Tác giả: Tuyết Băng Đích Hoả Sơn
Edit & beta: Cháo Gà
*闹别扭: giận dỗi, làm mình làm mẩy.
Nhưng mình thấy ẻm không hẳn là giận dỗi mà kiểu như phụng phịu, dỗi như mấy cô dỗi người yêu í =)) nên mình để là làm mình làm mẩy cho đáng yêu.
Phòng tắm phủ đầy hơi nước, đôi tay mềm mại của Tạ Đình đặt lên lưng Mạnh Diễm, người trước mặt hơi cứng ngắc, chỉ huy tay y dịch dịch sang bên trái.
"Dùng lực một chút, sức ngươi yếu quá."
Mỗi lần Đình Đình chà lưng cho hắn, tay y di đến đâu, hắn như bị lửa đốt bỏng đến đấy, mặc dù đem đến cho hắn thêm nhiều cơ hội, nhưng đối với hắn mà nói đây cũng là một loại dằn vặt ngọt ngào.
Mạnh Diễm cúi đầu trưng mắt nhìn mặt nước, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng nơi dưới khố kia đã cương, hiện tại tiếp tục để y kỳ cọ quả thực là đang khiêu khích hắn.
Lúc trước ở Bắc Cương, thường có tướng sĩ cùng thiếu nữ địa phương âm thầm hẹn ước chung thân, Đặng Sính nói chuyện nam nữ kia thật sự là tuyệt diệu vô cùng, một bên giống lửa một bên như nước, cái này gọi là nước sữa hoà nhau (quan hệ hòa hợp, gắn bó).
Tướng sĩ sau khi cùng người ta gạo nấu thành cơm, mỗi ngày càng dính nhau như sam.
Vậy nam với nam làm chuyện ấy thì sao?
Hắn không phải chưa từng đi qua kỹ viện, nhưng không dừng chân ở chốn phong trần chuyên cung cấp loại tiện lợi ấy, khi hắn theo Thái tử âm thầm mai phục điều tra, những thương nhân dân gian kia thường dâng lên mỹ nhân tuyệt sắc cho các đại nhân hưởng dụng.
Những tên tham quan ô lại đó suốt ngày hồ rượu rừng thịt (đồi truỵ, giải trí xa hoa), sa vào mua vui, có vài tên quan lớn cũng có sở thích chơi bời, ham mê các thiếu niên, ngày trước Mạnh Diễm nghe nói như thế chỉ cảm thấy phẫn nộ, hắn phụng mệnh đi xét nhà những tên quan lớn kia sau khi chúng bị kết tội, ngay tại đấy bắt gặp hai thiếu niên được bọn chúng mua về đang yêu đương vụng trộm với nhau.
Hắn đã sớm quên dáng vẻ và biểu cảm của hai người nọ, lúc ấy hắn cũng chỉ hờ hững liếc mắt nhìn một cái liền sai người giam giữ họ, càng không thể biết được nước sữa hoà nhau rốt cuộc ra sao, Mạnh Diễm cảm nhận được phản ứng dưới khố của chính mình ngày càng bành trướng, có chút hối hận vì đề nghị để Đình Đình xuống nước này.
Tạ Đình sau khi xuống nước, khi mới bắt đầu còn có chút không dễ chịu, hai chân khéo lại cực kì khó chịu, sau đó thấy Mạnh Diễm trầm mặc không lên tiếng, bộ dạng không giống như là muốn trêu chọc y, nghiêm túc để y cọ rửa.
Y dè dặt chà nửa ngày, rốt cuộc cũng đợi được một tiếng "Được rồi" của Diễm Diễm, kỳ lạ là hôm nay hắn cứ như bị hấp quá nóng, cả mặt đều đỏ ửng, tóc đen như mực bị ướt dính vào trán, cặp lông mày đẹp chau lại, hình như rất không thoải mái.
Tạ Đình tốt bụng dặn hắn đừng ngâm mình quá lâu, không thì sẽ bị tức ngực, sau đó liền bơi tới bên khác của bể mà nghỉ ngơi.
Mãi đến khi Đình Đình tựa vào thành bể, Mạnh Diễm mới dám thoáng nghiêng nghiêng đầu ngắm y, tuy nói hắn thường nhìn Đình Đình hận không thể nuốt trọn lấy y, đến khi tên thật đã lắp vào cung, hắn lại không dám bắn ra.
Lúc này Tạ Đình đang ở phía bên kia nhắm mắt nghỉ ngơi, mực nước rất cao, chỉ lộ ra nửa bả vai mềm mại trắng bóc, lại nói Mạnh Diễm thường ở trong lòng nói Đình Đình vừa gầy vừa thô, không ngờ rằng sau khi cởi đồ, y nhìn rất đầy đặn, bộ dáng mềm mại vô cùng.
Nhìn được lần đầu thì sẽ có lần hai, Mạnh Diễm tham lam chăm chú nhìn vào nửa bả vai nhỏ của Tạ Đình, từ từ nhích lại gần y.
Ngay lúc Mạnh Diễm nghĩ sẽ được nhìn rõ hơn một chút, Tạ Đình chậm rãi tỉnh lại, ngâm quá lâu khiến y bị hun không được tỉnh táo lắm, quên mất trong bể còn có người liền trực tiếp trần truồng đứng lên.
Theo dòng nước ào ào do y đứng dậy, Mạnh Diễm ngẩng đầu, càng khiến cho hắn bừng bừng dục vọng.
Thiếu niên trước mắt đưa lưng về phía hắn, cong mông đứng lên, vóc người không cao lắm, hai cánh mông không nhỏ, không biết vô tình hay cố ý mà khi y cong mông càng đặc biệt câu dẫn tầm mắt, phía dưới là đôi chân thon dài, bên trên là vòng eo mảnh khảnh, toàn thân y như từng lớp đậu phụ trắng xếp chồng lên nhau, do ngâm mình nên toàn thân hồng hồng, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Mạnh Diễm xem đến sững sờ, mà Tạ Đình nửa tỉnh nửa mê đứng lên cứng người một chút liền khôi phục tỉnh táo, mới nhớ tới còn có người trong bể tắm.
Theo bản năng, y làm một động tác ngốc không tả được.
Y xoay người, muốn nhìn xem Diễm Diễm đã đi chưa, kết quả đối mặt với đôi mắt mơ hồ của Mạnh Diễm, nhất thời cả hai người như bị điểm huyệt.
Hắn nhìn thấy hạ thân của nhóc cà lăm không giống hắn lắm, ngoại trừ tính khí kia xinh xắn tinh xảo hơn của hắn, dường như có thêm một cái khe thịt, còn có hai cánh hoa nho nhỏ múp thịt.
Mạnh Diễm không ngờ là Đình Đình lại là song nhi! Tim hắn đập điên cuồng, là vì cảnh tượng xinh đẹp ướt át trước mắt này, còn vì đau lòng bé cưng của hắn.
Là một song nhi, càng cần phải được nuôi nấng ở hậu trạch mới đúng, Đình Đình lại bị cha mẹ của hắn đưa ra ngoài, mỗi ngày đi sớm về tối tìm kiếm tiền đồ.
Hắn nhìn đến mê mẩn, cũng muốn chìm vào say mê, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước ào ào mới khôi phục tinh thần, chỉ thấy Đình Đình bước lên tuỳ tiện mặc quần áo, xỏ guốc gỗ vào liền chạy đi.
Mạnh Diễm lúc này như vừa mới tỉnh mộng vội vàng đuổi theo, đuổi đến nơi thì đã không còn thấy xe ngựa đâu nữa, Tạ Đình đã lên xe ngựa mà trở về Tạ phủ.
Có lẽ là không muốn gặp hắn.
Khi Tạ Đình quay trở về thì bị mấy cô thị nữ theo hầu y nhìn thấy, vội vàng kéo y lại hỏi han, cho là công tử bị tiểu hầu gia bắt nạt nên mới trở về, y thật vất vả mới lấp liếm cho qua được, sau khi về phòng liền chôn mình vào ổ chăn len lén rơi nước mắt.
Rõ ràng mẹ đã từng nói với mình phải tránh xa các thiếu niên vọng tộc một chútm chính mình lại quên mất.
Hiện tại mình bị tiểu tướng quân phi lễ, đã hôn nhau, lại bị người ta nhìn thấy hết, thật sự là mất hết mặt mũi rồi.
Mẹ từng bảo, "Bên nhau bởi tình, dừng lại bởi lễ*", cứ cho là hai người tâm ý tương thông rồi, cũng không thể dễ dàng cho người ta nhìn ngắm (thân thể), thật sự rất tuỳ tiện, y tuy là một nhóc cà lăm bất nam bất nữ, nhưng ngay cả như vậy, thì y cũng phải bảo vệ sự trong sạch của chính mình, không thể làm một nhóc cà lăm bị người vấy bẩn được...
Nhưng bây giờ thì chính mình không còn trong sạch, đã bị Diễm Diễm thấy hết rồi.
Lúc thân thể kỳ quái bị lộ, khi đó Tạ Đình như là bị sét đánh trúng, chỉ muốn mau mau rời khỏi đấy, không dám nhìn xem phản ứng của Diễm Diễm ra sao, lại càng không biết sau này làm sao nhìn mặt hắn, xấu hổ xen lẫn khốn đốn, mới không thèm quan tâm gì mà liều mạng chạy về phủ.
Làm sao bây giờ, Diễm Diễm còn có thể thích ta sao, trong mơ hồ, Tạ Đình ngủ thiếp đi với đôi mắt sưng vù như bong bóng cá.
*Raw 发乎以情, 止乎以礼 (Phát hồ dĩ tình, chỉ hồ dĩ lễ)
Câu gốc là 发乎情, 止乎礼 (Phát hồ tình, chỉ hồ lễ)
Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử.
Theo "Kinh Thi" của Khổng Tử, trong mục "Quan Thư" có miêu tả một người thanh niên trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một người con gái mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên.
Học trò của Khổng Tử là Tử Phục ghi lại điều này rồi viết một lời răn bên dưới: "Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa", đó cũng chính là chủ trương của Khổng Tử ngày xưa.
"Phát hồ tình, chỉ hồ lễ" nghĩa là: "Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó."
(Theo wiki)
Editor lảm nhảm: Yên tâm, khôm ngược khôm ngược.
Mấy hôm nay deadline dí quá =))) mãi mới comeback đượt hê hê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...