Hướng tiểu viên

Tiểu Viên về nhà tắm rửa một lượt rồi nằm nghỉ ngơi, đau bụng kinh khiến cô tỉnh tới mức không ngủ được, Tiểu Viên lướt xem cửa hàng trực tuyến, cô đánh giá đơn hàng của món đồ chơi kia, rồi lướt xem nội y tình thú, cửa hàng thường mua trước đây đã lên kim cương rồi, tốc độ cập nhật cũng tăng lên, Tiểu Viên nhìn trúng vài bộ, cô chụp màn hình gửi cho Trần Bạch Diệm.
 
Cẩu nam nhân đó không nói hai lời mà đã chuyển cho cô 500 tệ.
 
Cứ như Tiểu Viên đang vòi tiền anh, vốn dĩ cô không muốn nhận, nhưng suy đi nghĩ lại thì tại sao không nhận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vào lúc người đàn ông này hào phóng, bây giờ không nhận thì khi nào mới nhận?
 
Ngón tay bấm nhận tiền lại hơi do dự, quan trọng là cô cảm thấy Trần Bạch Diệm không có nhiều tiền, cũng không phải đầu bếp của quán ăn nổi tiếng trong một thành phố lớn, liệu có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
 
Tiểu Viên nhắn lại anh vài chữ: Có ý gì?
 
Trần Bạch Diệm trả lời: Cô mặc cái này khiến tôi muốn xé nó, bồi thường trước.
 
Tiểu Viên nhận tiền nhưng không đặt hàng, cô đã có sẵn mấy bộ tình thú mua về không mặc, vừa hay có dịp để anh xé.
 
Có lẽ Trần Bạch Diệm đang bận, đến lúc Tiểu Viên buồn ngủ anh mới tìm cô, nói rất nhiều.
 
Hỏi cô sao mấy tấm ảnh cô gửi đều có đáy quần vậy?? Hỏi cô có thể mua loại anh thích là không có đáy quần không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Viên hỏi anh có hiểu hàm ý tinh tế của câu tay ôm tì bà che nửa mặt không? Anh nói thật ngại quá chưa từng đọc qua, anh chỉ muốn biết có loại nào hở đáy để có thể trực tiếp cắm thẳng vào không.
 
Tiểu Viên mắng anh thô bỉ dung tục không có tình thú, Trần Bạch Diệm nói anh có.
 

Anh có thế nào? Làm sao có? Tiểu Viên hỏi như vậy.
 
Trần Bạch Diệm gửi tới một tấm ảnh, là quán của anh, chẳng phải anh chỉ đang xào thức ăn à, quầy đồ ăn cứ như căn tin trường học vậy, khay sắt xếp thành từng chồng.
 
Lúc này quán đã đóng cửa, bát đĩa ở ngăn dưới cùng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, trong quán cũng không còn ai, Tiểu Viên không hiểu anh gửi tấm ảnh có ý gì.
 
Trần Bạch Diệm gọi điện tới, cô do dự một chút mới nghe máy.
 
Giọng của người đàn ông vang lên trong cửa tiệm trống trải chợt có chút lạnh nhạt, anh nói: “Tôi muốn làm cô ngay tại đây, cô không mặc đồ, cả người lột sạch, trong quán tôi có tạp dề, sau lưng và mông đều không có gì che phủ, cô đứng đây làm đồ ăn, tôi ở phía sau thúc vào, thúc tới mức khiến cả người cô run rẩy.”
 
Tiểu Viên lập tức mường tượng ra hình ảnh đó, băng vệ sinh vừa thay khô ráo lập tức thấm một dòng máu ấm, cô bắt chéo hai chân kẹp chặt, ngọn lửa dục vọng đốt cháy cơ thể.
 
“Có tình thú không?” Anh hỏi.
 
“Ưm~”
 
Cô muốn nói chữ “ừm” trong tán thành, không phải “ưm~” trong hứng tình.
 
Nhưng cô lại hứng tình, không thể khống chế được.
 
“Hướng Tiểu Viên.” Anh gọi tên cô.
 
“Ừm.” Lần này đã phát âm đúng.
 
Đầu dây bên kia đột nhiên hừm một tiếng: “Viên Nhi, anh trai sắp cứng chết rồi.”

 
Quyến rũ chết mất.
 
Hướng Tiểu Viên nuốt nước miếng, nói: “Nhẫn nhịn, tích góp, chờ đợi, tôi khá thích kiểu như vậy.”
 
“Ha ha, được, đến lúc đó đừng có khóc.”
 
Tiểu Viên cúp máy chôn mặt vào gối nằm cười khúc khích, cười xong, cô thay chiếc váy cổ chữ V khoét sâu đã bị rơi xuống đường đêm hôm đó, nằm úp lại chụp phần ngực khủng của mình.
 
“Còn online không?” Cô hỏi.
 
“Còn.”
 
Gửi ảnh đi, ba giây sau thu hồi, Tiểu Viên hỏi: “Không muốn tôi khóc sao?”
 
Trần Bạch Diệm không phản hồi, vẫn không nhắn tin trả lời, hai mươi phút sau anh gọi điện tới, nói: “Tôi đã ở dưới chân tường nhà cô.”
 
“Anh đến làm gì?”
 
Anh lại thành thật nói: “Ăn vú.”
 
Tiểu Viên không nói nên lời, kẻ không biết xấu hổ chính là anh.
 
“Viên Nhi, mặc chiếc váy đó của cô xuống đây.”

 
Hướng Tiểu Viên đi tới cửa sổ phòng ăn nhìn xuống dưới, chiếc xe bánh mì của anh đã đậu ngay đó.
 
“Viên Nhi?”
 
Hướng Tiểu Viên bị tiếng gọi này của anh làm cho cả người tê rần.
 
Cô mặc bên ngoài một chiếc đầm dài form rộng kiểu dáng thể thao rồi mới đi xuống, khi tới cạnh xe, cửa ghế sau đã mở, Trần Bạch Diệm kéo cô vào, đóng cửa lại ôm cô ngồi trên đùi, cởi lớp áo ngoài ra, Trần Bạch Diệm chưa kịp khen ngợi chiếc váy xinh đẹp của cô thì đã kéo phần vải ôm ngực xuống, vừa bóp ngực cô vừa ngấu nghiến nó, cứ như một đứa trẻ bị bỏ đói ba ngày.
 
Ôm ngang không thuận chiều lắm, mặt đối mặt dễ hành động hơn, Trần Bạch Diệm khá thông minh, anh cắn mút vài cái rồi xoay cô lại ngồi ngay ngắn trước mặt mình, Hướng Tiểu Viên tách hai chân ra ngồi trên đũng quần anh, thứ chất lỏng kia đã chảy ra ào ạt, nhưng cũng không chắc tất cả đều là máu kinh.
 
Ngực của Tiểu Viên rất mẫn cảm, anh mới mút một chút mà bên dưới của cô đã ra nước, Tiểu Viên sợ bị tràn băng nên lập tức đẩy đầu anh ra.
 
Nhưng người này không muốn buông tha cho cô, anh quấn đầu lưỡi cô mút lấy mút để, Tiểu Viên cũng không biết mình đã xoay người thế nào, cô dựa vào lồng ngực anh, giữa hai chân có một thứ to lớn ngóc đầu dậy, chính là dương vật của anh.
 
Trần Bạch Diệm xoay đầu cô lại: “Đầu lưỡi.”
 
Tiểu Viên đưa đầu lưỡi ra cùng anh bắt đầu nụ hôn ướt át, Trần Bạch Diệm rất hưởng thụ, từ cách hôn của cô có thể nhìn ra được sự nhiệt tình của người phụ nữ này, ngọn lửa trong lòng anh ngày càng rực cháy hơn.
 
Xoa nhẹ bầu ngực cô một hồi, anh không nhịn được mà phóng thích thứ trong đũng quần, Trần Bạch Diệm cầm tay Hướng Tiểu Viên cùng sục cây côn thịt.
 
Tiểu Viên không vui, tại sao chỉ có mình anh sướng thế?
 
Cô đè ngón cái lên quy đầu, thật ra diện tích che phủ cũng không lớn, cô nói: “Nhịn.”
 
Trần Bạch Diệm bóp hai má cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Sắp nhịn hỏng rồi.”
 
Tiểu Viên ngồi dậy chống tay lên ngực anh, cúi đầu hôn cằm và môi anh: “Không nhịn được thì không có lần sau.”
 

Trần Bạch Diệm dục cầu bất mãn nhìn chằm chằm cô ba giây, sau đó thô bạo cắn mút bầu ngực mấy cái, vỗ mông cô: “Muốn tôi nhịn, cô đây không thể.”
 
Tiểu Viên mặc lại quần áo rồi rời đi, trước khi xuống xe còn bị anh kéo lại hôn một hồi.
 
“Đến nhà thì báo một tiếng với tôi.”
 
Tiểu Viên về tới nhà thì nhắn wechat cho anh, sau đó chợt nghe thấy tiếng xe rời đi.
 
Cô cởi chiếc đầm bên ngoài, nhớ đến Trần Bạch Diệm còn không chú ý tới sự xinh đẹp của chiếc váy này, Tiểu Viên chợt cảm thấy dù cô mặc những chiếc váy bỏ không kia cho anh xem thì cũng thật lãng phí.
 
Ba ngày tiếp theo, tim Trần Bạch Diệm vẫn luôn treo ở quán mì bên cạnh.
 
Sáng sớm anh chạy tới ăn sáng, thuận tiện giúp bà chủ làm mấy việc tay chân, buổi tối anh lại chạy sang ăn tối, thuận tiện giúp bà chủ dọn dẹp đóng cửa, chờ tới khi đã đóng cửa, anh lập tức đè Hướng Tiểu Viên vào tường, nâng một chân cô lên đặt trên ngăn tủ, vừa hôn vừa sờ soạng, cứ như vậy cho đến ngày anh không còn đụng phải một lớp dày cui vốn có trong quần lót của cô.
 
Trần Bạch Diệm trở lại quán của mình cho toàn bộ nhân viên về hết, cả dì rửa bát cũng cho tan làm sớm.
 
Tiểu Hắc buồn bực, cậu ta hỏi: “Anh, sao gần đây anh cứ chạy sang quán bên cạnh vậy?”
 
Trần Bạch Diệm: “Chuyện người lớn con nít đừng hỏi nhiều.”
 
Tiểu Hắc tan vỡ nói: “Có phải anh nhìn trúng chị Tiểu Viên rồi không?”
 
Nhìn trúng sao? Dù sao đêm nay anh nhất định phải làm cô là thật.
 
Tiểu Hắc vẫn cứ lải nhải: “Em nhìn trúng trước mà…”
 
Trần Bạch Diệm không còn kiên nhẫn, anh đá mông cậu ta một cái: “Cứ tìm người phụ nữ mình nhìn trúng là được à? Người ta có coi trọng cậu không? Về nhà đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui