Cảm giác đầu tiên của bạn khi biết tin có một người có tình cảm với mình là gì? Tôi đoán đa phần mọi người giống tôi, đó là thích thú và có cái gì đó nao nao trong lòng.
Cũng giống như được khen thôi, có ai muốn bị chê bao giờ.
Nhất là đối với những người hơi cứng đầu và bảo thủ như tôi.
Nếu tôi tin mình đúng, tôi sẽ bảo vệ quan điểm của mình đến cùng dù đầu có rơi và máu có chảy.
Sau cái cảm giác thích thú sẽ đến cảm giác muốn gặp mặt để xem người ta đối diện với mình như thế nào.
Cái cảm giác đứng trước một người thích mình thú vị kinh khủng.
Tôi có diễm phúc trải qua cảm giác đấy vài ba… chục lần nên tôi hiểu [đùa đấy, vài ba lần thôi].
Đối với một cô gái sâu sắc nhưng hơi cứng đầu như mối tình thứ hai của tôi sau này thì thường là xem như không có chuyện gì xảy ra [ghét vãi, đang hí hứng làm tụt cả hứng].
Đối với một cô gái kín đáo và nữ tính như HN hay Hoài Anh thường lại đỏ bừng hết cả mặt mũi lên và nghệt ra không biết phải làm gì tiếp theo.
Còn đối với một cô gái cá tính đầy mình như QC thì người đỏ mặt sẽ là tôi chứ không phải em…
Tự nhiên tôi có cảm giác hơi bất an vì mọi chuyện đến hơi đường đột.
Tôi không biết QC thích tôi ở điểm nào.
Chẳng lẽ thích mà cũng thích dây chuyền được nữa hả!? HN thích tôi nên QC thích theo… Đơn giản vậy à? Không thể chỉ vì giọng nói, một vài ba câu chat với HN mà QC lại dành tình cảm cho tôi được, sau đó chắc chắn phải có cái gì bí ẩn mà tôi chưa biết.
Đã là bí mật thì cần được đem ra ánh sáng.
Đời nó thế.
Cái gì càng cấm thì lại càng kích thích, cái gì càng mập mờ lại càng khiến con người ta tò mò.
Sau này khi nói chuyện với QC, tôi biết có hai bước ngoặt khiến em dành tình cảm cho tôi.
Một là thời điểm tôi quyết định gạt Hoài Anh sang một bên để quay lại với chị của em, HN.
Hai là lúc tôi gặp chị em em ở chỗ lớp tôi có tiết thể dục.
Cách cư xử và thái độ ân cần khi tôi chăm sóc HN đã để lại ấn tượng trong em.
Con gái tuổi này thường dễ bị rung động bởi những điều nho nhỏ như vậy và QC không phải trường hợp ngoại lệ.
Sau cảm giác nao nao ban đầu, tôi bắt đầu cảm thấy lo bởi vì người nói thích tôi bây giờ là QC, em họ của HN, một mối tình đầu đầy sóng gió… Tôi không biết mình có tàn nhẫn không khi tôi vẫn giữ một suy nghĩ từ năm lớp 9 cho đến ngay thời điểm hiện tại.
Nếu có cô bé nào nói thích tôi mà tôi không có cảm tình lại thì tôi sẽ tìm mọi cách không cho cô bé đấy cơ hội, hoặc nói thẳng ra khiến người ta hiểu thích anh sẽ không có tương lai.
Theo tôi, cách làm đấy sẽ làm cho người ta đau khổ lúc đầu nhưng sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Ngược lại, nếu tôi có cảm tình với ai, tôi đã bắn tín hiệu rồi mà cô gái ấy dửng dưng thì tôi ấn nút mà không thèm suy nghĩ, cho dù có là giời đi nữa.
Nhiều khi thấy mình hơi ngạo mạn, hời hợt và cầu toàn thật.
Mà kệ.
Quan điểm của tôi rõ ràng thà ế chứ đời không thể lụy đứa nào hết.
[có khi nào không có ai thèm tôi luôn không trời.
Không đùa đâu]
Tôi cảm thấy lo cho QC chứ không phải lo cho tôi.
Tôi không có gì với cô bé nên việc em thích hay không thích thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi mấy, nhưng em lại khác.
Nếu tôi từ chối thì em sẽ thế nào? Liệu em có phải là một người nặng tình hay không? Nếu có em sẽ bị tổn thương mất.
Mọi chuyện cứ rối tinh rối mù lên.
Giá em không phải em họ của HN thì tôi đã dễ thở hơn nhiều, đằng này… Đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Ông bà có câu ghét của nào trời trao của ấy quả không sai.
QC lúc đầu ghét cay ghét đắng tôi, vậy mà giờ lại như vậy.
Tôi tin tình cảm QC đối với tôi lúc đó chỉ là thứ tình cảm bộc phát nhất thời, hoặc hơn một chút là say nắng.
Tôi bất ngờ khi nhận được điều thổ lộ từ QC.
Thật lòng, dù rất trân trọng thứ tình cảm đó, nhưng tôi nghĩ mình nên cho em hiểu rằng tình cảm của em chỉ là những điều tôi vừa nói, nhanh đến rồi sẽ nhanh đi nhẹ nhàng tựa cơn gió, và tôi không hề có chút cảm xúc gì dành cho em để em đừng quá trông mong mà tội nghiệp…
Đắn đo rất lâu, tôi quyết định liên lạc với QC.
Tôi: Em đừng thích anh.
QC: Vì sao?
Tôi: Vì anh không xứng đáng.
Hơn nữa, có quá nhiều chuyện xảy ra.
Anh không muốn mình lại mắc sai lầm
QC: Em cũng muốn như vậy, nhưng trái tim em không nghe lời
Tôi: Tình cảm của em chỉ là nhất thời.
Thời gian sẽ xóa nhòa
QC: Chờ đến khi nào?
Tôi: Khi nào em cảm thấy ổn
QC: Nếu không bao giờ?
Tôi: Sẽ thôi.
Em đừng lo
QC: Khi biết mình thích anh, em giận mình lắm
QC: Biết là điều không nên, nhưng em vẫn không dằn lòng mình lại được
Tôi: Từ khi nào?
QC: Từ khi biết anh vẫn còn tình cảm với chị em
Tôi: Anh không muốn phủ nhận nó
QC: Anh làm đúng rồi
QC: Chị N biết chắc là sẽ vui lắm
Tôi: Chị em là người mà chắc cả đời này anh sẽ không bao giờ quên
QC: Em vui khi anh nói điều đó
Tôi: Chị em … không còn thật sao?
QC: Thật
Tôi: Anh vẫn có một cảm giác, một hy vọng nào đó …
QC: Anh đừng hy vọng gì cả
Tôi: Anh có cảm giác người nói chuyện với anh hôm ở Đà Lạt là chị em
QC: Là em đấy.
Em rất giỏi bắt chước
Tôi: Vậy à …
QC: Lúc đầu, em ghét anh lắm
QC: Đời tréo ngoe thật
Tôi: Em sẽ ổn thôi.
Tin anh đi
QC: Em cũng mong vậy
Tôi: Ừm
QC: Đã bao giờ anh có suy nghĩ sẽ thích em không?
…
Tôi: Chưa
QC: Cảm ơn anh vì đã dám nói thật…
Câu trả lời của QC làm cho tôi có cảm giác day dứt…
Sau khi nói chuyện với QC xong, tôi thắc mắc một điều: Không biết em có buồn nhiều không? Tôi thấy mình mâu thuẫn kinh khủng.
Tôi một mặt muốn dứt điểm mọi chuyện, nhưng mặt khác lại không đành lòng làm QC thất vọng.
Tôi thấy mình yếu đuối và không quyết đoán.
Chỉ mong QC sẽ hiểu cho tôi…
Nhưng, mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.
Sau đó, một cô bé người Pháp, bạn thân của QC, đã chủ động nói chuyện với tôi.
Cuộc nói chuyện với Sophia là một bước ngoặt lớn…
Tôi hy vọng việc nói thẳng thừng như vậy sẽ làm cho QC chùn bước.
Cô bé ấy mạnh mẽ hơn bất cứ cô gái nào mà tôi đã từng quen.
Nếu không, chắc QC đã không bất bình thay cho chị để rồi định dạy cho tôi một bài học.
Tình cảm nhanh đến rồi sẽ nhanh đi cũng như cánh hoa sớm nở rồi cũng chóng tàn.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản như thế.
Vậy nhưng, tình cảm lại là thứ khó nói trước nhất.
Hai người từng thề non hẹn bể, rồi một ngày đẹp trời, chàng trai theo một cô gái xinh xắn hơn hoặc cô gái theo một anh nhà có điều kiện hơn.
Thế là chia tay.
Tình yêu răng long, đầu bạc chấm dứt nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng…
Mối tình thứ hai sau này dạy cho tôi một bài học: đừng bao giờ yêu người khác hơn chính bản thân mình và trước khi yêu ai phải tập yêu bản thân mình trước.
Mối tình thứ hai là học trò của mẹ tôi.
Gia đình em hơi phức tạp trong khi gia đình tôi lại cơ bản.
Nhưng không vì lẽ đó mà tôi đánh rơi tình yêu của mình.
Tôi chấp nhận tất cả chỉ với một mong muốn sẽ được ở cạnh em.
Đó là một mối tình lãng mạn cho đến khi tôi nhận thấy em bắt đầu lạnh nhạt dần.
Không khác những gì tôi suy nghĩ, em có người khác.
Đó là khoảng thời gian tôi đang đi du học.
Biết chuyện, tôi đã phát điên và tìm mọi cách nối lại, nhưng mọi nỗ lực là bất thành.
Níu kéo không được tôi nghĩ cách phá hoại.
Tất cả tôi cần chỉ là một lời giải thích và một lần em dám nói thẳng mình chia tay đi.
Nhưng không, tôi chỉ nhận được sự ghẻ lạnh từ em.
Sau hơn một tháng tìm đủ mọi cách, lòng tự trọng không cho phép tôi hạ mình thêm nữa.
Tôi quyết định cắt đứt liên lạc bằng cách xóa yahoo, blog… Thời gian đầu cực kì khó khăn, bằng chứng là phải rất lâu sau đó tôi mới có thể cân bằng cuộc sống trở lại.
Mọi chuyện rồi cũng qua.
Sau này vô tình đọc một cái note trên facebook, tôi mới biết em chia tay tôi vì sự vụng về và non nớt của tôi, cho dù em biết tôi yêu em rất nhiều.
Nhưng, người em cần lúc đó là một người có thể chia sẻ, đồng cảm với những gì em đã và đang phải trải qua và nhìn cuộc đời thực tế hơn chứ không phải là một chàng trai luôn nhìn đời toàn màu hồng như tôi.
Cuộc sống đầy đủ, đầy ắp tình thương từ gia đình không khiến tôi trưởng thành và đủ va vấp để đưa cho em những lời khuyên khi em gặp khó khăn.
Điều đáng nói là tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt em kiểu như em đừng buồn nữa, mọi chuyện không có gì mà – anh thấy không có gì sao em cứ suy nghĩ hoài vậy.
Cộng thêm cái sự lúc nào cũng quan tâm thái quá khiến em cảm thấy ngột ngạt.
Điều em cần chỉ là sự lắng nghe và quan tâm vừa đủ từ tôi.
Có một tin nhắn của em khiến tôi nhớ đến tận bây giờ.
Đó là khoảng thời gian trước khi mọi đổ vỡ xảy ra.
Đợt đó, tôi đang nghỉ hè ở VN, em với chị ở trọ định chuyển nhà.
Tôi nhắn tin khi nào em chuyển thì gọi anh.
Đàn ông mà.
Em đáp vâng.
Nhưng anh chưa phải đàn ông, anh mới là con trai thôi….
Câu nói khiến tôi ám ảnh thật sự và nhận ra mình cần thay đổi bản thân rất nhiều.
Con gái nhạy cảm, chỉ cần một người đàn ông tinh tế và biết quan tâm đúng cách là sẽ đứ đừ thôi.
Quan tâm phải thật đúng lúc và quan trọng nhất là chân thành.
Quan tâm như thế nào gọi là đúng cách thì phải trải qua nhiều chuyện mới có kinh nghiệm.
Điều đó lí giải tại sao phụ nữ nói chung rất thích đàn ông từng trải và nhìn có vẻ phong trần, bụi bặm.
Tôi đã cho QC biết những gì tôi thật sự nghĩ về cô bé.
Chắc cô bé sẽ cảm thấy bị tổn thương vì bị từ chối.
Đành vậy thôi, thà đau một lần còn hơn.
Tôi định sẽ không nói chuyện với em nữa để tránh hậu quả sau này.
Nhưng kế hoạch của tôi đã đổ bể vì một người bạn thân của QC, một cô bé người Pháp tên là Sophia.
Sophia đã chủ động nói chuyện với tôi và nói chuyện bằng tiếng Anh, tất nhiên, nói bằng tiếng Pháp thì tôi cho em ấy tự hỏi tự trả lời luôn…
Sophia: Anh là M?
Tôi: Ai đấy ạ?
Sophia: Em tên Sophia, bạn của QC
Tôi: Vậy à? Em gặp anh có chuyện gì?
Sophia: Để xem anh là người thế nào, mà cô bạn bé nhỏ của em lại từ chối hàng tá người vì anh
Tôi: Em nói gì, anh không hiểu
Sophia: Em không biết anh đã làm gì QC mà QC thích anh như thế
Tôi: Anh đã nói với QC rồi, chỉ là thứ tình cảm nhất thời, rồi cô bé sẽ quên
Sophia: QC được nhiều anh thích lắm
Tôi: Anh không quan tâm.
Sao em biết nick của anh
Sophia: Bình thường thấy nó hay cười.
Mấy hôm nay thấy nó cứ buồn rầu, em đã nói chuyện với nó.
Tự em tìm được nick anh thôi.
Tôi: Anh không quan tâm
Sophia: Từ hồi quen nó em chưa bao giờ thấy nó thích ai.
Anh là người đầu tiên.
Tôi: Em kể với anh làm gì?
Sophia: Để anh biết anh đáng giá cỡ nào
Tôi: Anh bình thương thôi
Sophia: Nó kể về anh nhiều lắm
Tôi: QC kể về anh như thế nào?
Sophia: Anh là bạn của chị nó, rồi anh thế này anh thế khác.
Nói chung là nó rất ấn tượng về anh.
Con gái có ấn tượng tốt cộng thêm tính hay nữa là đổ cái rụp ngay.
Tôi: Giá mà không có thì tốt hơn.
Để người khác có tình cảm mà cuối cùng không đi đến đâu thì chỉ tôi nghiệp người ta thôi.
Nên anh phải từ chối.
Sophia: Chắc đó là nét mà bạn em thích ở anh.
Tình cảm rõ ràng
Tôi: Anh không tốt đẹp lắm đâu
Sophia: Ít ra cũng không thua ai trong mắt bạn em…
Tôi: …
Sophia: …
Tôi: Em gặp anh để làm gì?
Sophia: Xem anh như thế nào và kể cho anh một câu chuyện
Tôi: Em kể đi, anh nghe đây
Sophia: Lớp em chẳng thiếu gì thằng thích QC cả.
Con gái Việt Nam có nét rất nữ tính mà con gái bên này không có.
QC bên ngoài là một người mạnh mẽ thật đấy, nhưng bên trong thì cũng yếu đuối, và cần che chở như ai thôi.
Không ít người thích cái tính đó.
Ở trường em có một anh chàng là hội trưởng hội học sinh, tên Jack, đẹp trai, hát hay.
Ngày hôm qua có party do trường tổ chức.
Đến phần văn nghệ, anh chàng Jack này có một tiết mục, là tiết mục cuối cùng.
Lúc đó em và QC đang đứng ở phía dưới.
Anh ta bắt đầu tiết mục biểu diễn bằng lời giới thiệu: ” Có một cô gái tôi đã yêu ngày từ lần đầu gặp.
Bài hát này là món quà và lời tỏ tình mà tôi dành cho cô gái ấy .” Em không muốn kể lại là anh chàng Jack này cực hot.
Lúc nghe anh ta hát, chắc sẽ không ít đứa con gái ở dưới thầm mong người mà Jack nói đến là mình.
Anh ta hát bài Will you love me tomorrow … Giọng hát đầy cảm xúc và hay tuyệt.
Lúc Jack kết thúc bài hát, là hình ảnh của QC xuất hiện trên máy chiếu.
Jack nhìn và chỉ vào màn hình Đây là cô gái tôi muốn nói đến – rồi từ trên sân khấu cầm theo một bó hoa hồng, tiến về phía bạn em.
Tất cả mọi người đều vỗ tay, reo hò ầm ĩ.
QC đã rất bất ngờ, nhưng nó vẫn bình tĩnh và kịp trả lời “Xin lỗi, Jack.
Em chưa chuẩn bị cho điều này.
Cho em 1 tuần suy nghĩ nhé” – rồi bỏ chạy.
Hình ảnh duy nhất xuất hiện trong đầu nó lúc đó là anh.
Nó trả lời vậy vì không muốn Jack phải mất mặt.
Khi em đuổi kịp QC là lúc em thấy bạn em đã ngồi thụp xuống, ôm gối khóc.
Em biết nó đang nhớ anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...