Lúc tôi đang lang thang trên mạng thì người nhảy vào nói chuyện, là Hân, bạn thân của HN.
Lâu lắm rồi chúng tôi không nói chuyện, kể từ lúc cả tôi và Hân chờ tin từ em, HN của tôi.
Hân (H): anh khỏe không?
Tôi: Anh cũng bình thường.
Em thì sao?
H: Em cũng giống anh.
Tôi: Hì.
H: Hì.
Tôi: …
H: …
Tôi: Lâu lắm rồi anh em mình không nói chuyện.
H: Vâng.
Tôi: Em và Nam dạo này thế nào?
H: Cũng bình thường anh ạ.
Tôi: Hơn một năm rồi nhỉ …
H: Vâng… Anh vẫn còn nhớ bạn em à?
Tôi: Ừm.
Anh thấy mình mất đi một thứ gì đó thiêng liêng lắm.
H: Anh vẫn còn yêu nó?
Tôi: Tại sao lại không?
Tôi: …
H: …
H: Anh nói có thật lòng không?
Tôi: Tại sao em hỏi vậy?
H: … Vì em biết là anh mới tặng quà cho ai đấy ngày Valentine
Tôi: Sao em biết.
H: Điều quan trọng không phải làm sao em biết.
Cái em quan tâm là có đúng anh làm như vậy không?
Tôi: Đúng thì sao mà không đúng thì sao? – Tôi giở giọng.
H: Đúng thì anh thật sự là một con người bạc bẽo và hời hợt, còn không thì anh là một kẻ nói dối.
Tôi: Em có quyền gì mà nói anh vậy.
– Tôi bắt đầu nổi cáu.
H: Bạn em chưa được bao lâu thì anh quen người khác.
Anh quên lời hứa với bạn em như vậy à?
Tôi: Anh…
H: Em thất vọng về anh quá.
Em ân hận khi giới thiệu bạn mình cho anh.
Tôi: …
H: Em có việc phải đi.
Chào anh!
H is offline
Chưa được bao lâu.
Tại thời điểm nói chuyện với Hân, tôi nghĩ là tôi thích Hoài Anh.
Nhưng, sau này tôi mới biết tình cảm lúc đó không giống tôi nghĩ.
Tôi cô đơn, trống trải và đang cố gắng tìm một người để khỏa lấp chỗ trống mà em để lại.
Sự có mặt của em khiến cuộc sống của tôi thay đổi quá nhiều…
…
Tôi nhớ cảm giác bồi hồi và chờ đợi mỗi khi nói chuyện cùng em.
Tôi nhớ cảm giác ấm áp khi được em quan tâm.
Tôi nhớ cảm giác dày vò khi mình làm điều có lỗi khiến em giận.
Và đặc biệt là cảm giác “mình là người hạnh phúc nhất thế gian” khi ngập tràn trong tình yêu em gửi.
…
Tôi thèm những cảm giác đó và khao khát lại được ngụp lặn trong những ngọt ngào đó thêm một lần nữa… Tôi đã từng nghĩ Hoài Anh sẽ là người khiến tôi quên được em.
Nhưng, tôi đã sai.
Tôi chỉ đang cố gắng tìm hình bóng của em ở một người khác… Vì HN là HN và Hoài Anh là Hoài Anh.
Tôi có lỗi với em và cả Hoài Anh.
Càng cố quên chỉ càng thêm nhớ…
Nếu lúc khác tôi giải thích như thế, có thể Hân sẽ hiểu mà bớt giận tôi đi đôi chút.
Nhưng, trong mắt Hân lúc đó tôi chẳng khác gì một thằng đa tình và đểu cáng.
Có thể Hân nghĩ tôi tán bạn của Hân cũng bởi cái tính lăng nhăng của tôi cũng nên.
Tôi không muốn giải thích.
Vì ngay cả bản thân cũng nghĩ tôi không đàng hoàng tại thời điểm đó, thì người khác nghĩ tôi như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Nói chuyện với Hân xong tôi buồn chẳng muốn làm gì.
Buồn vì lời trách móc của Hân thì ít, mà buồn vì chính bản thân mình thì nhiều.
Tôi ghét con gái dễ dãi với cảm xúc.
Tình yêu với họ chỉ như một thứ tình cảm rẻ tiền, nếu không có người này thì sẽ có người khác.
Họ thay người yêu như thay áo.
Tôi chỉ không hiểu không có tình cảm thật thì người ta sẽ đối diện với nhau như thế nào.
Thứ tình cảm gượng ép khó chịu lắm, cũng giống như không được sống thật với con người mình vậy.
Buồn chẳng nói được buồn, vui cũng không biết thể hiện ra làm sao.
Tôi ghét người dễ dãi, nhưng chính lúc đó tôi cảm thấy mình chẳng khác họ chút nào.
Tôi dễ dàng dành tình cảm cho Hoài Anh.
Tôi giận bản thân mình ghê gớm…
Ngay cả bây giờ, tôi cũng không biết là mình có sai hay không.
Người dễ tính thì nói không sao, người khó tính sẽ nhìn tôi đầy ác cảm.
Tôi sẽ nêu ra lời giải thích của tôi để các bạn tự phán xét.
Thứ nhất, em đã không còn cả hơn một năm.
Chính em là người bảo tôi mạnh mẽ bước tiếp.
Liệu rằng tôi có sai không khi tôi bước tiếp bằng một tình cảm khác !?
Thứ hai, nếu thứ tình cảm tôi dành cho Hoài Anh chỉ để lấp đầy khoảng trống em để lại thì có tính là tôi vẫn còn yêu em ?
Tôi không biết nữa.
Tôi không muốn biện minh bằng bất cứ điều gì bởi tôi là một người rất khó tính trong chuyện tình cảm… Bản thân tôi yêu cầu một người con gái chung thủy và đàng hoàng thì trước tiên chính tôi phải làm được như thế.
Tôi không thể yêu cầu bạn gái tôi phải như thế này phải như thế nọ trong khi bản thân tôi lại chẳng ra gì… Tôi nói phải không?
Giật mình… Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Hân.
Tại sao hôm nay tự nhiên Hân lại nhảy vào nói chuyện với tôi khi cả năm nay chúng tôi không hề gặp nhau? Tôi không nghĩ Hân nói chuyện chỉ để trách tôi về Hoài Anh.
Chắc chắn đằng sau đó có gì rất uẩn khúc …
Nhắm mắt lại, tôi lại nhớ về em…
Nàng: Nếu chẳng may em biến thành cá thì anh sẽ làm gì?
Tôi: Anh sẽ biến thành nước.
Nước ôm lấy cá.
– tôi sến.
Nàng: Là mây?
Tôi: Tất nhiên thành gió rồi.
Gió đến kéo mây đi chơi chung.
Nàng: Sến quá.
Là sắt?
Tôi: Nam châm, hút sắt :mắt hấp háy:
Nàng: Chỉ.
Tôi: Kim.
Là se chỉ ố mấy kim mà luồn kim, ố mấy kim mà luồn kim
Nàng: :cười ngặt nghẽo: là phở
Tôi: Là bò.
Phở bò là ngon nhất rồi
Nàng: Nắng.
Tôi: Mưa.
Nàng: Chim.
Tôi: [chết mịa, hỏi khó thế.
Hồi đó, tôi không biết là có con khác đối được con đó.
Tôi tồ đến mức tin sái cổ khi thằng bạn bảo: hôn nhau có con được cơ mà.
Sau này mới biết sau đó hai người phải làm thêm cái gì mền mệt nữa thì mới có.
Các bạn tin hay không thì tùy], thế chim nam hay chim nữ?
Nàng: Chim nam :chớp chớp mắt:
Tôi: Thôi chim nữ đi.
Nàng: Dẹp.
Tôi: Hỏi khó thế.
Nàng: Không trả lời được nghỉ chơi, thế cho nhanh.
Tôi: Là …
Nàng: Là gì?
Tôi: Là …
Nàng: Nói nhanh.
Nàng: 3…
Nàng: 2… [Chuyên trị cái kiểu đếm ngược này, rất ghét]
Tôi: Là lồng chim…
Nàng: Sao lại lồng chim?
Tôi: Nhốt em vào không cho em bay đi lung tung chứ sao.
Nàng: Cứ bay.
Tôi: Cứ mà được à?
Nàng: Lồng không đóng cửa thì bay thôi.
Tôi: Thế thì đóng.
Nàng: Cửa thường không giữ được chim xịn.
Tôi: Chim nào mà chả là chim.
Vào nồi con nào chả như con nào.
Nhốt vào thì bay ra bằng mắt à?
Nàng: Để nhốt em, anh phải dùng cửa làm bằng trái tim anh …
Tôi: Đến giờ rồi.
Sến quá! Lụt hết cả phòng rồi.
Nàng: Anh sến thì có.
Nhiều khi nghe gai hết người :cười:
Tôi: Nhưng mà cũng thích cơ.
Nàng: Thích sao không :lè lưỡi:
Tôi: Haha.
Đồ con nừa [lừa]
Nàng: Đồ con nợn [lợn]
Nàng: …
Tôi: …
Nàng: Anh à.
Tôi: Ừ, sao?
Nàng: Anh… sẽ chờ em chứ ?
Tôi: Có bao giờ anh chưa chờ em đâu?
Nàng: Mãi mãi chứ anh ?
Tôi: Ừ … mãi mãi
Nàng: …
Tôi: Lại sao nữa rồi …
Nàng: Giá mà ngay tại thời điểm này anh ở ngay đây … để em có thể dựa đầu mình vào …
Nàng: Đó là điều ước duy nhất của em bây giờ đó anh …
Nàng: Anh phải thật mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho em, được không anh …
Nếu bạn là tôi, bạn sẽ có cảm thấy thế nào nếu như người mình thương đang rất cần mình mà mình lại chẳng thể làm được gì? Đã bao giờ bạn rơi vào trạng thái cảm thấy bất lực trong tuyệt vọng như tôi chưa? Đó là cảm giác tan nát và vụn vỡ … một cảm giác khiến cho ngay cả những người mạnh mẽ và sắt đá nhất cũng phải gục ngã, bạn ạ…
Tôi hay chọc em, em cũng chả hiền lành gì.
Nhưng tôi biết, một người con gái như em để nói chuyện như thế, chỉ có một mình tôi.
Tôi kiêu hãnh và hạnh phúc về điều đó.
Nhiều khi tôi thấy mình quá may mắn khi gặp được em.
Đôi khi tôi thấy em trẻ con, nhí nhảnh, đôi khi lại sâu sắc, chững chạc như một người trưởng thành.
Dù là cái đôi khi nào thì tôi cũng đều yêu và trân trọng.
Em sống thật và thẳng thắn, tuy rằng nhiều khi hơi đa sầu đa cảm.
Tôi bị ấn tượng bởi mẫu con gái nữ tính như vậy.
Em từng kể với tôi hồi ở Việt Nam, em vô tình thấy một chú chó đang bị kéo xềnh xệch trên đường, em thương khóc mấy ngày… Em thương người, thương động vật, và chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm hại ai.
Đó là một cô gái rất nhân hậu.
Trái tim của em làm từ yêu thương, nên em khao khát mang yêu thương tặng cho người khác.
Tại sao tôi lại xem nhân hậu là yếu tố quan trọng nhất của một người phụ nữ các bạn biết không? Thứ nhất, người nhân hậu sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương người khác.
Thứ hai, người nhân hậu luôn biết yêu thương con người và đặc biệt là con cái của mình.
Nếu bạn có một cô bạn gái như thế, dù tính cách đôi khi có hơi nhàm chán, thì hãy giữ cô gái ấy thật chặt.
Đó chính là người mẹ hoàn hảo cho những đứa con của bạn.
Vì sao à? Bởi vì, nếu giả sử bạn và vợ bạn có mâu thuẫn có thể dẫn đến li hôn, thì cô ấy luôn là người tìm cách vun vén mọi thứ.
Cô ấy sẽ nghĩ đến hạnh phúc của những đứa con trước khi nghĩ đến hạnh phúc của mình.
Cô ấy không bao giờ muốn tình yêu lớn nhất đời của mình, những đứa con nhỏ dại, phải bị tổn thương đâu, bạn à … Tôi nhìn thấy điều đó ở Mẹ, đứa bạn thân nhất và chính em …
Đang lùng bùng trong những dòng suy nghĩ.
Tôi nghe tiếng điện thoại reo…
– A lô.
– A lô.
– Giọng con gái vang lên.
– Ai đấy?
– Pass yahoo của anh là *** phải không?
– Cái gì? Sao biết? – Đây không phải là giọng của Hân.
– Thông báo cho anh một tin buồn.
Cái nick bé bỏng của anh đã bị hack.
– Không đùa đâu.
Đùa như thế cũng không vui đâu.
– tôi quát.
– Không tin anh thử vào mà xem.
Thế nhé.
Bái bai.
– Đứng lại !!!
– Tút tút tút…
Tôi đặt mật khẩu là tên em, tên tôi, thêm một dãy số do chúng tôi tự quy ước.
Khi quen, tôi và em dùng chung mật khẩu.
Tôi không đổi nó trong một thời gian rất dài…
Tôi thắc mắc ghê gớm.
Không biết ai vừa gọi cho tôi, mà còn biết cả mật khẩu của chúng tôi nữa? Tôi cố gắng đăng nhập vào cái nick của mình, nhưng mọi cố gắng đều vô ích.
Tôi không thể tin vào những gì đang xảy ra.
Mọi thứ xảy ra như một trò đùa… Tài khoản của tôi đã bị đổi mật khẩu.
Là ai? Ai đã biết bí mật giữa chúng tôi? Có thể là Hân, người mà HN của tôi rất hay tâm sự.
Nhưng, còn người vừa gọi cho tôi thì sao??? Chắc tôi phát điên mất…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...