Hương Tình Đầu


Anh đẹp trai hơn trong ảnh.

Anh nhìn thư sinh, cao tầm 1m7, không gầy cũng chẳng béo.

Anh để tóc hơi dài và rẽ ngôi 4 – 6.

Gương mặt góc cạnh, nhìn chín chắn hơn so với tuổi.

Có hai nét ở trên khuôn mặt của anh dễ làm người khác chú ý.

Đó là đôi mắt lạnh nghiêm nghị và đôi môi dày, đỏ như son.

Cô nhận ra điều này ngay từ khi nhìn vào những tấm hình anh gửi cho cô.

Nhưng, từ khoảng cách gần như thế này, cô mới cảm nhận hết được sự khác biệt đó.

Nhìn ổn và đàn ông là kết luận cuối cùng của cô dành cho vẻ bề ngoài của M.
Bất ngờ trước sự xuất hiện đường đột của anh.

Cả cô và QC đều bối rối vì những gì đang xảy ra không có trong kịch bản.

Trong khi cô vẫn còn chưa hoàn hồn thì sự bình tĩnh của QC đã giúp cô nàng lên tiếng.
– Tụi mình… là dân du lịch đi ngang qua đây.

Thấy lớp bạn tập thể dục vui quá nên ở lại nhìn chơi.

Cô quay sang thán phục sự nhanh trí của QC.

Trong khi cô đang run lập cập như tên trộm bị bắt quả tang và đang bị tra khảo thì QC đã kịp đưa ra câu trả lời theo cô là hợp tình hợp lí.

Nhưng, anh cũng không vừa.
– Sao không ra kia ngồi xem, mà lại chui vào góc này? Làm mình tưởng có ai đang theo dõi lớp mình chứ.

– gương mặt của anh vẫn lạnh như tiền.
– Tại… Tại ngoài kia đông người quá.

Tụi mình là con gái nên… ngại.

– QC đáp.
– Hình như các bạn sống ở nước ngoài? Nghe giọng hơi lơ lớ thì phải.

– anh thắc mắc.
– Ừ! Tụi mình ở Đ…
Thấy QC buột miệng, cô nhéo cô bé.

Hiểu ý của cô, QC sửa lại liền.
– À tụi mình ở Anh về VN chơi.
– Vậy à… Hình như bạn hơi ít nói? – anh ngập ngừng rồi quay sang nhìn cô.
Nghe anh hỏi tim cô muốn bắn ra ngoài.


Tay cô khẽ run.

Cô lắp bắp trả lời.
– Vâng… em… – Lần này đến lượt QC nhéo cô.

Định thần, lấy lại bình tĩnh, cô tiếp.
– Mình ngại nói chuyện với người lạ…
– Ngộ nhỉ… – anh mỉm cười, đuôi mắt nheo nheo.
– Em có điện thoại, chị ở lại nói chuyện với bạn này nhé.
QC tinh tế tìm cách rút để cô được nói chuyện riêng với anh.

Nói chưa dứt câu, cô bé đã kịp để lại cho cô cái nháy mắt đầy vẻ đắc chí.

Cô trợn tròn mắt bất ngờ và bặm môi lo lắng trước câu nói đường đột của đứa em.
– Để sau đi… – cô kéo tay QC, ánh mắt nài nỉ.
– Sáng giờ đi em quên gọi cho mẹ.

Em đi xíu rồi về thôi.

Chị ở đây xíu đi.

– QC lườm cô.
– À ừ… – cô liếc anh bối rối.

– Nhanh nhanh nhé…
– Vâng.

Cô buông tay QC ngậm ngùi.

Chỉ thiếu ít nước mắt với còi tàu nữa khung cảnh sẽ y hệt như cảnh chia tay trong bài hát tiễn bạn lên đường.

QC bước đi được vài bước quay lại thấy cô vẫn đứng ngó theo.

Cô bé lắc đầu, quay ngược lại, xoay vai cô về hướng anh, rồi mới chạy đi “làm nhiệm vụ”.

Anh nhìn cô ngạc nhiên pha lẫn vẻ thích thú.

Tay chân cô rụng rời khi không biết sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra.

Khi QC đi khuất thì cũng là lúc một mớ cảm xúc hỗn độn trong cô dâng trào.

Giây phút được gặp anh hôm nay, cô đã chờ đợi từ rất lâu.

Trước khi gặp, cô đã nghĩ ra hàng trăm, hàng nghìn điều muốn nói, vậy mà bây giờ khi giấc mơ thành hiện thực cô lại không biết nói gì, không biết phải bắt đầu như thế nào.

Từ nghĩ được đến nói được đã là một khoảng cách không nhỏ.

Từ nói được đến làm được lại thêm một khoảng cách vời vợi hơn.

Cô cảm thấy thật khó khăn khi loay hoay tìm cách bày tỏ những điều mình ấp ủ.


Gặp anh với tư cách của HN đã khó, huống hồ bây giờ cô đứng đây tư cách của một người hoàn toàn xa lạ…

Cô đưa mắt nhìn anh thì thấy anh đã chăm chú nhìn cô từ khi nào.

Cô vội vàng né tránh ánh mắt đấy.

Cúi mặt xuống đất, cô đan hai tay vào nhau bối rối.
– Bạn lúc nào cũng nhẹ nhàng và đáng yêu như chú mèo con thế này à? – anh lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
– Ừm… xưng anh đi.

Chắc em nhỏ tuổi hơn anh.

– cô bẽn lẽn trả lời.
– Vậy cũng được.

Sao bạn… à nhầm em không bỏ kính ra?”
– Em… em… không thích.
– Không sao.

Anh cũng không ép.

Anh tên M.

Em tên gì?
– Em… à ừm… tên N… à NH.

– cô nhanh trí đổi tên và lót của cô cho nhau.
– NH à…

Anh gật gù rồi đột nhiên lặng người như vừa nhận ra một điều gì đó thân quen trong cái tên mình vừa nghe.

Tim cô như bị ai đó bóp nghẹn trong khoảnh khắc lắng đọng.

Nó khẽ reo vui hân hoan khi nhận ra cái tên của cô vẫn còn ý nghĩa đặc biệt đối với người đang đứng trước mặt mình.

Trái tim nứt nẻ, khô cằn sau bao nhiêu tổn thương và nước mắt dường như đang lành lặn và hồi sinh như có một phép màu vừa xảy ra.

Cô tự hứa với lòng mình “chỉ cần trong câu trả lời của anh có tên của cô” là cô sẽ lấy hết can đảm ôm chầm lấy và kể mọi chuyện cho anh nghe.

Cô hồi hộp dõi theo phản ứng của anh.
– Mình có… – anh ngập ngừng.

Tim cô đập thình thịch.

Cô chăm chú nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

Anh đã quay mặt đi chỗ khác từ khi nào.

Cô nghe từ anh sự phân vân và giằng xé trong khoảng lặng anh để lại.


Cô tin anh đã cảm nhận được cái gì đó khác lạ từ cô, người đang trực tiếp nói chuyện với anh.

Chỉ cần bây giờ cô bỏ cặp kính ra, anh sẽ đọc được hết những gì cô đang cố gắng che giấu sau đôi mắt trong trẻo và man mác buồn của mình.

Nhưng cô không muốn, cô muốn anh phải đọc được những điều đấy bằng trái tim…
HM…
Tôi thấy cô gái tôi đang nói chuyện có cái gì đó giống em.

Tôi đã nhạy cảm hay bởi vì tôi đang quá nhớ em? Sau khi nghe QC nói “anh đừng làm điều gì để anh phải hối hận”, lòng tôi bỗng lập lòe một tia hy vọng lúc mờ lúc tỏ.

Nhưng không may cho cuộc tình của chúng tôi khi đúng vào thời điểm này, khi HN của tôi đang chờ một câu nói có tên của cô ấy, thì tôi lại đang có những suy nghĩ tiêu cực nhất về chuyện em còn hay không.

Tôi gần như buột miệng nói ra cái tên đã đeo đẳng tôi suốt thời gian dài.

Nhưng, cuối cùng tôi đã kìm lòng mình lại được.

Tôi không muốn xướng tên người tôi thương với một người hoàn toàn xa lạ… Nếu lúc đó, tôi “dễ dãi” với bản thân của mình hơn một chút, thì HN sẽ ôm chầm lấy tôi và câu chuyện này sẽ kết thúc với một cái kết có hậu.

Nhưng, nó lại xảy ra theo một diễn biến khác để cái kết mang nhiều ý nghĩa hơn.

Tôi không biết nên vui hay nên buồn… Tôi để cho các bạn tự cảm nhận…
– Tên… đẹp quá! – anh khen.
Sau đó, cô và anh hỏi qua hỏi lại dăm ba câu không liên quan lắm trước khi QC quay lại.

Tự nhiên cô thấy mừng vì sự xuất hiện của đứa em đã phá tan bầu không khí “căng như dây đàn” lúc này.
– Hai người nói chuyện gì mà em ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc thế này? – QC hỏi và chun mũi hít hít.
Cả cô và anh đều đứng bất động không biết trả lời thế nào.

QC quay sang nhìn anh “hỏi tội”.
– Bạn bắt nạt chị mình đúng không?
– Tại sao ấy không hỏi chị ấy câu đấy? – anh trả treo.
Cô bụm miệng cười.

QC ngớ người vì không nghĩ anh dám hỏi lại kiểu đấy.

Ngượng quá, QC quay sang cô chữa cháy.
– Chị… chị bắt nạt anh chàng này đúng không?
Cái dáng vẻ lóng ngóng và vụng về của QC khiến cả cô và anh buồn cười, nhưng cùng cố nhịn.

Cô thì mím chặt môi quay mặt sang chỗ khác, còn anh thì đưa tay lên trán ra điều đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng, lâu lâu QC thấy vai của cả hai lại khẽ rung.

Hiểu chuyện, cô bé giả lả.
– Muốn cười thì cứ cười.

Nhịn chi cho cực vậy?
Được “cho phép”, cả cô và anh đều cười phá lên.

Lúc đầu, QC phát bực vì sự phản ứng ngoài tưởng tượng.

Lúc sau, chờ mãi vẫn không thấy hai người kia chịu dừng, QC hai tay chống nạnh, chân dậm dậm xuống đất giận hờn.
– Làm gì mà cười hoàiiiii?
Lời QC nói như “đổ thêm dầu vào lửa”, càng làm cho anh và cô cười to hơn.

Cực chẳng đã, QC cũng đành bấm bụng cười theo…

Tiếng cười trong trẻo của anh và của đứa em họ đáng yêu ngấm vào hồn cô ngọt lịm.


Nhìn anh cười đỏ cả mặt, lòng cô trào dâng niềm hạnh phúc vô bờ.

Đó có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất từ khi cô quen anh…

Cô đưa mắt ngây ngất ngắm nhìn.

Ước gì thời gian dừng lại được để giây phút này sẽ kéo dài, kéo mãi…
Sau khi tất cả không thể cười thêm, anh quay sang hỏi QC.
– Mình biết tên của chị ấy rồi.

Còn ấy tên gì? – anh chuyển từ cách xưng “mình – bạn” sang “ấy”.
– Đây tên Quế Thúy.

– QC chọc anh.

Tay thì đặt lên ngực ra chiều rất tự hào về cái tên của mình.
Đưa tay lên cằm suy nghĩ mấy giây, anh xụi lơ.
– Nhà ấy có bán tạ không?
– Không.

Sao hỏi thế? – QC thắc mắc.
– Cái tên ấy nghe nặng quá.

Thanh sắc này chưa đi, thanh sắc khác đã lao đến rồi.
Cả cô và QC cùng bật cười.
– Bạn mình gọi rồi.

Mình phải đi đây.

Anh đưa tay chỉ về phía đám bạn rồi vẫy tay chào cô và QC.

QC mỉm cười chào lại, trong khi cô đứng im bất động chưa biết nên phản ứng như thế nào.

Thật lòng, cô không muốn anh đi, nhưng nếu anh ở lại cô cũng chẳng biết phải làm gì.

Cảm giác lần đầu tiên gặp người mình mong nó thật lạ.

Vừa muốn ở lại vừa muốn đi.

Vừa bồi hồi, xao xuyến, lại vừa có gì đó gượng gạo.

Cô tự hỏi mình rằng “nếu anh biết người con gái đang đứng trước mặt anh là HN thì anh sẽ phản ứng như thế nào?”.

Liệu anh sẽ có chung cảm giác với cô như lúc này không? Anh ở ngay trước mặt cô mà như xa nghìn dặm… Tất cả xảy ra đẹp đẽ như một giấc mơ.

Cô chưa dám đưa tay chạm mạnh vào giấc mơ đấy.

Có lẽ cô sợ rằng hình ảnh ngọt ngào của anh sẽ tựa như làn khói mơ màng… để khi đưa tay với đến, nó sẽ phai dần và tan mãi vào hư vô…

“Chỉ còn một chút nữa thôi.

Khi em quay lại đây vào 5 ngày tới, khi em biết chắc chắn rằng anh vẫn còn lưu giữ hình ảnh của em trong tim mình như ngày hôm nay, lúc em thấy anh ngập ngừng thế nào khi định gọi tên em, em sẽ tự tin đến trước mặt anh và nói rằng “HN của anh đã về để gặp anh đây”.

Em sẽ nắm thật chặt tay anh và không bao giờ buông ra.

Dù em không đủ dũng cả để nói cho anh nghe em đã nhớ anh đến nhường nào, thì anh hãy cứ tin dù có chuyện gì xảy ra, hình ảnh của anh sẽ vẫn được em giữ mãi cho đến tận cuối đời này, anh nhé…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui