Sau hôm nói chuyện với em, tình cảm dành cho em lại ùa về trong tôi… nguyên vẹn và ngọt ngào như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi đã quên hẳn sự có mặt của Hoài Anh.
Tôi đã nói rõ tình cảm của mình dành cho Hoài Anh cho em biết, vì tôi không muốn giấu.
Vả lại giấu cũng chẳng để làm gì khi điều quan trong nhất tôi đã nói với em, đó là “khoảnh khắc mọi hình ảnh của Hoài Anh đều được thay thế bởi em, khi anh nghe QC nói lên sự thật”.
Tôi đã tỏ lòng mình.
Sự thật là trái tim tôi chỉ đủ sức chứa hình bóng của một người, là em, HN của tôi.
Qua đủ nhiều thăng trầm, tôi đã nhận ra với tôi, em thật sự quan trọng và tôi luôn luôn trân trọng những giây phút được nói chuyện cùng em… Tôi định nghĩa thứ cảm xúc đó là hạnh phúc.
Dung dị, mộc mạc, nhưng tràn yêu thương…
Nhưng ở đời mấy ai học được chữ ngờ…
Giá như … Vâng lại là chữ giá như.
Giá như không có bức thư một tuần sau tôi nhận được, có lẽ tôi đã nghĩ mình là người may mắn nhất… Ai cũng có một cảm giác đáng sợ.
Với tôi đó là bị lừa dối.
Bị lừa dối như thế nào thì hãy đọc lá thư này của QC đi, bạn sẽ hiểu…
“Anh M !!!
Có lẽ em viết mail sẽ tiện hơn cho những gì em sắp nói với anh.
Sau bao nhiêu chuyện đã qua, cuối cùng anh cũng đã quay về với HN, em rất vui.
Anh à, những gì em nói với anh khi anh chat với em lúc còn ở Đà Lạt đều là sự thật.
Em xin lỗi, em đã định chấm dứt mọi chuyện ở đó nhưng hôm sau, anh đã nghĩ rằng HN trêu anh, và em lại lao vào chuyện này.
Xin lỗi vì tất cả, nhưng những gì em nói với anh đều là sự thật trừ hai việc: chị N đã mãi mãi không còn nữa và người đang chat với anh vẫn là em, QC.
Em biết giờ anh đang buồn vì anh đang muốn quay lại với chị N và anh vẫn luôn mong chị em còn sống.
Anh cũng đang căm giận, phẫn nộ về em.
Anh yên tâm, sẽ không bao giờ anh phải gặp lại em đâu.
Anh cứ việc giận, cứ việc ghét, em biết em đã sai nhưng đâm lao phải theo lao.
Đáng lẽ em nên nghe lời khuyên của Hân khi em nói với nó em sẽ cho nó biết anh thực sự là ai.
Có lẽ đó cũng là lí do mà chị N rất yêu quý Hân là vậy, và thường xuyên tâm sự với nó tất cả mọi chuyện chứ không phải là em.
Chị N không còn nữa, điều đó đã làm thay đổi ít nhiều cuộc sống của ba chàng trai: anh Phong, anh trai em và anh.
Khi em đọc cái mail anh Phong gửi cho chị N, em mới biết anh trai mình [ ba QC có con riêng là anh trai của QC bây giờ, nên HN và anh trai QC không có quan hệ huyết thống ] đã yêu chị N.
Mỗi người trong các anh đều có những thay đổi khác nhau.
Anh Phong thì đau khổ đến tuyệt vọng vì anh ấy vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chị N.
Em đã nhìn thấy những giọt nước mắt của người con trai đó, những giọt nước mắt cay đắng.
Còn anh trai em, anh í yêu chị N, giờ em đã hiểu tại sao anh trai lại thay đổi.
Sang Pháp, anh ấy đi chơi và sẵn sàng hôn bất cứ đứa con gái nào thích anh ấy, nhưng anh ấy chẳng chọn ai trong số đó.
Anh ấy lạnh lùng với tất cả mọi người và lấy máy tính làm bạn.
Còn anh, trong mắt em, anh là người lựa chọn một tình cảm mới để quên đi những gì bất hạnh đã xảy ra với bạn gái của mình.
Dù sao, chỉ cần trái tim anh có chị N, vậy là đủ.
Câu chuyện tình này em những tưởng chỉ có ở trong phim vậy mà lại xảy ra với chính gia đình em.
Chị N xinh lắm anh ạ.
Ngoài đời chị ấy còn xinh hơn cả tấm ảnh ba chị ấy đã gửi cho anh.
Chị N không còn nữa, ai cũng buồn.
Hôm 2/5 là ngày giỗ 100 ngày của chị N, ba mẹ chị N đã về VN, bạn bè và tất cả mọi người đều đã đến chia buồn.
Có lẽ chỉ khi em bé trong bụng chị Reggina [chị dâu của HN] chào đời mới có thể xóa tan đi cái không khí ảm đạm trong cái gia đình này.
30/8 là sinh nhật chị N, có lẽ lúc đó chị Reggina đã sinh em bé.
Đứa bé gái đó đã được đặt tên rồi, cái tên do chính chị N đặt, Nguyễn HNM [chữ H và M lấy từ tên tôi HM, chữ N là tên em].
Cái tên đẹp phải không anh và nó cũng đủ nói lên tất cả rồi…
Khi anh đọc cái mail này thì em và ba mẹ chị N cũng đã lên đường về Đức.
Có lẽ anh nói đúng, em chẳng biết yêu là gì, em cũng sẽ chưa yêu ai cả, yêu rồi phải đau khổ như những người em đã gặp thì khổ lắm.
Chào anh.”
Đọc lá thư QC gửi xong, tôi cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Bao nhiêu chờ mong, khắc khoải bấy lâu nay tôi dành cho em bỗng dưng vụt tắt.
Không le lói, không nhạt dần mà chúng như những cánh đom đóm đang lập lòe kiêu hãnh thì tắt ngúm khi phải bay qua bão cát sương mờ.
Thay vào đó là cảm giác chán nản vì đánh mất niềm tin.
Tôi có cảm giác mình như một đứa con nít, người ta nói gì cũng nghe, cũng tin.
Trách ai bây giờ? Hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng thênh thang…
Giận, căm phẫn QC ư? Sao không? QC dám đùa giỡn với tình cảm thiêng liêng tôi dành cho em.
Tôi cảm thấy mình như một quả bóng để người ta thích tung là tung, thích hứng là hứng.
Một tuần sống trong hạnh phúc để rồi bây giờ tôi lại bị kéo xuống mặt đất một cách tàn nhẫn.
Buồn và thất vọng thật… Nhưng đau khổ và tuyệt vọng thì không.
Vì nó như cảm giác bạn biết mình đã mất đi một chiếc xe đạp, rồi có người báo với bạn đã tìm được nó.
Đến nơi chưa kịp vui mừng, bạn nhận ra đó không phải chiếc xe đạp của mình.
Chỉ hụt hẫng chứ không thể buồn hơn, đúng không? Bởi vì nỗi buồn khi tôi nhận thư từ ba em là cực hạn rồi…
Vậy mà không hiểu sao, tôi vẫn tin người nói chuyện với tôi lúc ở Đà Lạt là HN của tôi, dù rằng rất mơ hồ …
…
HN của tôi vẫn còn… Sự thật đấy sau này tôi mới được biết.
Cụ thể là sau khi có một biến cố lớn xảy ra.
Biến cố là gì? Sau đó tình cảm của hai chúng tôi sẽ tiến triển như thế nào? Tại sao HN lại không thể liên lạc với tôi? Tại sao QC lại gửi cho tôi một lá thư đầy nước mắt như thế? Tôi xin được phép từ từ giải thích…
Trước khi bắt đầu tôi chỉ muốn nói một điều mà tôi đã học được… Cuộc sống nhiều khi không như những gì chúng ta nhìn hay nghe thấy.
Nếu không biết rõ thì đừng bao giờ đưa ra phán xét, vì điều đó có thể làm tổn thương người khác…
Quay trở lại mốc thời gian trước khi ca mổ quan trọng diễn ra…
Trước ngày bước vào cuộc chiến sinh tử, cô bắt ba hứa sẽ viết một lá thư cho anh nói rằng cô không qua khỏi cho dù sự thật có thể ngược lại.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều… Nếu cô không qua thì cũng chẳng sao, ba cô đã nói đúng sự thật.
Còn nếu cô và anh có duyên thì bức thư xem như là một thử thách và cô muốn nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của anh khi cô “từ cõi chết trở về”.
Ban đầu, cô chỉ định thử thách tình cảm của anh trong vòng 4 tháng.
Cô nghĩ chừng đó thời gian là đủ hiểu rõ lòng anh cũng như khiến sức khỏe cô bình phục hoàn toàn.
Cô thừa thông mình để hiểu rằng mình không có quyền bắt anh phải chờ đợi một người “không còn” lâu hơn thế.
Cô không phải là một người ích kỉ, nhưng cô cần một bài kiểm tra nho nhỏ cho tình yêu của cô và anh.
Và 4 tháng là khoảng thời gian chấp nhận được.
Ca mổ của cô thành công ngoài mong đợi.
Ngay khi tỉnh dậy, cô đã không thể kìm được những giọt nước mắt.
Cô thấy rất nhiều người đứng bên cạnh.
Biết là không thể, nhưng mắt cô vẫn dáo dác xung quanh tìm một hình bóng.
Rồi lòng bỗng trùng xuống, cô chợt nhận ra, chính cô đã bắt ba báo cho anh là cô không còn.
Ừm, đành chấp nhận thực tại vậy.
Cô tự dằn lòng “mình muốn biết tình cảm của anh thật sự thế nào”.
Và cô nhờ thời gian đưa ra câu trả lời …
Trong khoảng thời gian thử thách, không ngày nào cô không lôi ảnh của anh ra ngắm nghía.
Anh nhìn ổn chứ không thuộc dạng khiến con gái phải rên lên như một vài vệ tinh vẫn theo đuổi cô.
Vậy mà chẳng hiều sao anh cuốn hút cô đến thế.
Có lẽ tại tính cách sắp “ghi sổ đỏ” và ý thức về sự nghiệp rất rõ ràng ở anh.
Dù giàu trí tưởng tượng đến mấy, cô cũng không thể ngờ được trong thời gian này nỗi nhớ anh lại cồn cào đến nhường vậy.
Rất nhiều lần cô định vứt bỏ cái sĩ diện, cái thử thách vớ vẩn của mình và buông xuôi theo lời trái tim mách bảo.
Vậy mà cuối cùng cô vẫn ghìm lòng mình lại được…
Gió lành lạnh trên khung cửa nhỏ… Em dang tay đón gió vào lòng… Gió khẽ hỏi con tim thổn thức… Nhớ ai, sao mắt vương lệ sầu… Em nhờ gió gửi anh thương nhớ… Nỗi nhớ nào cồn cào cháy bỏng… Tình yêu nào thấu tận trời mây…
Cô vẫn nói chuyện với Hân, nhưng cô đã rất cẩn thận dặn Hân là không được nói cho ai biết.
Cô và Hân vẫn giữ liên lạc và qua Hân cô cũng biết thêm thông tin về anh từ Nam, bạn trai Hân.
Theo lời Hân thì sau khi nghe tin sét đánh, anh đã buồn rất nhiều, cô thương mà chẳng biết làm gì… Rồi đến một lần, Hân gặp cô…
Hân (H): Cưng, hôm nay khỏe hơn nhiều không?
Cô: Có.
Tao sắp bình phục rồi, Hân ạ.
Hihi
H: Còn một tháng thử thách nữa hen
Cô: Ừ, còn một tháng nữa
H: Hồi hộp không?
Cô: Sao không? Trời ơiiiiiiii !!!
H: Ai bảo nhiễu sự, thích thử thách cơ
Cô: Hihi, lại trêu tao hả? Không thử thách sao mà biết tình cảm của M là thế nào
H: Tao thấy mày hơi nhẫn tâm đó, N ạ
Cô: …
H: Mày thì không sao, nhưng ông M thì buồn đến chết kia kìa
Cô: Biết làm sao bây giờ.
Tao làm sao mà không sao được …
H: Tính mày thì tao còn lạ gì.
Cầu toàn bỏ xừ ra
Cô: Tao nhớ anh ấy muốn chết, mày là bạn thân của tao chẳng lẽ mày không biết điều đó
H: Biết sao không.
Nhưng tự mày làm khổ mày thôi
Cô: Nhiều lúc chỉ muốn hét lên cho anh ấy nghe tao vẫn còn mà tao không làm được.
Tao gan lì hơn tao nghĩ
H: Rõ hâm !
Cô: Để anh ấy chờ tí thì có chết ai.
Với lại giờ tao tự nhiên nhảy ùa vào nói chuyện chắc anh ấy shock mà ngất mất.
Hihi
H: Sau này nhảy vào thì không ngất đấy ?
Cô: Có, nhưng ngất nhẹ hơn, tại tâm lí đã vững hơn rồi
H: Lí với chả luận.
Mày là đứa cứng đầu nhất mà tao từng biết.
Toàn ôm cái khổ vào bản thân thôi.
…
Cô: Nay không đi học hay sao mà lại lên mạng nói chuyện với tao thế này
H: Báo cho mày một tin vui với mày nhưng tin buồn với tao
Cô: Nói đi
H: Có kết quả thi học sinh giỏi quốc gia của hai chàng rồi
H: Nam của tao được khuyến khích.
Còn hot boy của mày giải ba, điểm cao nhất tỉnh.
H: Tuyển thẳng đại học rồi.
Giờ lo cày anh văn để đi du học thôi.
Sướng nhé !
Cô: Aaaaaaa
H: Bất ngờ không?
Cô: Thường thôi !
H: Thôi cô đừng có giả bộ.
Chắc lại đang cười không ngậm miệng lại được chứ gì?
Cô: Giỏi thế trời.
Yêu là đúng rồi.
Không có gì phải lăn tăn… Aaaaaaa
H: Báo tin cho mày vui.
Giờ tao out đây
Cô: Cảm ơn nhé.
Thơm cái :*
H: Nhiễu sự.
Giữ gìn sức khỏe đấy.
Ráng về sớm gặp tao.
Nhớ lắm rồi.
Cô: Đang mong ngày đó đây…
Cô sướng run người trong niềm hân hoan vô bờ khi nghe Hân báo tin.
Cô không biết mình vui vì cái gì, lẽ nào niềm vui của anh cũng là niềm vui của cô!? Cô chỉ biết thứ cảm xúc đó trào dâng một cách hoàn toàn tự nhiên.
Nó từ từ lan tỏa… Cô ngất ngây , ngập tràn trong men say chiến thắng của anh.
Anh đã không biết đây là món quà ý nghĩa nhất cô nhận được từ anh.
Cô tự hào về anh quá! Cô vẫn biết anh giỏi mà không ngờ anh giỏi đến mức này.
Hèn gì con gái nó ngưỡng mộ cũng phải thôi…
Đang vui bất giác lòng trong đầu cô lại nhói lên một câu hỏi “không biết khi anh nghe tin đấy, anh có nghĩ đến em không… Một tháng nữa thôi, em sẽ quay lại.
Và lần này em sẽ nắm thật chặt tay anh… ” Cô mỉm cười khi nghĩ đến điều hạnh phúc muộn màng đấy.
Khi thời hạn 4 tháng cô đặt ra sắp kết thúc, cô nhận được một tin từ bác sĩ điều trị.
Tuy ca mổ quan trọng đã thành công, nhưng có một trục trặc nhỏ cần giải quyết triệt để để cô có thể hoàn toàn bình phục.
4 tháng nữa người ta sẽ tiến hành.
Dù bác sĩ không nói đến tỉ lệ thành công của ca mổ, nhưng cô đủ thông minh để hiểu “chuyện gì cũng có thể xảy ra”…
Cô bàng hoàng khi nhận ra sự thật… Lòng cô tan tác như vừa đánh mất một thứ gì đó vừa chớm nở…
Khi chỉ còn một vài bước nữa là có thể chạm tay vào yêu thương thì một lần nữa thử thách lại xuất hiện… bất ngờ và đường đột.
Cô chẳng biết cảm xúc của mình lúc này là thế nào…
Mặc dù đã mong ngóng ngày “quay lại” này từ rất lâu, nhưng một lần nữa lí trí lại cất tiếng “giờ mà nói chuyện lại với anh, lỡ có chuyện gì xảy ra với mình thì sao? Chẳng lẽ mình lại để anh phải khổ thêm một lần nữa?”.
Nếu vì hạnh phúc nhất thời mà cô làm anh tổn thương thì dù có chết cô cũng không cam lòng…
Trái tim cô tan ra từng mảnh khi phải quyết định hoãn “ngày trở về”… Thôi thì… “nỗi bất hạnh, nếu không thể tránh.
Chỉ nên rơi xuống một người”.
Và người đó không thể là anh…
Nói chuyện với anh khi nào cô cũng cảm thấy vui vẻ và ấm áp.
Dù thực tế không ít lần anh làm cô buồn, giận dỗi và đôi khi là tuyệt vọng.
Cũng chẳng trách được, vì dù gì anh vẫn còn là một công tử bột “ăn chưa no, lo chưa tới”.
Thế nhưng, cô tin những lần như vậy anh hoàn toàn không cố ý, bởi vì anh giống cô ở chỗ “không nhẫn tâm làm người khác tổn thương”.
Điều quan trọng nhất, cô cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô là thật lòng.
Quyết định chờ đợi thêm 4 tháng thật sự khó khăn.
Nhưng, cô không cho mình sự lựa chọn khác.
Hân nói đúng “cô chứ không ai khác là người tự chuốc khổ cho mình”.
Cô nhớ anh da diết… “Nỗi nhớ người yêu” là nỗi nhớ khiến con người ta quay quắt … Cô không biết mình làm như thế là đúng hay sai, vì điều này hoàn toàn có thể phá hỏng mối tình như cổ tích, mà trong đó cô là nàng công chúa đáng yêu, nhân hậu đang ngày đêm mòn mỏi chờ đợi đến ngày gặp anh, hoàng tử của lòng cô.
Thử thách chính là phù thủy độc ác, ra sức ngăn cản tình yêu của hai người.
Nhưng, khó khăn chỉ làm trì hoãn hạnh phúc ngày em gặp anh, chứ không thể nào làm tình ta phai mờ, đúng không anh…
Cô ngồi một mình… cô đơn… nhớ anh…
A hundred days have made me older
Since the last time that I saw your pretty face
A thousand lies have made me colder
And I don’t think I can look at this the same
But all the miles that separate
They disappear now when I’m dreaming of your face
I’m here without you baby, but you’re still on my lonely mind
I think about you baby, and I dream about you all the time
I’m here without you baby, but you’re still with me in my dreams
And tonight, there’s only you and me
Everything I know and anywhere I go
It gets hard but it won’t take away my love
And when the last one falls, when it’s all said and done
It gets hard but it won’t take away my love
I’m here without you baby, but you’re still on my lonely mind
I think about you baby and I dream about you all the time
I’m here without you baby, but you’re still with me in my dreams
And tonight girl, there’s only you and me
I’m all alone
Lần đối mặt với tử thần này cô nhận được rất nhiều lời động viên, chúc may mắn từ rất nhiều người.
Nhưng từ một người, mà cô chấp nhận chịu thiệt thòi, thì không.
Có khi nào anh chợt nhớ đến em không… Anh có biết hôm nay, một lần nữa, em lại phải đối mặt với tử thần để giành giật sự sống cho mình không… Anh có hiểu khát khao sống của em ây giờ là vì ai không…
Hân biết chuyện.
Hân buồn nhưng cũng chỉ biết động viên cô…
Hân (H): Ông trời thật không công bằng
Cô: Tại sao mày nói vậy?
H: Vì bạn thân của tao là người cực tốt.
Vậy mà cứ phải chịu đày đọa…
Cô: Chắc kiếp trước tao có lỗi gì đó, nên ông trời thử thách xíu… Thử thách xong là hết thôi à
H: Haizz
Cô: Với lại đời cho tao nhiều thứ quá rồi, lấy đi một chút để công bằng với mọi người chứ
H: Mày khi nào cũng vậy cả…
Cô: Thế nào?
H: Khi nào cũng nghĩ cho người khác …
Cô: Tao học cách suy nghĩ đó từ một bài hát của Trịnh Công Sơn
H: Như thế nào?
Cô: Sống trên đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì Hân biết không ???
H: Giờ này còn hát với chả hò
Cô: Hát chứ.
Buồn thì làm được cái gì.
Giờ tao phải thật mạnh mẽ, thật vững tin để còn quay trở về chứ.
Nếu không công sức, nước mắt của tao đổ xuống sông xuống biển hết à?
H: Có khi nào để M ở ngoài lâu quá sẽ sinh chuyện không N?
Cô: Tao chẳng sợ.
Lọt vào mắt xanh của M không phải là chuyện đơn giản.
Trừ khi…
H: Trừ khi thế nào?
Cô: Trừ khi M gặp một người cỡ tao trở lên
H: Điều đó thì khó.
Nhưng bây giờ mày có 2 bất lợi.
Thứ nhất là M không biết mày còn.
Thứ hai M đang rất buồn.
Mày biết rồi đấy, buồn thì dễ “sa ngã” lắm
Cô: Nhưng… tao không có lựa chọn nào khác…
H: Lựa chọn là mày sống cho hạnh phúc của mày chứ đừng nghĩ đến người khác nhiều quá
Cô: Lỡ tao có chuyện gì thì sao? Không lẽ tao một lần nữa làm tổn thương M à? Nếu vậy thì tao không thể…
H: Vấn đề của mày nó nằm ở chỗ đấy.
Toàn nghĩ cho người khác chứ không bao giờ nghĩ cho bản thân mình cả…
Cô: Tao…
H: Toàn lo chuyện bao đồng.
Thân mày thì ai thương?
H: Ông M may mắn thật đấy.
Tao là con gái mà tao còn phải ganh tị với ông ấy nữa kìa
Cô: Hì.
Tại mày chơi với tao thân quá rồi nên nói vậy đấy chứ.
H: Chẳng biết.
Nếu ông ấy có người khác mày có buồn không?
Cô: Mày biết câu trả lời rồi mà còn hỏi vậy…
H: Nếu chuyện đó xảy ra thì là lỗi từ mày hết đó, N ạ
Cô: Tao không hối hận đâu.
Vì những điều đó tao làm cho M.
Còn gì tuyệt vời hơn khi được sống cho người mình yêu hả Hân?
H: Nói thì dễ.
Nếu chuyện đó xảy ra, mày sẽ là người có lỗi đầu tiên.
Tao không cao thượng được như mày… Nếu tao là mày tao sẽ sống vì hạnh phúc của mình trước đã…
Cô: Có chuyện gì thì tội nghiệp M lắm…
Cô: Trịnh Công Sơn đã nói rồi … hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người, còn cuộc đời ta cứ vui… hãy yêu, dù gió cuốn đi tất cả…
H: Chỉ cần biết những suy nghĩ đó của mày tao có thể chắc chắn một điều
Cô: Điều gì?
H: Mày sẽ hạnh phúc…
Cô: Chỉ cần qua đợt mổ tới thôi là tao sẽ khỏe.
Tao sẽ về gặp mày và gặp người ta
H: Muốn gặp ai hơn :chớp chớp mắt:
Cô: Tất nhiên là người ta rồi haha
H: Nhớ cái mặt…
Cô: Thôi! Bằng nhau! Được chưa?
H: Ờ.
Ít ra cũng phải thế
…
H: Ráng lên nha
Cô: Ừ
H: Còn lần này nữa thôi là xong rồi
H: Tao chỉ biết chúc cho mày may mắn thôi
H: Nhớ nhen.
Lúc nào tao cũng ở bên cạnh mày hết
H: Chiến đấu vì M và cả tao nữa
H: Hứa với tao đi…
Cô: Tao hứa…
Cô thích bài hát “Để gió cuốn đi” của Trịnh Công Sơn.
Nhạc Trịnh nghe cực kì sâu lắng.
Ngay cả những người sâu sắc và từng trải nhất cũng không dám khẳng định là “mình hiểu hết ý nghĩa nhạc Trịnh”.
Đôi khi người ta tìm thấy cuộc đời mình qua những vầng nhạc của ông… Bài hát “Để gió cuốn đi”, cô tình cờ nghe được và nhớ mãi.
Lời bài hát ngấm vào tâm hồn cô như một câu chuyện cổ tích mà bà vẫn thường hay kể.
Ở đó con người ta sống vì nhau, sống cho nhau chứ không phải vì một lợi ích cá nhân nào.
Cứ cho đi… chẳng sao cả… rồi có lúc đời sẽ trả lại gấp nhiều lần…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...