn một chút sao? Trong lớp nhiều học sinh như vậy, chỉ có mình em bị thôi sao?”
Cậu chẳng trả lời nổi câu hỏi nào, một mình đứng đó, cố gắng sắp xếp từ ngữ, thỉnh cầu giáo viên chủ nhiệm cho cậu nghỉ một hôm để đi khám bệnh.
Sau đó, cậu không còn xin nghỉ học nữa nhưng trong cậu lại cực kì khao khát muốn mình có thể xỉu luôn trong lớp, để mọi người có thể biết mình thật sự rất yếu ớt.
Cậu rất giỏi tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh cũng rất thích cậu, thường xuyên hỏi thăm cậu.
Nhưng gần đây, cậu luôn bị phạt đứng.
Giáo viên tiếng Anh đã bớt để tâm đến cậu, hôm nay không biết vì sao lại nổi hứng kêu tên cậu, muốn cậu đọc thuộc lòng đoạn văn được giao về nhà hôm qua.
Lúc Thẩm Thính Miên đứng lên, Lý Mục Trạch có đẩy sách qua cho cậu xem một chút.
Giáo viên tiếng Anh lập tức chỉ vào Lý Mục Trạch nói: “Lý Mục Trạch, khép sách lại!”
Lý Mục Trạch chắt miệng một chút rồi khéo léo trốn tránh: “Em có mở đâu ạ, cũng không mở ra trang kia mà, cô nhìn xem này.”
Trò đùa này làm Thẩm Thính Miên rất xấu hổ, hôm qua cậu đã cố gắng học thuộc bài rồi nhưng hiện tại chữ nghĩa giống như đã bị gió cuốn đâu hết.
Giáo viên tiếng Anh khẽ cười, nói lại với Lý Mục Trạch: “Chờ cậu ấy đọc xong tới lượt em đó.”
Lý Mục Trạch mạnh miệng trả lời: “Đọc luôn, em thuộc từ lâu rồi.”
Náo nhiệt xung quanh Lý Mục Trạch dần lắng xuống, mọi người chậm rãi nhìn về phía cậu, không khí im lặng đến đáng sợ.
Thẩm Thính Miên một chữ cũng không thể đọc ra.
Quá trình chờ đợi trong im lặng thế này cậu đã sớm quen từ lâu.
Giáo viên tiếng Anh lần này không thở dài nữa, dường như đã sớm đoán trước được kết quả, cô gọi tên tiếp theo: “Lý Mục Trạch, tới lượt em.”
Lý Mục Trạch đang nhìn Thẩm Thính Miên, nghe gọi tên thì quay lại, đứng lên, ấp úng vài từ rồi gãi đầu: “Em quên mất rồi ạ!”
Tự tin ghê nhỉ.
Thẩm Thính Miên hốt hoảng nhìn hắn một cái, nhưng nhanh chóng thu ánh mắt về rồi quay lại bộ dạng bình thường.
Giáo viên tiếng Anh cũng rất thích Lý Mục Trạch, có vẻ hắn có thuộc hay không cũng không quan trọng mấy, thậm chí còn dặn dò hắn một phen: “Không sao, tan học có thể đến tìm tôi, về sau tôi phải kiểm tra cậu nhiều hơn mới được.”
Tâm tư của Lý Mục Trạch không nằm ở đây, gật đầu có lệ.
Mỗi lần hắn bị túm lên hỏi bài, cả lớp đều cười ồ lên.
Cả lớp đều thích hắn còn hắn thì thích Thẩm Thính Miên.
Cả hai bị phát đứng cả một tiết.
Lúc tan học, Thẩm Thính Miên không ngồi xuống liền mà đi vệ sinh.
Lý Mục Trạch biết nam sinh đều coi trọng mặt mũi, không nên trực tiếp an ủi cậu ấy.
Nhiều khi nhìn theo bóng dáng của cậu ấy, hắn cảm thấy Miên Miên của hắn đúng là một cục bông đáng thương nhỏ bé.
Miên Miên của hắn chưa bao giờ biểu lộ rõ ràng sự không thoải mái nhưng hắn cảm nhận được, ít nhất là hiện tại cậu ấy không hề vui vẻ.
…
Trước tiết tự học có một khoản thời gian nghỉ khá dài để học sinh đi ăn uống.
Thẩm Thính Miên nói một lát nữa sẽ quay lại ăn sau, kêu Lý Mục Trạch đi tới nhà ăn trước.
Thế nên hắn cùng Lưu Siêu đi trước.
Khi quay về, Lý Mục Trạch thấy Thẩm Thính Miên đang ngồi một góc trong phòng học trống hoắc, tay ôm sách tiếng Anh.
Lý Mục Trạch định chạy tới dọa cậu một phen, tới gần mới phát hiện bờ vai cậu đang run rẩy.
Sinh nghi nên hắn liền đến trước mặt cậu thì mới phát hiện cậu đang khóc.
Cậu khóc trong im lặng, ánh mắt không biết đang đặt nơi nào, đến khi phát hiện ra Lý Mục Trạch, cậu dời tầm mắt đến chỗ hắn, tùy tiện lau đi nước mắt.
Lý Mục Trạch kéo ghế đến chỗ cậu, thở dài.
Nhìn đến trên đống sách vở tiếng Anh trên bàn, Thẩm Thính Miên đang làm bài tập điền vào chỗ trống, chữ cái cuối cùng được viết vặn vẹo méo mó, là chữ “g”.
“Cậu còn đang nhớ chuyện kia à?”
Lý Mục Trạch cẩn thận từng chút một hỏi cậu rồi đưa tay lấy khăn giấy trong cặp sách ra đưa cho cậu.
Thẩm Thính Miên không nhận khăn giấy mà chỉ trống rỗng nhìn lên trần nhà: “Tớ không thể đánh vần nó.”
“Gì cơ?” Lý Mục Trạch liếc nhìn chỗ trống trên trang vở, câu này rất đơn giản, nhìn là biết là phải điền chữ “good”.
“Tớ không biết, một từ đơn giản vậy thôi mà tớ cũng không biết.” Thẩm Thính Miên nghẹn ngào, khó khăn phát ra từng tiếng, “Tớ đã như phế nhân rồi, cậu có biết không hả?”
“Tớ cũng thường xuyên quên này quên nọ mà.” Lý Mục Trạch nhìn cậu như vậy trong lòng rất khó chịu, cầm khăn giấy khẽ lau nước mắt cho cậu, “Ai nha, ai cũng có lúc bị như vậy mà, mấy bữa trước tớ còn chẳng nhớ nỗi từ “mine” cơ, nhưng mà đừng lo, nhìn lại là nhớ ngay ấy mà.”
Thẩm Thính Miên không phối hợp, chật vật trốn tránh, nước mắt vẫn cứ chảy, vừa nấc vừa nói: “Tớ đã thử nhiều lần rồi, tớ không muốn tra một từ đơn giản như vậy như vậy thì vô lý quá.
Những lần trước đều không sao nhưng lần này…”
Cậu không nói nữa, chôn mặt trong khuỷu tay mình.
Cậu nên sớm biết, một khi từ bỏ cái chết thì phải đối mặt với những thứ này.
Cho dù tình yêu có vây xung quanh mình cũng chưa bao giờ khiến cuộc sống của cậu trở nên dễ dàng hơn.
Giống như những viên thủy tinh đẹp đẽ va chạm vào bình thủy tinh sẽ phát ra âm thanh vui tai nhưng chỉ khi những âm thanh của chúng bị đập vỡ, bạn mới biết rõ trọng lượng của âm thanh của chúng.
Là cậu sai rồi, trên đời này sẽ chẳng có ai chịu trả giá cho sự khờ dại ngây thơ của cậu.
Có tớ chịu trả giá nha!
Một giọng nói nho nhỏ giống như là giọng của Lý Mục Trạch vang lên từ sâu thẳm trong cõi lòng cậu.
Còn Lý Mục Trạch thật sự đang luống cuống tay chân, tìm cách an ủi cậu, cuối cùng khẽ nói: “Đừng buồn nữa, Miên Miên, tớ giúp cậu học những từ này được không nào, được nhé, được nhé.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...