Quê ngoại cô ở Huế, mảnh đất với một vẻ đẹp rất riêng.
“Ai đến Huế chẳng nơi nào có được, nét dịu dàng pha lẫn nét trầm tư”.
Vâng, ai đã từng đến Huế có lẽ sẽ nặng lòng với mảnh đất miền Trung này.
Giữa cái nắng nóng và gió lào khắc nghiệt của thiên nhiên, Huế vẫn mặc nhiên hiện lên như một vùng đất mộng mơ và êm dịu, như chính hình ảnh một người con gái thướt tha và dịu dàng ở mảnh đất mộng mơ này.
Nói về Huế, Lê Huy Tập đã có câu.
Nếu như chẳng có dòng Hương
Câu thơ xứ Huế nửa đường đánh rơi
Con gái Huế ngày xưa từng là hình mẫu lí tưởng làm vợ.
Tại sao lại có nhận định như vậy? Vì khi xưa mỗi khi nhắc đến con gái Huế, người ta thường liên tưởng đến một vẻ đẹp đằm thắm và đầy nữ tính.
Con gái Huế đảm đang và nổi tiếng chung thủy.
Tôi đặc biệt thích giọng con gái nơi này.
Nghe nhè nhẹ và cực kì dễ thương.
Phải thế mà có câu thơ nói rằng.
Học trò xứ Quảng ra thi
Thấy cô gái Huế chân đi không đành
Nét duyên dáng của con gái Huế ngày xưa còn chăng!?
Tôi về xứ Huế mưa sa… Em ơi Đồng Khánh đã là ngày xưa … Tôi về xứ Huế chiều mưa … Em ơi áo trắng bây giờ ở đâu
Mẹ của cô ngày xưa là con gái Huế truyền thống, chung thủy, đảm đang và rất sâu sắc.
Cô thừa hưởng ở mẹ sự nặng tình và nét đằm thắm của người con gái…
Ngày thứ 12 ở VN …
Thấy cô đang ngồi bần thần một mình, QC lên tiếng hỏi.
– Chị có muốn nghe về chuyện của M không?
– Em cứ nói đi.
– cô trả lời nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe.
– Con bé đó tên Hoài Anh.
Tính cách như thế nào thì em không biết, nhưng nghe bảo là xinh… không thua chị đâu.
– Đúng là đàn ông, thấy gái xinh là cứ quắn hết cả lên.
Ghét ! – cô đáp với cái giọng hờn dỗi.
– Em nói chuyện với anh ấy rồi.
Có một điều em nghĩ là mình nên cho chị biết.
– QC mỉm cười.
– Chị vẫn đang nghe này.
QC dừng một lúc rồi hắng giọng.
– M vẫn còn tình cảm với chị.
Nặng lòng đấy.
– Tại sao em biết.
– cô hỏi với ánh mắt nghi ngờ như sợ đứa em nói vậy với mục đích khiến cô vui lòng.
– Vì khi em bóng gió về chuyện chị vẫn còn, anh ấy thay đổi hẳn thái độ.
Em cảm thấy nếu chị chịu liên lạc lại mọi thứ sẽ quay lại quĩ đạo ban đầu.
– QC hồ hởi.
– Thật thế hay là do em đoán? – cô mím chặt môi hoài nghi và đưa ánh mắt về phía chân trời.
– Em đã nói với chị rồi còn gì.
Nếu anh ấy xứng đáng em sẽ tìm mọi cách nối lại tình cảm cho hai người.
Nếu không em sẽ cho anh ấy một bài học.
– QC nghiêm giọng lại tiếp.
– Em sẽ nói chuyện thêm với anh ấy và cho chị xem đoạn chat, được chứ?
Vẻ nghi ngờ dần biến mất trên gương mặt xinh đẹp của cô.
– Có thật không QC? Có thật là anh ấy vẫn còn tình cảm với chị không? – giọng cô dấy lên hy vọng.
– Em nói dối để làm gì? Chờ em nhen.
Tình cảm của hai người đẹp quá, em chẳng muốn nó đổ vỡ chút nào hết.
– QC cười tươi rói.
QC chưa bao giờ giấu cô điều gì.
Tính cách của QC cô hiểu.
QC thẳng thắn, nghĩ gì nói đó và không sợ mất lòng người khác.
Em không bao giờ giấu diếm cảm xúc của mình.
Một cô bé đầy cá tính, và sẵn sàng làm mọi thứ cho người mình yêu thương.
Cô mông lung nghĩ đến cuộc đối thoại giữa cô và QC.
Từ đáy lòng mình cô biết, cô mong mỏi gặp lại anh hơn bao giờ hết.
Khi bình tâm nghĩ lại chuyện anh và Hoài Anh, cô đã không trách anh.
Cô thấy mình hơi ích kỉ và cầu toàn trong tình yêu.
Ai mà chả mong muốn tình yêu mình có được phải thật sự chẵn tròn, nhưng đôi khi chính vì cái thử thách không đáng có, cô vô tình đẩy anh ra xa dần.
Cô quyết định sẽ cho anh và chính bản thân mình một cơ hội.
Nếu QC xác nhận được “anh vẫn còn nặng tình” thì cô sẽ quay lại.
Cô đã quyết định rồi.
Cô sẽ xem mọi chuyện là dĩ vãng.
Con người ta không quên quá khứ, nhưng cũng không nên sống với nó, đúng không?
Ngày thứ 15 ở VN …
Hôm nay và ngày mai, cô cùng mọi người ở ***, nơi anh sống.
Ngày kia sẽ đi Đà Lạt.
Sau đó, quay lại *** thêm 2 ngày.
Rồi cuối cùng lên lại Sài Gòn và bay về Đức.
Sau khi nói chuyện với QC về chuyện của anh, cô đã gọi điện cho Hân hỏi ý kiến và bạn cô cũng đồng ý với cách giải quyết của cô.
Cụ thể là nếu QC xác nhận được rằng “anh sẵn sàng bỏ lại tình cảm dành cho Hoài Anh để quay lại với cô”, thì cô sẽ chấp nhận.
Chuyện này xem như là “lỗi” của 2 người.
Cô sẵn sàng bỏ qua mọi thứ để làm lại từ đầu.
Mọi thứ khác có ý nghĩa gì khi mà điều quan trọng nhất là tình cảm cô dành cho anh vẫn còn quá nhiều, mặc dù nó có bị thui chột đôi chỗ trong mấy ngày qua.
Nhưng chính những vết thương lòng ấy lại đang được xoa dịu bởi ánh sáng hy vọng mà QC đem lại.
Nó như ngọn lửa âm ỉ, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc để được vỡ òa…
Khi cô nghe QC nói “M vẫn còn tình cảm với chị.
Nặng lòng đấy”, cô thấy trái tim mình như thắt lại.
Nó không thắt lại vì đau mà thắt lại vì sự nhói lên của một thứ cảm xúc mãnh liệt.
Những tưởng chuyện anh dành tình cảm cho người khác là dấu chấm hết cho tình yêu đẹp mà “xuýt buồn” của hai người, vậy mà bây giờ cảm giác hy vọng lại đang le lói trở lại.
Chưa thể gọi là mãnh liệt, nhưng đủ để nuôi dưỡng niềm tin.
Và, tình yêu cần hai thứ để tồn tại trong câu nói của anh “em thấy mặt trời đằng kia không? Sau khi nó biến mất sau rặng chân trời là lúc màn đêm sẽ buông xuống.
Ánh sáng là hy vọng.
Nếu không có ánh sáng, hy vọng sẽ không còn.
Tình yêu giống như một cây hoa đẹp.
Nếu không có mặt trời gieo hy vọng và nước gieo niềm tin, thì dù mạnh mẽ đến mấy nó cũng sẽ héo mòn”.
Bây giờ, cô đã có đủ cả niềm tin và hy vọng thì làm sao tim cô không thắt lại vì hạnh phúc cho được !?
Ngày thứ 15 ở VN …
Hôm nay và ngày mai, cô cùng mọi người ở ***, nơi anh sống.
Ngày kia sẽ đi Đà Lạt.
Sau đó, quay lại *** thêm 2 ngày.
Rồi cuối cùng lên lại Sài Gòn và bay về Đức.
Sau khi nói chuyện với QC về chuyện của anh, cô đã gọi điện cho Hân hỏi ý kiến và bạn cô cũng đồng ý với cách giải quyết của cô.
Cụ thể là nếu QC xác nhận được rằng “anh sẵn sàng bỏ lại tình cảm dành cho Hoài Anh để quay lại với cô”, thì cô sẽ chấp nhận.
Chuyện này xem như là “lỗi” của 2 người.
Cô sẵn sàng bỏ qua mọi thứ để làm lại từ đầu.
Mọi thứ khác có ý nghĩa gì khi mà điều quan trọng nhất là tình cảm cô dành cho anh vẫn còn quá nhiều, mặc dù nó có bị thui chột đôi chỗ trong mấy ngày qua.
Nhưng chính những vết thương lòng ấy lại đang được xoa dịu bởi ánh sáng hy vọng mà QC đem lại.
Nó như ngọn lửa âm ỉ, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc để được vỡ òa…
Khi cô nghe QC nói “M vẫn còn tình cảm với chị.
Nặng lòng đấy”, cô thấy trái tim mình như thắt lại.
Nó không thắt lại vì đau mà thắt lại vì sự nhói lên của một thứ cảm xúc mãnh liệt.
Những tưởng chuyện anh dành tình cảm cho người khác là dấu chấm hết cho tình yêu đẹp mà “xuýt buồn” của hai người, vậy mà bây giờ cảm giác hy vọng lại đang le lói trở lại.
Chưa thể gọi là mãnh liệt, nhưng đủ để nuôi dưỡng niềm tin.
Và, tình yêu cần hai thứ để tồn tại trong câu nói của anh “em thấy mặt trời đằng kia không? Sau khi nó biến mất sau rặng chân trời là lúc màn đêm sẽ buông xuống.
Ánh sáng là hy vọng.
Nếu không có ánh sáng, hy vọng sẽ không còn.
Tình yêu giống như một cây hoa đẹp.
Nếu không có mặt trời gieo hy vọng và nước gieo niềm tin, thì dù mạnh mẽ đến mấy nó cũng sẽ héo mòn”.
Bây giờ, cô đã có đủ cả niềm tin và hy vọng thì làm sao tim cô không thắt lại vì hạnh phúc cho được !?
Qua lời Nam, bạn trai của Hân, sáng nay lớp anh có tiết thể dục.
Bình thường tiết thể dục học ở trong sân trường, nhưng vì hôm nay về chạy ngắn mà sân trường lại hơi ngắn, nên lớp anh sẽ đi bộ ra một con đường vắng vẻ gần đó để học.
Xung quanh con đường đó có rất nhiều cây thân to, sum xuê, nên nếu nấp sau đó nhìn lén anh thì cũng chẳng lo bị phát hiện.
Cô quyết định đi làm “trinh thám” một lần.
Nghĩ đến chuyện nhìn thấy anh mà chân tay cô đã run lẩy bẩy, trống ngực đập liên hồi.
Cô lại tưởng tượng đến những cảnh gặp anh mà trước khi về Việt Nam cô đã từng đặt ra.
Bao nhiêu giận hờn tan biến.
Lòng cô tự nhiên thấy hồi hộp và phấn chấn lạ thường.
Thấy cô ngồi cười một mình, QC trêu:
– Chị làm gì mà ngồi cười một mình vậy?
– Đừng có trêu chị.
Đang hồi hộp gần chết đây.
– cô xấu hổ vì bị phát hiện ra.
– Mắc mớ gì mà hồi hộp.
– QC tiếp.
– Sáng nay được nhìn thấy anh ấy chứ làm sao!? – cô ngây thơ trả lời mà không biết QC đang chọc mình.
– Sao bảo là hết yêu rồi cơ mà.
– QC hấp háy mắt.
– Sắp hết.
Gặp xong mà thấy xí trai thì mới hết.
Còn xinh trai quá thì lại tiếp tục.
– cô cười ngặt nghẽo.
– Tưởng thế nào chứ thế đó, em cũng làm được.
– QC hùa vào rồi cười theo.
…
– Đi với chị ra chỗ M nha.
Lấp ló thôi.
Sau khi đi Đà Lạt về còn quay lại đây mà.
– cô năn nỉ.
– Lấp ló là như thế nào, em chả hiểu.
– QC giả khờ.
– Là đứng từ xa nhìn thôi.
Đợt sau, chị sẽ gặp tận mặt.
– Chị đi một mình đi, em đi theo làm gì.
– QC vẫn chưa chịu dừng.
– Thôi đi đi.
Chị hồi hộp muốn ngất đây này.
Gọi em đi cùng để có gì còn khênh chị về chứ.
– cô lè lưỡi, mặt đỏ bừng.
– Rồi, thì đi, haha.
Chị dễ thương quá điiiiiiii.
– QC ôm bụng cười.
– Ghét quá! Trêu chị hoài…
Nói điều, cô đuổi theo đứa em.
QC vừa chạy vừa la í ới.
Căn phòng rộn ràng tiếng cười…
Cô và QC bắt taxi đến chỗ cần đến.
Tấm hình mà ba cô gửi cho anh, được chụp vào lúc cô xấu xí nhất [tôi thì vẫn thấy xinh chán.
Sau này khi gặp em, tôi sẽ miêu tả kĩ hơn], cộng thêm tóc lúc đó để mái ngố khác hẳn kiểu tóc hơi xoăn bây giờ, nên giả sử có đối mặt với nhau thì cũng không dễ dàng để cho anh nghĩ là đó là cô.
Tránh trường hợp xấu nhất, hai chị em còn quyết định đeo thêm cặp kính mát, mà theo như lời QC thì “nhìn cho nó ngầu với huyền bí”.
QC chọn cho mình một phong cách khỏe khoắn với quần jeans và áo thun.
Về phần cô, cô chọn một cái váy dài trắng, nhìn đặc biệt nữ tính.
Chân đi dép xốp và tóc được buông thõng.
Nhìn cô xinh xắn và đáng yêu như một nàng công chúa.
Thấy cô, QC cũng phải reo lên.
– Ai mà xinh thế này.
– Làm gì mà xinh? – cô đỏ mặt vì lời khen của đứa em.
– Đi xem mặt người ta có khác hen.
– QC trêu.
– Chọc chị hoài.
– cô xụ mặt xuống.
– Chị ăn mặc như thế này, con trai không đổ ầm ầm mới lạ.
Dễ thương quá đi…
– Thôi! Đi nào! Đứng đó mà ba hoa chích chòe nữa.
– cô tỏ vẻ không quan tâm lời khen của QC, nhưng trong lòng thì háo hức muốn cho M nhìn thấy bộ dạng này lạ thường…
Từ khách sạn cô ở đến trường anh học không xa, nếu không muốn là khá gần.
Taxi đi khoảng 5 phút.
Không biết cô có ưu ái vì thành phố này là nơi anh sống hay không, mà khi đặt chân xuống, cô rất có cảm tình với nơi này.
Đường xá rộng rãi, sạch sẽ, khí hậu mát mẻ và con người thân thiện.
Nếu ở lâu và để ý kĩ thì nhìn có vẻ êm đềm và hơi buồn, không tấp nập và sầm uất như những thành phố lớn.
Nhưng, chính cái nét êm đềm và bình yên ấy lại là thứ cuốn hút nhất đối với khách du lịch.
Trước khi đến đây, cô tự cho mình cái quyền yêu quí những gì liên quan đến anh bởi lẽ… “bạn có thể yêu một thành phố mà bạn chưa từng đến, một ngôi nhà mà bạn chưa từng ở, một người mà bạn chưa từng gặp chỉ đơn giản vì đó là thành phố nơi người mà bạn yêu thương sinh ra, là ngôi nhà mà người bạn yêu thương ở và là người mà bạn yêu thương yêu thương”.
Khi đã chọn được địa điểm ưng ý, cả cô và QC đều háo hức.
Chờ được 5 phút, QC nóng ruột.
– Mấy giờ thì anh ấy ra đây hả chị.
– Theo tình báo là còn khoảng 5 phút nữa.
– cô trả lời, mắt vẫn không quên hướng về phía trường anh.
– Tại sao chị em mình không ra ngoài kia giả vờ làm dân du lịch cho rồi.
Nấp nấp sau cái cây nhìn như ăn trộm á.
– QC thắc mắc.
– Ra thì còn gọi gì là lấp ló nữa.
Mục đích của chuyến đi này là thị sát tình hình, đồng chí có hiểu tôi nói gì không? – cô làm cái mặt nghiêm.
– Yes, sir.
À nhầm.
Yes, madam chứ.
– QC để tay lên trán chào theo kiểu quân đội.
Cô phì cười vì hành động dễ thương của đứa em.
– Ế! Ế! Nấp ra sau này.
Có người ra kìa.
– cô giục rồi vội vã kéo tay đứa em ra đằng sau lưng mình khi thấy từ đằng xa một nhóm khoảng 30 người đang tiến về phía con đường, gần chỗ cây mà cô và QC đang nấp.
Đám người chia thành từng nhóm nhỏ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Thi thoảng lại vang lên tiếng cười giòn tan sau câu nói bông đùa của ai đấy.
Bầu trời trong vắt, không gợn bóng mây.
Ở trên cao, những hạt nắng như đang nhảy múa hòa nhịp chung vui cùng dàn đồng ca ríu rít của những chú chim.
Nào là chim sẻ đồng, sẻ bụi vàng, sẻ hung, nào là chim sẻ đầu đen, sẻ thông họng vàng, sẻ đầu xám, nào là chim sẻ mỏ to đầu đen, mỏ to cánh đốm, mỏ to lưng đỏ, … Lâu lâu, lại vang lên tiếng hát lảnh lót, trong trẻo của một bạn chim sơn ca, như muốn khẳng định cho lũ chim sẻ lau nhau kia biết “ai mới là ca sĩ chính ở chỗ này”.
Vậy mà, lũ sẻ loi nhoi, cứng đầu kia không chịu hiểu, cứ tưởng chú chim sơn ca nọ là lớp phó văn thể mĩ, đang bắt nhịp bài hát đón chào ngày mới như hồi tiểu học, chúng càng được thể tăng ga, ngoác mồm, rống hết cỡ để tạo nên một không khí thật vui tươi và rộn ràng.
Cô nghe lòng mình, bất giác, vui lây…
Sau khi để ý kĩ, cô nhìn thấy vài người, giống trong bức ảnh chụp cả lớp mà anh đã từng gửi, cô có thể khẳng định đây đúng là lớp của anh.
Mắt cô ráo hoảnh đi tìm một bóng hình thân thương…
Cuối cùng, cô cũng thấy anh.
Anh lững thững đi sau cùng với một người con gái, mà theo cô đoán thì đó là một trong hai chị bạn thân của anh, tên H.
Trống ngực cô gõ liên hồi khi đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh bằng da bằng thịt ngoài đời.
Anh vừa đi, vừa nói chuyện với đứa bạn mà không biết rằng có một người đang háo hức và thổn thức vì mình.
“Cười đi! Cười đi anh.
Em muốn thấy anh cười”, cô nhủ trong lòng.
Nhưng tuyệt nhiên, cô không thấy anh nhoẻn miệng lấy một lần.
Lúc này, QC đã bóng gió cho anh biết là cô vẫn còn.
Không lẽ nào nét trầm ngâm trên gương mặt của anh ít nhiều có liên quan đến cô, hay quả thực vẻ lạnh lùng đấy anh vẫn luôn mang bên mình!?
Đang mải mê dõi theo anh, cô giật mình khi thấy anh bất chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Nhanh như thoắt, cô nép mình vào phía trong.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực trong khoảnh khắc bất ngờ đấy.
– Hình như M nhìn thấy chị rồi.
– cô nói mà vẫn nghe trống ngực đập thình thịch.
– Để em thò đầu ra xem có phải không.
– QC ngây thơ.
– Thôi đừng! Lỡ bị phát hiện thì làm thế nào? – cô ngăn lại.
– Giờ chị tính sao?
– Chị cũng không biết nữa.
Hay là chị em mình rút thôi.
– cô làm cái mặt nửa muốn đi, nửa muốn nán lại.
– Rút sao được mà rút.
Em đã nhìn thấy gì đâu.
– QC thật thà.
– Sao nãy giờ không nhìn.
– cô đau khổ.
– Chị cứ thập thà thập thò làm em thấy mỗi tóc chị.
– QC phân trần.
– Giờ thế nào?
– Anh ấy tập thể dục kiểu gì mà chả không để ý.
Chờ lúc nữa rồi chị em mình lại ngắm tiếp.
– QC cười hì hì.
– Ờ nghe cũng có lý ha.
Giờ ngồi đây tán dóc.
Thi thoảng em ngó xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.
– Sao lại là em?
– Vì chị nhìn được rồi, còn em thì chưa.
– cô tỉnh queo.
Trước lí luận đơn giản mà hết sức thuyết phục của cô, QC đành chịu thua.
– Chị toàn bắt nạt em thôi.
– QC đưa tay bưng mặt giả bộ khóc.
– Chị hiền mà…
– Ghét! Chút nữa em ra em nói chuyện trực tiếp với anh í luôn.
– Cứ tự nhiên.
– cô cười thách thức, nhưng trong lòng hơi chột dạ vì QC thừa tự tin để làm chuyện đó.
Hình ảnh tự tin của đứa em trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nhu mì và kín đáo của cô.
– Và em sẽ nói có người đang theo dõi anh.
– QC bụm miệng cười ranh mãnh.
– Không đùa nhen… – cô chun mũi.
– Chị! Chị! Hình như anh ấy đang chạy kìa.
– QC lay lay tay cô rồi chỉ về phía có một tốp nam 4 người đang chạy.
Khoảng cách từ chỗ cô đứng đến chỗ QC chỉ tầm 30m, nên cô hoàn toàn có thể thấy rõ.
Đúng là anh.
Anh dẫn đầu từ lúc cô thấy cho đến lúc về đích.
– Chạy nhanh dữ.
– cô buột miệng trong khi mắt vẫn không rời anh nửa bước.
– Nhanh thật.
Đúng là dân chăm chơi thể thao có khác.
– QC đế thêm.
– Yêu mất rồi.
– mắt cô long lanh.
– Em tưởng chị yêu từ khi nào rồi chứ, haha.
– QC bình luận thêm về câu nói của cô.
Dù đang ở ngay trước mặt, nhưng cô không hiểu tại sao anh mang lại cho cô cảm xa xôi thế này.
Vì gương mặt lạnh lùng hay vì cô vẫn chưa sẵn sàng đón nhận lại hạnh phúc của mình? Hình ảnh của anh hiện lên vừa gần gũi, thân thương, vừa xa xăm, cách biệt.
Trong thâm tâm, cô thực sự muốn mình lao ngay đến phía anh mà ôm mà nắn cho thỏa những ngày mong nhớ.
Nhưng, sự chưa chắc chắn anh có còn tình cảm với mình không, cộng thêm bản tính rụt rè, kín đáo đã níu cô lại…
– QC! Có cách nào kéo anh ấy lại gần để chị em mình nhìn…
Chưa nói hết câu cô đã thấy, một lần nữa, anh quay sang hướng mắt về phía cô và QC đang đứng.
Theo phản xạ tự nhiên, cả cô và QC đều rụt đầu lại.
– M mà cứ nhìn kiểu đó chắc tim chị nhảy ra ngoài lúc nào không hay.
– cô vừa nói vừa nghe trống ngực đập loạn xạ.
– Hình như hai bạn tìm ai đó lớp mình.
– giọng con trai ấm áp vang lên.
Cả cô và QC cùng quay sang nhìn một lúc.
Là… anh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...