Hướng tiểu viên

Buổi tối Tiểu Viên mời cả nhà ăn lẩu, bác cũng tới.
 
Hơn 5 giờ, bác tới dẫn mọi người ra quán lẩu trước, Tiểu Viên thu dọn cửa tiệm một lát rồi mới qua đó sau.
 
Chỉ trong khoảng thời gian một chút đó, Trần Bạch Diệm vừa hay tới đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh nói anh muốn đưa cô đi, Tiểu Viên thấy túi quần anh nhô lên một cục to, Tiểu Viên không biết anh đang vui cái quái gì? Cô không cần.
 
Trần Bạch Diệm kiên trì, kéo cô lên xe: “Sao hôm nay lại khách sáo như vậy? Tôi là chân của em, là bánh xe của em, em đi đâu cứ kêu tôi là được, khách sáo cái gì.”
 
Quán lẩu nằm ở con phố bên ven sông, trước sau bữa tối mọi người qua lại rất nhiều, tên ngốc này lại cố tình chở cô vòng ra sau phố, nơi có ít người lui tới, sau khi tìm một nơi yên lặng đậu xe, anh cười hề hề lấy ra chiếc quần lót của cô.
 
“Thay đi.”
 
Tiểu Viên đánh anh, Trần Bạch Diệm bổ nhào tới ôm cắn cô, nói mấy lời dâm đãng.
 
“Em sắp tới kỳ kinh nguyệt rồi đúng không? Buổi tối mấy hôm nay sờ tiểu huyệt của em đều ướt đẫm, mới hôn một chút mà đã chảy nước rồi, bảo bối tham lam.”
 
Tiểu Viên trừng anh một cái, đúng là không biết xấu hổ, còn không phải do anh vừa về đến nhà đã động dục à, hận không thể dán lên người cô, mỗi lần xem tivi ăn cơm đều phải ôm cô ngồi lên đùi, tay nắn ngực tay sờ huyệt cô, cô có thể không ướt à?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nữ chính trong phim chỉ đơn thuần hôn môi mà anh đã muốn làm hết bao, còn hỏi cô mấy diễn viên diễn cảnh thân mật như vậy, sau khi hết diễn thì có bí mật thông dâm với nhau không?
 

Đệch, Tiểu Viên nghĩ đến nam diễn viên mà bản thân cảm thấy có sức hút riêng biệt, bỗng nhiên xé bỏ vẻ nhã nhặn mà hoá thân thành cầm thú, cô lập tức cảm thấy… con mẹ nó thị trường phim cấp 3 bị cấm cản thì đúng là bất hạnh của quốc gia.
 
“Mặc vào đi, mua mà không mặc thì lãng phí biết bao nhiêu? Tôi muốn chơi.”
 
“Chắc chắn lát nữa bố mẹ em sẽ lải nhải chuyện em gả chồng kết hôn, nhàm chán biết mấy, em cũng không thể cãi lại, trưởng bối cũng là quan tâm đến em.”
 
“Lúc bọn họ lải nhải thì em âm thầm cọ xát bướm xinh, sướng lắm đó bảo bối.”
 
“Ra thật nhiều nước rồi tối về anh trai đâm em, cho dương vật lớn này ăn được không?”
 
“Xem nước chảy ra nè, còn chưa mặc vào đã ướt đẫm vậy rồi.”
 
Trần Bạch Diệm vuốt ve hoa huyệt của cô, hôn lên cổ cô, Tiểu Viên bị sự dâm đãng của anh chọc cho ngứa ngáy khắp mình, Trần Bạch Diệm dụi đầu vào cổ cô, hôn cô, Tiểu Viên không nhịn được mà rên lên.
 
Trần Bạch Diệm giữ tay sau ót cô, hôn cô, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, nước miếng nhỏ tí tách.
 
“Ưm~”
 
“Sao vậy?”
 
Trần Bạch Diệm cảm nhận được tay cô đang sờ ngực mình, anh nhả đầu lưỡi cô ra, ánh mắt của Tiểu Viên đầy mê hoặc, cô vẫn muốn nữa, Trần Bạch Diệm lại hôn thêm vài cái, cởi bỏ nút áo của cô rồi gặm lấy bầu ngực.
 
“Ngứa ngáy ngực à?”

 
“Ưm~ Trướng quá~”
 
“Anh trai mút cho em một lát nhé.”
 
Trần Bạch Diệm ôm lấy cô, anh muốn thay quần lót cho cô, Tiểu Viên cũng nghe theo anh, dù sao cô cũng phải viết về trải nghiệm người dùng.
 
Thứ đồ đó mặc vào thì đi bộ vẫn được, chỉ là không tiện ngồi, ghế của quán lẩu chắc là loại gỗ cứng, nếu mở công tắc thì nó sẽ rung rất ồn sao? Cô dặn dò thật kỹ Trần Bạch Diệm, Trần Bạch Diệm tiếc nuối nói không bật thì không bật.
 
Chủ đề nói chuyện trên bàn ăn vẫn là chuyện kết hôn, Tiểu Viên chỉ vùi đầu ăn, cũng không tỏ thái độ gì.
 
Ăn đến hơn 7 giờ, Tiểu Viên phải về lại quán, người thân cũng phải về nhà, nhưng họ lại nói muốn đến xem quầy bán đồ ăn khuya của cô.
 
Trần Bạch Diệm tiếp đón người nhà cô để họ ngồi uống trà, mẹ Tiểu Viên nhìn con gái bận rộn như vậy cũng đau lòng, lại nhắc tới chuyện cô không chịu thi công chức, cho dù làm ở đơn vị hành chính không vui lắm nhưng ít nhất sau khi tan ca vẫn có thể nghỉ ngơi. Vị khách bàn bên cạnh là người ở đơn vị hành chính, anh ta nói mỗi cái đều có cái tốt, đám người ngồi văn phòng bọn họ còn ghen tị với những người làm kinh doanh thế này, họ vừa kiếm được nhiều tiền, thời gian cũng được tự do.
 
Mẹ Tiểu Viên nói mấy người kiếm được nhiều tiền đều phải mở quán lớn, ông chủ của một quán ăn lớn cũng không cần đích thân làm đồ ăn.
 
Tiểu Viên thở dài, nói với mẹ: “Trời tối rồi, mọi người về nhà đi.”
 
“Đuổi chúng ta à?”
 
“Không phải, xa xôi như vậy, mẹ nên về sớm một chút để nghỉ ngơi.”

 
“Được được được, vậy chúng ta đi.”
 
Người nhà cô vừa định rời đi thì một người phụ nữ hùng hổ dẫn theo một đám đàn ông hung tợn đến gây chuyện, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì người phụ nữ cầm đầu nói: “Ai là Trần Bạch Diệm?”
 
Trần Bạch Diệm tắt bếp đi ra: “Tôi.”
 
Tiểu Hắc và nhân viên trong quán đứng sang một bên, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đâu.
 
Đột nhiên người phụ nữ kia đặt mông xuống đất bắt đầu gào khóc, nói Trần Bạch Diệm tâm địa độc ác lừa ông cụ nhà cô ta, đưa hết đất và nhà cửa của anh, không quen không biết, mọi người bắt đầu phán xét.
 
Trần Bạch Diệm biết người đó là ai, vợ của Hà Quân.
 
Anh xoay người nói với Tiểu Viên: “Vào nhà đi.”
 
Tiểu Viên đứng yên không nhúc nhích, bố cô đi tới kéo cô vào trong hỏi: “Chuyện gì vậy?”
 
Tiểu Viên: “Là gia đình đó bỏ mặc bố mình, còn cuỗm hết tiền chữa bệnh của ông ấy, Trần Bạch Diệm đã chăm sóc ông ấy không công mà bây giờ còn bị trút giận.”
 
Vừa mới dứt lời, người phụ nữ ngồi dưới đất kia lập tức mắng cô: “Con mẹ mày có cái rắm!”
 
Tiểu Viên muốn đi tới đánh cô ta nhưng bị bố cản lại.
 
Làm ăn không được động tay động chân, nhưng người tới hóng chuyện ngày càng đông.
 
Trần Bạch Diệm gọi điện cho ông Hà muốn làm rõ mọi chuyện.
 

Thì ra sau khi họ về, ông Hà đã nhờ y tá giới thiệu cho ông một luật sư để công chứng di chúc, xong rồi còn đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với đứa con bất hiếu của mình, đăng báo là tự phải trả tiền, không hề rẻ, nhưng việc này có tính thời sự cao, người của đài truyền hình còn định chạy tới chụp ảnh tư liệu, không lấy tiền.
 
Dù sao mục đích của ông Hà chính là không muốn sau khi mình mất, Trần Bạch Diệm bị người ta nói xấu, ông ấy cũng đồng ý lên tivi, ông ấy không sợ việc xấu trong nhà bị khui ra ngoài, đến mức này thì còn nể tình gì nữa chứ?
 
Chương trình vừa chiếu tối hôm qua, đã được kênh thành phố phát lại, rất nhiều người xem.
 
Trần Bạch Diệm nghe xong thì nói với người phụ nữ kia: “Di sản di sản, đó chính là thứ mà khi người mất rồi mới có thể phân chia, bố chồng cô còn chưa mất, nếu tôi là cô, thì bây giờ tôi đã giả vờ hiếu thuận dỗ dành ông lão sửa đổi di chúc, cô tìm tôi thì cũng vô dụng thôi, trừ khi tôi viết di chúc phân chia tài sản của tôi cho cô, nói như vậy thì trước đó cô phải nhận tôi làm bố đã.”
 
Tiểu Viên bật cười, những người xung quanh đến xem cũng bật cười.
 
Vợ của Hà Quân trong lúc giận dữ đã kêu đám người lên phá dỡ quán, Trần Bạch Diệm cản lại, tình hình hỗn loạn, Tiểu Viên nhanh chóng báo cảnh sát, cuối cùng cảnh sát tới dẫn cả hai bên gây rối loạn rời đi.
 
Trần Bạch Diệm tới đồn cảnh sát, Tiểu Viên một mình thu dọn quán ăn, bố mẹ cũng ở lại giúp cô, trong lòng này bố mẹ lại cẩn thận hỏi han cô về mối quan hệ của Trần Bạch Diệm và người nhà kia, Tiểu Viên chỉ kể lại sơ sơ, nhưng bố mẹ cô lại khen Trần Bạch Diệm quá lương thiện.
 
Tiễn bố mẹ về, Tiểu Viên đi bộ tới đồn cảnh sát, cảnh sát đang giảng hoà hai bên.
 
Tiểu Hắc thấy cô thì đi tới nói nhỏ: “Người đàn bà chanh chua đó hình như có chút quan hệ với bên này, chào hỏi rồi, con mẹ nó!”
 
Tiểu Viên nhìn Trần Bạch Diệm đơn thân một mình bị khuyên bảo “phải hiểu rõ” “phải giảng hòa” “Quyền thừa kế do pháp luật quy định”... Nắm tay anh siết chặt.
 
Đột nhiên Tiểu Viên đau lòng thay anh.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận