Ca mổ thứ hai thành công…
Hai tháng sau ca mổ do vẫn còn yếu cộng thêm việc bác sĩ đã dặn “không cho cô vận động mạnh, hay làm việc gì đó có thể gây chấn động mạnh đến cảm xúc”, nên ba cô đã quyết định không để cho cô dùng máy tính.
Cô đồng ý…
Sau hai tháng, khi sức khỏe của cô đã hoàn toàn bình phục, ba cô đến và báo cho cô một tin vui…
– E hèm… – ba cô giả bộ ho khi thấy cô đang nhìn mông lung ra cửa sổ.
– Hihi.
Gì vậy ba? Sao hôm nay nhìn ba vui quá vậy?
– Có vui bằng người sắp gặp người ta không? – ba cô chọc.
– Ba này! Đừng có chọc con… – cô đỏ mặt.
– Đang nghĩ gì đó? Nói ba nghe.
– ba nhìn cô ấm áp.
– Con đang nghĩ cách nào để nói chuyện lại với anh ấy…
– Ba không biết nó như thế nào, chứ nếu ba là nó chắc ba sẽ khó tin.
– Ý ba là sao?
– Ý ba là không hiểu con thử thách nó để làm gì.
– ba cô giải thích.
– Con… – cô ngập ngừng.
– Ba hiểu nhưng chưa chắc nó đã hiểu.
Con cũng có nỗi khổ tâm của mình nên ba đã không cản.
– ba cô đồng cảm.
– Vậy giờ con nên làm gì hả ba?
– Con nên gặp nó trực tiếp và giải thích cho nó hiểu…
– Gặp trực tiếp như thế nào ạ? – cô hỏi… chờ đợi…
– Ba đã sắp xếp được công việc rồi.
Hai tháng nữa nhà mình sẽ về VN.
Con sẽ đi gặp nó.
– Aaaaaaa ! Con yêu ba !!! – cô reo lên sung sướng rồi ghì cổ ba cô xuống, hôn chùn chụt vào má của ông.
… Đó là thời khắc cô nhìn thấy đôi cánh hy vọng của con chim hạnh phúc …
Hai tháng trước khi cô bay về VN…
Cô: Cốc cốc cốc…
Hân (H): Ai gọi đó.
Cô: Tôi là Nảm
H: Nảm là cái mế gì ?
Cô: Là Nam thêm hỏi
H: Thêm hỏi làm gì
Cô: Không hỏi thì nó ngang phè chứ còn
H: =)) Tên người yêu tao mà mày bóp méo vậy đó hả ?
Cô: Ai mà dám động đến người yêu của Hân Hân xinh đẹp
H: Muốn chết lắm rồi đấy !!!
Cô: Hihi
H: Hôm nay chắc là khỏe rồi đúng không?
Cô: ừ
H: Hôm mày… tao ăn không ngon, ngủ không yên đó, con khỉ
Cô: Người ta xinh thế này mà gọi người ta là con khỉ.
Ứ chịu !!!
H: Haha.
Nói chuyện với M mày có nói cái kiểu trẻ con này không?
Cô: Không như thế này mà hơn thế này !
H: Xạo
Cô: Thật.
Nói chuyện với M tao thấy thoải mái lắm kìa
H: Nói rõ lên xem nào
Cô: Được là mình, chẳng ngại ngùng gì
H: Thật á
Cô: Thật.
Nói chuyện có chiều sâu nhưng cũng dí dỏm phết.
Mày biết tao rồi.
Tao ghét mấy người nói chuyện nhạt nhẽo lắm
H: Tâng bốc quá đi
Cô: Hihi.
Tao nói thật.
Lọt vào mắt xanh của HN này đâu phải chuyện đơn giản :chớp chớp mắt:
H: Rồi rồi.
Anh cũng tốt mà chị cũng tốt.
Hai người đồng tình, gia đình đồng ý.
Vui chưa?
….
H: Hôm mày mổ tao lo lắm đó.
Biết không?
Cô: Biết chứ…
H: Mổ xong, ba mày gọi cho tao luôn
H: Tao mừng muốn khóc
Cô: Mọi chuyện qua rồi mà…
H: Ừ.
Cuối cùng thì khó khăn cũng qua
H: Ông trời cũng công bằng hén.
Giờ khỏe rồi, mày lại có thể nói chuyện lại với M
H: Mày định bắt đầu như thế nào?
Cô: Nói thật là tao chờ ngày này từ rất lâu rồi.
Gần một năm chứ chẳng ít ỏi gì.
Vậy mà bây giờ có cơ hội tao không biết phải bắt đầu bằng cách nào
H: Hơi đường đột nhỉ.
Cũng khó, không phải đơn giản…
Cô: Ba tao đã cho tao một cách
H: Cách gì?
Cô: Đến trước mặt anh ấy và giải thích tất cả
H: Trước mặt anh ấy?
Cô: Sao hôm nay mày chậm tiêu thế hả, con kia ?
Cô: Tao sẽ về VN.
2 tháng nữa !!!
H: Thật hảaaa
Cô: Hihi.
Thật.
Ba tao đã sắp xếp được công việc rồi.
Về chắc ở VN 3 tuần đó.
H: Wow wow wow… Có người sắp được gặp người thương nên quên tui rồi !
Cô: Tao sẽ về thăm mày đầu tiên
H: Hứa đó
Cô: Căn bản là thăm mày rồi thăm họ hàng ở đó trước mới tiện đường.
Chứ không cũng không làm thế
H: Trời ơi! Tui buồn quá đi! Bạn bè tui như thế đó.
Tui thì thương người ta hết mực.
Trong khi người ta thì bỏ rơi tui !!!!!!
Cô: :cười ngặt nghẽo:
Không quá khi nói rằng cô sinh ra đã có tất cả: sinh ra trong một gia đình giàu có, có một người cha tài giỏi, yêu cô, có một người mẹ đảm đang, sắc sảo, một ông anh rất chiều chuộng cô và gia đình thì hạnh phúc.
Chính vì thế rất nhiều đứa bạn ghen tị với cô, nên cô rất sợ bị lợi dụng và rất ít bạn.
Nhưng cuối cùng cô cũng tìm được Hân.
Hân là đứa bạn thân thiết và cũng là người cô thường gửi gắm tâm sự mình nhất.
Hân nhạy cảm và sâu sắc.
Có rất nhiều điều trong tính cách cô và Hân tương đồng, do đó cũng dễ hiểu vì sao Hân là người rất hiều cô.
Cô thấy mình may mắn.
Quả thật, cô không biết mình sẽ đối mặt với nhiều tử thách như thế nào nếu như không có lời khuyên từ Hân.
Hân là tri kỉ của cô… Không phải ai cũng có may mắn tìm một được người bạn như vậy.
Cô không thể liên lạc với anh vì bản thân cô không cho phép mình làm điều đấy.
Một lẽ nữa, tuy chưa từng gặp nhưng tình cảm cô dành cho anh là thật.
Tình cảm là thứ không thể giải thích, nó xuất phát từ cảm giác là nhiều.
Khi nghe tin không vui về sức khỏe của mình, cô tự hứa với bản thân là sẽ không quen ai, vì cô là người hiểu rõ bản thân mình nhất.
Cô chẳng thua kém ai, nhưng với hoàn cảnh khó khăn đó bản thân cô không cho phép mình gieo hy vọng cho người khác… Mọi chuyện cứ xảy ra xa cho đến khi trái tim không còn chịu nghe lời.
Cô nhận ra mình thích.
Cô buông xuôi…
Cô chỉ biết cứ yêu hết lòng đi đã.
Chính vì cái yêu hết lòng đấy nên cô càng không muốn làm anh đau lòng.
Nói chuyện lại với anh thì khó gì, chỉ cần một cái click chuột.
Nhưng, cô không muốn cái “hậu quả” đằng sau đó gây ảnh hưởng đến tương lai của anh…
Từ hôm nghe ba báo tin vui, cô đã rất háo hức.
Gần một năm trời cô nén chặt nỗi nhớ thênh thang dành cho anh.
Qua lời Nam, bạn của Hân, cô vẫn cập nhật mọi tin tức từ anh.
Chỉ có một điều, anh vẫn không hề hay biết mối tình đầu của anh sẽ dành cho anh một bất ngờ mà dù có trí tưởng tượng phong phú đến mấy, anh cũng sẽ không thể nào nghĩ đến.
Ai mà nghĩ được, một người “không còn” bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, lại tự xưng là mối tình đầu của mình cơ chứ.
Nó giống một giấc chiêm bao hơn.
Cô đã chuẩn bị quà cho anh rồi, một cái khăn quàng cổ do chính tay cô đan.
Mặc dù gia đình khá giả, hoàn toàn có khả năng thuê người giúp việc.
Vì mẹ cô rất có ý thức đến chuyện dạy dỗ con gái, nên cô cũng được mẹ đào tạo cho mấy cái việc nữ công gia chánh, nhưng đan khăn thì chưa.
Nó khó hơn cô tưởng tượng nhiều.
Nhưng, tưởng tượng đến khuôn mặt hạnh phúc của anh khi được cô choàng cái khăn do chính cô làm lại khiến cô quyết tâm hơn.
Chiếc khăn cuối cùng cũng được đan xong… nhìn không đẹp.
Nhưng không sao, món quà tự làm bao giờ cũng đầy ý nghĩa …
…
Cô lơ đãng nghĩ đến ngày gặp anh…
“Không biết lúc đó mặt anh sẽ như thế nào nhỉ?”
“Không biết anh có dám ôm chầm lấy mình không?”
“Anh mà không dám là mình sẽ chủ động…”
“Không biết anh có shock quá mà ngất không? Cũng may mà anh thư sinh chứ nếu mà nặng quá, đỡ anh không khéo mình cũng kềnh ra mất”
Cô tủm tỉm cười vì suy nghĩ dễ thương đấy.
“Rồi lỡ anh tưởng mình bịp bợp mà chạy đi thì sao? Chẳng lẽ mình lại đuổi theo kéo anh lại… như thế có nữ tính không”
“Lỡ nghe xong chuyện mình kể, anh ôm chầm lấy mình… rồi… rồi… hờ ôn mình thì mình làm thế nào?”
Cô che mặt, lắc đầu quầy quậy xấu hổ.
…
Cô đặt hết tình huống này đến tình huống khác, rồi tự mình tìm ra cách giải quyết.
Đúng là khi đang yêu con người ta hay “bất bình thường”.
Nhìn cô mơ mơ màng màng thi thoảng lại có hành động khó hiểu, mẹ cô lại lắc đầu.
Nhưng bà hiểu, vì khi yêu ai cũng ở trên mây như thế này, nhất là khi công chúa bé bỏng của bà đang ở cái tuổi mơ mộng nhất….
Còn một tuần nữa là cô bay về Việt Nam
Hân (H): Chuẩn bị về đến đâu rồi?
Cô: Sắp xong hết rồi
H: Nhanh ghê hen, còn có một tuần nữa là cục cưng của tao đã có mặt ở VN rồi
Cô: Mong không?
H: Cũng thường thôi à
Cô: Vậy tao về gặp người ta trước rồi quay lại gặp mày sau nhen
H: Thoải máiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Cô: Sao chữ mái kéo dài thế kia :mắt chớp chớp:
H: Để cái icon nhìn phát ghét
Cô: Hihi, cố tình trêu Hân Hân mà
…
H: Đã chuẩn bị quà cho M chưa ?
Cô: Rồi
H: Mày tặng gì ?
Cô: Tao đan cái khăn
H: Lãng mạn vậy!
Cô: Chuyện, HN mờ
H: Còn tặng tao cái gì?
Cô: Bí mật, hihi, về nhà rồi biết
H: Mày về lúc mấy giờ
Cô: Đến nơi chắc là phải 11h đêm đó
H: Trước khi bay rồi về đến nơi phải gọi điện cho tao ngay, nghe chưa ?
Cô: Biết rồi, làm sao mà quên mày được
H: Đi với ba mẹ thôi à, con ai nữa không?
Cô: À, có QC nữa.
Chắc hai ba hôm nữa QC đến đây rồi đi cùng nhà tao về VN chơi
Cô: Chắc ba tao sợ đi một mình buồn, với lại lâu lắm QC cũng chưa về thăm quê nên ba tao xin nhà QC cho về chung luôn.
H: Lâu lắm tao cũng chưa gặp nó.
Nó dạo này thế nào
Cô: QC sang chỗ tao chơi suốt.
Dạo này xinh lên nhiều lắm.
Vẫn cá tính nhưng mà chín chắn hơn.
Nhìn nó bây giờ con trai có mà đổ ầm ầm.
Da trắng hồng, mũi cao, mặt lạnh, hic hic
H: Kiểu này HN nhà mình mất ngôi hoa hậu trong họ cũng nên, haha
Cô: Mất rồi ấy chứ.
QC cao 1m66, trong khi tao có 63 thôi.
Nhìn khỏe khoắn.
Tao chỉ được cái mặt thôi chứ mấy thứ khác thì … thua
H: Sao tự ti thế này.
HN tự tin hàng ngày của tôi đâu rồi ?
Cô: Giờ ổn rồi, giờ tao sẽ chạy bộ lại.
Ốm xong thử chạy một chút mà đã thở muốn chết…
…
Cô: M dạo này thế nào rồi?
H: M hả? Chắc vẫn bình thường…
Cô: Sao ngập ngừng vậy? Có chuyện gì hả?
H: Không, có gì đâu
Cô: Vậy được rồi.
Tao háo hức ngày gặp M quá !
H: Ừm.
Chờ đợi lâu thế còn gì…
Ngày cô về VN…
Vừa cùng ba mẹ và QC bước ra khỏi cửa ga đến, cô đã thấy Hân chờ sẵn, mặc dù lúc đó đã gần 12h giờ.
Trời lạnh căm, sương mù dày đặc.
Không kịp nghĩ, cô chạy ngay đến chỗ Hân đang chờ.
Hân thấy cô nhảy cẫng lên như một đứa trẻ con khi thấy mẹ mua cho mình món đồ chơi bao lâu nay thèm muốn.
Cô chạy đến véo cái mũi đang đỏ ửng lên vì lạnh của Hân.
– Muộn rồi, sao còn ra đây làm gì? – cô nói với cái giọng vừa thương vừa giận.
– Nay thứ 7, mai chủ nhật mà.
Với lại nhớ mày quá ! – Hân vừa cười vừa để hai tay mình nắm hai tay cô.
– Xoay một vòng tao xem nào.
Hân buông hai tay cô, ra lệnh.
Cô làm theo lời Hân.
May mà giờ này ít người chứ không chắc cô độn thổ vì xấu hổ mất.
– Không sứt mẻ miếng nào.
Trắng hơn, xinh hơn.
Đi nước ngoài về có khác, ghen tỵ quá đi nha.
– Thôi đừng có trêu tao…
Đúng lúc đó, ba mẹ cô và QC cũng vừa bước đến.
– Con chào cô chú.
– Hân nhanh nhảu.
– QC đây hả.
Nhìn không nhận ra luôn.
Xinh hơn, cao hơn, hic.
Ai cũng xinh đẹp lên, có mỗi mình mình là càng ngày càng xí đi.
– nghe đến thế ai cũng bật cười.
Giờ cô mới có dịp nhìn kĩ Hân.
Hơn một năm không gặp, nhìn Hân không khác nhiều lắm.
Có chăng nhìn đằm thắm và nữ tính hơn.
Thật ra, cô không bất ngờ lắm chuyện Hân đến sân bay để đón cô.
Ngay từ khi Hân hỏi giờ cô đến VN là cô đã đoán được.
Chắc kiếp trước cô tu nên kiếp này mới gặp được đứa bạn thân tốt như Hân.
Cô muốn tình bạn này kéo dài mãi…
Ngày thứ 6 ở VN…
Hôm nay, cô dành nguyên ngày cho Hân.
Ngày kia, cô sẽ bay vào Huế thăm quê ngoại.
Sau đó 5 ngày cô sẽ đến VT để gặp anh…
Hồi ở nhà, còn đi học chung, cô và Hân cứ rảnh rỗi lại rủ nhau đến một nơi có tên gọi “Trà Hoa Quán”.
Cô thích chỗ này vì nó có không gian yên tĩnh, tạo cho khách có cảm giác thư thái và dễ chịu.
Quán được sơn bằng những gam màu dịu nhẹ, tạo cảm giác ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè.
Bên cạnh đó, những chiếc bình hoa độc đáo vừa mang trong mình vẻ dân dã, vừa mang trong mình vẻ sang trọng được chủ quán kì công chọn lựa nhằm mang lại một không gian thật sự khác biệt nơi này.
Cô và Hân qui ước đây nơi “hẹn hò” của hai đứa, vì cả hai đều không thích những nơi huyên náo, xô bồ.
Trời đang đông, rét tê tái.
Ngồi trong quán vẫn còn run.
– Lạnh thật đấy.
– cô xuýt xoa.
– Ừ.
– Lâu lắm rồi tao mới lại được hít hà không khí mùa đông ở VN thế này.
– Bên kia có mùa đông mà.
Bộ nó khác mùa đông ở đây à.
– Hân thắc mắc.
– Cũng lạnh, nhưng mà không có buốt vì gió mùa như ở mình.
Nhà bên Đức người ta xây kĩ lắm, nên vào trong nhà là ấm chứ không như ở VN.
Cái nữa, dù gì bên kia cũng là đất khách quê người, làm sao mà nhiều tình cảm như ở đây được chứ.
– Hì.
Anh, à nhầm chị chứ, đi chị nhớ quê nhà có khác.
– Hân trêu.
– Buồn gì đâu.
Nói thật, tao chỉ muốn nhà mình bớt giàu đi một chút, mà cả nhà tao được sống ở đây, tao thấy hạnh phúc hơn.
– cô trầm ngâm.
– Nhà giàu cũng khóc hen.
– Ừ.
Cái lắc tay tao tặng đâu?
– Đây, của nàng đây.
– nói rồi Hân vén tay áo lên cho cô nhìn thấy.
– Nàng tặng ai mà dám không đeo.
– Hihi, ngoan thế !
…
– Mấy hôm nữa là tao được gặp M rồi.
Hồi hộp quá.
Không biết lúc đó tao phải nói gì nữa đây.
Mày nghĩ tao phải bắt đầu như thế nào hả Hân.
– cô quay sang nhìn đứa bạn thân.
– À ừm…
Cô hơi giật mình khi Hân không biểu lộ cảm xúc chung vui với cô như bình thường.
Thấy cô quay sang cùng với gương mặt hí hửng, chờ đợi, Hân vội tránh ánh mắt đấy…
– Có chuyện gì với M, phải không? – cô dò hỏi.
– … Không có gì đâu.
– Hân trả lời, không dám nhìn vào đôi mắt của cô.
– Thái độ của mày lạ lắm.
Mày không phải là đứa giỏi che giấu cảm xúc.
Tao biết có chuyện.
Nói tao nghe đi… – cô nói với cái giọng van nài nửa đùa nửa lo.
Tự dưng trong lòng cô, cảm giác bất an bắt đầu xâm tỏa.
– … – Hân nhìn chỗ khác vẫn giữ im lặng.
Hình như, Hân mong muốn kéo dài hạnh phúc của bạn mình phút nào hay phút đấy.
– Nói đi Hân, làm ơn… Mày đang giết tao đấy, mày biết không?
Nhìn ánh mắt van lơi của cô, biết là không thể giấu.
Hân chậm chạp cất tiếng…
– Những gì tao nói không sai HN ạ.
Đàn ông, con trai người ta không có yêu hết lòng như con gái tụi mình đâu…
– Đừng bảo tao là M có người khác rồi nhé… – cô hỏi mà lòng nặng trịch…
Cô nhìn Hân và chờ đợi một tiếng “tao đang đùa” từ đứa bạn thân.
Tim cô khẽ nhói khi cô hiểu rằng Hân không phải là người thích đùa những chuyện thiêng liêng thế này… Hy vọng mong manh quá… Nhưng, cô vẫn muốn níu kéo một ít niềm tin vẫn còn đang leo lắt sót lại.
Bao nhiêu nước mắt, nhớ mong, tình cảm của cô không thể trôi xuống sông xuống biển dễ dàng như thế này được…
– Trả lời tao đi, Hân! Nói với tao là tao đang nghĩ sai đi… – giọng cô khẩn khoản.
Cô lay hai vai Hân.
Khi cô kéo được mặt đứa bạn sang đối diện với mình… cô thấy mắt Hân đã hoe đỏ từ khi nào…
Cô thấy trái tim mình vỡ vụn … Cô bật khóc… tức tưởi …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...