“ Em sợ sẽ không viết được hết mail cho mọi người mất nên em sẽ viết cho anh đầu tiên.
Em và anh hãy cùng nhớ lại nhé.
Lần đầu anh mess cho em, hihi, em đã biết anh là bạn Nam, nhưng em vẫn trêu anh, hihi, không biết lần đó có để lại ấn tượng cho anh không nhỉ.
Nhưng mà sau đó em và anh chẳng liên lạc với nhau nữa hay sao í, rồi em sang Đức, em để lại cho cho anh Nam cái nick của em.
Thỉnh thoảng em vẫn đăng nhập vào cái nick đó để đọc mess của bạn bè vì có một số người không biết em đổi nick, trong đó có anh.
Ôi, một lần anh nhờ nhắn với Hân là lên mạng gặp Nam, một lần thì anh hỏi thăm là em đi Đức rồi à.
Em hồi đó cũng chỉ đọc thôi, em chẳng có tâm trí đâu mà trả lời anh, chuyện em bị bệnh đã làm em buồn rất nhiều.
Và khi em gặp anh, vui đó chớ, tuy là chỉ nói chuyện rất ngắn nhưng mà cả anh và em đều đã có những ấn tượng về nhau.
Đến bây giờ thì em đã có thể nói rằng: HN là của HM…
Em rất yêu quý về gia đình của mình, có một người cha tài giỏi, yêu em, có một người mẹ đảm đang, sắc sảo, một ông anh rất chiều chuộng em.
Những đứa bạn thường nói em là một đứa có tất cả: sinh ra trong một gia đình giàu có, muốn gì được nấy, gia đình thì hạnh phúc.
Chính vì thế nhiều đứa bạn gái hay ghen tỵ với em lắm, nên em rất sợ bị lợi dụng và em rất ít bạn.
Nhưng mà cuối cùng, em cũng có được một đứa bạn rất hiểu em, chơi với em rất vô tư, cho em những lời khuyên bổ ích, đó là Hân ý mà.
Những đứa bạn khác của em nó chỉ thích nhìn vào vật chất của em mà chẳng quan tâm đến tính cách của em.
Tuy em sống sướng thật đấy nhưng ba em hay đi xa, khoảng 3, 4 tháng mới về nhà, buồn ơi là buồn.
Anh trai em sinh ra ở Đức, rồi khi anh em 9 tuổi, gia đình em chuyển sang Chicago và em được sinh ra ở đó, em kém anh em 10 tuổi.
Đến khi em 2 tuổi thì cả nhà em chuyển về Việt Nam và ba em thì quay trở lại công ty ở Đức sau khi đã cùng người bạn mở chi nhánh ở Chicago.
Hồi em còn nhỏ, ba em hay về hơn, khoảng 2 tháng gì đó, nên em cũng có nhiều thời gian chơi với ba.
Ba thương em lắm, lần nào về đến nhà là cũng ôm em vào lòng luôn.
Em biết ba em luôn sợ em bị thiếu tình cảm hơn anh em nên thương em nhiều hơn.
Và khi em đã về Việt Nam, em và anh trai cùng nhau học tiếng việt nên giữa anh em và em chẳng hề bị bất đồng ngôn ngữ gì cả, chỉ có điều anh í biết tiếng Đức thôi.
Khi anh em 17 tuổi, ba em lại đưa anh trai em sang Đức, ở Việt Nam còn mỗi mẹ và em.
Nhà em phức tạp nhỉ, đang yên đang lành ở nước ngoài lại quay trở về Việt Nam, cũng là do ông em muốn vậy mà.
Vậy đó, em là như thế đấy.
Anh M là người thứ hai em nói lời thích đó.
Em và anh thích nhau trong một hoàn cảnh thật đặc biệt, khi mà em bị bệnh.
Nhưng em mong điều đó không anh hưởng đến tình cảm anh dành cho em cũng như em dành cho anh.
Anh đã nói việc HN em bị bệnh là do ông trời thử thách, vì em là người có tất cả.
Em nghĩ anh nói cũng đúng.
Nhưng em cũng muốn nói với anh: tại sao anh không nghĩ đó cũng là thử thách ông trời dành cho anh.
Qua việc tiếp xúc với anh và bạn bè, em biết anh là người rất được mọi người yêu quý, anh cũng là một người có tất cả gì nữa.
Một người mẹ quá đỗi yêu anh, anh trai anh cũng rất yêu anh, gia đình hạnh phúc, bạn bè thì yêu quý.
Và anh có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ, thích anh.
Liệu anh có nghĩ thách thức của ông trời là ở việc đó không? Anh có rất nhiều người ngưỡng mộ xung quanh anh nhưng liệu anh có được ở bên người mà anh chọn, người mà anh thích không.
Liệu em có nghĩ đúng không?
Nếu thật là như vậy, nếu ca mổ không thành công thì rõ ràng HN em là hồng nhan bạc mệnh, còn anh là người đã mất đi tình yêu của riêng mình cho dù anh có nhiều người theo đuổi, như thế có thể gọi là chỉ có cái ảo, mà không có cái thực không anh.
Liệu chuyện này có xảy ra không, em không muốn như thế đâu.
Em thường nói em thích một chàng trai mạnh mẽ, em thích thế vì đó là chỗ dựa cho em, vì chỉ có người đó mới “khống chế” được một đứa bướng bỉnh như em.
Anh M đã không biết rằng điểm không thích nhất ở anh là chỗ anh được nhiều người thích, hihi, em hay ghen lắm, bề ngoài em tỏ ra chấp nhận có nhiều người theo đuổi anh nhưng thật ra em không thích thế đâu.
Anh à, nếu có chuyện gì xảy ra với em, hãy chọn một người khác yêu anh hơn em nhé, như thế anh sẽ quên được em, còn nếu kém thì sẽ chẳng quên đâu.
Em biết trong thời gian qua, anh đã rất cố gắng để chiếm được lòng tin và tình cảm của em.
Còn em thì chỉ biết nhận mail của anh, nghe những bài hát đó, nghe giọng của anh, còn đâu em cũng chưa làm được gì cho anh.
Nhưng dù sao em cũng đã cho anh biết cảm giác của tình yêu là như thế nào, phải không anh?
Đợi em, được không anh … ”
Ngày em bước vào cuộc chiến sinh tử cũng chính là ngày thi của tôi.
Ngày hôm ấy, tôi chẳng có tâm trạng để làm bài.
Cố gắng làm nhanh hết sức có thể, tôi nộp bài và chạy vội về nhà.
Tôi mở máy và chờ đợi email từ ba của em.
Em hứa với tôi là sẽ nhờ ba thông báo kết quả ca mổ cho tôi.
Hôm nay trời lại mưa.
Cơn mưa không to bằng hôm tôi biết em bị bệnh, nhưng cũng đủ để át mọi ồn ào của sinh hoạt hàng ngày.
Chợt nghe lòng ngun ngút buồn… Một thứ cảm giác lạnh lẽo dâng trào và lan tỏa.
Mưa thường mang đến cho người ta cảm giác cô đơn, nhưng hôm nay mưa còn mang bao yêu thương em gửi cùng.
Từng giọt mưa là từng giọt nước mắt, từng giọt hy vọng, là từng giọt đợi chờ em dành cho tôi…
Tôi ngồi, hai tay chống cằm, đôi mắt không rời hộp thư đến.
Lại là cảm giác mỏi mệt khi phải chờ đợi.
Sao tôi ghét cảm giác này đến vậy.
Không thể chịu đựng hơn, tôi đeo tai nghe và thả hồn mình vào giai điệu Far Away …
That I love you I have loved you all along And I miss you Been far away for far too long
I keep dreaming you’ll be with me And you’ll never go Stop breathing if I don’t see you anymore
On my knees, I’ll ask for one Last chance for one last dance Cause with you, I’d withstand All of hell to hold your hand
I’d give it all I’d give for us Give anything but I won’t give up ‘Cause you know, You know, you know
That I love you I have loved you all along And I miss you Been far away for far too long
Nàng: Cốc cốc cốc
Tôi: Là emmmmmmm.
– Tôi hét lên
Nàng: Em sống rồi anh à.
…
Tôi chẳng biết nói gì.
Tôi không buồn mà tại sao hai hàng nước mắt cứ chảy mãi.
Đó có phải là những giọt nước mắt của hạnh phúc!? Tôi đã chờ điều này quá lâu rồi…
Nàng: Anh đâu rồi? Anh không vui à?
Tôi: Anh chẳng biết nói gì cả.
Anh hạnh phúc quá
Nàng: Em cũng không ngờ kết quả lại mĩ mãn thế này
Tôi: Em giỏi quá cô bé ạ
Nàng: Công lớn của anh đó
Tôi: Vậy định trả công anh gì nào?
Nàng: CHỤTTTTTTTTTTTTTTTTTTT
Tôi: Như vậy chưa đủ đâu
Nàng: Haha.
Vậy còn muốn gì nữa?
Tôi: Hơn thế nữa kìa
Nàng: Lại được voi đòi tiên hả?
Tôi: Riêng cái lo lắng mà anh bỏ ra cũng phải bằng chục cái chụt kia là ít
Nàng: Ghê gớm quá đấy.
Đồ dê xồm
Tôi: Hôm nay còn dám chửi anh là dê xồm nữa hả.
Gặp em anh sẽ cho một trận
Nàng: Hồi phục em sẽ về Việt Nam
Tôi: Có gặp anh không?
Nàng: Không thèm :lè lưỡi:
Tôi: Không thèm anh thì thèm gì?
Nàng: Dám trêu em!!! Cho chết nàyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
…
Tôi choàng tỉnh, tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ quá đẹp.
Hai bên khóe mắt vẫn còn ươn ướt giọt nước mắt hạnh phúc.
Tôi vội vàng nhìn vào hộp thư, có một thư mới gửi đến của ba em.
Lòng tôi hy vọng tràn trề.
Một lá thư không tiêu đề.
Không kịp nghĩ, tôi nhấn vào để đọc.
“ Con trai của ta,
Ta viết lá thư này cho con vì đây là ước nguyện của con gái ta trước khi nó bước vào cuộc chiến sinh tử với thần chết.
Ta đã hứa với nó rằng ta sẽ viết cho con lá thư này cho dù kết quả có là gì.
Ta nợ con một lời cảm ơn vì tất cả những gì con làm cho con gái ta, vì cả những tình cảm tốt đẹp mà con dành cho nó.
Từ khi quen con, nó yêu đời hơn và nhìn cuộc sống tích cực hơn.
Trước đó nó ủ rũ, vô hồn và chẳng thiết tha với thứ gì.
Nhìn đôi mắt buồn vô tận của nó, ta thấy lòng đau nhói.
Tất cả là lỗi của ta.
Trong một lần cãi nhau khi nó còn nhỏ, mẹ nó đã bế nó chạy ra taxi để đến sân bay.
Nhưng do đường trơn, vợ ta chẳng may tuột tay làm nó rơi xuống đất.
Nó chỉ bị ngất đi, nhưng do chủ quan ta đã không để bác sĩ kiểm tra kĩ hơn.
Có lẽ tim của nó ít nhiều bị ảnh hưởng bởi lần ngã này.
Ta nguyện làm tất cả những gì có thể để chuộc lại sai lầm đó, nhưng quả thật ông trời đã quá nghiệt ngã.
Quen con, ta thấy nó cười nhiều hơn.
Đôi mắt vô hồn đã được thay thế bằng đôi mắt to, trong trẻo thường ngày.
Nhìn nó cười, ta thực sự hạnh phúc.
Mỗi khi nói chuyện với con xong, ta lại thấy nó mở từng bức ảnh của con, ngắm nghía và nâng niu như sợ sẽ mất đi điều gì.
Mỗi khi nó buồn hay giận con, nó lại lẳng lặng ngồi một mình và tâm sự với con Tun.
Con Tun ngoan lắm.
Nó giương đôi mắt nhìn, lâu lâu khẽ rung đôi tai ra vẻ rất hiểu chuyện.
Mỗi lần thấy con gái ta khóc, nó lại lấy chân khẽ khều khều và dụi đầu vào lòng an ủi.
… Nhưng, con gái ta không phải là người chiến thắng, con trai ạ…
Khi viết cho con những dòng này, ta đã không còn nước mắt để khóc.
Bây giờ ta không có quyền làm như vậy vì ta còn phải làm chỗ dựa cho mẹ của nó.
Vợ ta đã suy sụp quá nhiều rồi.
Đừng liên lạc với ta vì bây giờ ta không thể chịu đựng hơn.
Hãy mạnh mẽ bước đi tiếp và sống sao cho xứng đáng là người đàn ông mà con gái ta đã từng yêu…
Đây là tấm ảnh của nó, cũng là điều cuối cùng ta có thể làm cho con”.
Mắt tôi nhòa dần.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều này xảy ra mà sao tim tôi lại nghẹn lại thế này.
Đổ vật xuống giường, tôi òa lên như một đứa trẻ.
“Tại sao ông trời lại cướp đi người con gái mà con yêu thương nhất? Cô ấy có tội tình gì … ?” Tôi ước tất cả chỉ là một cơn ác mộng để khi tỉnh dậy mọi thứ như chưa từng xảy ra… Ngoài trời, mưa càng lúc càng to …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...