Hương Tình Rực Cháy


Mười sáu năm trước.

Nước Mỹ.
Dưới chân cầu Brooklyn, người ta vẫn thường thấy có một thiếu niên xuất hiện ở đó.

Ban ngày, cậu ta sẽ làm chân sai vặt cho các tay côn đồ trên đường phố.

Bóng đêm buông xuống, khi phố xá lên đèn tấp nập lại đến các quán ăn xin rửa bát, đôi khi chạy đi giao hàng cho các quán ăn.

Hoặc là nếu có người muốn, cậu ta cũng có thể làm bao cát cho những tay boxing luyện tập.

Dù cho là cái gì đi nữa, cậu ta cũng có thể làm.

Chỉ cần có thể sống, có gì mà không đánh đổi được đâu.

Cậu ta thường bị đánh, bị đánh đến nỗi tròng mắt xuất huyết, một bên mặt sưng vù.

Khắp người lúc nào cũng có các vết thương.
Chỉ để tranh giành một chút đồ ăn ít ỏi, cậu ta cũng chấp nhận bị đánh.

Cho dù bị đánh đến nỗi không mở nổi miệng, bàn tay cậu ta vẫn nắm chặt chiếc bánh mì mà mình giành giật được.

Cậu bé mười lăm tuổi, dáng người cao nhưng quá gầy, khuôn mặt đen nhẻm vì cháy nắng, trên người cũng là bộ quần áo không được chỉnh tề, đôi chỗ rách tả tơi, hệt như thân xác cậu ta.
Rage là tên mà người ta thường gọi cậu.
Khu vực này tụ tập những tên côn đồ bặm trợn, chúng đến từ nhiều quốc gia, chủ yếu là những người nhập cư bất hợp pháp.

Bọn chúng không có việc làm, bán thuốc lắc, hàng cấm, hoặc bảo kê.

Jax là tên cầm đầu, hắn cảm thấy bản thân chính là chúa ban ơn, nên đã tự xưng mình với cái tên ấy.

Gần đây hắn nhắm tới tên nhóc dưới gầm cầu kia, tác phong làm việc nhanh gọn, không nhiều lời, nhưng mà, lại có chút lỳ lợm, hắn chủ động cho đàn em tới chiêu mộ Rage gia nhập.

Nhưng cậu ta lại ngoan cố, thích làm chó sói đơn độc.
Jax vốn kiêu ngạo, hắn đâu có thể bỏ qua cục tức này.

Vì thế, vào một đêm mưa tầm tã nọ, sau khi Rage vừa làm việc xong đi ra đã bị người của Jax chặn lại, lôi đến một góc nhỏ tối tăm trong thành phố đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Ngày hôm đó sấm sét gầm vang bầu trời, hắn nằm dưới mặt đất, vị máu tanh tràn ngập khoang miệng, đôi mắt hắn ngước lên nhìn trời, toàn bộ cũng đều biến thành màu đỏ đáng sợ.

Dưới thân hắn, nước mưa lạnh ngắt như băng, từng chút đâm vào da thịt.
Thời khắc đó, hắn vẫn không hề cảm thấy đau đớn một chút nào.
Hắn cứ nghĩ, cuộc sống của hắn rồi cứ thế sẽ tiếp diễn như thế này, cho đến một ngày, hắn gặp được người đàn ông đó.

Uông Bạch.
Phong Quỳ...cậu sẽ về nước?
Người đàn ông đó nói ông ta là ông nội của tôi.
Chúng ta từ khi sinh ra đã sống trong cô nhi, những con người mang tiếng là thánh thần đó lại khiến cho chúng ta sống không bằng chết.

Khó khăn lắm mới trốn ra ngoài được, dù là vẫn chỉ vất vưởng qua ngày....nhưng người như chúng ta cũng sẽ có người thân sao?
Phong Quỳ nhìn Mạc Nghiên.
Cậu có từng nghĩ sẽ về nước hay không?
Mạc Nghiên không nói gì.

Thật lâu sau, ánh mắt như trầm tĩnh.
Nếu như tôi còn người thân, có lẽ sẽ trở về....!Nói đoạn, cậu ta lại bật cười.

Nhưng tiếc là người thân của tôi, đều....chết hết rồi...
Chết hết rồi...chết là đã biến mất không còn trên thế gian này nữa phải không....Nhưng mà, đối với Phong Quỳ, hoặc là Mạc Nghiên...những người thân của hắn...cũng giống như đã chết rồi....
Ngày trở về nước, Phong Quỳ được mặc một bộ quần áo mới, hắn lạ lẫm chạm vào lớp vải mềm mượt sang trọng, tuy là quần áo sạch sẽ, nhưng so với khuôn mặt phong sương kia, nhìn thế nào vẫn cảm thấy không thích hợp.

Hắn được dùng một cái tên mới, dùng một thân phận mới, thân phận anh trai sinh đôi của hắn, Uông Chính Thành.
Hắn chưa từng được gặp Uông Chính Thành, Uông Bạch không cho hắn gặp, chỉ nói với hắn, khi nào Uông Chính Thành không thể ra mặt, thì hắn sẽ dùng thân phận Uông Chính Thành để tiếp xúc bên ngoài.

Hắn được ông ta cho người chỉ dạy, bắt đầu từ ngày đó, hắn học để trở thành Uông Chính Thành, từ nụ cười, giọng nói, đến cử chỉ.

Khi đó, hắn vẫn còn nhận ra, mình là Uông Phong Quỳ.

Nhưng rồi, hắn được đưa đến Uông Gia.

Hắn gặp được cha mẹ hắn, em trai hắn.

Còn có...một đứa em gái nhỏ.
Chính tay hắn đã cứu lấy đứa bé đó từ trận hỏa hoạn, sau đó...Uông Chính Thành trở về, sau đó, hắn không được trở về Uông gia nữa, Uông Bạch đưa hắn đến một trại huấn luyện, hắn ngày đêm điên rồ tập luyện, muốn trở thành người mạnh nhất.

Thực ra sâu thẳm trong lòng, hắn không cam nguyện trở thành một người thế thân, dù cho đó là anh trai sinh đôi của hắn.
Nhưng rồi, 4 năm sau, Uông Chính Thành lại bị Uông Bạch điều đi, Phong Quỳ lại được đưa trở về làm Uông Chính Thành.

Đó cũng là lần thứ hai, hắn gặp được cô em gái bé bỏng của mình.
Cô bé vô cùng xinh xắn, đôi mắt xám hổ phách, mái tóc nâu hơi xoăn buông dài.

Thấy hắn, cô bé chạy đến, nhưng rồi, chỉ còn cách vài ba bước thì dừng lại.
Uông Phong Quỳ giả bộ nụ cười của Uông Chính Thành, đưa tay đón cô bé.

Cô bé chớp chớp mắt hai cái.

Tiến lại như dè chừng từng bước.

Uông Phong Quỳ có chút chột dạ, hắn giả bộ vô cùng giống, cha mẹ và Uông Hựu Dương đều không nhận ra, không thể nào cô bé này nhận ra được.
Thư Vỹ lại gần, ban đầu có chút tò mò, xong rồi cô cũng chạy vào vòng tay hắn, cười khúc khích.

4 năm, kể từ ngày hắn gặp cô bé, vậy mà đã lớn thế này rồi.

Hắn vẫn là chưa từng bế trẻ con, cô bé đáng yêu như quả đào, chính hắn cũng cười theo.
Thư Vỹ đưa bàn tay nhỏ múp míp bóp bóp chóp mũi hắn.

Đôi mắt cô bé tròn xoe.
Anh có phải anh cả của em không ạ?
Nghe được lời này, nụ cười trên môi Uông Phong Quỳ ngay lập tức cứng đờ.
Uông Phong Quỳ nhìn Thư Vỹ, giống như là không thể tin nổi.
---------------------------
Sau khi được đưa đến bệnh viện, Uông Chính Thành vẫn bất tỉnh, Ưng Liêm đưa hắn vào, Thư Vỹ đứng trước cửa, cô đang định bước vào trong, nhưng rồi cô cũng tỉnh táo lại.

Uông Chính Thành có làm sao thì cũng chẳng liên quan đến cô.

Không liên quan chút nào.

Nhân lúc hắn đang bất tỉnh, không bằng cô chạy trốn.
Ưng liêm vừa quay lưng lại thì đã không thấy bóng dáng Thư Vỹ đâu nữa.

Uông Chính Thành nằm trong phòng bệnh.

Ưng Liêm hoảng hốt, nếu như Uông Chính Thành mà tỉnh lại, người đầu tiên bị lột da chính là cậu.
------
Thư Vỹ ngồi trên xe taxi, khuôn mặt cô vẫn còn thất thần, vừa rồi đây, cô vẫn còn ở trong lồng ngực hắn, mùi hương quen thuộc, đến cả ánh nhìn cũng quen thuộc.

Cô vốn tưởng bản thân mình đã có thể quên đi, nhưng hóa ra, tất cả vẫn còn tồn tại ở đó, chưa từng biến mất, chỉ là nó chôn sâu trong lòng.

Đến khi có lửa bén, sẽ cháy lên vô cùng mãnh liệt, giọt nước mắt trên má như nóng rẫy.


Thư Vỹ đưa ánh mắt ra bên ngoài, cố nén lấy đau thương.
Giờ đây cô không phải là Uông Thư Vỹ của ngày trước nữa, cô không còn gì với Uông Chính Thành nữa.

Quá khứ cần phải buông bỏ cũng nên để nó phai nhòa đi thôi...
Trở về đến khách sạn, Uông Thư Vỹ cảm thấy mọi thứ vô cùng kỳ lạ, khách mời đã lản tản ra về.

Khung cảnh hôn lễ trở nên xơ xác.
Lúc này, tại phòng cô dâu thật hỗn loạn.
"Cô ấy đâu??" Lăng Thiếu Hằng nói.
Thím Trần bối rối nhìn quanh.
"Trân Tâm tiểu thư vừa nãy vẫn còn ở đây mà???"
Bắc Gia nói.
"Vừa nãy tôi cùng Uông Thư Vỹ đến để gặp Nam Trân Tâm, nhưng Uông Thư Vỹ đột nhiên chạy đi theo ai đó, tôi đành một mình gõ cửa muốn vào xem cô ấy có cần giúp gì không, nhưng đợi mãi không có ai đáp.

Tôi sợ xảy ra chuyện nên đẩy cửa đi vào.

Nhưng lại không thấy cô ấy đâu, có gọi như thế nào đều không thấy cô ấy đáp lại."
Lăng Thiếu Hà sốt sắng.
"Có khi nào cô ấy đi ra ngoài không??"
Thím Trần lo lắng nói.
"Không, tiểu thư sẽ không ra ngoài đâu, sắp diễn ra hôn lễ rồi, cô ấy vẫn luôn ngồi ở trong này mà!!"
Lăng Thiếu Hằng châm chọc.
"Không phải là muốn bỏ chạy đấy chứ? Nó được nuông chiều từ nhỏ, hừ, thấy anh hai đôi mắt bị như vậy nên ghét bỏ chứ gì?"
"Không được nói bậy!!!"
Lăng Thiếu Hà quát Lăng Thiếu Hằng một câu.
Thím Trần lắc lắc đầu.
"Không thể nào, Trân Tâm tiểu thư sẽ không làm như vậy đâu."
Lăng Thiếu Hà không tin cô sẽ bỏ rơi mình.

Chính cô là người nói muốn kết hôn với anh mà.

Đúng, cô sẽ không rời bỏ anh đâu.

Lăng Thiếu Hà lo lắng đến nóng ruột gan.

Mặc dù anh biết cô chắc chắc sẽ là cô dâu mình, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Người đàn ông đó sẽ chịu buông tha cho cô hay sao.

Đôi bàn tay của anh siết chặt lại.
"Chúng ta đi tìm cô ấy!!!"
Trong phòng cô dâu.
Lăng Thiếu Hằng nhăn mày.
"Anh à, tìm ở đâu bây giờ, người ta muốn trốn còn để anh tìm được hay sao?"
"Im miệng!!! Cô ấy không trốn!!" Lăng Thiếu Hà tức giận quát.
Lăng Thiếu Hằng : "Anh hai!! Được! Vậy bây giờ tìm như thế nào đây, mắt anh có nhìn thấy được không? Anh định tìm kiểu gì?"
Lăng Thiếu Hà hít lấy một hơi, nói với thím Trần.
"Thím Trần, thím đi tìm Nam Trấn Ảnh, chúng ta cho người đi tìm cô ấy!!"
Thím Trần vội vàng gật đầu.
"Được, bây giờ tôi đi ngay đây!!!"
Thím Trần vừa đi khỏi, Lăng Thiếu Hà đã không trụ nổi mà ngồi phịch xuống đất, ôm lấy gương mặt mình đau khổ.

Nam Trân Tâm, em không thể rời bỏ anh được....không thể.....
Phía thang máy có đám đông tụ tập, nghe mọi người nói có kẹt thang máy, Thư Vỹ đi đến, bỗng thấy Nam Trấn Ảnh ôm một người con gái chạy ra, phút giây cô nhìn thấy khuôn mặt kia, cả người đứng hình, là Nhạc Ca, là chị ấy.


Chân tay cô liền run lẩy bẩy.
Chị!!! Thư Vỹ chạy đến.
Nhưng trước mặt cô, đã có một người nhanh chân hơn, chạy đến nói với Nam Trấn ảnh, Nam Trân Tâm đã mất tích rồi!!!
Thư Vỹ hoảng hốt, mất tích? Sao có thể mất tích được.

Nam Trấn Ảnh cũng kinh ngạc không kém, hắn vội vàng đưa Nhạc Ca vào căn phòng, lúc chạy ra, thấy Uông Thư Vỹ.

Hắn không nhận ra cô đang nhìn Nhạc Ca da diết.
Sao Trân Tâm mất tích, chẳng phải lúc đó nó ở với em sao?
Thư Vỹ nói.
Lúc đó, lúc đó em đi đón Bắc Gia, sau đó...
Nam Trấn Ảnh sốt sắng.

Chúng ta đi tìm Trân Tâm!!! Sau đó kéo Thư Vỹ đi.
Tầng 10 của khách sạn lúc này lại là một lễ cưới khác.
Lễ đường tràn ngập ánh sáng và hoa tươi.

Tất cả đều là hoa diên vỹ màu xanh biển, ngay cả trên tay cô lúc này cũng chính là một đóa diên vỹ màu xanh...Người ta thường nói diên vỹ đại diện cho tình yêu hoàn hảo và bền vững.

Mùi hương của diên vỹ giống như một vũ trụ rộng lớn và bao la, khi người đàn ông tặng cho người phụ nữ của mình một đóa diên vỹ, chứng tỏ anh ấy muốn biểu đạt rằng.

Tình yêu mà anh ấy dành cho cô ấy rất nhiều nhiều hơn cả những ngôi sao đang ở trên trời kia...rộng lớn hơn cả vũ trụ kia...
Thế nhưng khi Nam Trân Tâm cầm trên tay những đóa hoa này, cô mỗi phút giây đều cảm thấy sợ hãi.
Bước đi trên lễ đường đẹp đẽ, phía trước mặt cô lại là người đàn ông kia.

Bàn tay cô run rẩy cầm hoa, và ngay cả bước chân cô lúc này cũng không ngừng run rẩy.

Hắn đưa bàn tay ra trước mặt cô.

Qua tấm khăn voan mỏng manh, cô rõ ràng có thể nhìn thấy bàn tay thon gầy của hắn, nhưng cô lại trở nên chần chừ.
Nhạc Hiểu dường như cảm nhận được điều đó, hắn ngay lập tức đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.

Nam Trân Tâm sợ hãi, liền đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay hắn.
Chủ trì hôn lễ bắt đầu hướng về phía Nhạc Hiểu mà lên tiếng.
"Anthony, con có đồng ý nhận Anna...!làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng vợ suốt đời không?"
Nhạc Hiểu không chần chừ, lời nói giống như đã lập trình sẵn từ trước mà trả lời:
"Con đồng ý."
Ngay khi hắn vừa nói ra câu này, Nam Trân Tâm dường như thấy rất bất ngờ.

Nhưng rất nhanh cô liền bình tĩnh trở lại.
Lúc này, chủ hôn lại nói tiếp.
"Anna, con có đồng ý nhận Anthony làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng suốt đời không?"
"Tôi....."
Lời nói vừa dứt, người phía dưới đang mong chờ câu trả lời của cô dâu, nhưng Nam Trân Tâm lại không thể nói ra dù chỉ một lời, không gian bỗng trở nên yên ắng.
Thấy cô dâu không hề lên tiếng, khách khứa phía dưới bỗng có những tiếng xì xào vang lên.

Khuôn mặt của Uông Lâm có chút không được bình tĩnh.
"Tôi không đồng ý!"
Bỗng từ phía dưới có tiếng của ai đó vang lên.

Cho đến khi Nam Trân Tâm giật mình quay lại thì cô bỗng nhận ra đó không ai khác chính là Lăng Thiếu Hà cùng Lăng Thiếu Hằng.

Phía sau còn có...Nam Trấn Ảnh và Thư Vỹ.
"Thiếu Hà!!" Cô hoảng hốt đưa tay bụp lấy miệng mình mà nhìn anh.
"Anh hai, anh đã sáng mắt ra chưa? Em đã nói rồi, cô ta đâu dễ dàng gì mà chấp nhận lấy anh cơ chứ?"
Lăng Thiếu Hà đứng đó như một con người không xác, anh không thể ngờ rằng Nam Trân Tâm lại có mặt ở đây, hơn nữa anh còn đã nghe thấy giọng nói của cô.

Anh khẩn khoản tiến về phía trước, mặc dù anh chẳng thể nhìn thấy được cô.
"Trân Tâm, có phải hắn bắt em đến đây có đúng không, đừng sợ, có anh đây rồi, theo anh trở về, có được không???"
Nhìn anh, trái tim Nam Trân Tâm lúc này như muốn vỡ tan, nước mắt cô rơi xuống bờ môi đỏ mọng.
"Thiếu Hà...em...."
Cô chưa kịp nói gì, bỗng Nhạc Hiểu đã mạnh bạo kéo cô về phía sau mình.

Hắn từ đầu đến cuối không hề cho hai anh em Lăng gia vào mắt mình.
"Bảo vệ đâu!! Còn không mau tống cổ đám người này ra!!" Bỗng Uông Nguyệt quát lên.
Uông Lâm đứng phắt dậy.
"Các người là ai? Muốn phá đám thì cũng phải biết nơi này là nơi nào chứ.


Dám động đến Uông gia? Ăn phải gan hùm rồi sao?" Sau đó ông ta đưa ánh mắt đưa về phía tên thuộc hạ một cái, ngay lập tức một đoàn người mặc áo đen từ đâu xông ra vây lấy hai anh em Lăng gia.

Nam Trân Tâm sợ hãi đến bật khóc.
"Không.....các người không thể..."
Nhạc Hiểu siết lấy cánh tay cô, không để cô rời khỏi mình dù chỉ một chút.

Lăng Thiếu Hằng giẫy giụa, còn Lăng Thiếu Hà bị mù, hắn vốn không nhìn thấy gì, bỗng bị một đám người xô đẩy liền ngã xuống bậc thềm.

Nam Trân Tâm hoảng hốt vùng tay Nhạc Hiểu ra chạy về phía anh, nhưng Nhạc Hiểu làm sao có thể để cho cô thoát.

Hắn bóp lấy eo cô kéo lại, cùng lúc đó, tấm voan che trên đầu cô rơi xuống, tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn cô, bỗng tất cả trở nên xôn xao và ồn ào.
"Cô gái đó không phải Uông Thư Vỹ?"
"Đúng vậy, tôi chưa từng nhìn thấy Uông Thư Vỹ, nhưng cô gái này thì tôi biết, đó là Nam Trân Tâm, thiên Kim của Nam gia không phải sao?"
"Vậy thì hôn lễ hôm nay là thế nào, chẳng phải Uông gia đã nói đây chính là hôn lễ của Uông Thư Vỹ hay sao?"
"Ai mà biết được những người đó đang toan tính điều gì cơ chứ?"
Uông Thư Vỹ đứng từ xa, cô kinh ngạc nhìn những thứ trước mặt mình, là một hôn lễ xa hoa, là hôn lễ của cô, Tên của cô còn được đề trên đó, nhưng cô chết rồi, bọn họ rốt cuộc là đang làm gì?
Lăng Thiếu Hà, tại sao lại bị mù, rõ ràng trước kia cô gặp hắn, đôi mắt ấy vốn rất bình thường.
Lúc này cả đại sảnh đã hoàn toàn bùng nổ, chủ tịch của AG kết hôn cùng con gái Uông gia, nhưng đột nhiên lại biến thành kết hôn cùng một cô gái lạ mặt, không phải....không đúng, trong số đông đó, có rất nhiều người đã nhận ra cô chính là Nam Trân Tâm, và đương nhiên là cũng nhận ra Lăng Thiếu Hà và cả Nam Trấn Ảnh.

Chuyện bát quái gì thế này.

Lăng gia, Nam gia, chủ tịch AG, tại sao họ lại chạm mặt nhau ở nơi này, và còn trong cảnh tượng như vậy.
Chuyện này...chuyện này chỉ là sự cố, có chút hiểu lầm ở đây thôi! Lúc này Uông Lâm đi đến trên sân khấu, cầm mic lên định nói.
Nhưng phía dưới, Nhạc Hiểu phản bác lại lời ông ta.
Chẳng có gì là hiểu lầm ở đây cả.

Tôi chính là cưới Nam Trân Tâm.
"Cậu....cậu điên rồi sao??" Uông Nguyệt tức đến hộc máu nhìn hắn.
Mà không chỉ bà ta, Nam Trân Tâm cũng không thể tin nổi lời nói của hắn.
"Cậu nghĩ rằng cậu làm như vậy sẽ có thể trả thù được tôi?" Nam Trấn Ảnh vẫn lặng im từ đầu chợt lên tiếng.
Nhạc Hiểu nhìn hắn, không phủ nhận mà nhếch môi.
"Không phải sao?"
"Chuyện này do tôi gây ra, người cậu nên tìm là tôi chứ không phải con bé."
"Nói thật hay, được, vậy anh nói xem, nếu như tôi tìm anh, thì sao?"
"Tôi sẽ nói cho cậu sự thật năm đó.

Những gì cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật."
Nhạc Hiểu bỗng bật cười, nụ cười mang đầy chế giễu và mỉa mai.
"Vậy thì tại sao anh cho rằng những gì anh không nhìn thấy giữa tôi và cô ấy không phải là sự thật?"
Nam Trấn Ảnh biết Nhạc Hiểu hận hắn vì điều gì.

Chuyện năm đó là hắn đã sai, thế nhưng để giải thích cho Nhạc Hiểu, chỉ sợ rằng không kịp nữa rồi.

Nam Trấn Ảnh quay sang nói với Nam Trân Tâm.
"Trân Tâm...em muốn đi với hắn...hay là về với anh...?"
Nam Trân Tâm nhìn Nam Trấn Ảnh, cô muốn về, cô rất muốn về, nhưng Nhạc Hiểu hắn sẽ để yên cho cô sao? Anh hai không hề biết Nhạc Hiểu đã trở nên tàn bạo đến thế nào.

Càng không biết hắn âm hiểm đến thế nào.

Nếu như Nhạc Hiểu làm hại đến gia đình cô thì phải làm sao đây...
"Em yêu...đừng nhõng nhẽo như vậy chứ, có ai chưa về nhà chồng đã đòi về nhà mẹ đẻ đâu." Bỗng Nhạc Hiểu ôm lấy vai cô, ra vẻ cưng chiều mà nói.
Khắp người Nam Trân Tâm bỗng đông cứng, hắn rõ ràng là đang nói lời đường mật với cô, thế nhưng tại sao cô chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tột cùng đấy chứ.

Giống như hắn đang cảnh cáo cô.

"Nếu như cô dám chạy trốn, vậy thì cô biết kết cục của người thân cô rồi đấy."
"Anh hai, em...em...." Cô ngập ngừng, nhìn cục diện lúc này, đành cắn răng mà nói.
"Em...em đi theo anh ấy...."
Nghe được câu nói này của cô, trái ngược với vẻ đắc ý của Nhạc Hiểu chính là sự sụp đổ của Lăng Thiếu Hà, mà Lăng Thiếu Hằng lúc này cũng đã không chịu nổi mà chửi thề một câu.
"Mẹ kiếp, con đàn bà thối, anh tao có gì không tốt? Tại sao mày lại lừa dối anh tao để đi với tên khốn đó hả."
Lăng Thiếu Hằng vừa muốn xông lên đã bị đám người kia chặn lại.
Nam Trấn Ảnh thương cảm nhìn em gái, hắn thực sự không biết tiếp theo phải làm như thế nào, nếu như Nam Trân Tâm nói rằng mình bị ép buộc, hắn còn có thể lấy cớ mà đưa cô về.

Nhưng cô đã nói như vậy, hắn phải làm sao bây giờ.
"Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng, không phải cậu muốn trả thù tôi sao? Được, cậu buông tha cho con bé, tôi sẽ cùng cậu từng chuyện nói rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận